Tia sáng đầu tiên của buổi sáng sớm chậm rãi chiếu lên người Bạch Hòa, ánh nắng ấm áp, cô lơ mơ mở mắt ra.
Sau đó Bạch Hòa bỗng hốt hoảng bật dậy, cầm chiếc gương nhỏ bên cạnh lên soi.
Đôi mắt vốn không quá to giờ đã sưng thành con thằn lằn nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Hòa nhớ đến lúc cô gào khóc tối qua, giống như trút tất cả những tủi thân, chua xót đè nén dưới đáy lòng nhiều năm qua ra hết.
Sau khi trút bỏ mọi cảm xúc, hiện giờ Bạch Hòa không thấy đau lòng chút nào, chỉ thấy mất mặt.
Xấu hổ quá đi mất a a a!
Hôm qua mặt cô dính đầy nước mũi, nước mắt, tất cả đều dính hết lên người Ngôn Dịch.
Trước đây Bạch Hòa chưa từng kể cho bất kỳ ai chuyện cô thích Kỳ Lãng, cũng chưa từng kể cho Ngôn Dịch. Tình cảm đơn phương cô cẩn thận giấu kín trong lòng lại dần dần bị mọi người biết đến, Tô Tiểu Kinh biết, Ngôn Dịch biết…
Chỉ mình Kỳ Lãng không biết.
Ngôn Dịch đang đọc sách thì nghe thấy tiếng động ở phòng bên cạnh, anh gõ cửa: “Cậu tỉnh rồi à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Hòa nhanh chóng nằm xuống, dùng gối để che kín mặt lại.
Cô chỉ thấy vô cùng mất mặt.
Ngôn Dịch cầm khăn ướt lạnh vào phòng, ngồi lên mép giường, muốn lật người Bạch Hòa quay lại.
Bạch Hòa lấy tay che mắt: “A Nhất, cậu ra ngoài trước đi!”
“Ở cạnh tớ thì việc gì mà phải xấu hổ.”
Giọng Ngôn Dịch trầm ấm, dịu dàng, luôn ẩn chứa sức mạnh khiến người khác yên tâm.
Bạch Hòa ngồi dậy, Ngôn Dịch lấy khăn lạnh đắp lên mắt cô.
“Có phải trông tớ xấu lắm hay không?” Bạch Hòa thấp thỏm hỏi.
“Không đâu.” Ngôn Dịch dịu dàng nói: “Cậu thế nào cũng đẹp hết.”
Tất nhiên là Bạch Hòa sẽ không coi lời Ngôn Dịch là sự thật. Em trai này của cô không bao giờ nói điều gì không tốt về cô cả, luôn cung cấp đầy cảm xúc tích cực.
Bạch Hòa nhận khăn, tự chườm mắt cho chính bản thân. Ngôn Dịch thì cầm thùng rác, dọn dẹp mấy cục giấy dưới giường: “Cậu có còn đau lòng nữa không?”
“Tớ ổn hơn rồi.” Bạch Hòa nói: “Dù gì đây không phải lần đầu tiên, cũng không phải lần cuối cùng, tớ quen rồi.”
Ngôn Dịch suy nghĩ, nói: “Đợi lát nữa kết nhóm, hẹn Kỳ Lãng đi chơi kịch bản sát* được không? Tớ biết có một kịch bản tình yêu dạo này đang nổi, trên mạng có rất nhiều người chơi mà đều không ra được.”
*Một loại trò chơi nhập vai, người chơi sẽ đóng vai nhân vật và nhận kịch bản tương ứng với nhân vật đó, nhiệm vụ của người chơi là phải tìm kiếm manh mối để tìm ra hung thủ thực sự.
“Hả?” Bạch Hòa ngơ ngác nhìn anh: “Cho nên…”
“Cậu và Kỳ Lãng ghép thành một cặp để chơi một lần thử xem.”
“Cậu sao thế?” Bạch Hòa ngạc nhiên vì thái độ khác thường của Ngôn Dịch.
“Cậu quên rồi à? Hôm qua tớ đã nói là tớ sẽ giúp cậu mà.”
“Không không không, không không không không.” Bạch Hòa lập tức bối rối, mặt đỏ bừng lên: “Kỳ Lãng đang tiếp xúc với cô gái khác, chúng ta đừng phá hoại, chờ anh ấy chia tay rồi tính tiếp, nhất định đừng…”
Ngôn Dịch biết Bạch Hòa sẽ lựa chọn trốn tránh theo bản năng mỗi khi gặp phải chuyện của Kỳ Lãng.
Dù có cố gắng tiếp cận thì cô cũng cẩn thận từng li từng tí như vậy.
