Bạch Hòa để Ngôn Dịch nâng cằm cô lên, giúp cô vẽ ra dáng mày thật tự nhiên.
Trên người anh có mùi hoa dành dành nhàn nhạt, là mùi nước xả mà nhà họ mới thay gần đây, cũng là mùi hương trên người cô lúc này.
Bọn họ giống như hai con mèo sinh sống với nhau, cùng chung hơi thở, thân mật khăng khít.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là lần đầu tiên Bạch Hòa quan sát thiếu niên trước mặt ở cự ly gần như vậy. Trước kia cô nghĩ ngũ quan của Ngôn Dịch nhạt nhòa hơn so với Kỳ Lãng. Dáng mặt Kỳ Lãng sắc sảo, đôi mắt đào hoa như ánh mặt trời chói chang. Mà Ngôn Dịch thì có khuôn mặt nho nhã, giống như một bức tranh sông núi được phác họa bằng những nét mực nhạt.
Nhưng khi nhìn gần mới thấy hốc mắt Ngôn Dịch cũng rất sâu, đuôi mắt hơi nhếch lên một cách tự nhiên, giống một con hồ yêu cố gắng che giấu vẻ đẹp nhưng nét quyến rũ lại lan tỏa mỗi giây mỗi phút.
Đây là lần đầu tiên Bạch Hòa nhận ra em trai nhỏ của cô đã trưởng thành.
Thiếu niên trước mặt Bạch Hòa… tràn đầy mùi vị của giống đực. Nhưng mùi vị này bị che giấu trong những ngày tháng dài lâu, cùng nhau dùng chung không gian thân mật của bọn họ.
Nhưng nó thật sự tồn tại, tươi mới và mãnh liệt.
Bạch Hòa nhìn bản thân trong gương, ngạc nhiên mà “oa” lên.
Tay Ngôn Dịch khéo thật đấy, sao anh có thể trang điểm nhẹ nhàng, như có như không mà lại làm cô xinh đẹp hơn hẳn thế không biết!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Bạch Hòa đang tỉ mỉ soi gương quan sát bản thân, Ngôn Dịch chọn tới chọn lui trong tủ quần áo, lấy ra một chiếc váy ngắn màu kem trông rất dịu dàng, đem lại cảm giác như nữ thần “ánh trăng sáng” vậy.
“Mặc cái này à?” Bạch Hòa hỏi: “Có phải trông ngoan quá rồi không?”
Bạn gái của Kỳ Lãng đa phần đều quái đản, tự do, nếu không chính là gợi cảm, nóng bỏng, anh ấy chưa từng chạm đến mấy cô gái ngoan ngoãn.
Ngôn Dịch lại nói: “Kỳ Lãng thích kiểu con gái ngoan ngoãn.”
“Cậu chắc không?”
“Cứ tin ánh mắt của tớ.”
Thấy Bạch Hòa vẫn cau mày nghi ngờ như cũ, Ngôn Dịch giải thích: “Hoa khôi trường trung học phổ thông số 2, người yêu đương với Kỳ Lãng hơn nửa năm, lâu nhất kia có thành tích tốt, là nữ thần “ánh trăng sáng” của khối, tính cách cũng rất dịu dàng mà đúng không?”
“Hình như… là đúng. Tớ không biết nhiều về cậu ấy, cũng không gặp mặt mấy lần.”
Bạch Hòa không biết nhưng Ngôn Dịch lại rõ như lòng bàn tay.
“Nhưng cuối cùng bọn họ cũng chia tay, Kỳ Lãng còn bảo người ta không thú vị nữa.” Cô thở dài: “Không biết anh ấy muốn cái gì.”
“Có lẽ chính anh ta cũng không biết.”
Kỳ Lãng hành động theo cảm xúc, thấy ổn thì tiếp tục, nhưng một khi có bất cứ điều gì anh ấy không thích thì sẽ quyết đoán chia tay, ích kỷ, mặc kệ sự sống chết của người khác.
Nhưng Ngôn Dịch rất chắc chắn rằng trong xương cốt của một Kỳ Lãng phản nghịch như vậy lại thiên vị kiểu con gái ngoan ngoãn.
Anh bảo Bạch Hòa mặc cái váy màu kem vào, bản thân thì ra ngoài chờ cô thay quần áo.
Bạch Hòa cởi áo ngủ, thay sang chiếc váy ngắn này.
“Đến lúc đó tớ phải làm sao bây giờ?” Cô căng thẳng hỏi.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động bước thêm một bước về phía Kỳ Lãng. Máu trong người Bạch Hòa đang chảy mạnh, cô vẫn ở trong trạng thái vừa căng thẳng vừa hưng phấn.
Ngôn Dịch giúp cô kéo khóa kéo sau lưng, thắt nơ bướm bên hông, lấy sợi tóc mềm mại của cô ra khỏi váy, động tác như đang che chở báu vật quý giá…
“Cứ làm chính cậu là được.”
…
Trong cửa hàng kịch bản sát ở trung tâm thương mại, Tô Tiểu Kinh đưa anh họ bà con xa của cô ấy tới.
