Sáng sớm, Ngôn Dịch làm đồ ăn sáng xong, vào phòng gọi Bạch Hòa rời giường.
Bạch Hòa nằm lì ở trên giường, tóc tai rối bời, lấy gối che mặt: “Đang ngày nghỉ mà A Nhất, ngày nghỉ thì phải ngủ tới khi nào tự dậy thì thôi chứ.”
Ngôn Dịch rút chiếc gối ra: “Hôm nay có hội chợ anime, ăn xong chúng ta đi chơi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không thích đâu, tớ có đu anime đâu cơ chứ.” Cô xoay người, kéo chăn cuộn mình lại.
“Kỳ Lãng rủ đi.”
Bạch Hòa nằm trong chăn lập tức mở mắt ra.
Mười phút sau, cô ngáp ngắn ngáp dài ra khỏi phòng, Ngôn Dịch đeo tạp dề hoa nhí lấy khoai nướng, trứng gà và sữa bò ra khỏi hộp giữ nhiệt, bày ra bàn.
Anh mặc chiếc áo thun trắng hơi ố màu, vóc dáng thẳng tắp, đĩnh đạc đeo một chiếc tạp dề hoa nhí trông rất đỗi dịu dàng, mang đậm không khí gia đình thường nhật.
Bạch Hòa nheo mắt lại, cực kỳ buồn ngủ, vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn: “Có A Nhất ở nhà, ngày nghỉ cũng không được ngủ đẫy giấc mới dậy.”
Xem chừng có ý oán trách anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngôn Dịch cười: “Tớ dậy làm bữa sáng cho cậu, cậu còn trách tớ à?”
“Tớ trách đó, tớ không ăn sáng đâu.”
“Không ăn sáng sẽ bị đau dạ dày.”
“Cứ để tới lúc đó rồi tính.”
Cho dù nói như vậy nhưng Bạch Hòa vẫn quen được Ngôn Dịch săn sóc mọi việc trong cuộc sống.
Ngôn Dịch bày nốt đĩa bánh pancake nướng thơm ngào ngạt cuối cùng ra bàn, ngồi xuống, tập trung ăn sáng.
Chiếc đầu nhỏ của Bạch Hòa tựa vào bờ vai rộng của anh, mắt nhắm lại: “Buồn ngủ buồn ngủ buồn ngủ…”
Ngón tay thon dài xương xương của Ngôn Dịch bóc sẵn vỏ khoai lang, thổi bớt hơi nóng rồi đút tới tận miệng cho Bạch Hòa: “Hé miệng ra.”
Bạch Hòa chỉ cắn một miếng nhỏ, vừa nhắm mắt vừa nhai nuốt: “Ôi… Nóng.”
Ngôn Dịch tiếp tục thổi bớt hơi nóng, tự nếm thử một miếng xem có nóng không rồi lại đút cho cô ăn.
“Nước.”
Ngôn Dịch kề ống hút sữa tới gần môi cô để cô hút một hơi.
Cô uể oải tựa vào vai anh, nhắm mắt lại ăn được một chút lại chực chờ ngủ thiếp đi.
Mẹ Đường Hân mơ màng thức dậy đi uống nước, thấy vậy không khỏi mỉm cười: “Ngôn Dịch à, cháu chớ chiều chị quá, ăn gì cũng đút tận miệng cho con bé, nuông chiều con bé như thế, sau này chị không có cháu ở bên thì biết phải làm sao.”
Cô ấy không thể rời xa cháu được.
Lời này Ngôn Dịch chỉ nói thầm trong lòng.
“Cô ăn sáng chưa ạ?” Anh ngoan ngoãn hỏi.
“Mãi sáu giờ cô mới ngủ, cô đi ngủ thêm một lát đã, hai đứa cứ ăn đi.”
“Dạ.”
Đường Hân trở về phòng, Ngôn Dịch cúi đầu nhìn cô gái tựa vào ngực mình.
