Bộ ba vô tư

Trong buổi tiệc liên hoan dành cho học sinh cuối cấp, linh hồn nhỏ bé của Bạch Hòa dường như vẫn chưa hồi lại sau kỳ thi quan trọng, đầu óc cô cứ thẫn thờ trong phòng KTV. Có bạn qua chúc rượu nên Bạch Hòa cũng nâng ly, hai người chúc nhau mấy câu như thi tốt, đạt điểm cao rồi tiền đồ như gấm.
 
Không biết ai chọn bài [Năm Tháng Hữu Tình] hát bằng tiếng Quảng Đông, cả đám nam sinh cứ thế kề vai khoác tay nhau cùng đồng ca. Dù hát không chuẩn nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cảm xúc dâng trào của họ lúc này.
 
Cô bạn thân tiến tới gần rồi thì thầm vào tai Bạch Hòa: “Bạch Hòa, tớ nghe nam sinh kia nói lát nữa lớp trưởng sẽ tỏ tình với cậu đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bạch Hòa đặt ly rượu xuống rồi nhìn cô ấy với vẻ hãi hùng.
 
Bạn thân biết Bạch Hòa mắc chứng sợ giao tiếp xã hội nên cũng thông cảm vỗ vai cô mấy cái, tỏ ra nghiêm túc: “Đấy là tớ nói trước vậy để cậu có thời gian suy nghĩ nên trả lời người ta thế nào, nhớ là không được căng thẳng quá rồi đồng ý đấy nhé.”
 
Bạch Hòa là kiểu người “hỏi và trả lời.” Ra đường mà có ai hỏi đường Bạch Hòa, cô không những chỉ đường cho họ mà còn cảm ơn ngược làm người ta cũng phải bối rối thay.
 
Ánh đèn xanh và đỏ lập lòe trong quán bar, tiếng nhạc xập xình beat căng phát ra từ loa khiến tai người nghe cũng phải chấn động.
 
Lòng Bạch Hòa rối như tơ vò.
 
Lớp trưởng là người tốt bụng và hay giúp đỡ Bạch Hòa. Mối quan hệ của cả hai khá tốt, thường ngồi cạnh nhau để thảo luận về các kiến thức xoay quanh môn địa lý.
 
Nhưng giờ phải từ chối sao để tránh ảnh hưởng tới mối quan hệ của hai người đây.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bỗng thấy hơi bực bội.
 
Bạn thân thấy Bạch Hòa không lên hát mà cứ ngồi một mình chau mày lo lắng, biết tỏng cô lại bắt đầu sầu não: “Nói cậu có người thích là được mà.”
 
“Cậu ấy sẽ hỏi là ai cho mà xem.”
 
“Thì cậu cứ nói cho cậu ta biết đấy là ai đi…”
 
Bạch Hòa vội bịt miệng cô bạn thân lại, cẩn thận ngó nghiêng xung quanh một chút rồi bảo cô ấy im lặng.
 
Mấy cậu con trai đang chơi xúc xắc và chuyện trò với mấy cô gái vừa mới kết thúc kỳ thi đại học…
 
“Tớ thi cùng một phòng với Kỳ Lãng đấy, chà, không hổ là thiên tài có khác! Môn tiếng anh thi cuối cùng mà cậu ấy nộp bài sớm nhất luôn, phục sát đất.”
 
“Chuyện này có gì lạ vậy, chẳng phải là chuyện thường ở huyện với anh giai đó à? Mà người ta còn đến từ Hồng Kông nữa đấy, bọn mình không cùng đẳng cấp về trình độ tiếng anh với cậu ấy đâu.”
 
“Thi đại học mà cũng dám nộp bài sớm, tự tin cỡ nào vậy trời?”
 
“Chắc là muốn đi đón cô bạn gái hoa khôi bên trường THPT số 2 lắm rồi.”
 
“Đừng nói là đi khách sạn đấy nhé? Tối nay có khi lại chiến đấu kịch liệt lắm đây a ha ha ha.”
 
Mấy tên nam sinh nói được một lát là nghĩ ngay tới mấy cái dung tục, chuyển ngay tới chủ đề mà bọn họ thích bàn luận với nhau nhất…
 
Bạch Hòa không nghe nổi mấy câu đùa tục tĩu của nhóm con trai, cô quét mã QR trên chiếc TV treo tường, chọn ca khúc [Quán Rượu Của Anh Đóng Cửa Không Tiếp Em] rồi hát một mình.
 