“Bạch Hòa, cậu trang điểm trông xinh quá đi!” Tô Tiểu Kinh vừa đến đã chú ý tới lớp trang điểm của Bạch Hòa.
Bạch Hòa cười: “Ngôn Dịch trang điểm cho tớ đấy.”
“Má ơi, đây là em trai thần tiên gì thế? Tớ cũng muốn có! Anh Ngôn Dịch, cậu cũng làm em trai của tôi nhé được không?” Cô ấy làm nũng với thiếu niên lạnh nhạt bên cạnh Bạch Hòa.
Ngôn Dịch: “Thế thì tôi làm anh hay làm em trai vậy?”
“Cả hai! Tôi muốn có cả hai!”
Bạch Hòa đổ một cốc Coca, đưa qua cho cô ấy: “Đừng tham quá thế.”
“Nào nào nào, để tớ giới thiệu, đây mới là anh trai thực sự của tớ.” Tô Tiểu Kinh kéo thanh niên bên người qua: “Anh ấy ở xó xỉnh chỗ Đông Bắc kia, đi thành phố Bắc Lý buôn bán, đúng lúc ngang qua thành phố Nam Tương. Ba mẹ tớ giữ anh ấy ở lại mấy ngày, vậy nên tớ đưa anh ấy đến đây chơi cùng chúng ta.”
“Chào các em, anh tên là Bàng Nghị.” Anh họ trông rất trẻ, cao khoảng 1m85, dáng người vạm vỡ, diện mạo tầm trung nhưng tính cách thành thật hàm hậu, có thể đem lại cảm giác an toàn cho người khác.
“Chào anh, em tên là Bạch Hòa, đây là em trai em, Ngôn Dịch.”
Anh họ cười nói: “Chị em à! Thảo nào hai em trông rất giống nhau!”
Ngôn Dịch ngồi bên cạnh Bạch Hòa, ngón tay đang linh hoạt chơi thẻ bài, anh thình lình hỏi: “Giống chỗ nào thế?”
“Ờm, đôi mắt hơi giống…”
Hai người họ một người mắt hai mí, một người mắt một mí. Mắt Bạch Hòa là kiểu mắt quả vải ngây ngô, còn mắt Ngôn Dịch lại là mắt phượng lạnh nhạt.
Anh họ lại nói: “Hình như miệng cũng hơi…”
Môi Ngôn Dịch mỏng như gió, môi Bạch Hòa lại là môi anh đào.
“À à ờm…”
Anh họ chảy đầy mồ hôi.
Một lá bài bay ra khỏi ngón tay Ngôn Dịch, đúng lúc dừng trước mặt anh họ. Ngôn Dịch cười mỉm, nói: “Em đùa thôi, anh đừng căng thẳng, bọn em không phải chị em ruột.”
“À à… thảo nào…”
Bạch Hòa nhìn Ngôn Dịch, phát hiện hôm nay anh có hơi “sắc bén”.
Tâm trạng của Ngôn Dịch không tốt ư?
“Hai người bọn họ không phải chị em ruột đâu.” Tô Tiểu Kinh nhỏ giọng giải thích quan hệ của hai người cho Bàng Nghị nghe, anh họ liên tục gật đầu.
Trên người Ngôn Dịch có khí thế lạnh lùng, cho Bàng Nghị cảm giác áp lực không tả nổi thành lời, anh ấy không bắt chuyện với Ngôn Dịch nữa.
Vốn còn tưởng Kỳ Lãng và Công Chúa Cơ sẽ cùng nhau tới, nào ngờ chỉ có mình Công Chúa Cơ đẩy cửa bước vào.
Cô ta mặc bộ đồ hè trông rất tươi mát, thoải mái, áo dây phong cách vừa ngọt ngào vừa cá tính, phối với quần đùi jeans, trên cổ đeo choker ren đen, lớp trang điểm cũng rất phù hợp với quần áo, còn vẽ một hình trái tim đen ở đuôi mắt.\
“Chào mọi người.” Sau khi bước vào, Công Chúa Cơ nhiệt tình chào hỏi với bọn họ: “Là nhóm chơi “Khúc ca đánh thức Hạ Mộng” à? Bạn của Kỳ Lãng?”
“Đúng vậy, mời vào.” Đều là người nhóm E nên Tô Tiểu Kinh cũng nhiệt tình chào hỏi: “Oa, chị gái nhỏ xinh đẹp thật đấy.”
“Cảm ơn, các cậu cũng rất xinh đẹp.”
“Tôi tên Tô Tiểu Kinh, cậu tên là gì thế?”
“Tôi tên là Lý Huân.”
“Cậu ấy là Bạch Hòa, kia là em trai Ngôn Dịch của cậu ấy, còn đây là anh họ của tôi, Bàng Nghị.” Tô Tiểu Kinh nhiệt tình mà giới thiệu tất cả mọi người.
Bạch Hòa cười với cô ta, Lý Huân cũng cong môi với cô.
Sau khi vào trong, Lý Huân nhìn một vòng xung quanh, phát hiện một bàn có sáu chỗ ngồi, Bạch Hòa và Ngôn Dịch ngồi một bên, bên cạnh Bạch Hòa có một vị trí trống.
Tô Tiểu Kinh và Bàng Nghị ngồi một bên, bên người Bàng Nghị cũng có một vị trí trống.
Hai vị trí trống duy nhất còn lại… tạo thành đường chéo xa xôi nhất.
Lý Huân nhìn Bạch Hòa, Bạch Hòa chạm phải ánh mắt cô ta thì lập tức dời mắt đi. Giữa con gái với nhau không cần phải nói nhiều, chỉ cần một ánh mắt là đủ để hiểu.
Lý Huân lập tức ngồi xuống cạnh anh họ, mang theo mùi thơm thoang thoảng, làm anh họ trở nên căng thẳng.
Người đẹp đến vậy ngồi bên cạnh, bất kỳ người đàn ông nào cũng đều sẽ căng thẳng, chân tay luống cuống.
“Hai người là anh em à?” Lý Huân nhìn Bàng Nghị và Tô Tiểu Kinh, lại nhìn sang Bạch Hòa và Ngôn Dịch: “Hai người là chị em… Đều là thân thích à? Sao lại cùng nhau tới chơi kịch bản tình cảm thế?”
“Có vấn đề gì ư?” Bạch Hòa lấy hết can đảm nói.
“Em gái, em chơi kịch bản tình cảm bao giờ chưa?” Hình như kinh nghiệm của Lý Huân rất phong phú.
Bạch Hòa lắc đầu.
“Phải yêu đương đấy, thậm chí còn có tương tác thân mật, nếu bốc được cặp người yêu với người thân thì sẽ không thấy rất xấu hổ à?”
Tô Tiểu Kinh vỗ vai anh họ: “Tôi không sao cả, tôi và anh tôi không tồn tại cái đó, ha ha ha ha.”
Bạch Hòa nhìn Ngôn Dịch: “Bọn tôi… cũng không có vấn đề gì.”
Cô và Ngôn Dịch có thế nào cũng sẽ không xấu hổ.
Thấy mọi người đã tới gần hết, quản trò – DM tới, hỏi bọn họ: “Mọi người đều quen nhau cả à?”
“Đúng, gần như vậy.” Anh họ nói: “Đều là bạn bè.”
“Bởi vì là kịch bản tình cảm, để tránh xấu hổ, tôi muốn hỏi một chút, ở đây có cặp đôi nào không?”
Lý Huân vội vàng nhấc tay: “Có, tôi và anh ấy là người yêu.”
Cô ta chỉ vị trí trống bên cạnh Bạch Hòa.
“À, bởi vì trước khi chơi, các bạn phải điền vào một tờ câu hỏi để giúp mình nhận được nhân vật thích hợp nhất. Mọi người có để ý nếu tách cặp ra không?”
Lý Huân còn chưa kịp nói mà đã bị Ngôn Dịch ngắt lời: “Không để ý, cứ phân vai theo tính cách vốn có của từng người đi ạ.”
DM nhìn Lý Huân, tất nhiên Lý Huân cũng là người cứng đầu, cô ta vội vàng nói: “Nhưng tôi muốn ghép cặp với bạn trai tôi! Làm sao bây giờ? Xin mọi người đấy, mọi người nhẫn tâm chia rẽ bọn tôi à?”
Tô Tiểu Kinh run rẩy, nổi da gà.
Giọng điệu chảy nước này, giỏi nũng nịu quá trời, dạo này Kỳ Lãng thích kiểu này à?
Bàng Nghị thoải mái nói: “Tôi chỉ đến góp cho đủ số, chơi cùng với em gái tôi nên thế nào cũng được.”
Chỉ có hai người Ngôn Dịch và Bạch Hòa là không nhân nhượng trước chiêu làm nũng, chơi xấu của cô ta.
Dưới bàn, Bạch Hòa nắm chặt váy, Ngôn Dịch lặng lẽ nắm lấy tay cô, lạnh lùng nhìn Lý Huân: “Tính cách của người chơi phải gần với tính cách nhân vật, không có chuyện nhân nhượng để hai người ghép cặp mà người khác phải chọn nhân vật không phù hợp với mình.”
Lý Huân thấy mùi thuốc súng trong ánh mắt của thiếu niên.
Chi phí đã được thanh toán, cô ta chẳng khác gì đến đây chơi chùa, tất nhiên không thể kén chọn trong ván chơi của người khác.
Nhưng Lý Huân không muốn nhượng bộ, hôm nay cô ta tới đây là vì Kỳ Lãng, sao có thể chắp tay nhường người khác được.
DM thấy bầu không khí trở nên gượng gạo thì nuốt nước bọt, cứu vãn nói: “Hay là… chờ bạn kia tới rồi hỏi ý của bạn ấy?”
“Được, chờ Kỳ Lãng tới rồi hỏi xem anh ấy muốn ghép cặp với ai.”
Lý Huân ngồi xuống, ném điện thoại lên bàn để thể hiện cảm xúc khó chịu lúc này của cô ta.