Bộ ba vô tư

Lương Tiêu do Kỳ Lãng cosplay vừa vào hội chợ anime đã lập tức thu hút được rất nhiều người tụ tập lại, trong đó có không ít nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp giơ ống kính dài như đại pháo lên điên cuồng chụp, nhìn còn tưởng anh ấy là cosplayer nổi tiếng nào đó được ban tổ chức mời tới.
 
Dù là ngoại hình hay nhan sắc thì chàng thiếu niên này đều đạt tới trình độ không thể chê được, thậm chí đến cả cosplayer chuyên nghiệp trên sân khấu cũng kém sắc hơn anh ấy.
 
Khi biết anh ấy không phải cosplayer nổi tiếng tốn tiền mời tới, các cô gái càng thêm điên cuồng đuổi theo, xếp hàng muốn chụp ảnh chung với anh ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong những lúc mọi người nhiệt tình thế này, hiếm khi Kỳ Lãng từ chối họ, bởi vì cosplay là để người khác chụp ảnh nên anh ấy sẽ thỏa mãn rất nhiều yêu cầu của các cô gái chụp ảnh chung với mình, thậm chí là một vài động tác tương đối thân mật.
 
Ví dụ như ôm eo hay là để các cô gái đó áp sát lại một chút. Nhưng mà tay anh ấy lúc nào cũng trong trạng thái nắm chặt đầy lịch thiệp.
 
Thỉnh thoảng, anh lại quay đầu nhìn đôi cộng sự gấu trúc và nhân viên chăm sóc kia.
 
Ngôn Dịch đúng là nhân viên chăm sóc tận chức tận trách, “gấu trúc nhỏ” bám trên người anh không buông, anh không bế ngang thì cõng, nếu không cũng đặt ngồi trên vai hoặc khiêng…
 
Thật đúng là mở khóa được không ít “tư thế”.
 
Bạch Hòa được Ngôn Dịch ôm, chụp ảnh chung với không ít chị gái, cô cười cực kỳ vui vẻ.
 
Còn có chị gái hỏi hai người có phải là người yêu không, cảm giác họ rất tình cảm, có thể đăng lên mạng không.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Hòa đang muốn nói không phải thì Ngôn Dịch đã đáp lại: “Đúng thế.”
 
Chị gái kia chụp cho họ rất nhiều “ảnh tình nhân”, lại còn cảm ơn họ, bảo hôm nay trong hội chợ anime này, họ chính là cặp đôi tuyệt nhất.
 
Chị gái đi rồi, Bạch Hòa nhảy xuống khỏi người Ngôn Dịch, cô hỏi anh: “Sao cậu lại bảo chúng ta là một đôi?”
 
“Nhiều người hỏi quá, nếu như cậu muốn giải thích với từng người một là: Chúng tôi không phải một đôi mà là chị em. Như thế họ sẽ hỏi tiếp: Là chị em sao nhìn lại không giống nhau lắm? Sau đó cậu tiếp tục giải thích: Bởi vì bọn tôi không phải chị em ruột. Người ta lại hỏi: Nếu không phải chị em ruột, tại sao phải coi nhau như chị em...”
 
Bạch Hòa bị anh thuyết phục: “Kể cũng đúng, càng nói càng phức tạp, nói mãi không hết. Cứ bảo là một đôi, chỉ cần trả lời vài chữ là được, người ta sẽ không gặng hỏi nữa.”
 
“Đúng thế.”
 
“Được rồi!” Cô vui vẻ nhảy lên lưng Ngôn Dịch, để anh cõng cô.
 
Có người tới hỏi tiếp, Bạch Hòa sẽ chủ động nói: “Chúng tôi là một đôi đó.”
 
Ngôn Dịch quay đầu nhìn góc nghiêng dịu dàng của cô gái.
 
Dây thần kinh thô, vừa ngây thơ vừa vô tội.
 
Đợi một khoảng thời gian nữa, anh sẽ hoàn toàn chiếm được cơ thể lẫn trái tim cô thôi, Ngôn Dịch cảm thấy chuyện này không khó, cái khó ở chỗ...
 