Lớp trưởng Trần Đắc ngồi ở ghế sô pha đối diện cứ nhìn cô suốt.
 
Dưới ánh sáng đỏ tươi rực rỡ, da của Bạch Hòa trắng trẻo và mong manh như chiếc bánh gạo.
 
Ngũ quan của cô không quá xinh đẹp nhưng lại mang khí chất huyền bí dịu dàng của phương Đông, giống như những bông hoa cách tang* nở trên cao, trầm lặng và lộng lẫy.
 
*Hoa cách tang của Tây Tạng biểu tượng cho tình yêu và điềm lành. Loài hoa dại ngoan cường nhất trên cao nguyên không ngại sương giá lạnh lẽo này cũng thường được so sánh với người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường.
 
Trần Đắc từng lập nhóm học chung với cô, sau một thời gian thì cậu ta dần dần phát hiện ra rằng cô gái này cũng có sức hấp dẫn riêng.
 
Tỷ lệ tỏ tình thành công trong tối hôm nay lên tới 80%. Đối với Bạch Hòa mà nói, khiến người khác thoải mái còn quan trọng hơn là để bản thân thoải mái.
 
Cô thà chịu đựng cũng không muốn từ chối yêu cầu của người khác.
 
Thậm chí Trần Đắc đã nghĩ sẵn lời giải thích, dù cô có khéo léo từ chối thì chỉ cần cậu ta đeo bám thêm mấy lần nữa, chắc chắn cô sẽ nể mặt bạn bè mà cho cậu ta một cơ hội.
 
Không chừng Bạch Hòa sẽ đồng ý thật.
 

 
Bạch Hòa đang rất căng thẳng, cô giả vờ ca hát rồi thoáng nhìn Trần Đắc đi tới chỗ mình.
 
Thấy thế, cô vội vã đứng dậy và đi ra ngoài cửa.
 
Lúc đi ngang qua Trần Đắc, cậu ta gặng hỏi một câu: “Đi đâu thế? Bạch Hòa.”
 
“Sửa, sửa điều hòa.”
 
Trần Đắc há hốc miệng: “Hả?”
 
“À không, ý tớ là đi vệ sinh.”
 
Mặt Bạch Hòa đỏ rần rồi lao nhanh ra ngoài phòng như đang chạy trốn. Sợ không an toàn nên Bạch Hòa quyết định đi qua hành lang thiếu sáng, tới vườn hoa yên tĩnh vắng người của quán bar cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
 
Đúng là ngớ ngẩn mà! Cái gì mà sửa điều hòa chứ!
 
Căng thẳng tới nỗi không nói được ra hồn nữa.
 
Điện thoại bỗng rung lên, có người nhắn tin cho cô.
 
Mỗi lần nhìn thấy con số đó xuất hiện trên màn hình di động, trái tim Bạch Hòa lại nhẹ run và nhảy cẫng lên như chim trong tổ kêu ríu rít, đó là niềm vui thầm kín của riêng cô.
 
7: “Tụ tập ở đâu đấy?”
 
Lily: “Trong nhóm có địa chỉ rồi mà.”
 
7: “Nhiều tin nhắn quá, lười đào.”
 
Bạch Hòa ngoan ngoãn gửi định vị cho anh ấy, ngón tay cái chần chừ trên màn hình một lúc rồi chán nản gõ một dòng…
 
Lily: “Anh muốn qua hả? Tưởng đi hẹn hò chứ?”
 
Mãi một lúc lâu mà Kỳ Lãng vẫn chưa trả lời tin nhắn.
 
Anh ấy là như vậy, nhìn thấy thì sẽ trả lời nhưng gần như lúc nào cũng để điện thoại trong trạng thái im lặng, liên lạc được hay không hoàn toàn tùy vào duyên phận. Mà thậm chí Kỳ Lãng cũng chẳng quan tâm liệu mình có bỏ lỡ một tin tức quan trọng nào không…
 
Có lẽ với anh ấy mà nói thì dù trời có sập cũng chẳng bằng đánh một giấc ngon lành.
 
Thật sự rất nản, Bạch Hòa cũng từng cố gắng chiến tranh lạnh, không thèm trả lời tin nhắn của Kỳ Lãng nhưng chỉ được mấy tiếng lại đâu vào đấy.
 
Có điều anh ấy cũng chẳng mảy may để ý, dù cô có trả lời muộn hẳn một ngày đi chăng nữa thì Kỳ Lãng cũng không để tâm.
 
Người mang đủ loại tâm trạng vui buồn cũng chỉ có mình cô.
 
