Tiểu Đan và Hàn Phong cuối cùng cũng bỏ cuộc, họ quay về lều với bộ mặt thiểu não. Cả đám chỉ còn biết đợi trời sáng để tiếp tục đi tìm.
Cả đêm chẳng ai chợp mắt được vì lo lắng, mãi đến gần sáng mới ngủ được chút xíu.
6h Tiểu Đan đánh thức mọi người dậy trừ Tiểu San vì biết cô bị thương.
- ăn chút bánh lấy sức đi, hôm qua giờ mọi người cũng mệt rồi!_ Tú Quỳnh đưa thức ăn ỗi người và nói.
Cô thật là chu đáo.
- cám ơn! Anh Kiệt này, anh ở lại chăm sóc Tiểu San giúp tôi nhé, tôi sợ cái tính bướng bỉnh của nó...._ Tiểu Đan nhận lấy thức ăn từ tay Quỳnh, nhìn Anh Kiệt nói.
Tú Quỳnh khẽ liếc nhìn anh.
- tôi biết rồi, nếu có chuyện gì thì nhớ báo cho tôi nha_ Anh Kiệt gật đầu.
Sau khi 3 người kia lên đường, Anh Kiệt trở lại vào trong ngồi nhìn Tiểu San.
Anh mỉm cười nhẹ! Nghĩ thầm không biết ai sinh ra một đứa con gái bướng bỉnh thế này nữa, không sợ trời, không sợ đất. Nhưng rất đáng yêu.!
Còn Tiểu An thì sao?
Nhỏ nheo mắt khó chịu thức dậy khi những tia nắng xuyên qua khẽ lá rọi vào mặt. Không khí dường như còn ẩm ướt.
Cả người Tiểu An đau ê ẩm vì ngủ ngồi cả đêm.
Cô nhìn sang Tuấn Anh, anh vẫn còn ngủ, Tiểu An không đánh thức Tuấn Anh, cô muốn để anh nghỉ thêm chút nữa.
Tiểu An đứng dậy tìm đường đi lên, cô quên mất chân mình đang bị thương nên ngã xuống, Tiểu An dùng tay bịt miệng mình lại cố không phát âm thanh sợ làm Tuấn Anh tỉnh giấc.
Cô cởi giày và xem xét chỗ bị thương. Nó đỏ tấy và sưng to. Tiểu An nhăn mặt khó chịu.
- sao mình xuôi dữ không biết, thiệt là bực mình mà. Chắt về phải cúng cô hồn xả xuôi quá!_ Tiểu An chẹp miệng nói. Nhỏ không biết Tuấn Anh đã thức. Anh mở mắt nhìn nhỏ lảm nhảm, khẽ mỉm cười. Định với tới cô nhưng bả vai lại đau. Anh ôm vai dựa vào gốc cây.
Tiểu An loay hoay hồi lâu khi nhìn lại thì thấy Tuấn Anh đang mở mắt nhìn mình. Cô thoang giật mình rồi bước đến, không may trượt chân ngã nhào vào người anh.
- A!_ Anh khẽ kêu lên khi vết thương bị va chạm. Tiểu An lính quýnh ngồi dậy, miệng ríu rít.
- xin lỗi... xin lỗi tôi không cố ý. Anh bị thương ở đâu, có đau không? tôi quả thật hậu đậu...
- cô có thể nói ít một chút không? tôi không sao!_ Tuấn Anh thều thào nói làm Tiểu An ngượng đến đỏ mặt. Cô im lặng cuối gầm mạt. Tuấn anh ngồi lại và nhìn cô
- cô sao vậy?
- ....lắc đầu, Tiểu An vẫn không ngước mặt lên. Cô như chú mèo nhỏ đang phạm lỗi?
- giận à?
- ......im lặng
- TIỂU AN !.... TUẤN ANH.... TIỂU AN 2 NGƯỜI ĐANG Ở ĐÂU???
tiếng Hàn Phong và Tiểu Đan nghe văng vẳng ở trên.
Cơ mặt 2 người dãn ra vui mừng, Tiểu An vội đứng dậy chưa kịp để Tuấn Anh nói gì, cô đã bước lại vách núi la hét
- TÔI Ở ĐÂY! MỌI NGƯỜI ƠI CHÚNG TÔI Ở DƯỚI NÀY....
Tuấn Anh lắc đầu nhìn, giờ anh muốn la cũng chẳng còn hơi sức đâu nữa.