Hàng mi mảnh và dày như chiếc quạt che phủ mí mắt của cô, làn da trắng sứ như màu bánh nếp.
Quả thực cô không phải là mỹ nhân xinh đẹp khiến người ta nhìn một lần phải ngoái đầu lại nhìn thêm lần nữa. Cô là đóa hoa dại nở rộ giữa cánh đồng hoang lạnh lẽo, ít ỏi, quý giá, hiếm ai biết, ít ai thấy.
Bạch Hòa ăn được vài miếng, cuối cùng cũng từ từ khôi phục khả năng tự thân vận động, vừa nhai chiếc bánh pancake nướng vừa kể cho Ngôn Dịch nghe về chuyện tình nồng cháy giữa Tần Thâm và nữ chính trong game [Tâm Động Thần Quang], kể đến đoạn kịch bản 18+ còn cố ý nói thật nhỏ để tránh bị ba mẹ nghe thấy, mặc dù lúc này họ đều đang ngủ.
Ngôn Dịch bình thản ngồi nghe.
Hầu như lúc nào cũng là cô nói ríu rít như chim sẻ, anh im lặng lắng nghe, nhanh chóng thu thập và sàng lọc các thông tin hữu dụng rồi lưu lại trong đầu, nhớ như in.
Chỉ khi nghe cô nói Tần Thâm không thể làm chuyện ấy, anh mới ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn cô một cái: “Cũng có con gái thích… Kiểu này ư?”
“Chuyện này thật đau lòng biết mấy!” Bạch Hòa cảm khái.
Ngôn Dịch: “Không thể làm chuyện ấy thì độ ngọt không giảm bớt hay sao?”
Bởi vì Bạch Hòa thường xuyên chơi game này nên Ngôn Dịch đã học được một số từ “chuyên ngành”, chẳng hạn như độ ngọt.
“Không đâu, Tần Thâm rất mạnh, lại cực kỳ giàu có, tính cách thâm trầm, yêu nữ chính trong niềm cay đắng suốt nhiều năm, thuộc tuýp nhân vật đẹp – mạnh – khổ, cực kỳ hay luôn!”
“Hay chỗ nào?” Anh hỏi đầy hào hứng.
“Thì là...” Bạch Hòa không biết phải miêu tả như thế nào cho anh hiểu: “Thì là kiểu mà… Dục vọng được kiềm chế tới tột cùng ấy.”
Ngôn Dịch đã hiểu được đại khái, cố gắng tiêu hóa những thông tin này.
“Tớ tưởng cậu thích chồng cậu cưỡng ép có được tình yêu của cậu cơ chứ.” Anh nói.
Cô biết anh đang nói tới tổng giám đốc bá đạo Lương Tiêu: “À… Mỗi người ngọt một kiểu khác nhau, đúng là không dễ gì lựa chọn nhưng mà không sao, chỉ là game thôi mà, tớ chơi cả hai nhân vật luôn.”
“Thực ra cho dù không thể làm chuyện ấy thì vẫn còn có thể làm rất nhiều chuyện khác.” Ngôn Dịch hững hờ nói: “Loại hình cũng khá đa dạng, chỉ cần nắm giữ kỹ thuật cốt lõi thì chưa biết chừng sẽ mang tới trải nghiệm thăng hoa hơn cho phái nữ.”
“Ôi, thôi được rồi, ngưng chủ đề này ở đây!” Bạch Hòa không muốn mới sáng ra đã bàn luận với em trai mình những nội dung 18+ mà chỉ có tụi con trai mới cảm thấy hứng thú này.
Con gái chỉ hứng thú với cảm xúc yêu đương ngọt ngào trong game thôi, có lẽ đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa nam và nữ.
Mọi người đều biết trong đầu tụi con trai ở tuổi này toàn là những thứ vớ vẩn. Ngôn Dịch cũng vậy.
Mười giờ hơn, Ngôn Dịch và Bạch Hòa đi ra ngoài, qua bên biệt thự tìm Kỳ Lãng.
Kỳ Lãng đã đi ra ngoài từ trước. Anh ấy gửi tin nhắn chia sẻ vị trí của hội chợ anime vào [Nhóm ba người Lương Sơn tụ nghĩa]…
*Lương Sơn tụ nghĩa là một phân đoạn trong “Thủy Hử”, nói về việc các anh hùng hảo hán cùng tụ tập tới Lương Sơn Bạc, quyết tâm khởi nghĩa.
7: “Tới đây.”
Lily: “Tới thẳng đó à? Bọn em không hóa trang gì hết, tới đó chẳng khác nào người qua đường.”
Kỳ Lãng lại gửi cho họ địa chỉ một cửa hàng cho thuê đồ cosplay: “Qua đây đi, anh bao hết toàn bộ ekip trang điểm rồi, thích đồ gì cứ chọn thoải mái rồi bảo người ta trang điểm cho.”
Lily: “Không hổ là anh Lãng. [Ngón tay cái].”
7: “[Chuyện nhỏ]”
Ngôn Dịch và Bạch Hòa đi xe buýt tới đó. Cửa hàng cho thuê đồ cosplay nằm trên con phố buôn bán gần cung thể thao tổ chức hội chợ anime, từ nhà tới đó mất nửa tiếng.
Sau khi lên xe, Ngôn Dịch dắt Bạch Hòa đi xuống giữa thân xe, trông thấy có một ghế trống, anh lập tức ấn Bạch Hòa ngồi xuống, còn mình thì đứng trước mặt cô, một tay bám vào tay vịn, tay kia bám vào cột trụ, tạo thành một vòng bảo vệ giam cô trong “lãnh địa” của anh.
“Bên phía đối diện có chỗ trống kìa!” Bạch Hòa vội đẩy Ngôn Dịch qua đó: “Cậu qua đó ngồi đi, đường còn xa lắm.”
“Không cần đâu.” Ngôn Dịch nói: “Tớ muốn đứng một lúc.”
Xe buýt chậm rãi lăn bánh, chiếc ghế trống đối diện bị một chú béo ngồi mất, Bạch Hòa không còn cách nào khác đành nói: “Tớ ngồi một lát rồi nhường cho cậu.”
“Không cần.”
Cô không thích mùi hơi người trên xe, ngửi thấy là buồn nôn nên phải dựa người vào người Ngôn Dịch, áp mặt vào phần bụng phẳng lì, rắn rỏi của anh, chỉ khi hít hà mùi hương xà phòng thoang thoảng trên người anh, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“A Nhất này, Kỳ Lãng nói là anh ấy bao trọn ekip trang điểm luôn rồi, bọn mình có cần đưa tiền cho anh ấy không nhỉ?”
“Có đưa thì anh ta cũng không nhận đâu.”
Kể cũng phải, trước đây mỗi khi Kỳ Lãng đứng ra rủ mọi người chơi bất kỳ trò gì, dù là chơi ma sói hay tổ chức tiệc ở biệt thự, xưa nay anh ấy đều không để bạn bè phải tốn kém một xu.
“Lần nào bọn mình cũng dùng chùa của anh ấy thì không hay lắm, lần sau hai đứa mình mời riêng anh ấy đi chơi một chuyến đi.”
Ngôn Dịch rất thích cô gọi hai người họ là “bọn mình”, còn gọi Kỳ Lãng là “anh ấy”, cứ như thể cô và anh mới là một nhóm vậy.
“Được, chờ cậu được cho tiền tiêu vặt rồi chúng ta mời anh ta chơi.”
“Gì cơ, còn phải chờ tiền tiêu vặt của tớ á.”
“Cậu đừng mơ chơi chùa của tớ.”
“Hứ, quỷ hẹp hòi.” Bạch Hòa dựa vào người anh, cảm thán: “Ba mẹ cho tớ tiền tiêu vặt ít hơn cho cậu nhiều, ba mẹ yêu cậu nhất đó.”
