Anh ấy còn nói đùa chuyện kính trà với mẹ cô… và gọi ba mẹ cô là ba mẹ nữa.
Nếu thật sự không có chút cảm giác nào, chắc Kỳ Lãng sẽ không gọi bừa như vậy đâu nhỉ?
Anh ấy cũng thích cô chút chút đúng không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Hòa càng suy nghĩ là khuôn mặt của cô cũng nóng bỏng, đỏ bừng lên theo. Cô đứng trên con đường lát đá, không kìm nổi mà dùng tay che kín mặt.
Xong rồi, nếu cứ nghĩ vậy tiếp thì cô sẽ xấu hổ đến mức không dám đi tìm Kỳ Lãng nữa.
Bạch Hòa đứng trong rừng cây một mình, hít thở sâu để làm bản thân bình tĩnh lại. Cô muốn thoải mái đến gặp Kỳ Lãng như mọi ngày, giúp anh ấy bôi thuốc, xem như báo đáp anh ấy vì đã bảo vệ cô.
Đúng, chuyện này rất bình thường!
Bạch Hòa chờ đến khi nhịp tim bình thường hơn một chút rồi mới đi về phía biệt thự. Nhưng sau khi đến gần, cô bỗng phát hiện có hai người đang đứng trước cửa biệt thự nhà Kỳ Lãng.
Cô lập tức khẽ khàng nhảy ra sau cây dừa, núp dưới bóng cây rồi nhìn về phía bên kia.
Cô gái đó để kiểu tóc hime, đi giày cao gót, dáng người vừa cao gầy vừa nóng bỏng, cao gần đến ngực Kỳ Lãng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta đưa túi gì đó cho Kỳ Lãng.
Kỳ Lãng đứng bên bậc thang ngoài biệt thự, gió đêm thổi bay mấy sợi tóc ngắn trên trán anh ấy, ánh trăng chiếu sáng ngũ quan tuấn tú và sườn mặt góc cạnh rõ ràng của Kỳ Lãng. Anh ấy đang nói đùa với cô ta.
Bạch Hòa có thể nghe thấy tiếng cười yểu điệu của cô gái kia một cách rõ ràng.
Cô nhận ra cô gái đó, là chị gái đóng vai Công Chúa Cơ ngày hôm nay, cô ta còn kết bạn WeChat với Kỳ Lãng.
Bạch Hòa trốn vào chỗ tối mờ hơn.
Khi Kỳ Lãng vui đùa với những cô gái xinh đẹp khác, Bạch Hòa giống như không quen biết anh ấy. Kỳ Lãng trở nên xa lạ và xa xôi, không phải bạn thân chơi với cô từ nhỏ tới lớn nữa.
Cô bỗng thấy rất xấu hổ.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có mấy con côn trùng mùa hè kêu vang, Bạch Hòa nghe thấy tiếng Công Chúa Cơ nói với Kỳ Lãng: “Em thấy anh bị thương nên mới cố ý mua thuốc đến cho anh.”
“Cảm ơn, đúng là tay tôi vẫn đang đau.”
“Anh không sao chứ?”
“Vẫn ổn.”
“Này, anh có bạn gái không thế?”
Nghe thấy lời này, đôi mắt đào hoa của Kỳ Lãng híp lại: “Tôi vừa chia tay xong.”
“Thế thì tốt quá, anh thấy em thế nào?”
Bạch Hòa căng thẳng, núp sau cây lén nhìn về phía đó. Cô không thấy chút thẹn thùng hay đỏ mặt nào trên mặt Công Chúa Cơ.
Thoạt nhìn… chắc hẳn cô ta là cô gái rất hướng ngoại và lạc quan, ngoài ra còn rất dũng cảm nữa, sẽ chủ động khi gặp được người mình thích.
Cô ta và Bạch Hòa là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, trời mới biết cô hâm mộ kiểu con gái như vậy đến nhường nào.
“Em có theo dõi tài khoản video của anh.” Công Chúa Cơ tiếp tục nói: “Anh rất đẹp trai, có rất nhiều fans bạn gái. Em đã đợi ngày anh chia tay từ lâu rồi, hôm nay có thể gặp nhau chính là duyên phận của chúng ta, anh sẽ không từ chối đâu đúng không?”
Kỳ Lãng cúi đầu cười nhạt: “Em thẳng thắn thật đấy nhỉ.”
Nụ cười mỉm này đánh trúng trái tim thiếu nữ của Công Chúa Cơ, cô ta nhìn Kỳ Lãng chăm chú, sự yêu thích trong mắt gần như đã trở nên điên cuồng: “Đồng ý với em đi, đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Cô ta còn nũng nịu mà túm lấy ống tay áo của Kỳ Lãng.
“Em bao nhiêu tuổi rồi?” Kỳ Lãng rút tay ra.
“Cũng giống như anh, vừa tốt nghiệp năm nay.” Công Chúa Cơ thoải mái nói: “Nhưng em nói trước, em thi đại học không tốt lắm, chắc sẽ vào trường top dưới* hoặc là trường nghề. Nhưng em sẽ học ở thành phố của anh, chắc chắn không yêu xa, thế nào?”