- hình như... Hàn Phong tôi nghe thấy tiếng Tiểu An bên này!_ Tiểu Đan lên tiếng gọi Hàn Phong, anh vội vàng chạy đến .
- thật sao?
- ừm có lẽ họ ở phía dưới!_ Tiểu Đan gật đầu.
- chúng ta tìm cách xuống dưới trước đã!
nói rồi 2 người lần mò theo con đường mòn dẫn xuống vách núi.
- đi quanh đây xem!_ Tiểu Đan nói, 2 người vừa đi vừa lớn tiếng gọi.
- TIỂU ĐAN !_ vừa thấy cô Tiểu An mừng rỡ reo lên, cô nhanh chân bước đến, gương mặt nhẹ nhõm hẳn.
- cuối cùng cũng tìm được mày rồi, nhỏ này đi đâu thế hả?_ Tiểu Đan ôm lấy Tiểu An nhảy cẫng lên.
- hic... xin lỗi để mày lo!_ Tiểu An cười nói nhưng nước mắt lăn dài.
- Lại khóc, mày mít ước lắm đấy!_ Tiểu Đan cốc yêu cô.
Hàn Phong thì lại cạnh thằng bạn. Thấy anh Tuấn An mỉm cười.
- không sao chứ?_ Hàn Phong vỗ vai anh nói (cha nội này)
- A! thằng quỷ nhẹ tay thôi mậy...
- Ủa bị gì à?_ Thấy anh ôm vai la lên Hàn Phong hỏi tỉnh bơ.
- chắt gãy xương vai..._ Anh thở dốc trả lời .
- giỡn hoài cha! thôi đi lên, tính ở đây làm bạn với hổ à?_ Hàn Phong nắm tay anh kéo anh đứng dậy. sau đó Điện thoại cho Quỳnh báo tin
- Anh Kiệt sao anh không gọi tôi dậy chứ? Nếu không bây giờ tôi đã tìm thấy họ rồi, giờ anh ngồi đó thông thả quá hả, cái tên kia có nghe tôi nói gì không????_ Mặc cho Tiểu San cứ hét khan giọng, Anh Kiệt vẫn thư thái ngồi nghe headphone, chân nhịp nhịp, miệng nhóp nhép nhai từng quả nho chín mọng.
Tại cái giọng chót chét của cô có công lực quá lớn nên anh phải dùng tiếng nhạc áp đảo. Tiểu San nhìn anh oán hận, ngồi thở hồng hộc với lấy chai nước uống ừng ực.
- cái gì mà từ xa tao đã nghe tiếng của mày rồi vậy?_ Tiểu Đan về đến lên tiếng hỏi, cùng Quỳnh dìu Tiểu An. Bên cạnh là 2 tên đực rựa kia.
- A A!! Tiểu An!.nhớ mày quá hà !_Vừa Thấy nhỏ, cô đã lật đật bay đến nhảy tưng tưng như trẻ được quà, quên luôn cái chân đau.
Đến khi cảm thấy đau mới nhăn mặt. Nhưng thôi kệ thấy Tiểu An là cô vui rồi.
- nhảy nữa đi, đáng ra cô phải tuổi con ngựa!_ Anh Kiệt nhai nốt trái nho cuối cùng nói.
- hứ!_ Tiểu San quay quắt sang lườm anh.
- ngồi xuống đi, mày đi đâu thế làm tao lo chết được. Đêm qua mày ngủ ở đâu, rồi Tuấn Anh đâu? Anh chăm sóc bạn tôi vậy đó hả? Có tin tôi cho anh tuyệt tử tuyệt tôn hôn? hắn có làm gì mày không? Nói đi, tao xử hắn ày. Mày....
Tiểu San hết quay sang Tiểu An, rồi lại quay sang Tuấn Anh, không để ai kịp trả lời. Cô cứ líu líu lo lo không kịp thở. Ai cũng chống mặt nhìn nhau.
- cô bị trật chân rồi chạm dây thần kinh nói rồi hả?_ Anh Kiệt chọc ghẹo. Mọi người cười phá lên làm Tiểu San im luôn, cô hậm hực nhìn anh rủa thầm trong bụng. Còn anh cứ nghênh mặt lên thách thứ. Tiểu San nhìn mà muốn ngay bây giờ và tại lúc này, tại nơi này đấm ột phát vào mặt.