Quán ăn đêm Hâm Thành nằm ngay đầu phố ăn vặt, buôn bán đắt hàng, vừa đến 8 giờ tối là khách đã ngồi đầy trong quán, không còn chiếc bàn trống nào.
Bạch Hâm Thành đang làm cơm chiên Dương Châu cho ba đứa trẻ. Bạch Hòa lén lút sau lưng ba, liên tục xin mẹ cô đừng kể chuyện chiều nay họ bị bắt vào đồn công an cho Bạch Hâm Thành.
Bạch Hâm Thành nóng tính hơn Đường Hân rất nhiều, nếu ông biết Bạch Hòa vào đồn công an vì đánh nhau thì cô đừng mong có ngày lành suốt kỳ nghỉ hè này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Hâm Thành bưng ba đĩa cơm chiên Dương Châu lên bàn, dùng khăn lau mồ hôi, tò mò hỏi: “Chiều nay mấy đứa làm gì mà còn phải để mẹ con đi đón thế?”
Bạch Hòa liên tục kéo tay áo mẹ mình, Đường Hân vốn không muốn lừa chồng, nhưng nhìn Bạch Hòa sợ hãi đến vậy nên đành phải nói: “Không có việc gì, mấy đứa nó tham gia hội chợ anime, làm hỏng cái tượng gì đấy, vậy nên mới… nhờ em đến giải quyết.”
“Mô hình.” Bạch Hòa nhỏ giọng nhắc nhở: “Là mô hình.”
“À, làm hỏng mô hình, phải bồi thường rồi mới đi được.” Đường Hân nói vậy.
Bạch Hâm Thành chống nạnh bằng một tay, nhăn mày hỏi: “Tay đứa nào vụng thế?”
Kỳ Lãng và Ngôn Dịch cùng chỉ về phía đối phương, còn Bạch Hòa… chỉ về phía Kỳ Lãng.
Kỳ Lãng: …
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhất trí đối ngoại đúng không!?
Anh ấy đành phải chỉ vào chính mình: “Ba, là con làm hỏng.”
Bạch Hâm Thành: “Con làm hỏng? Sao lại bảo vợ ba đi bồi thường?”
“Việc này…”
Đường Hân vội vàng hoà giải: “Không phải thằng bé gọi anh là ba à!”
Bạch Hâm Thành nhăn mày, lông mày bên cao bên thấp: “Làm con trai của ba thật à? Ba không nuôi được đứa con trai như con đâu, nghe Tiểu Bách Hợp bảo tiền tiêu vặt một tháng của con phải mấy triệu lận đúng không?”
“Khoa trương thôi ạ.” Kỳ Lãng nở nụ cười: “Không nhiều như vậy đâu.”
Bạch Hòa nói thầm với Ngôn Dịch: “Tớ từng thấy tin nhắn trong điện thoại của anh ấy, phải có tận mấy trăm nghìn.”
Bạch Hâm Thành đi đến bên cạnh Bạch Hòa, đặt tay lên vai cô: “Ba không quan tâm mấy đứa làm trò gì, nhưng phải nhớ kỹ, dù có chuyện gì thì hai đứa đều phải bảo vệ con gái ba cẩn thận, không được để người khác bắt nạt con bé.”
“Tất nhiên rồi ạ.” Kỳ Lãng cười hì hì, nói: “Tiểu Bách Hợp không khác gì em gái ruột của con, con có bỏ mạng cũng phải bảo vệ em ấy.”
“Vậy là được, ba đi làm việc, mấy đứa ăn đi, ăn xong thì về nhà bài tập.”
“Ba, bọn con tốt nghiệp rồi!” Bạch Hòa vội vàng sửa lại: “Không có bài tập nữa.”
“À đúng đúng, tốt nghiệp rồi, nhìn ba này… bận đến độ quên mất tiêu. Vậy ăn xong thì đến nhà Kỳ Lãng chơi đi.”
Bạch Hâm Thành vừa đi, Bạch Hòa bèn thở dài nhẹ nhõm, cô nhìn mẹ mình.
Đường Hân đeo tạp dề, phê bình cô: “Không có lần sau đâu đấy! Nếu không thì xem xem ba con dạy dỗ con thế nào.”
“Con hứa sẽ không có lần sau đâu ạ!”
Sau khi Đường Hân quay đi, Bạch Hòa cũng đói lả, cô ăn từng miếng thật to.
Kỳ Lãng gắp đậu Hà Lan mà anh ấy không thích ăn từ đĩa của mình sang đĩa của Bạch Hòa.
Đây là chuyện bình thường, mỗi khi ba người họ cùng nhau ăn cơm, Bạch Hòa sợ lãng phí nên đều giúp Kỳ Lãng ăn những món mà anh ấy không thích ăn.
Lần này cũng giống vậy, cô chiều theo Kỳ Lãng, thậm chí còn giúp anh ấy gắp đậu Hà Lan.
Ngôn Dịch nhìn cảnh này thì thấy hơi ngứa mắt, lẩm bẩm: “Thích ăn thì ăn, không ăn thì biến, thói quen vớ vẩn gì thế.”
Kỳ Lãng không buồn để ý đến Ngôn Dịch, chỉ nói với Bạch Hòa: “Em trai của em ngày nào cũng như ăn pháo ấy.”
Bạch Hòa cũng buồn bực, nhỏ giọng nói: “Cảm xúc của Ngôn Dịch rất ổn định, chỉ khi gặp anh… mới như ăn pháo.”
“Thế nên anh mới không hiểu tại sao.” Nói xong, Kỳ Lãng cố ý dùng đũa gõ đĩa cơm của Ngôn dịch: “Chẳng lẽ anh không phải anh em tốt nhất của cậu à? Theo lý thuyết thì quan hệ giữa hai ta nên tốt đẹp hơn là với em ấy chứ?”
Ngôn Dịch đẩy đũa của anh ấy ra: “Ăn cơm của anh đi, lảm nhảm nhiều quá.”
Kỳ Lãng cười, cúi đầu ăn cơm, không gắp đậu Hà Lan vào đĩa của Bạch Hòa nữa mà gắp vào tờ giấy ăn, đợi lát nữa vứt đi.
Bạch Hòa nói: “Thế này lãng phí quá, cho em đi, em thích ăn.”
“Đây là cơm anh đang ăn dở.”
“Có sao đâu.”
Cô không ngại thì tất nhiên Kỳ Lãng cũng không ngại, cứ thấy đậu Hà Lan là Kỳ Lãng lại gắp cho Bạch Hòa, hai người ăn chậm rì rì.
Cho dù tướng ăn của Ngôn Dịch trông rất lịch sự thì anh vẫn ăn nhanh hơn hai người kia. Sau khi ăn xong, Ngôn Dịch lau miệng, chờ Bạch Hòa ăn xong rồi bê đĩa cơm của cô ra sau bếp rửa sạch, khi quay lại còn lấy giẻ lau lau bàn sạch bóng loáng.
“Lát nữa đến chỗ anh chơi điện tử nhé.” Kỳ Lãng đề nghị.
Bạch Hòa đang định đồng ý nhưng Ngôn Dịch bỗng nhiên nói: “Tối nay đông khách, tôi ở lại giúp chú với cô.”
Nghe anh nói vậy, Bạch Hòa vội vàng nói theo: “Thế thì em cũng ở lại giúp.”
Kỳ Lãng khó chịu mà nói với Bạch Hòa: “Cứ để Ngôn Dịch ở lại làm việc, em đi chơi với anh đi.”
Tuy Bạch Hòa cũng rất muốn đi, nhưng nghĩ lại vẫn từ chối: “Con nuôi ở lại mà con gái ruột không ở lại sao được? Vậy thì ba mẹ sẽ càng thích cậu ấy, không được.”
Ngôn Dịch sửa lời: “Tớ không phải con nuôi.”
Kỳ Lãng cười khẩy: “Em xem kìa, thật là không có lương tâm.”
Bạch Hòa biết Ngôn Dịch khó chịu trong lòng, cô xoa mái tóc ngắn mượt mà của anh, ý bảo anh đừng so đo với Kỳ Lãng.
Sau khi ăn cơm xong, Kỳ Lãng vẫy tay rồi đi về trước.
Bạch Hòa và Ngôn Dịch ở lại, giúp đỡ thu dọn bàn ghế, bưng thức ăn, rửa bát đĩa. Dù Đường Hân đã bảo rằng không cần bọn họ giúp, bà không bảo họ làm việc trong quán, có nhân viên của quán ăn là đủ rồi.
Nhưng hôm nay là cuối tuần, trong quán có rất nhiều khách, Bạch Hòa và Ngôn Dịch vẫn bận rộn đến hơn 9 giờ, đợi ít khách hơn rồi Bạch Hâm Thành mới bảo bọn họ trở về.
Ngôn Dịch cùng Bạch Hòa và ánh trăng đi về nhà, cô đi phía trước, anh theo phía sau, nghiêm túc mà dẫm lên chiếc bóng của cô.
“Tuy hôm nay hơi mệt, còn ăn đánh nữa, nhưng mà tớ không thấy không vui tí nào.” Bạch Hòa quay đầu nói với Ngôn Dịch: “Còn thấy rất thú vị nữa.”
Nhìn nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt nhỏ ướt mồ hôi của cô, Ngôn Dịch cũng không nhịn được mà cong môi lên: “Đoạn nào thú vị thế?”
“Thì… giả làm gấu trúc đỏ thú vị, giúp Kỳ Lãng đánh nhau cũng thú vị, còn có… ba chúng ta cùng nhau vào đồn công an… cũng thú vị, ha ha.”
Ngôn Dịch nhắc nhở cô: “Vậy có phải là cậu… đã quên cái gì rồi hay không?”
Bạch Hòa ngơ ngác quay đầu lại: “Cái gì thế?”
“Mô hình của cậu.”
“A!” Bạch Hòa giật mình kêu: “Lương Tiêu và Tần Thâm của tớ, tớ quên không mua rồi! Làm sao bây giờ!”
Ngôn Dịch nhún vai: “Chắc là trên mạng có đấy.”
Bạch Hòa vội lấy điện thoại ra tìm kiếm trên X Bảo, phát hiện bộ mô hình giống y như đúc, hàng chính hãng có giá hơn một ngàn.
Rõ ràng là đồ bán ở hội chợ anime hôm nay là hàng nhái cao cấp.
“Thôi vậy.” Bạch Hòa thở dài: “Không mua nổi, hai mô hình chính hãng này đều là thứ tớ không với tới được.”
Ngôn Dịch thò đầu sang nhìn giá, nói: “Sau này rồi tính, dù gì cậu cũng không chọn được xem nên mua cái nào.”
“Cũng phải, tương lai còn dài, chờ tớ tự kiếm được tiền mua, có trải nghiệm, biết bản thân muốn cái gì là sẽ không rối rắm, có thể chắc chắn mà lựa chọn một cái trong số đó.”
“Đúng thế.” Ngôn Dịch gật đầu rất mạnh.
“Cũng có thể là lúc đó tớ không thích cả hai cái này nữa, gặp được game otome hay hơn nên đổi sang người chồng khác cũng nên.”
“…”
“Cậu có thể chung thủy chút không?”
Bạch Hòa cười hì hì với anh, cô nhún vai, già mồm nói: “Tớ chính là cô gái phong lưu đa tình như vậy, biết làm sao bây giờ.”
Ngôn Dịch đuổi theo cô, cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ của anh ôm lấy bả vai Bạch Hòa, giữ cô lại: “Đến lúc đó… sẽ biết.”
“Đến lúc đó, cậu biết… tớ sẽ làm gì ngay thôi.”
Giọng nói trầm thấp, âm u này vang lên trong lòng Ngôn Dịch.
Hai chị em đi đến trước cổng khu dân cư, Bạch Hòa bỗng nói với Ngôn Dịch: “Tớ muốn đến nhà Kỳ Lãng xem sao. Tớ không yên tâm lắm, hôm nay anh ấy bị đánh rất nhiều, tớ muốn đi xem vết thương của anh ấy thế nào.”
Ngôn Dịch nói: “Đi thôi, tớ đi với cậu.”
Bạch Hòa suy nghĩ, chần chờ nói: “Hay là… cậu về trước đi?”
Ngôn Dịch nhìn Bạch Hòa, thấy ánh mắt né tránh của cô là biết cô đang nghĩ gì.
“Tớ… không thể đi à?” Anh cố ý hỏi.
“Ờm… cũng không phải là không thể…”
“Vậy thì đi thôi.”
“Ngôn Dịch!” Bạch Hòa túm lấy cánh tay rắn chắc của anh, lắc qua lắc lại, làm nũng: “Để tớ đi một mình nhé được không?”
Ngôn Dịch kiên trì: “Giờ muộn mất rồi.”
“Không muộn, mới hơn 9 giờ, tớ chỉ vào thăm anh ấy cái, không liên quan gì đến muộn hay không muộn cả, bọn tớ là anh em tốt mà.”
Ngôn Dịch thấy Bạch Hòa thật sự chỉ muốn đến gặp Kỳ Lãng một mình, anh không muốn làm cô không vui nên trầm ngâm một lát rồi nhượng bộ: “Cậu phải về trước 10 giờ, nếu không là tớ sẽ đi gõ cửa đấy.”
“Không vấn đề gì!”
Bạch Hòa đưa Ngôn Dịch về trước tòa nhà, sau đó vui vẻ đi đến biệt thự của nhà họ Kỳ như một chú chim nhỏ vừa được sổ lồng. Đi được nửa đường, cô bỗng nhớ ra bản thân vẫn chưa mua thuốc.
Với tính tình của Kỳ Lãng, chắc chắn anh ấy sẽ ngại phiền, không tự đến tiệm thuốc để mua thuốc.
Nghĩ vậy, Bạch Hòa đi vòng ra cổng khu dân cư, đến tiệm thuốc đối diện mua Vân Nam Bạch Dược và một ít thuốc mỡ giúp làm tan vết bầm, còn mua cả một hộp băng keo cá nhân.
Nghĩ đến cảnh Kỳ Lãng ôm cô vào lòng ngày hôm nay, đến giờ mà Bạch Hòa vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người anh ấy, hầm hập đến độ má cô cũng nóng lên theo.
Kỳ Lãng làm vậy theo phản xạ, giống như bảo vệ cô… là bản năng của anh ấy.
Thật sự chỉ là bởi vì hai người họ là bạn thôi sao? Tuy Kỳ Lãng cũng đối xử rất tốt với bạn bè nhưng…
Liệu Kỳ Lãng có chút cảm giác vượt qua tình bạn nào với cô hay không?