*Nguyên văn là “Tam Bổn”, chỉ trường đại học có ba đợt tuyển sinh.
Có vẻ như Kỳ Lãng cũng không để ý đến việc này, anh ấy lười biếng, thoải mái mà dựa vào cánh cổng lạnh lẽo bên bậc thang, hài hước nói: “Thế thì tôi cũng nói trước, tôi ấy à, cả thèm chóng chán, chưa chắc đã tiếp tục được đến lúc báo điểm.”
“Em có lòng tin.” Công Chúa Cơ đến gần Kỳ Lãng, gần như dán sát bên tai anh ấy, nói khẽ: “Em sẽ… làm hứng thú của anh kéo dài mãi mãi.”
Kỳ Lãng không dao động, khóe miệng nở nụ cười thong dong: “Em có vốn liếng để tự tin, nhưng thứ như hứng thú thì còn phải xem tâm hồn có hợp nhau không đã.”
“Đây là lần đầu tiên em nghe thấy kiểu lý luận này đấy. Anh đẹp trai như vậy, chẳng lẽ không nên là hội trưởng hiệp hội bề ngoài à? Sao còn muốn xem tâm hồn?”
“Vẻ ngoài sẽ gợi lên dục vọng.” Kỳ Lãng nói thẳng: “Nhưng dục vọng ấy, nói thế nào nhỉ, thật ra rất trống rỗng. Tôi càng hy vọng tìm được một linh hồn phù hợp, một lúc bất kỳ nào đó trong cuộc sống có thể ngầm hiểu mà nhìn nhau cười, cảm giác như vậy mới là thoải mái nhất.”
“Oa, vậy mà lại có con trai nói rằng làm tình không thú vị, lần đầu tiên em biết được đấy.”
Kỳ Lãng cười nhạt: “Không phải nói không thú vị, chỉ là không thú vị đến vậy mà thôi. Em xem, em không hiểu ý của tôi rồi này.”
“Lời anh nói như ma trận ấy, em nghe không hiểu. Đúng là em không thông minh, thành tích cũng không tốt bằng anh, nhưng em cảm thấy anh đẹp trai, muốn yêu đương với anh, thậm chí…” Cô ta dán sát bên tai Kỳ Lãng, nhỏ giọng thầm thì: “Muốn ngủ với anh.”
Câu nói thẳng thắn và to gan này cũng chẳng làm biểu cảm của Kỳ Lãng thay đổi chút nào, anh ấy chẳng buồn để ý, nói: “Có rất nhiều cô gái muốn ngủ với tôi, nhưng tôi không muốn ngủ với ai trong số đó cả.”
“Không phải chứ, không phải chứ, không phải chứ.” Công Chúa Cơ trợn tròn mắt: “Anh chưa từng ngủ với cô gái nào à?”
Kỳ Lãng nhún vai, không cảm thấy chuyện này có gì phải xấu hổ, đương nhiên cũng không cảm thấy kiêu ngạo: “Tôi nói rồi, tôi muốn tìm người phù hợp.”
“Vậy mấy cô bạn gái cũ nhiều như nước chảy của anh…”
“Tôi yêu đương nghiêm túc, cũng thử tìm hiểu nội tâm của bọn họ. Tiếc là có rất ít người phù hợp, thậm chí còn có người không khiến tôi thấy thoải mái như khi tôi ở cạnh một người bạn là con gái của tôi.”
Qua cuộc trò chuyện với Kỳ Lãng, Công Chúa Cơ dần phát hiện ra rằng Kỳ Lãng rất nghiêm túc với chuyện tình cảm, không phải là kiểu tay chơi.
Muốn theo đuổi Kỳ Lãng nhờ vẻ bề ngoài là việc… rất khó.
Dù mỗi người bạn gái của Kỳ Lãng đều xinh đẹp như hoa, nhưng thứ anh ấy thực sự muốn chính là cái gọi là tri kỷ, là người yêu đồng điệu về cả tâm hồn.
Tìm được người như vậy, mẹ nó còn khó hơn cả trúng xổ số nữa.
Nhưng Công Chúa Cơ không muốn bỏ cuộc: “Không sao cả, cứ thử xem sao, biết đâu chúng ta lại rất phù hợp.”
Hôm nay Công Chúa Cơ nhất định phải chinh phục được Kỳ Lãng. Cô ta rất thích kiểu con trai có mục tiêu này, không giống với mấy người xung quanh cô ta, ai cũng chỉ muốn ngủ với cô ta thôi.
Con người đen nhánh của Kỳ Lãng nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Công Chúa Cơ: “Tôi không thân quen với em mấy mà nhỉ.”
Anh ấy xoay người về biệt thự, Công Chúa Cơ vô cùng thất vọng, còn muốn cố gắng thêm.
Một giây trước khi vào nhà, Kỳ Lãng mới lạnh nhạt cất lời: “Hợp hay không hợp thì cứ tiếp xúc thêm rồi tính.”
…
Bạch Hòa ra khỏi thang máy, đứng một mình trong hành lang rất lâu, rất lâu. Cô không nghe thấy hầu hết cuộc nói chuyện của hai người họ, nhưng cô nghe thấy câu nói cuối cùng, Kỳ Lãng đồng ý thử tiếp xúc với Công Chúa Cơ.
Bạch Hòa ôm túi thuốc trong lòng ngực, trong không gian yên tĩnh và tối đen đến độ duỗi tay không thấy năm ngón này, túi nilon bị cô làm cho vang lên “sàn sạt”, cũng giống như trái tim tan nát của cô.
Nếu không có ảo tưởng thì sẽ không thất vọng, càng sẽ không đau lòng, lâu như vậy rồi, không phải từ trước tới nay vẫn luôn như vậy ư?
Giống như bạn bè, cô thậm chí còn có thể nói đùa về chuyện của Kỳ Lãng.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, một hy vọng nào đó giống như hạt giống chui từ dưới đất lên, âm thầm nảy sinh ở một góc bí ẩn nào đó trong đáy lòng Bạch Hòa.
Cô có điều chờ mong ở Kỳ Lãng.
Vậy nên đôi mắt cô đau xót, cổ họng đau xót, mỗi một tấc da thịt trên cơ thể đều đau, đến hô hấp cũng có cảm giác đau xót nhè nhẹ.
Cô vĩnh viễn không thể to gan, nhiệt tình bày tỏ tình yêu như Công Chúa Cơ.
Nếu có thể, nếu cô dũng cảm, chưa biết chừng… chưa biết chừng…
Không, cô đang vọng tưởng điều gì thế?
Cô hoàn toàn không thể nói được thành lời, sự yêu thích nặng nề, chôn sâu trong trái tim nhiều năm như vậy sao có thể được nói ra một cách nhẹ nhàng được.
Vậy nên… là do cô không được, là do cô không tốt…
Có lẽ kiểu con gái bình thường, không rực rỡ như cô chỉ có thể chơi game otome trên điện thoại thôi nhỉ?
Bỗng nhiên, cánh cửa chống trộm bằng sắt đã hoen rỉ mở ra, ánh sáng vàng nhạt, nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt hoảng sợ của Bạch Hòa, làm cô không kịp đề phòng, bối rối khó xử…
Cô nhanh chóng dùng khuỷu tay che mắt, ngăn tia sáng này lại.
“Tớ… tớ không sao.” Đối mặt với Ngôn Dịch, Bạch Hòa qua loa che giấu: “Chỉ… ngã một cái mà thôi.”
Ngôn Dịch đứng bên cửa sổ, nhìn thấy Công Chúa Cơ rời đi, cũng nhìn thấy Bạch Hòa đi về như người mất hồn, thấy hết tất cả.
Thiếu niên đi ra, chậm rãi kéo tay cô xuống. Bạch Hòa cúi đầu, đôi mắt hồng hồng.
Ngôn Dịch đau lòng đến mức gần như không thể thở được. Anh ôm Bạch Hòa vào lòng bằng một tay, cuối cùng cô cũng không thể chịu được nữa, cô ôm chặt lấy Ngôn Dịch, im lặng nghẹn ngào.
“Kỳ Lãng không nhìn thấy cậu, nhưng trong mắt, trong tim tớ… chỉ có cậu mà thôi.”
Câu nói này vang lên trong lòng Ngôn Dịch, nhưng anh cũng chẳng thể mở miệng bày tỏ được.
“Nếu… Nếu ban nãy tớ chạy nhanh hơn, nhanh hơn một chút, đến trước Công Chúa Cơ, có phải bọn họ sẽ không ở bên nhau hay không? Là do tớ chậm chạp, lúc nào tớ cũng chậm nửa nhịp, không đuổi kịp anh ấy.”
“A Nhất, tim tớ đau quá.”
Ngôn Dịch ôm cô, nhắm chặt hai mắt, cố nén sự run rẩy trong cổ họng: “Cậu chỉ muốn Kỳ Lãng thôi sao? Chỉ cần anh ta?”
“Cậu hiểu tớ mà… Tớ thích anh ấy từ nhỏ, chỉ thích anh ấy mà thôi.”
Trái tim Ngôn Dịch tan nát, anh thấy như dao cùn xẻo thịt, mỗi một nhát dao là một lần máu tươi chảy đầm đìa.
“Được, tớ giúp cậu.” Giọng Ngôn Dịch khàn đến mức gần như không phát ra tiếng.
Bạch Hòa ngước đôi mắt đỏ bừng lên, nhìn về phía anh.
Ngôn Dịch giấu sự vụn vỡ trong mắt đi, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Hòa lên, lòng bàn tay có vết chai của anh nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt bên khóe mắt cô.
Anh sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn.
Cô muốn giết người thì anh chôn xác, cô chết thì anh sẽ tuẫn tình, cô muốn người đàn ông nào, anh cũng sẽ dùng mọi thủ đoạn để cướp lấy người đó cho cô…
Ngôn Dịch đã trở thành tù nhân của Bạch Hòa từ lâu, trở thành bề tôi trung thành của cô.