Anh nhìn Kỳ Lãng đang phát sáng trong đám người.
 
Anh ấy thực sự đang phát sáng, bởi vì ánh đèn flash tanh tách chụp anh ấy không hề dừng lại.
 
Đột nhiên Kỳ Lãng như nhận ra gì đó, anh ấy quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau.
 
Ngôn Dịch lặng lẽ quay đi, Kỳ Lãng đi về phía họ, thắc mắc: “Sao hai người lại là một đôi rồi, vừa nãy anh nghe người xung quanh nói đến cặp đôi bên nhau từ bé ngọt ngào nhất.”
 
“Chúng tôi vốn là thế mà.” Ngôn Dịch nói: “Vừa mới xác định quan hệ.”
 
“Quan hệ trái luân thường gì thế hả.” Kỳ Lãng xoa mũi, bất mãn bảo: “Về rồi anh sẽ mách dì Đường.”
 

“Không được!!!” Bạch Hòa vội nhảy từ trên lưng Ngôn Dịch xuống, giải thích: “Bởi vì có nhiều người hỏi quá, nếu mà giải thích thì phiền phức lắm nên bọn em mới nói luôn là một đôi.”
 
“Vậy sao...” Kỳ Lãng nhìn Ngôn Dịch, Ngôn Dịch cúi đầu không nói gì.
 
“Không được nói lung tung với ba mẹ em.” Bạch Hòa đấm vào cánh tay Kỳ Lãng.
 
Kỳ Lãng nhéo lỗ tai gấu xù lông của cô gái: “Con bé ngốc này khôn lên đi, đừng để người ta kiếm lợi từ mình rồi còn đếm tiền cho người ta.”
 
“Ngôn Dịch sẽ không làm thế đâu.”
 
Có chị gái nhỏ đi tới, đỏ mặt, rụt rè hỏi Kỳ Lãng có thể chụp ảnh chung không, Kỳ Lãng đi theo họ.
 
Ngôn Dịch bế cô lên, đi dạo quanh khu hội chợ, chụp ảnh chung với các anh, các chị khác, Bạch Hòa liên tục nói với anh: “Thả tớ xuống đi, cậu vác tớ cả ngày rồi, không mệt à?”
 
“Mệt gì chứ, cậu được bao nhiêu cân đâu.”
 
“Nhưng tớ cũng không nhẹ.”
 
Ngôn Dịch quan sát xung quanh, tìm được một cái ghế đôi trống không, anh đi qua, ngồi xuống, ôm cô vào lòng: “Nghỉ ngơi chút đi.”
 
“Nghỉ ngơi một lát, cậu có thể buông tớ ra để tớ ngồi một mình không?”
 
“Mong cậu hiểu rõ tâm lý của nhân vật mình cosplay, tớ là người chăm sóc, tớ sẽ chăm sóc cậu.”
 
“Chăm sóc chứ không phải lúc nào cũng ôm.” Bạch Hòa thấy anh coi cô là gấu trúc thật rồi, lúc nào cũng ôm chặt lấy cô.
 
Nhưng cũng chỉ có anh thôi, nếu đổi thành một người nào khác, Bạch Hòa sẽ không chịu nổi.
 
Ngôn Dịch suy nghĩ một lát rồi giải thích: “Tớ là một nhân viên chăm sóc cực kỳ thích gấu trúc. Còn cậu là một con gấu trúc non mất mẹ, vô cùng dựa dẫm vào nhân viên chăm sóc, vì thế lúc nào cậu cũng bám lấy tớ, một phút cũng không thể tách rời.”
 
“Cậu... Cậu xây dựng hình tượng nhân vật phù hợp với hai chúng ta sao!”
 
Ngôn Dịch mỉm cười, bên khóe miệng hiện lên lúm đồng tiền xinh xắn, anh lý lẽ hùng hồn: “Đúng thế.”
 
Bạch Hòa nhìn thấy núm đồng tiền bên khóe miệng anh ở khoảng cách gần, thật đúng là... Kỳ quan thế giới hiếm thấy.
 