“Không phải cậu nói rồi à, Kỳ Lãng chỉ bảo là tiếp xúc thử xem sao, còn chưa xác định quan hệ.” Ngôn Dịch rất hiểu người bạn mà anh chơi cùng từ nhỏ tới lớn này: “Nếu đó thật sự là người mà anh ta thích, Kỳ Lãng sẽ chủ động theo đuổi. Nếu Kỳ Lãng không xác định quan hệ ngay thì chứng tỏ là cô gái này không hấp dẫn anh ta lắm.”
Nghe Ngôn Dịch nói vậy, Bạch Hòa nhớ lại tình hình tối qua, hình như… cũng đúng.
Bạn gái trước của Kỳ Lãng là hoa khôi ở trường trung học phổ thông số 2 bên cạnh. Hai người chưa quen biết mấy ngày đã bắt đầu yêu đương, không có gì gọi là thử hay không thử hết. Kỳ Lãng luôn rất kiên trì theo đuổi người anh ấy thích.
Kỳ Lãng và hoa khôi trường trung học phổ thông số 2 yêu đương hơn nửa năm, đó là mối tình lâu nhất của anh ấy.
Nghĩ vậy thì Kỳ Lãng cũng không thích Công Chúa Cơ mấy, chỉ là đúng lúc đang ở trong giai đoạn trống vắng mà thôi.
Bạch Hòa thở dài nhẹ nhõm.
“Thế… cậu định làm thế nào?” Bạch Hòa tò mò mà nhìn Ngôn Dịch.
Ngôn Dịch nói thẳng, không hề băn khoăn: “Chia rẽ bọn họ là chuyện dễ như trở bàn tay.”
“Hả? Làm vậy có phải không được hay cho lắm hay không?”
“Chuyện này không có chỗ cho sự nhường nhịn, cậu tranh thì sẽ có cơ hội, không tranh thì không có gì hết.”
Thật ra Bạch Hòa cũng không muốn tranh.
Cô biết bản thân không thắng được người ta, cô chỉ muốn kiểu tình yêu… dù không tranh, không đoạt nhưng vẫn sẽ kiên trì mà ở bên cạnh cô.
Nhưng sao có thể, cô đâu phải người đẹp lóa mắt, hiếm có khó tìm gì.
Cô muốn có được Kỳ Lãng.
Bạch Hòa suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng quyết tâm, gật đầu: “Được, để tớ thử xem.”
Vừa dứt lời, Ngôn Dịch liền gọi điện thoại cho Kỳ Lãng: “Dậy chưa thế?”
Trong điện thoại, thiếu niên lười biếng, không chút khách sáo mà mắng “Mẹ” một tiếng.
“Thường thì ngày nghỉ nào anh đây cũng ngủ đến chiều.”
“Thế nên biến!”
Nói xong, Kỳ Lãng đang định cúp điện thoại thì bị Ngôn Dịch gọi lại: “Đừng ngủ, dậy chuẩn bị chút đi, 1 giờ chiều lập nhóm chơi ván kịch bản sát, đang thiếu người.”
Kỳ Lãng híp mắt, lười nhác hỏi: “Kịch bản gì?”
“Tình cảm.”
“Không vui, có trinh thám thì tới.”
Ngôn Dịch kiên trì: “Không chơi được trinh thám, chỉ có tình cảm, không tới thì thôi.”
“Giả vờ gì thế hả học sinh ban tự nhiên.” Cuối cùng cơn buồn ngủ của Kỳ Lãng cũng vơi đi không ít: “Kịch bản trinh thám sáu tiếng lần trước, mới chưa đến ba tiếng mà cậu đã tìm ra hung thủ rồi. Quản trò bị cậu làm cho ngơ người luôn, là cậu không chơi được hay chị cậu không chơi được thế.”
Lần đó… Đúng là bởi vì Ngôn Dịch thấy Bạch Hòa thật sự quá nhàm chán, không tham gia vào được mấy nên mới vội vàng kết thúc trò chơi. Sau đó Ngôn Dịch không bao giờ dẫn Bạch Hòa chơi kịch bản trinh thám nữa.
“Anh nói nhảm ít thôi, kịch bản tình cảm, thích thì chơi, không thích thì phắn.”
Kỳ Lãng hỏi: “Hẹn đủ người rồi à?”
“Kịch bản sáu người, bên tôi có bốn người rồi, có Tô Tiểu Kinh và anh họ của cậu ấy, Bạch Hòa và tôi, anh lại dẫn thêm một cô gái nữa là đủ.”
“Được, nể mặt Tiểu Bách Hợp đấy.”
Ngôn Dịch cúp điện thoại, Bạch Hòa chớp mắt, lo lắng nhìn anh: “Cậu bảo Kỳ Lãng dẫn thêm một người, khả năng cao là anh ấy sẽ hẹn cô gái hôm qua, chúng ta còn chơi kịch bản tình cảm nữa, nhỡ hai người họ ghép cặp…”
“Cậu đừng lo, tớ sẽ nghĩ cách.” Ngôn Dịch xoa đầu cô: “Cậu chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng là được, Kỳ Lãng sẽ chỉ ghép cặp với cậu, không có ai khác.”
Bạch Hòa bỗng thấy cảm động.
Ngôn Dịch là người duy nhất bung dù chờ cô trong suốt cả mùa mưa dài đằng đẵng.
Nếu không có Ngôn Dịch, tuổi trẻ ảm đạm của cô sẽ ướt như chuột lột.
“A Nhất, cậu tốt với tớ như vậy, tớ thực sự không biết nên báo đáp thế nào.” Bạch Hòa nói với giọng đùa giỡn.
“Hay là thế này đi.” Ngôn Dịch cười mỉm: “Cậu đồng ý với tớ một chuyện.”
“Cậu nói đi! Đừng nói là một chuyện, mười ngàn chuyện cũng được. Chỉ cần làm được thì chị đây muôn chết cũng không chối từ!” Bạch Hòa vỗ ngực hứa hẹn với Ngôn Dịch.
“Không cần muôn lần chết của cậu.” Ngôn Dịch cong mắt cười: “Có một thứ tớ đã mong muốn rất lâu. Nếu tương lai có một ngày tớ nói với cậu, cậu nhớ phải cho tớ đấy nhé.”
Con ngươi của anh giống như lớp rêu xanh tươi sáng sau cơn mưa vậy.
Bạch Hòa chỉ vào bản thân: “Tớ á?”
“Ừ, cậu đó.”
Bạch Hòa nhìn căn phòng nhỏ chứa đầy mấy món đồ vụn vặt của mình, lập tức hào phóng nói: “Cậu muốn cái gì thế? Giờ tớ cho cậu luôn là được!”
Bạch Hòa ước lượng những thứ mà mình có, hình như… hình như không có gì quý giá hơn thiếu niên trước mặt cả.
Chỉ cần Ngôn Dịch muốn thì cô nhất định sẽ cho, không chút do dự, cái gì cũng được.
Ngôn Dịch nói: “Không phải hiện tại, hiện tại tớ không cần, chờ cậu…”
Chờ cậu không thích Kỳ Lãng đến vậy nữa.
“Chờ tớ đủ 18 tuổi, tớ sẽ hỏi cậu lấy món đồ đó.”
“Được, hứa rồi đấy nhé!” Bạch Hòa bảo đảm với anh: “Chờ cậu thành niên, tớ nhất định sẽ cho cậu, cái gì cũng cho!”
Ngôn Dịch vươn ngón út: “Ngoắc tay.”
Bạch Hòa thấy Ngôn Dịch quá trẻ con, nhưng nghĩ đến chuyện anh vốn đã ít tuổi hơn cô, vậy nên cô cũng vươn ngón út, ngoắc lấy ngón út thon gầy của Ngôn Dịch.
Ngoắc tay đóng dấu như khi còn nhỏ.
…
Sau khi ăn trưa xong, Ngôn Dịch mở túi đồ trang điểm của Bạch Hòa, lấy phấn, cọ trang điểm và bút kẻ mắt ra – tất cả đều là những thứ Bạch Hòa mua xong mà chẳng dùng được vài lần…
Ngôn Dịch bảo cô ngồi trên ghế, anh thì ngồi bên cạnh tay vịn, cẩn thận đánh phấn, kẻ mày cho cô.
Ánh mặt trời chiếu vào làn da tinh tế của Bạch Hòa, sau khi có thêm một lớp trang điểm nhẹ, khuôn mặt cô giống như được phủ một lớp phấn mật rạng rỡ.
Bạch Hòa biết Ngôn Dịch từng học cách trang điểm trên X Thư, bởi vì anh thường xuyên chia sẻ bí quyết trang điểm cho cô, để cô tự học.
Nhưng tay Bạch Hòa thật sự quá vụng về, một đường kẻ mắt dưới đơn giản cũng bị cô vẽ thành quầng thâm mắt.
Ngôn Dịch thì ngược lại, đôi tay anh vô cùng khéo léo, luôn có thể biến xấu thành đẹp. Dù là trang điểm hay là giúp Bạch Hòa tết tóc thì Ngôn Dịch đều làm tốt, anh thậm chí… còn biết đan lát và may vá!
Bạch Hòa có một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ do Ngôn Dịch đan, trên khăn có thêu một đóa hoa bách hợp nhỏ màu trắng, trông vô cùng độc đáo. Khi cô đeo ra ngoài, bạn thân Tô Tiểu Kinh của cô hâm mộ không chịu được, còn muốn Ngôn Dịch giúp cô ấy đan một cái, cô ấy có thể tiêu tiền mua, nhưng lại bị Ngôn Dịch quả quyết từ chối.