Ngôn Dịch cười bất đắc dĩ: “Không phải lần nào cậu hỏi tiền tớ, tớ đều đưa cho cậu cả hay sao? Thế mà còn ganh tị.”
“Cũng phải, tiền tiêu vặt của A Nhất cũng là của tớ.”
Nói đến đây, cô gái để mái tóc xoăn lọn to ngồi ở hàng ghế trước nghe lỏm từ nãy tới giờ bỗng quay đầu lại hỏi: “Hai người là một đôi à?”
Bạch Hòa kinh ngạc, vội đáp: “Không phải, đây là em trai tôi.”
“Ồ!” Cô gái tóc xoăn lập tức vui vẻ nhướng mày, nói với Ngôn Dịch: “Vậy à, nếu vậy thì… Có thể kết bạn WeChat không? Anh chàng đẹp trai.”
Bạch Hòa lập tức hào hứng nhìn Ngôn Dịch.
Anh đã cao gần một mét chín, vóc dáng cao gầy, cân đối, lúc ra cửa có đeo một chiếc khẩu trang màu đen, chỗ khẩu trang phía trên sống mũi được xương mũi đội cao lên, chỉ còn chừa lại một đôi mắt đen láy, sâu thẳm, toát lên đôi chút lạnh lùng.
Dù đeo khẩu trang thì người ta vẫn có thể nhận ra anh chắc chắn là một anh chàng cực kỳ đẹp trai.
Đúng là Ngôn Dịch rất đẹp trai, không phải đẹp trai kiểu rạng rỡ ngời ngời tựa như ánh nắng chói chang giống Kỳ Lãng. Vẻ đẹp của anh đầy kín đáo, lặng thầm, tựa như đám rêu xanh mướt mọc lên sau cơn mưa ở chốn không người.
Trước đây cô không nhận ra, hóa ra anh… Đã đến tuổi đi đường có con gái hỏi xin WeChat rồi.
Đối mặt với cô gái nhiệt tình, tươi tắn này, Ngôn Dịch nói thẳng: “Xin lỗi, không được.”
Cô gái hơi thất vọng, không nhịn được gặng hỏi: “Tại sao?”
Rõ ràng là cô gái rất tự tin về bản thân.
Ngôn Dịch lịch sự trả lời: “Tôi đã có người trong lòng rồi.”
“Ồ, vậy thì thôi vậy.”
Cô gái tóc xoăn xoay người đi, không quấy rầy họ nữa.
Sau khi xuống xe, Bạch Hòa đuổi theo Ngôn Dịch hỏi: “Cậu có người trong lòng rồi à! Ai vậy? Trường mình hả? Tiểu Kinh phải không! Ôi, tớ biết ngay mà! Cậu với Tiểu Kinh có gì đó với nhau!”
Tô Tiểu Kinh là bạn thân của cô, hai người chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, Ngôn Dịch cũng không lạ gì cô ấy. Bạch Hòa không có nhiều bạn, anh cũng chỉ thân với mình cô.
Ngôn Dịch dừng bước, Bạch Hòa suýt chút nữa thì va vào người anh.
“Vừa rồi tớ nói dối vì không muốn kết bạn thôi.”
“Ồ?”
“Cô ấy không phải kiểu mà tớ thích.”
Bạch Hòa nói đầy khoa trương: “Một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại không phải kiểu mà cậu thích ư? Cậu kén chọn quá đó! Vậy cậu thích kiểu thế nào?”
“Tớ thích...” Ngôn Dịch thoáng dừng lời, nhìn cô bằng ánh mắt bỏng cháy: “Tớ thích con gái hướng nội, gặp người lạ là lặng thinh.”
“Ồ, vậy thì tiêu rồi, Tiểu Kinh cũng là kiểu người nhiệt tình, không ngại cái nhìn của người khác.”
Cô hoàn toàn không hề nhận ra được bất kỳ điều gì từ ánh mắt của Ngôn Dịch. Ngôn Dịch giấu cảm xúc của bản thân đi, cầm tay cô, cùng cô đi tới con phố buôn bán.