Đầu Bạch Hòa tựa vào sợi dây xích đu, đung đưa hết lần này tới lần khác.
 
Bỗng nhiên có một đôi tay ấm áp che lên mắt Bạch Hòa: “Đoán xem ông đây là ai.”
 
Bạch Hòa cảm nhận được từng đốt ngón tay thon dài của chàng trai, khớp nào khớp nấy rõ ràng rắn rỏi.
 
“Là một tên nghịch ngợm nhàm chán không có sáng tạo.”
 
Cái trò chơi từ hồi bé tí đến lúc mười tám tuổi rồi mà vẫn chưa chán, đúng là không có ai tẻ nhạt như anh ấy.
 
Kỳ Lãng cười hừ rồi bước tới, ngồi cạnh cô trên chiếc xích đu dành cho hai người.
 
Bạch Hòa lập tức dịch mông sang một bên nhường chỗ cho anh ấy. Kỳ Lãng lại tưởng cô chê mình, thế là lại càng dán sát vào hơn, đẩy Bạch Hòa tới tận góc xích đu.
 
Cơ thể Kỳ Lãng tràn ngập sức nóng mãnh liệt, chỉ hơi dựa gần thôi đã khiến Bạch Hòa khó thở, nhưng mà… Cô vẫn rất thích ngửi mùi của anh ấy những ngày giữa hè, trên người anh ấy không có mùi mồ hôi khiến người ta khó chịu như của mấy cậu con trai.
 
Cứ đến hè là ngày nào Kỳ Lãng cũng tắm hai lần, sáng một lần và tối một lần. Thỉnh thoảng nếu giữa trưa mà nóng quá thì cũng đi tắm, trên người lúc nào cũng mang một mùi hương chanh nhàn nhạt, rất nhẹ nhàng dễ chịu.
 
Trong lúc hai người đang nói chuyện có mấy cô gái thân hình nóng bỏng đi ra từ quán bar, lúc thấy Kỳ Lãng thì đều dán chặt mắt vào anh ấy.
 
Kỳ Lãng hơi hếch cằm, nở nụ cười ngả ngớn với mấy cô gái khiến cô nào cô nấy đỏ bừng mặt, đẩy nhau rời đi.
 
Ánh đèn neon phác họa đường nét gương mặt anh ấy, Kỳ Lãng hơi nhướng mày khiến nốt ruồi lệ mờ nhạt dưới mắt chạy theo sau, trông vừa đẹp trai vừa hư hỏng.
 
Bạn thân Bạch Hòa từng nhận xét về gương mặt của Kỳ Lãng, đại loại là vừa đẹp trai vừa trụy lạc, từ sâu trong xương tủy có một loại phóng túng nào đó khiến người khác phải chết chìm…
 
Mặc dù nghe không được tử tế lắm, song cũng không tính là nói oan cho anh ấy.
 
“Kỳ Lãng, anh lại không trả lời tin nhắn!”
 
Ngón tay trắng xanh thon dài của Kỳ Lãng rút điện thoại ra, tin nhắn của cô hỏi về chuyện hẹn hò của anh ấy.
 
Chàng trai lắc lư dây xích đu, đáp thờ ơ: “Chia tay rồi.”
 
Bạch Hòa nhìn anh ấy đầy thắc mắc: “Sao lại thế?”
 
“Thật ra là muốn chia tay lâu rồi.” Kỳ Lãng nhẹ day mũi vì bị gió làm ngứa, không mấy để ý: “Cô ấy hỏi anh muốn thi vào trường nào, anh bảo Thanh hoa, cô ấy nói cô ấy cũng thi Thanh Hoa. Anh bảo Đại học Hồng Kông, thế là cô ấy cũng bảo thi Đại học Hồng Kông.”
 
“Ờm…?”
 
“Tự dưng thấy cái cô gái này nhàm chán thật sự, chẳng có tí đầu óc nào.”
 
“...”
 
“Kỳ Lãng, anh bị dở chứng à?”
 
Người ta chỉ muốn học chung trường đại học với anh ấy thôi mà.
 
Nếu như bạn trai chia tay với Bạch Hòa vì chuyện như thế, chắc lúc đó cô mới là người không biết nên thổ huyết vào đâu đây.
 
Kỳ Lãng không để tâm đến ánh mắt khinh bỉ của Bạch Hòa, anh ấy móc một viên socola trong túi ra, bóc vỏ rồi đút vào miệng cô: “Ăn ngon lắm đấy, thử đi.”
 
Mùi thơm ngọt ngào nức mũi của socola tức khắc tan ra nơi đầu lưỡi, Bạch Hòa ngạc nhiên hỏi: “Ồ ngon ghê, anh còn không?”
 
“Hết rồi, vừa rồi đi đường có cô gái nào đấy đưa cho anh, chỉ có hai viên thôi. Nếu em thích thì để anh lấy cho, kết bạn WeChat với người ta.”
 
“...”
 
“Thôi khỏi đi.”
 
Kỳ Lãng rất thích nhìn đôi mắt đỏ lên vì lo lắng của cô, cứ mỉm cười nhìn chằm chằm Bạch Hòa mãi.
 
Bạch Hòa bỗng thấy mất tự nhiên trước ánh nhìn chăm chú như thế của anh ấy, cô cúi đầu, bắt đầu ngồi bóc lớp da chết cạnh móng tay.
 
Kỳ Lãng sờ lên giọt mồ hôi chảy trên trán cô: “Tiểu Bách Hợp, em ngồi một mình ngoài này có thấy nóng không hả?”
 
Tự dưng bị chạm vào như thế khiến đáy lòng cô run lên, vô thức nghiêng đầu tránh tay anh ấy: “Nóng chứ, nhưng em không muốn vào.”
 
“Sao thế?”
 
“Không thích thôi.” Bạch Hòa không muốn nhắc tới chuyện lớp trưởng Trần Đắc định tỏ tình.
 
“Ngôn Dịch ở trong à?”
 
“Chắc là cậu ấy đang tụ tập với hội bên ban tự nhiên rồi. Anh tìm cậu ấy có việc gì à?”
 
“Thằng nhóc sai vặt của em có bao giờ cách xa em nửa bước đâu, thế mà thi đại học xong lại không chạy như bay tới gặp em trước à?”
 
Ặc…
 
Thực ra là có gặp lúc ở cổng trường một lần, thấy cô không có vẻ gì là không làm được bài nên Ngôn Dịch mới yên tâm đi theo mấy người bạn ban tự nhiên.
 
“Cậu ấy đi theo em suốt ngày bao giờ, người ta cũng có việc của mình mà. Anh tìm cậu ấy thì gọi điện đi.”
 
“Anh không tìm thằng nhóc đó.” Đuôi mắt Kỳ Lãng hơi nhướng lên: “À phải rồi Tiểu Bách Hợp, mai qua nhà anh nhé.”
 
“Qua nhà anh á?”
 
“Đừng có bảo Ngôn Dịch đấy.”
 
“Sao phải bí mật thế, anh tính làm gì à?”
 
“Có cái này hay lắm, muốn thử với em một chút.”
 
“Cái gì vậy?” Bạch Hòa tò mò hỏi: “Lại còn không cho Ngôn Dịch biết nữa, cậu ấy mà biết thì không vui đâu.”
 
Kỳ Lãng dường như bị cô chọc cười nên ngồi cười nghiêng ngả không dậy nổi, Bạch Hòa phải đẩy anh mấy cái.
 
Anh ấy cố nén nụ cười trên môi, xích lại gần bên tai cô: “Có chút bí mật mà chỉ hai ta biết được thôi, hiểu chưa?”
 
Bạch Hòa cảm thấy hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai mình, râm ran ngứa ngáy: “Không hiểu.”
 
Kỳ Lãng không muốn nói thêm nữa, anh đứng dậy, một tay đút túi quần: “Đi mua ít đồ, đi với anh đi.”
 
Bạch Hòa nghe lời đi theo Kỳ Lãng tới cửa hàng tiện lợi. Sau khi vào trong, cô chợt nhớ ba già có dặn đi dặn lại là nhớ mua gói nguyên liệu làm món cá kho tiêu xanh, ngày mai ba già định làm cá sốt để chiêu đãi hai bạn học sinh trong nhà hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp cấp ba.
 
Cô đi tới quầy chọn gói gia vị ướp sẵn cho món cá, chợt nhớ hai hôm nay cứ bị đầy bụng, chắc là dì cả lại tới thăm rồi. Bạch Hòa bèn quay người đi tới kệ hàng bên cạnh, lấy hai bịch băng hàng ngày và ban đêm rồi tới quầy thu ngân.
 
Có vẻ Kỳ Lãng đã chọn xong rồi, anh ấy đứng thẳng người trước quầy tính tiền nghịch điện thoại, đợi cô đến rồi cùng thanh toán.
 