Anh rất ít cười, thực sự vô cùng ít, phần lớn thời gian anh đều nghiêm túc, hai người họ ở cùng một chỗ giống như một đứa khờ và một đứa cọc.
 
Nể nụ cười nghiêng nước nghiêng thành này, cô không thèm so đo với anh.
 
“Mặc dù cậu nói có lý nhưng tớ nóng lắm! Cậu đừng ôm tớ nữa, đi mua nước cho tớ đi, tớ muốn uống coca lạnh.”
 
“Tớ là nhân viên chăm sóc không thể rời mắt khỏi cậu, nếu không gấu trúc khổng lồ - quốc bảo quý giá mà xảy ra chuyện gì, tớ sẽ gặp phải nguy cơ bị kiện tụng.”
 
“...”
 
Nhập vai thật đấy nhỉ, cũng chẳng phải lần đầu chơi cosplay, sao lúc trước không thấy cậu có tinh thần nhân vật như thế.
 
“Tớ khát lắm, thật đấy, Ngôn Dịch, mau đi mua nước đi.” Cô đẩy anh.
 
Ngôn Dịch đành phải đi nhưng mà anh đi lùi, lại còn chỉ vào cô, con ngươi đen láy dán chặt vào người cô: “Gấu trúc nhỏ, đừng chạy lung tung.”
 
Bạch Hòa cười khanh khách: “Sẽ không đâu, tớ là con gấu trúc bé nhỏ cực kỳ ỷ lại vào nhân viên chăm sóc, không dám chạy lung tung đâu.”
 
Ngôn Dịch cũng nhìn cô rồi cười, đi đến chỗ máy bán hàng tự động mua nước cho cô.
 

Anh vừa đi, Kỳ Lãng bên cạnh nhân cơ hội tiến lại gần, anh ấy vỗ vai trái Bạch Hòa, lúc cô quay đầu lại thì nhanh nhẹn ngồi bên phải cô: “Này, cuối cùng đồ bám đuôi kia cũng bị em đá đi rồi à?”
 
“Ngôn Dịch không phải đồ bám đuôi.” Cảm nhận được hơi thở và sức nóng trên người anh ấy tỏa ra, cô đỏ mặt.
 
Cô và Ngôn Dịch như con thỏ nhỏ có mùi giống nhau, đã quen ở với nhau, gắn bó khăng khít.
 
Nhưng Kỳ Lãng lại là kẻ xâm nhập từ bên ngoài đến, mỗi lần anh ấy tiếp cận cô như thế, cô lại không biết làm thế nào, tim đập thình thịch, gương mặt đỏ bừng.
 
“Sao mặt lại đỏ thế?” Kỳ Lãng hỏi cô.
 
“Nóng ấy mà, em mặc bộ này... nóng sắp chết rồi.” Bạch Hòa kéo lông nhung ở cổ áo ra.
 
Kỳ Lãng nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy chị gái mặc kimono, cắt tóc hime gần đấy cầm đạo cụ là quạt tua rua xinh xắn.
 
Bạch Hòa nhìn theo ánh mắt anh ấy, cô đột nhiên hiểu ra anh ấy định làm gì nên vội vàng túm lấy tay anh ấy.
 
Kỳ Lãng đi qua, nói chuyện vài câu với chị gái kia, quạt xếp đã rơi vào tay anh ấy.
 
Anh ấy lại quay lại chỗ Bạch Hòa, xách cổ áo cô lên, dùng quạt quạt cho cô: “Như này cũng được.”
 
“Ừm...”
 
Bạch Hòa nhìn tua rua xanh sẫm tinh xảo trên quạt, trong lòng cô hơi khó chịu. Thực ra cô không hy vọng Kỳ Lãng tùy tiện quyến rũ con gái người ta để mượn quạt, kể cả là vì cô cũng không được.
 
Nhưng anh ấy là lại người tính tình thoải mái, hướng ngoại, dù người xa lạ thế nào, anh ấy cũng có thể trò chuyện được, lại thêm vẻ ngoài còn đẹp trai, không ai không thích anh.
 
Bạch Hòa thở dài: “Anh mau trả cho người ta đi, đạo cụ của người ta mà.”
 
“Cô ấy tặng anh rồi.”
 
“Cô ấy tặng anh là anh lấy luôn sao? Sao có thể tùy tiện như thế?”
 
Kỳ Lãng nghe thấy trong giọng cô xen lẫn sự tức giận thì khó hiểu: “Cái này cũng tính là tùy tiện sao?”
 
“Đúng thế, nhận quà của con gái không được tính là tùy tiện, ôm ôm ấp ấp con gái không tính là tùy tiện thì cái gì mới được coi là tùy tiện hả? Chẳng lẽ cùng ngủ trên một cái...”
 
Cô kịp thu lại những lời suýt thốt ra, cũng ngăn lại suy nghĩ mới thoáng qua, còn có cả chút... chua xót trong lòng.
 
Kỳ Lãng quạt mạnh mấy cái cho cô xong thì lại quạt cho mình, sau đó anh ấy uể oải đứng dậy, trả lại quạt cho cô gái kia.
 
“Không cần đâu, tặng cho tổng giám đốc Lương của chúng ta rồi mà.” Cô gái tóc hime cười rộ lên, khóe miệng có lúm đồng tiền nhìn rất ngọt.
 
“Quân tử không cướp đồ người khác thích.” Kỳ Lãng cũng cười: “Nhận tấm lòng rồi.”
 
“Tháng sau có lễ hội anime Trung Quốc, cậu có tới không, kết bạn wechat đi, đến lúc đó chúng ta cùng chụp ảnh.”
 
Hôm nay Kỳ Lãng đã kết bạn wechat với nhiều người rồi, thêm một người nữa cũng chẳng sao, anh ấy đưa mã QR qua: “Chưa chắc đã đi, đến khi ấy phải xem bạn tôi có đi không.”
 
“Bạn cậu là con gấu trúc nhỏ kia sao...”
 
“Ừm, đáng yêu nhỉ.”
 
“Vô cùng đáng yêu.” Cô gái tóc hime tò mò nhìn Bạch Hòa.

 
Bạch Hòa vội vàng cúi đầu, lấy mũ gấu trúc che kín mặt rồi sờ vết sẹo trên cổ theo bản năng, mặc dù cô biết người khác sẽ không nhìn thấy nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.
 
Thực sự rất ghét Kỳ Lãng trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi như thế...
 
Khi Kỳ Lãng quay lại, thấy môi cô khô nứt, anh ấy đưa cô nửa chai nước.
 
Bạch Hòa khát không chịu nổi, mặc dù trong lòng khó chịu nhưng cô vẫn nhận, vặn nắp, mở bình uống một ngụm.
 
Ngôn Dịch còn chưa về, không biết anh chạy đi đâu, chắc là lại bị chị gái nào kéo chụp ảnh rồi.
 
Phiền thật đấy, đôi khi cô thực sự hy vọng bạn bè xung quanh mình... Chỉ là người bình thường, là một học sinh cấp ba bình thường như cô.
 
Thế nhưng trùng hợp là cô lại chơi cùng với hai hotboy nổi bần bật của trường THPT số 1 suốt bao nhiêu năm.
 
Cô bị kẹt giữa họ, không biết phải theo ai.
 
Niềm an ủi duy nhất là thành tích của Ngôn Dịch ngang ngửa cô, trừ vẻ ngoài ra, anh cũng chẳng có chỗ nào hơn người.
 
Điều này làm cho Bạch Hòa cảm thấy anh dễ với tới, thân thiết, đáng yêu.
 
Nếu anh mà giống Kỳ Lãng, trở thành hotboy với học sinh giỏi, Bạch Hòa thực sự sẽ buồn bực đến chết.
 
Cô uống thêm một ngụm nước khoáng, không ngờ cái chai lại bị Ngôn Dịch thẳng tay cướp mất rồi ném vào thùng rác, cô suýt nữa bị sặc.
 
Động tác của anh cứng nhắc, Kỳ Lãng nhíu mày hỏi: “Cậu làm gì thế?”
 
“Cho gấu trúc ăn lung tung là vi phạm quy định.” Ngôn Dịch mở nắp chai coca đưa cho Bạch Hòa.
 
“Cậu diễn thật đấy à.” Kỳ Lãng trào phùng.
 
Bạch Hòa uống một hớp lớn: “Sao đi lâu thế, gấu trúc sắp chết khát rồi.”
 
“Máy bán hàng tự động bên kia hết coca rồi, tớ ra ngoài mua cho cậu.”
 
“Tớ còn tưởng cậu bị chị gái nào đó quấn lấy chứ.”
 
“Tớ không phải người nào đó.”
 
Kỳ Lãng thấy anh lại ngồi cạnh Bạch Hòa, hai người dán sát vào nhau.
 
Anh ấy thấy dáng vẻ này của Ngôn Dịch cực kỳ ngứa mắt, rõ ràng ba người chơi với nhau nhiều năm rồi mà vẫn rất hòa thuận nhưng Ngôn Dịch nhất quyết phải bày trò tách anh ấy ra.
 
“Giả vờ giả vịt gì chứ.”
 
Kỳ Lãng thuận tay tháo mặt nạ phòng hộ của Ngôn Dịch ném vào thùng rác, dáng vẻ rất kiêu ngạo.
 
Ngôn Dịch cảm thấy bị xúc phạm, anh khó chịu định tiến lên tính toán cho tới cùng nhưng Bạch Hòa kéo anh lại.
 
“Nóng quá, A Nhất, chúng ta đi thay quần áo đi, thay xong thì đi dạo, mua chút đồ rồi về.”
 
“Ừm.” Ngôn Dịch ôm cô.
 
“Này! Đừng có ôm nữa.”
 
Ngôn Dịch: “Trước khi thay quần áo, tớ là nhân viên chăm sóc gấu trúc, phải kiên trì đến cùng.”
 
“...”
 
Tích cực quá.
 
Nhưng mà bỏ đi vậy.
 
Anh muốn thế nào thì làm thế, Bạch Hòa chiều anh quen rồi.
 

Hai người thay bộ quần áo mùa hè nhẹ nhàng, thoải mái, Ngôn Dịch mặc áo phông đen, Bạch Hòa mặc váy liền thân có cổ ren, hai người lại quay về khu hội chợ, Bạch Hòa thấy Lương Tiêu và Tần Thâm được làm thủ công.
 
Lương Tiêu mặc âu phục màu xám phối với áo sơ mi trắng, giống hệt Kỳ Lãng cách đó không xa.
 
Trùng hợp là Tần Thâm mặc chiếc áo phông đen, cực kỳ giống bộ đồ trên người Ngôn Dịch, không chỉ tạo hình mà đến cả vẻ mặt của hai người cũng u ám, lạnh lùng giống hệt nhau.
 
Bạch Hòa kinh ngạc đến vui mừng khi nhìn thấy hai nhân vật này, cô cảm thán: “Hóa trang giống thật đấy! Đây là bản chính của ban tổ chức sao?”
 
“Đương nhiên là bản chính.” Ông chủ là một chàng trai đầu đinh trẻ tuổi, thấy cô hứng thú, người ta giới thiệu ngắn gọn: “Cửa hàng này của chúng tôi được ban tổ chức trao bản quyền, nếu cô lên mạng mua, chắc chắn phải xếp hàng ba tháng, bây giờ hai nhân vật này đang rất hot, chỗ tôi không cần xếp hàng cũng có thể lấy được cả hai, thấy cô là fan, tôi tính rẻ cho cô thôi, giá gốc ba trăm một cái, tôi lấy cô hai trăm tám mươi tám.”
 
“Tôi muốn mua!!!” Bạch Hòa lôi kéo Ngôn Dịch: “A Nhất, chị muốn mua.”
 
“Chị muốn mua nhưng chị không có tiền.” Ngôn Dịch bất đắc dĩ nói: “Đúng không?”
 
Cô vẫn cười nói: “Vẫn là em hiểu chị.”
 
“Có thể cho cậu vay nhưng mà...” Ngôn Dịch nghĩ: “Chỉ cho vay ba trăm thôi, hai nhân vật này chọn một đi.”
 
Tay Bạch Hòa chốc chốc lại sờ Lương Tiêu, lát sau lại sờ Tần Thâm.
 
Nếu là trước hôm qua, chắc chắn cô sẽ không hề do dự mà chọn Lương Tiêu đứng đầu trong lòng cô! Nhưng sau khi chơi hai mươi cốt truyện S kia, Tần Thâm cũng chiếm một vị trí không thể thay thế trong lòng cô rồi.
 
Thôi xong, cô không chọn được!
 
Cô kéo tay áo Ngôn Dịch, đáng thương nói: “A Nhất, chị có thể lấy hết không?”
 
“Không được đâu.” Ngôn Dịch ghé sát tai cô, cúi người nhìn hai nhân vật kia với cô: “Bạch Hòa, cậu phải học cách lựa chọn.”
 
Bạch Hòa cảm thấy Ngôn Dịch lại biến thành nhà tư tưởng, nhà triết học rồi, lúc nào nói với cô mấy lời đầy ẩn ý.
 
“Khó chọn lắm.”
 
“Vậy cũng phải chọn, chọn người cậu thích nhất.”
 
Tay Bạch Hòa dịch tới dịch lui giữa hai người, lúc đang rối rắm muốn chết, cô đột nhiên nghe thấy trong đám người truyền đến tiếng ồn áo, không ít cosplayer và du khách nhao nhao chạy tới phía đông nam khu hội chợ.
 
“Có chuyện gì thế?”
 
“Hình như bên kia có người đánh nhau!”
 
“Hai Lương Tiêu, một người là cosplayer đã nổi tiếng được bên phía ban tổ chức mời về, một người là người ngoài nghề nhưng rất được chào đón, rất nhiều em gái tìm người ngoài nghề kia chụp Lương Tiêu, cosplayer phía tổ chức bị lạnh nhạt nên không nhịn được, để bảo vệ kéo Lương Tiêu nghiệp dư kia ra ngoài, đây chẳng phải là... đánh nhau sao.”
 
Bạch Hòa vừa nghe xong đã nhìn Ngôn Dịch, mặc kệ đồ thủ công kia, cả hai đều chen về phía đám đông.
 
Quả nhiên họ gặp được Kỳ Lãng dưới tấm áp phích cực lớn của “Tâm Động Thần Quang”.
 
Một đám cosplayer vây quanh đánh anh ấy, Kỳ Lãng đánh nhau khá giỏi nhưng mà có vài cosplayer có trang bị, gõ gậy gộc lên đầu anh ấy khiến Kỳ Lãng choáng váng, lảo đảo tiến lên trước vài bước rồi ngã sấp xuống đất.
 
Ngôn Dịch thấy thế thì ném túi đeo chéo cho Bạch Hòa, anh không nói lời nào mà xông lên, đấm vào bụng người đàn ông cầm gậy, anh ta cuộn tròn người lại, đau đến mức la lên oai oái.
 
Ba Ngôn Dịch là lính cứu hỏa, trước kia anh từng học đánh đấm với ba vài năm, sau khi ba anh rời đi, anh không hề buông thả, mười năm qua, ngày nào cũng như ngày nào, anh đều tập luyện vào sáng sớm, lấy một đám mười này cũng không đủ cho anh đánh.
 
Ngôn Dịch kéo Kỳ Lãng lên, trầm giọng hỏi: “Không sao chứ?”
 
Kỳ Lãng lau vết máu trên khóe miệng: “Cậu lo cho Tiểu Bách Hợp đi, tôi... chuyện nhỏ thôi.”
 
“Bớt mạnh miệng đi.”
 
Ngôn Dịch chắn trước người Kỳ Lãng, thuận tay quơ lấy một cái ghế sắt bên chân, trợn mắt giận dữ nhìn đám cosplayer xung quanh...
 
“Động đến anh ta nữa thử xem.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận