Chương 19
Sau khi tỉnh lại Văn Vũ phát hiện mình đang nằm ở một phòng xa lạ.
Người vừa rồi bị chính mình chế trụ, đang hơi cười “Ngươi tỉnh rồi?”
“Tiểu Tả!” Văn Vũ từ trên giường nhảy dựng lên, một phen nắm lấy Phán quan Minh giới nhuyễn nhược vô năng “Các ngươi đem Tiểu Tả đi đâu?”
“Hư…Ngươi nhẹ một chút!” Thạch Khanh dùng ngón trỏ lại môi Văn Vũ “Ta trộm đem ngươi đến phòng của mình, người khác không biết.
Ngươi nói nhỏ thôi!”
Văn Vũ đánh giá hắn, cảm thấy người này có thể tin được.
“Ngươi là ai?”
“Ta là Thạch Khanh, là tổng Phán Quan Minh giới” nguyên lại là quan văn, trách không được yếu như thế “Tiểu Tả ta đâu?”
“Hắn…hắn trong đại lao…”
“Ta muốn đi gặp hắn”
“Ta biết” Thạch Khanh bắt đầu mặc áo khoác “Cho nên ta đang đợi ngươi tỉnh lại”
Lòng nóng như lửa đốt Văn Vũ thật sự không nhìn được Thạch Khanh ưu nhã thay đồ, hai tay đem ván giường trảo “khanh khách”
Trước mắt Văn Vũ là bộ dáng Tiểu Tả cười, Tiểu Tả chiến đấu, Tiểu Tả bị thương hôn mê… “Vì cái gì nhất định phải bắt ta đầu thai? Các ngươi Minh giới…dựa vào cái gì quyết định ta đầu thai hay không?”
Thạch Khanh mở ra y thụ gỗ lim, lấy nhất kiện đoản sam thanh sắc, mặc vào “Chúng ta cũng là dựa theo ý chỉ của Vương giả, mỗi ngày công tác bình thường thôi…”
“Chúng ta trong mắt Vương giả, có phải hay không như ngàn vạn đồ chơi…bọn họ thích như thế nào thì chơi như vậy….”
“Đâu chỉ các ngươi, ngay cả ta cũng cảm thấy ta bị bọn họ chơi đùa…”
Thạch Khanh từ trong quỹ lý lấy ra một cung tiễn hồng sắc, để vào tay áo rộng lớn, cư nhiên liền mất đi! Văn Vũ ngạc nhiên “Cái này là…?”
“Đây là tay áo Càn Khôn, cái gì cũng có thể để vào.
Đến đến đến, ngươi nhanh trốn vào, ta đem ngươi đi gặp Hồ Tả” Thạch Khanh mở to ống tay áo, đi đến trước mặt Văn Vũ.
“Úc!” Văn Vũ nhất thời tinh thần gấp trăm lần, chỉ cảm thấy tay áo đó hướng đầu trùm vào, cả người liền đi vào! Này tay áo thật sự là càn khôn, tuy rằng không có gì dựa vào nhưng cả người tựa như trên đất vững vàng đứng.
Bên người còn có hồng sắc cung tiễn, cái này…dùng để làm gì?
Thạch Khanh một lần nữa đem áo khoác lên, nhẹ nhàng mở cửa, hướng đại lao đi tới.
***
Đại lao Hồ Tả là chuyên dùng để cầm tù yêu tinh địa tiên, dùng tinh thiết chú thành, tựa như ***g sắt kín không khe hỡ.
Quỷ sai trông cửa thấy Thạch Khanh, lập tức chào đón “Thạch đại nhân”
Thạch Khanh cầm giấy bút, mỉm cười “Theo luật tra hỏi, ta muốn viết báo cáo.
Mở cửa”
“Vâng”
Vào cửa, liền nhìn thấy Hồ Tả hai tay bị xiềng xích siết chặt, treo trong thiết lao, trên cánh tay đều trầy da ứ thanh, quần áo màu trắng phá loạn bất kham, trên mặt vẫn còn hắc huyết một khối đỏ một khối đen, này chứng minh miệng vết thương của hắn vẫn thường chảy máu, đầu buông xuống, bị loạn phát che đi, thường thường có thể nghe được hắn không có hơi thở…
Xem ra…tựa hồ hắn tỉnh lại, giãy dụa, lại lọt vào đòn hiểm…đây là vì yêu mà cố gắng…Thạch Khanh không khỏi hốc mắt nóng lên cầm lấy bút viết “Hồ Tả” hai chữ.
Nhân yêu tương luyến bản bất dịch, sinh tử tương tùy canh nan đắc(*).
Đã từng thất thủ hại qua một người vì yêu mà phấn đấu, lúc này đây, ta nhất định phải thanh toàn đôi trước mắt này!
(*) (Nhân yêu tương luyến bản bất dịch, sinh tử tương tùy canh nan đắc: người yêu tương luyến vốn chẳng dễ, sống chết cùng nhau càng thêm khó)
Thạch Khanh cảm thấy tay áo xao động, lập tức bảo quỷ sai lui ra.
Quỷ sai nhìn Hồ Tả nửa sống nửa chết, nghĩ hắn không thể gây sóng gió, cũng yên tâm ra khỏi thiết lao, đóng cửa, đứng bên ngoài chờ.
Thạch Khanh thả Văn Vũ ra, đầu tiên nhìn thấy là hai giọt nước mắt…
“Tiểu Tả! Tiểu Tả!” Văn Vũ bổ nhào vào người Hồ Tả, quay đầu, đã cho người tan nát cõi lòng “Hắn muốn thương như vậy, sao còn treo hắn?”
“Ta…” Thạch Khanh cảm thấy cổ họng bị cái gì đó nghẹn lại, cắn răng, rút trâm cài tóc, nhất niệm, biến thành hồn kiếm sắc bén “Loảng xoảng dương”, chặt đứt xiềng xích.
Hồ Tả hừ một tiếng, ngã và ngực Văn Vũ.
“Tiểu Tả…” Văn Vũ nhẹ nhàng gạt tóc Hồ Tả, đau lòng vỗ nhẹ mặt hắn, nước mắt ‘tách tách’ rơi “Tiểu Tả ngươi tỉnh tỉnh a, ta là Văn Vũ, ngươi mở mắt nhìn ta a…”
Hồ Ta nghe được tiếng Văn Vũ gọi, mở mắt, cuối cùng cũng thấy được người mình thương mến, dùng toàn thân khí, cố gắng nở nụ cười.
Cho tới bây giờ không biết cười lại dùng nhiều khí lực như vậy.
“Tiểu Tả, thực xin lỗi…” Hồ Tả vừa muốn há mồn nói chuyện, tiếng chưa phát thì một ngụm máu đen đã phun ra “Ngươi đừng nói chuyện, đừng nói! Ta nói! Ta nói là tốt rồi!”
Văn Vũ luống cuống lau đi máu đen khủng bố “Không…không quan hệ….phun sạch rồi sẽ tốt…” Hồ Tả bắt lấy tay Văn Vũ, “Văn Vũ ta yêu ngươi…”
“Khi nào rồi, ngươi còn nói lời này…”
“Đương nhiên…Ta không biết thế nào lại nói với ngươi…”
… …
Thạch Khanh hâm hộ nhìn đôi số khổ này, cảm động đến nước mắt rơi “Đến, ta cứu các ngươi ra ngoài”
Không đợi Văn Vũ cùng Hồ Tả phản ứng, Thạch Khanh đem một viên nguyên khí nhét vào miệng Hồ Tả, lại vung tay áo, cất bọn họ vào áo Càn Khôn.
Xuất ra cung tiễn, cho hỏa diễm lên mũi tên, không chút do dự để vào cung!
Trục Nhật tiễn, mang theo lửa bắn về thái dương! Điều quan trọng là, nó sinh ra cầu lửa tựa như hỏa diễm của hồ ly!
Kiên định bắn ra “oanh!” một tiếng, một quả cầu lớn bao lấy thiết lao bay lên không! Thạch Khanh lưu loát đem cung cất vào tay áo, dập lửa trên thân, liên tục kêu thảm thiết…
Rất nhanh, đại lao thành nơi xôn xao.
Mọi người chỉ biết hồ ly kia vào lúc Phán Phán tra hỏi đột nhiên phá tan thiết lao đào tẩu, còn bỏng Phán Quan đại nhân…cái kia hỏa cầu, mọi người cũng thấy được…
Hắc Bạch vô thường nhanh chóng xuất động, đuổi bắt hồ ly đào tẩu! Thạch Khanh bị đuổi về phòng mình, giả vờ nằm nghỉ ngơi, đám người vừa đi, lập tức rời giường, đứng ở giá sách “Tơ hồng ngay ở ngón út, nhân duyên tuyến luyến”
“Khách rồi khách rồi” giá sách di động.
Thạch Khanh nhanh chóng đi vào.
Hồ Tả Văn Vũ bị giũ ra khỏi tay áo, thực hoài nghi mình ở thiên đường, không trung xanh thẳm, hoa tươi hải dương, ngẩng đầu nhìn, phía sau còn có cây nguyệt quế lớn cao bên trên treo đầy dây hồng thẳng, hai đầu mỗi dây hồng được đề tên hai người.
“Nơi này là chỗ riêng của ta, cho dù Diêm Vương gia cũng không biết.
Ta đem các ngươi trốn ở đây, chờ qua đi ta đưa các ngươi xuất Minh giới”
Văn Vũ ngơ ngác nhìn con bướm chớp ở mũi “Nơi này…một chút không giống với Minh Giới…”
“Ha ha hả…không cần ngạc nhiên như vậy!” Thạch Khanh lấy ra nhiều bình giao cho Văn Vũ “Những thứ này là dược ngoại thương, ngươi cấp tiểu hồ ly thoa, ta phải ra ngoài”
Nói xong, Thạch Khanh gõ thân cây nguyệt quế, mặt trên liền xuất hiện cửa, hắn vội vã đi ra ngoài.
Văn Vũ vươn tay cởi bỏ quần áo Hồ Tả, Hồ Tả đại khái vì viên thuốc kia, tinh thần khôi phục không ít, thấy Vẻ mặt Văn Vũ ngưng trọng, lập tức nghịch ngợm thẹn thùng “Ngươi muốn làm gì?” – nói như vẻ Văn Vũ phi lễ hắn!
“Ngươi thật là…” Văn Vũ thấy hắn vui vẻ, lúc này còn đùa được “Ngoan một chút, ta cho ngươi bôi thuốc” nhìn thấy Văn Vũ cười, Hồ Tả cũng cười…
Thạch Khanh nằm ở trong phòng, an an tĩnh tĩnh đọc sách “dưỡng thương” Bạch vô thường im ắng đi tới “Phán Phán, thương thế ngươi thế nào?”
“Úc, không có việc gì! Không có việc gì!” Thạch Khanh tổng cảm thấy chột dạ, không dám trực diện nhìn Bạch vô thường “Cái kia…ngươi không phải truy hồ yêu sao? Như thế nào lại nhanh như vậy trở về? Chẳng lẽ bắt được?”
“Ngươi nói đi” Bạch vô thương gian trá nhìn Thạch Khanh “Kỳ thật ngươi là người rõ nhất chúng ta có hay không bắt được?” Thạch Khanh bị hắn nhìn đến chăm chú càng ngày càng khẩn trương.
Lời này của Tiểu Bạch nói được có ái muội, chẳng lẽ…
“Ngươi có…có ý gì?”
“Úc, là như vậy” Bạch vô thường thực nghiêm túc, từ trong tay áo lấy ra mũi tên “Đây là của ngươi đi?” Thạch Khanh mở to mắt nhìn không nói nên lời.
“Ngươi yên tâm, ngoại trừ ta, không ai nhìn thấy mũi tên này.
Bất quá…muốn ta trả lại cho ngươi, ngươi phải đáp ứng ta một việc”
“Tiểu…Tiểu Bạch ~~~” Thạch Khanh phát run.
“Chính là…lần sau làm chuyện xấu nhớ rõ đem mông lau khô.
Cho ngươi” Bạch vô thường khẳng khái đem tên trả Thạch Khanh, an ủi vỗ đầu hắn.
“Tiểu Bạch ~~~” Thạch Khanh lại phát ra thanh âm run run, bất quá là vì cảm kích.
o(^﹏^)o.