Từ góc của Bạch Hòa có thể thấy rõ chị gái thu ngân giơ điện thoại chụp lén Kỳ Lãng mấy cái rồi mở WeChat, gửi ảnh vào trong nhóm bạn thân.
 
Hành động bình thường khi thấy trai đẹp…
 
Chia sẻ cho chị em.
 
Bạch Hòa không định vạch trần, vì dù sao Kỳ Lãng cũng chẳng để ý.
 
Cô đặt đồ lên bàn, ánh mắt Kỳ Lãng rời khỏi màn hình điện thoại rồi thản nhiên nói: “Tính chung.”
 
Sau câu nói đó, Bạch Hòa nhìn thấy anh ném thứ gì xuống, nằm ngổn ngang cạnh bịch băng ban đêm của cô.
 
Một hộp Durex size lớn nhất, siêu mỏng và mang lại cảm giác lạnh như băng.
 

 
Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Kỳ Lãng thấy mấy thứ đồ cô mua bèn thuận miệng hỏi: “Dì cả tới rồi à?”
 
“Chưa.”
 
“Cũng phải, đã tới ngày đâu.”
 
“...”
 
Bạch Hòa nhíu mày nhìn anh ấy, Kỳ Lãng thản nhiên đối diện với cô: “Mỗi lần đến ngày chẳng phải Ngôn Dịch sẽ pha nước đường đỏ rồi phục vụ em như công chúa sao, muốn không nhớ cũng khó.”
 
Cô không còn gì để nói, cảm thấy có phần lúng túng. Kỳ Lãng thấy cô xách túi nhựa trong suốt bèn kéo chiếc balo lệch vai của mình xuống, giật lấy túi đồ kia rồi nhét vào balo: “Lúc tối về đừng quên đấy.”
 
“À, nhớ nhắc em nhé.”
 
Kỳ Lãng: “Trí nhớ anh không tốt, em biết mà, tự mình nhớ đi.”
 
“Trí nhớ của em cũng không tốt.”
 
Vừa đi vừa nói đã bước vào KTV. Thấy Kỳ Lãng vào phòng, một đám nam nữ sinh vội vây quanh anh ấy, liên tục hỏi về các câu hỏi trong bài thi: “Kỳ thiên tài, câu nghe thứ hai chọn gì vậy? Cái câu đấy là Andy hay Tony nói thế?”
 
“Andy nói.”
 
“Ố! Tôi đúng rồi!”
 
“Năm câu đầu tiên tôi đều chọn A nên thấy cứ sao sao. Kỳ thiên tài đã giúp tôi yên lòng làm sao.”
 
Trên phương diện học tập, anh chàng này không khác gì một sự hiện diện của thần cả, đáp án của Kỳ Lãng gần như được coi là đáp án tiêu chuẩn.
 
Trí nhớ của Kỳ Lãng hoàn toàn tỷ lệ thuận với IQ của mình, anh ấy có thể nhớ đáp án của tất cả câu hỏi: “Năm câu trắc nghiệm đầu là A C A A B.”
 
“Ôi móa! Sai hai câu!”
 
Một bạn khác vỗ vai người đó: “Tôi sai hết đây này, nguôi ngoai được phần nào chưa?”
 
“Thế bài điền vào chỗ trống thì sao? Kỳ thiên tài còn nhớ không?” Có cậu bạn móc tờ giấy nhỏ trong túi ra rồi đối chiếu với các câu mà mình còn bỏ trống với Kỳ Lãng.
 
Một con người thiên tài với IQ cao hiếm thấy, dù đã nộp bài sớm và chẳng có ghi chép lại nhưng Kỳ Lãng vẫn có thể đọc được chính xác từng đáp án của bài điền vào chỗ trống.
 
Các bạn nghe đáp án, người thì mừng hớn hở, người lại nằm vật trên sô pha rên rỉ đau khổ…
 
Bạch Hòa không muốn tự mình chui vào chuốc khổ. Chỉ cần có một đáp án không trùng với Kỳ Lãng thôi, với cái tính nóng vội dễ suy nghĩ của cô thì ắt hẳn từ giờ đến lúc có điểm là cô chẳng thể nào thoải mái vui chơi được nữa.
 
Nhưng mà… Tính cách của Kỳ Lãng tốt bụng thật.
 
Kỳ Lãng trả lời từng câu hỏi của mọi người, ngay cả có người khác hỏi câu y hệt thì anh ấy cũng không ngần ngại trả lời lần nữa, không có chút mất kiên nhẫn nào.
 
Kỳ Lãng luôn khiêm tốn với mọi người và duy trì mối quan hệ lịch sự.
 
Chỉ có mỗi Bạch Hòa là Kỳ Lãng lúc nào cũng xấu bụng, như một cái tên quỷ sứ đáng ghét.
 
Bọn họ lớn lên bên nhau, thanh mai trúc mã nên Kỳ Lãng vốn chẳng phải giả vờ bất cứ điều gì trước mặt cô.
 
Bạch Hòa tới chỗ hát chọn một bài rap , định bụng cản lại tiếng ríu rít hỏi đáp án của đám gà mờ bên kia.
 
Sau khi hát xong, Bạch Hòa nâng cốc uống một ngụm cho bớt khô họng, lớp trưởng Trần Đắc chợt đi tới cạnh cô: “Bạch Hòa, cậu ra ngoài chút đi, tớ có chuyện muốn nói.”
 
“Phụt.” Ngụm nước chanh mà cô vừa uống suýt thì phun hết ra ngoài.
 
Từ lúc Kỳ Lãng tới, Bạch Hòa chỉ mải để ý đến anh nên đã bỏ quên luôn một thử thách lớn lao trong tối hôm nay.
 
Tiêu rồi.
 
Đôi môi của Trần Đắc run lên, cậu ta cũng vô cùng căng thẳng, nhìn cô đầy tha thiết rồi bước ra ngoài.
 
Bạch Hòa khốn khổ đứng dậy.
 
Cô bạn thân liên tục nháy mắt ra hiệu với cô, mấy nam sinh cũng bắt đầu cười hô hố, hiển nhiên là biết chuyện này.
 
Kỳ Lãng nghe thấy nam sinh trong phòng ồn ào bèn buông ly rượu mà lớp phó đưa, khó hiểu nhìn sang bên đó.
 
Bạch Hòa đỏ mặt ra ngoài với Trần Đắc.
 
Kỳ Lãng nhíu mày, nghiêng đầu hỏi lớp phó: “Có chuyện gì à?”
 
“Lớp trưởng sắp thoát độc thân rồi.” Lớp phó cười nói: “Bắt được Bạch Hòa chẳng phải chắc trong lòng bàn tay rồi sao.”
__________
*Lời team dịch: Truyện này Xuân Phong Lựu Hỏa khi mới viết có nói đến gần cuối mới chốt ai là nam chính, nhưng hiện tại đã xóa và sửa ghim Ngôn Dịch là nam chính. Theo tình tiết thì mối quan hệ giữa ba người sẽ là quen biết và chơi chung với nhau từ nhỏ, Ngôn Dịch thích Bạch Hòa, Bạch Hòa thích Kỳ Lãng. Kỳ Lãng nhiều chỗ để thể hiện hơn Ngôn Dịch, ý đồ của tác giả là tung hỏa mù, máu chó đến giây cuối cùng cho cuộc tình tay ba này. Ban đầu team dịch định để song nam chính (trùng ngôi ba là ‘anh’) xong đọc vậy khá rối nếu như có cảnh chung giữa Ngôn Dịch và Kỳ Lãng, cộng thêm tác giả cũng đã lên tiếng nam chính là Ngôn Dịch nên team quyết định để Ngôn Dịch ‘anh’ và Kỳ Lãng ‘anh ấy’ (dù tính Kỳ Lãng không tốt, biết sao giờ anh cờ đỏ nhưng các em cứ đâm đầu). Còn về xưng hô giữa Bạch Hòa và Kỳ Lãng, thực ra hai người bằng tuổi nhưng Kỳ Lãng luôn coi Bạch Hòa như ‘em gái’, Bạch Hòa cũng đang thích thầm Kỳ Lãng nhiều năm nên team để hai người xưng hô anh - em ngay từ đầu. Về phần Bạch Hòa và Ngôn Dịch, tuy Ngôn Dịch kém tuổi nhưng nhất quyết không chịu gọi chị (phía sau sẽ tiết lộ) nên team tạm để xưng tớ - cậu, thi thoảng sẽ có chị - em nếu một trong hai tự xưng chị/tự gọi chị. Truyện này xưng hô khá rối, khi gọi thế này, khi xưng thế khác rất khó trong việc chuyển đổi xưng hô (do Trung khác Việt, Trung chỉ xưng wǒ - nǐ tương tự I - you trong tiếng Anh), nên team dịch sẽ thay đổi linh hoạt, đây không phải lỗi dịch. Cảm ơn mọi người.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui