Bộ ba vô tư

Ở trước cửa hàng thuê đồ anime tên là “Cực Tốc Truy Âm”, từ đằng xa, Bạch Hòa đã trông thấy cô bạn thân Tô Tiểu Kinh.
 
“Tiểu Kinh ơi! Sao cậu cũng ở cửa hàng này?”
 
Tô Tiểu Kinh đã cosplay thành nhân vật hồ ly quyến rũ Tô Đát Kỷ, ngực tấn công, mông phòng ngự, thướt tha và gợi cảm. Bạch Hòa nhìn mà chảy nước miếng, kéo cô ấy xoay vòng quanh để nhìn: “Người đẹp ôm tớ một chút nào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Hì hì.” Tô Tiểu Kinh ôm cô: “Kỳ Lãng nhắn vào nhóm của lớp nói là ai tới hội chợ anime muốn hóa trang thì có thể tới đây, tớ đoán là cậu cũng sẽ tới đây, quả nhiên đã gặp được cậu rồi.”
 
“Kỳ Lãng nhắn tin vào nhóm lớp hả?”
 
“Đúng vậy, bảo là càng đông càng vui.”
 
Bạch Hòa lấy điện thoại ra xem thử nhóm của lớp, quả nhiên nhìn thấy anh ấy hô hào trong nhóm, sau đó mười mấy tin nhắn trả lời đều nói là sẽ qua đây.
 
Cô và Ngôn Dịch liếc nhìn nhau, trong lòng cô dâng lên đôi chút cảm xúc khó tả.
 
Cô còn tưởng là… Anh ấy chỉ rủ ba người bọn họ thôi.
 
Có điều nghĩ lại cũng phải thôi, anh ấy đã bao hết cả ekip trang điểm của cửa hàng rồi, sao có thể chỉ trang điểm cho mỗi ba người được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Kỳ Lãng đâu?”
 
“Cậu ấy lên đồ xong rồi, rất nhiều bạn nữ từ quen tới không quen đều rủ cậu ấy đi chụp ảnh.”
 
“Ồ...”
 
Chuyện này là bình thường. Kỳ Lãng thích tham gia các hoạt động kiểu này, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn tạo hình của anh ấy rất đẹp trai, bị con gái kéo đi chụp ảnh là chuyện vẫn thường xuyên xảy ra.
 
Tô Tiểu Kinh biết Bạch Hòa hơi khó chịu, lập tức đổi chủ đề, hỏi Ngôn Dịch: “Anh Ngôn Dịch, cậu định cosplay nhân vật nào vậy?”
 
“Tôi chưa nghĩ ra, cứ đi xem thử đã.”
 
“Cứ xem thoải mái đi, đồ của cửa hàng này đầy đủ lắm, nhân vật nào cũng có.”
 
Bạch Hòa kéo Tô Tiểu Kinh: “Cậu lớn hơn người ta hai tuổi, gọi anh Ngôn Dịch cái gì chứ, không thấy ngượng à?”

 
Tô Tiểu Kinh nở nụ cười, lén nói với cô: “Con trai đều thích được con gái gọi là anh, lớn hơn hai tuổi thì có sao, chẳng sao hết, Ngôn Dịch nhà các cậu… Chẳng mấy chốc mà đã sắp cao hơn cả Kỳ Lãng rồi.”
 
Xem ra cả Kỳ Lãng và Ngôn Dịch đều sẽ là thanh niên cao to một mét chín.
 
Bạch Hòa nghe vậy, nghĩ tới mấy năm trước lúc Kỳ Lãng còn nhỏ, lúc nào anh ấy cũng thích kéo bím tóc của cô, ép cô gọi mình là anh.
 
Cô đỏ mặt, cương quyết có chết cũng không gọi.
 
Một mặt cô cảm thấy gọi vậy thì mất mặt, sao cô lại phải gọi Kỳ Lãng là anh cơ chứ, rõ ràng họ chỉ hơn kém nhau có vài ngày mà thôi, mặt khác… Cô cảm thấy nếu gọi Kỳ Lãng là anh thì cô chỉ có thể là em gái của anh ấy.
 
Bạch Hòa không muốn làm em gái của Kỳ Lãng, không muốn… Chỉ được coi là em gái của anh ấy.
 
Cô và Ngôn Dịch đi dạo xem từng bộ trang phục anime. Ngôn Dịch ôm rất nhiều bộ đồ lộng lẫy, giơ chúng lên cho Bạch Hòa xem nhưng đều bị cô bác bỏ.
 
Nếu không quá hở hang thì cũng là quá diêm dúa, cô đều không thích...
 
Hơn nữa cô còn chưa từng xem mấy anime này, có cosplay cũng chẳng có ý nghĩa gì.
 
Cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Kỳ Lãng, tham khảo thử tạo hình của anh ấy: “Kỳ Lãng, anh cos nhân vật nào vậy?”
 
Nghĩ đến lời Tô Tiểu Kinh nói, đầu ngón tay cô do dự một chút rồi thêm một chữ… “Anh” đằng trước tên “Kỳ Lãng”.
 
Cô gửi tin nhắn được vài giây thì lại xấu hổ, vội vàng thu hồi.
 
Hi vọng anh ấy không nhìn thấy.
 
Một giây sau, Kỳ Lãng nhắn lại…
 
7: “Lương Tiêu.”
 
7: “Sao lại thu hồi?”
 
Lily: “Không có gì.”
 
Bạch Hòa để điện thoại di động xuống, lặng lẽ cầm bộ váy trắng đáng yêu của nữ chính game [Tâm Động Thần Quang] lên, đi vào gian thay đồ, thuần thục thay xong, đứng trước gương trang điểm, xếp hàng chờ ekip make up trang điểm cho mình.
 

Các cô gái xếp hàng ở đằng trước hình như là học sinh lớp khác. Bạch Hòa không quen họ nhưng đã từng nhìn thấy, trong đó có người là thành viên câu lạc bộ anime của trường.
 
Các cô gái nhiệt tình, nổi bật, dào dạt sức sống này đi giữa sân trường trông rất đẹp mắt. Lúc đi ngang qua họ, lần nào Bạch Hòa cũng không nhịn được ngoái đầu nhìn, cho nên có thể nhận ra được một vài gương mặt quen.
 
Có vẻ như bọn họ đều quen biết Kỳ Lãng nên ríu rít thảo luận đầy sôi nổi…
 
“Kỳ Lãng cos Lương Tiêu kìa, ôi chao! Đẹp trai ghê! Vừa rồi ở bên ngoài hội chợ anime có rất nhiều cô gái xếp hàng chờ chụp ảnh chung với cậu ấy, cậu ấy còn được yêu thích hơn cả coser* chuyên nghiệp đó nha!”
 
*Coser: người cosplay.
 
“Lương Tiêu là ai vậy?”
 
“Cậu không chơi [Tâm Động Thần Quang] à? Đó là game tình yêu đang cực hot dạo gần đây đấy.”
 
“Tóm lại là hot boy trường THPT số 1 Nam Tương danh bất hư truyền.”
 
“Người ta là người nổi tiếng trên mạng đó, chỉ cần chọn đại một tạo hình rồi quay video, đăng lên trang X-yin là đã kiếm được một triệu fan hâm mộ rồi.”
 
“Không phải gần đây cậu ấy mới vừa chia tay bạn gái hay sao? Cậu thích cậu ấy như vậy thì theo đuổi đi.”
 
“Cậu ấy chia tay bạn gái thì tôi có thể theo đuổi được ư? Bạn gái cũ của người ta là hoa khôi của trường THPT số 2 hàng xóm đó, nghe nói cũng là blogger có mấy trăm ngàn fan hâm hộ.”
 
“Kệ chứ, cứ thử xem sao, có bị từ chối cũng đâu mất mặt, lỡ như thành công thì sao?”
 
“Nếu vậy thì tôi sẽ đi cos nữ chính của [Tâm Động Thần Quang], như vậy có thể chụp ảnh đôi với cậu ấy.”
 
“Mau lên mau lên, mau đi thay đồ đi!”
 
Khi đi ngang qua người Bạch Hòa, đôi mắt hồ ly đan phượng của cô gái vừa mới nói chuyện với bạn không nhịn được nhìn lướt qua cô. Sở dĩ cô gái đó chú ý tới cô là vì cô cũng cos nữ chính của [Tâm Động Thần Quang]…
 
Bạch Hòa thấy mặt mình nóng bừng, bất giác quay mặt đi, lảng tránh ánh nhìn của đối phương.
 
Cô quay về phòng thay đồ, cởi bộ đồ của nữ chính game [Tâm Động Thần Quang] ra, mặc lại đồ của mình vào.
 
Chẳng bao lâu sau, điện thoại đổ chuông, Kỳ Lãng gọi điện cho cô.

 
Cô do dự mấy giây rồi mới nghe máy.
 
“Em đến chưa?” Anh ấy hỏi thẳng.
 
“Ừ, tới rồi, em đang thay đồ.”
 
“Ra đây đi, anh đứng chờ ngoài cửa hội chợ anime nhé, chúng ta chụp ảnh chung.”
 
Bạch Hòa chần chừ, hỏi nhỏ: “Không phải có rất nhiều bạn nữ đang xếp hàng đợi chụp ảnh với anh hay sao?”
 
“Anh cho em chen hàng được chưa?”
 
Từ giọng nói thoải mái của Kỳ Lãng, Bạch Hòa biết anh ấy đang cười.
 
Cô ngẫm nghĩ, nói nhỏ: “Anh chụp với họ trước đi, chụp xong rồi em chụp với anh mấy tấm sau, em vẫn chưa make up.”
 
“Nhanh lên nhé.”
 
Bạch Hòa lại ra ngoài chọn đồ, bắt gặp Ngôn Dịch vẫn còn chưa chọn xong.
 
“Cậu chưa đi thay đồ à?” Anh thấy Bạch Hòa vẫn còn mặc đồ của mình.
 
“Bỗng nhiên tớ không muốn cos nhân vật này nữa, trang điểm phiền phức lắm.”
 
Vừa nói Bạch Hòa vừa gỡ bộ đồ gấu trúc đen trắng trên giá treo đồ xuống: “Tớ cos gấu trúc vậy!”
 
“Nóng đấy.”
 
“Không sao đâu, chắc chắn trong hội chợ sẽ có điều hòa mà.”
 
Bạch Hòa quyết định như vậy. Cô cầm bộ đồ gấu trúc đi vào trong phòng thay đồ, nhanh chóng thay đồ xong, biến thành một chú gấu trúc nhỏ nhắn với bộ lông xù. May mà bộ đồ này không che mặt, toàn bộ khuôn mặt vẫn lộ ra ngoài, có thể hít thở thoải mái, chỉ có điều nếu so với các cô gái xinh đẹp, gợi cảm xung quanh thì trông cô thực sự quá ngốc.
 
Cô lượn một vòng trong tiệm, không tìm thấy Ngôn Dịch, đoán rằng chắc hẳn anh đã đi thay đồ rồi.
 
Bạch Hòa đi ra ngoài cửa, trông thấy Kỳ Lãng đứng ngay ở cửa ra vào.
 
Anh ấy mặc một bộ âu phục màu xám cắt may vừa vặn như thể được may đo riêng cho mình. Dáng dấp cao ráo được tôn lên cực kỳ rõ nét, nhất là bả vai thẳng và rộng, vòng eo gọn gàng, khỏe khoắn.
 
Anh ấy cúi đầu nhấp vào màn hình điện thoại, đường nét khuôn mặt đầy sắc sảo.
 
“Kỳ Lãng.”

 
Nghe thấy giọng cô, Kỳ Lãng ngẩng đầu lên, lập tức nhoẻn cười: “Bé quốc bảo ở đâu tới đây mà đáng yêu thế này?”
 
Bạch Hòa vui vẻ bước tới chỗ anh ấy: “Anh đẹp trai ghê.”
 
Anh ấy đút một tay vào túi: “Anh Kỳ Lãng của em có ngày nào mà không đẹp trai chứ?
 
Bạch Hòa nghĩ đến tiếng xưng hô “anh Kỳ Lãng” ban nãy, trái tim đập có phần quá tải.
 
“Đúng rồi, sao em không trang điểm?” Kỳ Lãng nhéo khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô: “Anh đã thuê chuyên gia trang điểm rồi mà.”
 
“Có đông người xếp hàng quá, em không muốn chờ.”
 
“Anh đã bảo là em có thể chen hàng rồi mà, quan hệ của chúng ta là gì chứ, em chỉ cần nói một tiếng là xong ngay.”
 
“Thôi kệ đi, anh Kỳ Lãng.”
 
Cô lại gọi thử xưng hô này, vụng trộm quan sát nét mặt của Kỳ Lãng.
 
Tai cô đỏ rực lên.
 
Có vẻ như Kỳ Lãng không có phản ứng gì rõ rệt, anh ấy chỉ xoa đầu cô: “Anh đã bảo em gọi anh là anh trai từ lâu rồi, vậy mà giờ em mới gọi.”
 
Bạch Hòa chỉ cười, trong lòng ngọt lịm.
 
“Ngôn Dịch đâu?”
 
“Cậu ấy còn đang thay đồ.”
 
Trong lúc nói chuyện, Bạch Hòa và Kỳ Lãng nhìn thấy một chàng trai mặc trang phục bảo hộ màu trắng, che người kín mít đi ra ngoài này. Khi đối phương tới gần hơn, qua tấm chắn nhựa plastic trong suốt, họ mới nhìn rõ được khuôn mặt đẹp trai của Ngôn Dịch.
 
“Ôi trời ạ.” Kỳ Lãng giần giật khóe môi: “Ngôn Dịch à, cậu cos kỹ thuật viên test Covid đấy à?”
 
“Không phải, tôi cos người nuôi gấu trúc.” Nói xong, anh bế Bạch Hòa lên như bế một bé gấu trúc con, vác lên trên vai…
 
“Đi thôi, tới hội chợ anime nào.”
 
Kỳ Lãng: ...
 
Bạch Hòa: ...

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận