Mấy cosplayer kia gọi một đám người tới, thoạt nhìn chẳng ai hiền lành, Kỳ Lãng với Ngôn Dịch đánh một đám người, Bạch Hòa thấy thế, sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
Từ bé ba người họ đã là liên minh tam giác sắt, đánh nhau thì phải cùng nhau đánh, Bạch Hòa sẽ không bàng quan đứng nhìn hai người họ hăng hái chiến đấu.
Cô tìm trong cặp sách Ngôn Dịch, lấy một bình giữ nhiệt ra làm vũ khí rồi vọt vào trong đám người quần ẩu, đập mạnh lên lưng người đàn ông định đánh lén Kỳ Lãng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ Lãng thấy Bạch Hòa vọt vào thì ôm lấy cô theo bản năng, dùng lưng chắn đòn đấm đá của những người xung quanh cho cô.
Bạch Hòa được anh ấy che trong ngực, hơi thở ngập tràn mùi chanh trên người anh ấy.
Anh ấy ôm chặt cô giống như mỗi một khối cơ bắp trên cơ thể đều đang dùng sức. Bạch Hòa còn cảm nhận được lực đánh truyền đến từ lưng anh ấy, cô buồn bực.
Thấy anh ấy bị đánh, sao Bạch Hòa có thể chịu nổi, cô liều mạng giãy ra khỏi lòng anh ấy, định hỗ trợ.
“Bà cô tổ ơi.” Kỳ Lãng kéo cô lại: “Mấy chuyện đánh nhau thế này, em tránh xa ra, xen vào làm gì?”
“Em không thể thấy chết mà không cứu.”
“Em lao tới, hai bọn anh còn phải tốn nhiều sức hơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngôn Dịch thấy Bạch Hòa gia nhập thì không một mình xông lên trước nữa, anh bảo vệ hai người, một nắm đấm là giải quyết xong một người đàn ông vây quanh.
Cuối cùng bảo vệ trực ban đi xuyên qua nửa hội chợ anime, khoan thai bước tới, gào lên ngăn trận chiến ỷ đông hiếp yêu này lại.
...
Nửa tiếng sau, Kỳ Lãng, Ngôn Dịch và Bạch Hòa ngồi trên băng ghế lạnh như băng trong đồn cảnh sát.
Ngôn Dịch ngồi giữa, Kỳ Lãng, Bạch Hòa ngồi cạnh, trên người cả ba đều có vết thương không ít thì nhiều, Đường Hân đi theo một cảnh sát để làm thủ tục, ký tên, bảo lãnh người ra, lúc đi qua hành lang, bà còn liếc mắt như trừng phạt họ.
Bạch Hòa sợ đến mức trốn sau Ngôn Dịch, hoàn toàn không dám nhìn vào ánh mắt mẹ.
Đây là lần đầu tiên mẹ dẫn người ra khỏi đồn công an, tối nay về, kiểu gì cũng bị ăn một bữa “thịt xào măng”.
Ngôn Dịch cẩn thận kiểm tra mặt cô, anh nhìn đông, nhìn tây, lo lắng hỏi: “Không sao chứ, có đụng phải đâu không?”
Kỳ Lãng thấy anh lôi kéo cô gái nhỏ hết nhìn chỗ này lại nhìn chỗ kia, nhìn trên mặt, trên người... Mặc dù chỉ xuất phát từ sự lo lắng thôi nhưng cũng khiến người ta không chịu nổi, anh ấy đẩy Ngôn Dịch ra, chen vào ngồi giữa hai người: “Được rồi, em ấy không bị thương, ông đây mới bị thương nhiều, cậu có muốn xem không, tới nhà vệ sinh, tôi cởi ra cho cậu xem đến đủ.”
Ngôn Dịch lạnh lùng: “Tôi không hứng thú lắm, cảm ơn.”
“Ai mà chẳng biết cậu chỉ hứng thú với chị cậu thôi.” Kỳ Lãng trào phúng.
Ngôn Dịch thấy anh ấy nói mập mờ như thế thì chỉ cảnh cáo bằng ánh mắt, Kỳ Lãng không tiếp chiêu, anh ấy trợn ngược mắt lên trần nhà.
Bạch Hòa nói: “Tớ không sao, chủ yếu là Kỳ Lãng, anh ấy bị đánh nhiều lắm, lúc người khác đánh anh ấy, lực còn truyền tới người tớ, chắc chắn trong quần áo, người xanh xanh tím tím cả rồi, lát nữa tới bệnh viện xem thử.”
“Vết thương nhỏ thôi, không cần đâu.” Kỳ Lãng không thích đi bệnh viện, rất không thích ngửi mùi trong bệnh viện, hơn nữa anh ấy còn cảm thấy đăng ký số gì đó rất phiền phức.
“Ngôn Dịch có bị thương không?” Bạch Hòa quay đầu hỏi: “Vừa rồi cậu đánh mạnh thật đấy.”
“Đám gà yếu ớt không có mắt nhìn.”
Ngôn Dịch nhìn khóe miệng tím xanh của Kỳ Lãng, khinh bỉ: “Bị đám đấy hành cho, mất mặt quá thể.”
“Đúng, đúng, chẳng ai giỏi bằng cậu.” Kỳ Lãng chắp hai tay sau gáy: “Cậu là chàng trai mạnh mẽ, là Ngôn mạnh mẽ, được chưa nào.”
Ngôn Dịch không thèm đấu võ mồm với anh ấy.
Kỳ Lãng nghiêng đầu, tựa vào vai Bạch Hòa: “Đau quá, Tiểu Bách Hợp, em phải chịu trách nhiệm, một nửa vết thương trên người anh đều là vì bảo vệ em.”
“Vâng vâng, em chịu trách nhiệm.” Bạch Hòa cũng cảm thấy áy náy, cô cảm nhận được Kỳ Lãng bị đánh suốt cả quá trình: “Tiền viện với thuốc thang của anh, em trả hết.”
“Tiền thuốc thang có vài đồng bạc.”
“Vậy... Vậy... tiền ăn uống mấy ngày tới, em cũng trả luôn.” Cô gái nhỏ rất thành thật, vội vàng nói ngay.
Ngôn Dịch nhắc nhở hữu nghị: “Tiền tiêu vặt tháng này của cậu chỉ còn lại ba tệ năm mao tám, hơn nữa cậu còn nợ tớ 1302,5 tệ.”
Bạch Hòa: “...”
Lúc này mới tính toán sổ sách rõ ràng với chị em ruột phải không, trước đây cô bảo phải thanh toán rõ, anh còn nói không cần đâu.
Kỳ Lãng mặt dày mày dạn: “Nếu anh vì Tiểu Bách Hợp mới bị thương thì trong tuần này, ngày nào em cũng phải qua đây bôi thuốc cho anh.”
Ngôn Dịch lạnh lùng nói: “Anh không có tay à?”
Kỳ Lãng: “Không bôi trên lưng được.”
Bạch Hòa cảm thấy yêu cầu này hợp tình hợp lý, vì thế cô đồng ý luôn.
Mặc dù Ngôn Dịch khó chịu nhưng anh không nói gì nữa.
Bạch Hòa thấy sắc mặt anh u ám thì ân cần hỏi: “Không bị thương thật à?”
Ngôn Dịch hơi hối hận.
Trẻ con thích khóc mới có kẹo ăn, đứa bé ngoan quá thường sẽ dễ dàng bị bỏ qua.
Từ bé đã thế rồi, Kỳ Lãng chỉ hơi trầy da thôi, anh ấy cũng sẽ kêu la trước mặt Bạch Hòa như kiểu sắp vào phòng bệnh nặng, sắp chết đến nơi, vì thế Bạch Hòa cực kỳ cẩn thận khi đối xử với anh ấy.
Ngôn Dịch thích cậy mạnh, dù có đau cũng quen nhẫn nhịn.
Có một lần bị viêm dạ dày cấp tính, hôm sau còn có ba môn thi, anh không muốn quấy rầy Bạch Hòa ngủ nên cứ để mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhịn từ nửa đêm đến tận sáng ngày hôm sau mới không chịu nổi nữa, Bạch Hòa và ba mẹ đưa anh tới bệnh viện, anh không còn cả sức đi đường.
Bạch Hòa thấy Ngôn Dịch thuộc loại cực kỳ giỏi nhịn, anh không nói, không ai nhìn ra thế giới nội tâm anh dày vò thế nào.
“Tớ không sao.” Ngôn Dịch nói.
“Thế mới nói đánh nhau vẫn phải dựa vào A Nhất nhà chúng ta.” Bạch Hòa không hỏi nữa, cô cúi đầu xem điện thoại, trả lời tin nhắn của Tô Tiểu Kinh.
Ngôn Dịch và Kỳ Lãng lặng lẽ nhìn nhau, dùng ánh mắt nói chuyện.
Kỳ Lãng dùng khẩu hình lặng lẽ nói: “Ai bảo cậu giả vờ lạnh lùng.”
Ngôn Dịch: “Biến.”
...
Chẳng mấy chốc Đường Hân đã ký tên xong đi ra, cảnh sát đi theo bà tới dạy dỗ ba đứa bé: “Trẻ tuổi nóng nảy, kiếm việc khác để phát tiết như chơi bóng đi, đừng tìm người ta đánh nhau, nếu lần sau còn vào đây thì không dễ nói chuyện như bây giờ đâu.”
“Rõ ràng là bọn họ ra tay trước mà.” Bạch Hòa cãi lại: “Lại còn ỷ đông hiếp yếu.”
“Yên tâm, người tham gia đều chạy không thoát.”
Đường Hân dẫn họ ra ngoài, ra đến cửa đồn công an, bà tức giận nói với Bạch Hòa: “Lúc trước ba con nói, thi đại học xong, con có vác chân chạy lên trời cũng mặc kệ chứ không bảo con thò chân vào đồn cảnh sát chơi! Mấy cái đứa này, Ngôn Dịch thì bỏ qua đi, con, còn cả con nữa...”
Bà chọc Bạch Hòa với Kỳ Lãng: “Đều đã thành niên cả rồi, lại còn đánh nhau, nếu thực sự xảy ra chuyện gì đó, còn muốn học đại học không hả?”
Bạch Hòa trốn sau lưng Ngôn Dịch, không dám nói gì.
Kỳ Lãng vô cùng có trách nhiệm đứng ra: “Là cháu xảy ra mâu thuẫn với đám người kia, không liên quan gì đến các em ấy, các em ấy chỉ không muốn thấy cháu bị đánh nên mới giúp đỡ thôi.”
Bạch Hòa vội vàng nói: “Đúng thế đấy ạ! Đều là vì giúp Kỳ Lãng.”
Kỳ Lãng tròn mắt nhìn cô, cô lè lưỡi, tỏ vẻ lúc này không phản bội chiến hữu thì phải đợi đến khi nào nữa?
Ngôn Dịch nói: “Không liên quan gì tới Bạch Hòa, chủ yếu là toàn con với Kỳ Lãng đánh nhau.”
“Con nhóc này muốn giúp cũng chẳng giúp được.” Đường Hân liếc Bạch Hòa: “Cho nên cuối cùng có đánh thắng không?”
Nghe mẹ chuyển chủ đề, Bạch Hòa vội vàng nói: “Chắc chắn là thắng rồi, phải không, phải không hả?”
Cô chọc Kỳ Lãng bên trái rồi lại chọc chọc Ngôn Dịch bên phải.
Kỳ Lãng mỉm cười: “Chắc chắn là thắng rồi, ba bọn cháu đi đánh nhau chưa từng bị thua.”
Đường Hân xoa đầu Ngôn Dịch: “Còn chẳng phải A Nhất nhà chúng ta tài giỏi sao.”
“Tất cả đều nhờ có A Nhất, thật đấy.” Bạch Hòa vội cổ vũ.
“Được, đánh thắng là được.” Đường Hân nói: “Đi thôi, đến quán ăn vặt, ăn thịt nướng để chúc mừng một chút!”
“Vâng ạ.”
Bạch Hòa thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng mẹ sẽ mắng họ, bà không giận là tốt rồi.
Đường Hân vẫy một chiếc taxi ven đường ngồi ngồi lên.
Chẳng mấy chốc, Kỳ Lãng đã nhận được điện thoại của mẹ đang bên Hồng Kông gọi tới, trong điện thoại, anh ấy nói chuyện với bà ấy bằng tiếng Quảng Đông êm tai: “Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo lắng.”
Mẹ Kỳ bảo anh ấy đưa điện thoại cho Đường Hân, trong điện thoại, bà ấy dùng tiếng phổ thông chưa lưu loát lắm khách sáo cảm ơn Đường Hân, Đường Hân cười nói: “Không sao, không sao, hàng xóm láng giềng, con cái chơi với nhau thân thiết thế, tôi cũng thích Tiểu Lãng, coi nó như con trai, chăm sóc chút cũng là điều nên làm.”
Cúp điện thoại, Đường Hân trả lại cho Kỳ Lãng: “Nghe giọng mẹ cháu có vẻ khá trẻ, cũng rất dịu dàng.”
“Mẹ Kỳ Lãng đẹp lắm.” Bạch Hòa nói: “Nữ hoàng ba lê, múa cực kỳ đẹp.”
“Em xem bà ấy biểu diễn chưa?” Kỳ Lãng hỏi Bạch Hòa bên cạnh.
“Xem rồi.” Bạch Hòa nói: “Em xem mấy trăm lần rồi, từ bé em đã muốn trở thành diễn viên múa ba lê như mẹ...”
Mới nói được một nửa, phần còn lại bị cô nuốt ngược trở vào.
Nếu như... Nếu như không phải trận hỏa hoạn kia làm cổ cô bị bỏng, có lẽ cô sẽ tiếp tục học múa ba lê.
Thiên nga trắng, sao có thể có chiếc cổ không tao nhã, hoàn mỹ chứ.
Từ bỏ ba lê là nỗi đau đớn sâu nhất trong lòng Bạch Hòa.
Ngôn Dịch im lặng cầm tay Bạch Hòa, mười ngón tay hai người đan vào nhau.
Lúc này chỉ có Ngôn Dịch mới hiểu bí mật cô chôn giấu trong lòng.
Đường Hân cũng nhận ra lời của con gái có chỗ không đúng, bà vội cứu vãn: “Chẳng trách Tiểu Lãng đẹp trai như thế, con trai đều giống mẹ.”
Kỳ Lãng cười nói: “Nào có, cô mới là hoa khôi của khu chung cư của chúng ta.”
“Ha ha ha ha.” Bạch Hòa bật cười: “Có hoa khôi trường rồi, sao lại còn có cả khoa khôi khu nữa.”
“Cháu bỏ phiếu cho cô, có được không?”
“Lại gọi cô rồi.” Đường Hân nói đùa: “Kỳ Lãng, chẳng phải lúc trước đã gọi mẹ rồi sao?”
“Vâng, vậy con gọi mẹ thật nhé, sau này không sửa miệng nữa.”
“Nếu đã gọi mẹ rồi thì có phải nên dâng trà nữa không?” Đường Hân nói đầy ẩn ý.
“Chắc chắn rồi, con với Tiểu Bách Hợp sẽ cùng dâng trà cho mẹ.”
“Được, mẹ chờ chén trà này của con.”
Bạch Hòa nghe không hiểu ý hai người, cô nhìn mẹ rồi lại nhìn Kỳ Lãng, thấy anh ấy đang cười nên cô cũng ngốc nghếch cười theo.
Chỉ có Ngôn Dịch không cười, sắc mặt anh sầm lại, cứng ngắc nói với Kỳ Lãng: “Đừng đùa như thế.”
“Mẹ tôi bày trò trước.” Kỳ Lãng gian xảo châm ngòi ly gián: “Cậu trách bà à?”
“Cũng không phải anh không có mẹ, đừng gọi bừa.”
“Cũng đúng, cậu không có mẹ, có muốn gọi cũng không gọi được.”
Câu khiêu khích này của Kỳ Lãng, ngay cả Bạch Hòa cũng không chịu nổi, cô đạp anh ấy một cái, bảo anh ấy đừng đụng đến nỗi đau của người ta.
Ngôn Dịch túm cổ áo anh ấy, Kỳ Lãng không hề chịu thua đẩy lại anh.
Bạch Hòa ngồi chính giữa, mỗi tay ấn một người tách họ ra.
Đường Hân vội nói: “Được rồi, có thế thôi mà cũng gây nhau, lúc bị người ngoài bắt nạt ba đứa còn có thể đoàn kết lại, sao giờ lại nội chiến không biết nhường nhau hả?”
Ngôn Dịch nghiêng đầu, buồn bực không nói lời nào.
Kỳ Lãng chỉnh lại cổ áo, quay đầu nhìn cảnh phố xá ngoài cửa sổ, mặc kệ anh.
Cung phản xạ của Bạch Hòa rất dài, lúc này cô mới hiểu ra “dâng trà” vừa rồi có ý gì.
Cô quay đầu nhìn Kỳ Lãng, thấy sườn mặt góc cạnh ưa nhìn của anh ấy, ánh chiều tà hắt lên đuôi lông mày, con ngươi phản chiếu màu nâu nhạt xinh đẹp.
Hai má cô bất giác ửng đỏ.
Ngôn Dịch nắm chặt tay, cúi đầu nghiêm túc gảy đầu ngón tay cô.