Khoảng mười lăm phút sau, Kỳ Lãng cầm theo túi trà sữa thong dong đi tới.
“Xin lỗi nha, để mọi người phải chờ lâu rồi.”
Anh ấy mặc một chiếc áo phông màu đen in hình con gấu hoạt hình đang giận dữ ở trước ngực. Ánh đèn sân khấu chiếu từ trên xuống chiếu sáng khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Kỳ Lãng, khiến làn da của anh ấy như phát sáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi cười lên sẽ mang lại cho người ta cảm giác vui vẻ và dễ gần.
Nhìn thấy vị trí bên cạnh Bạch Hòa vẫn còn trống, Kỳ Lãng tiến lại gần và ngồi xuống, chiếc ghế ma sát vào mặt đất phát ra tiếng ‘kít kít’ một cách chói tai.
Bạch Hòa vô thức vén tóc ra sau tai, để lộ chiếc khuyên tai hình chú gấu nhỏ trên tai.
Kỳ Lãng mua trà sữa cho tất cả mọi người, cả DM cũng có phần. Anh ấy vẫn luôn như vậy, chu đáo và quan tâm đến cảm xúc của tất cả mọi người.
Anh ấy đặt túi trà sữa lên trên chiếc bàn dài, kêu gọi: “Mọi người cứ tự nhiên nha, không cần phải khách sáo đâu.”
“Giới thiệu một chút nha, Kỳ Lãng, đây là anh họ của tôi, tên là Bàng Nghị, đang được nghỉ hè nên tới ở ở nhà tôi. Anh, đây là Kỳ Lãng, hot boy kiêm học sinh xuất sắc ở trường chúng em! Anh thấy cậu ấy có đẹp trai không nè!”
Anh họ tròn mắt ngạc nhiên, anh ấy cũng không câu nệ, có sao nói vậy: “Anh còn tưởng là đại minh tinh nào vừa xuất hiện nữa chứ!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chào anh, em là bạn của Tiểu Kinh ạ.” Kỳ Lãng đứng dậy bắt tay với anh họ của Tiểu Kinh: “Em và Tiểu Kinh trước đây từng là bạn bàn trên bàn dưới của nhau, cậu ấy rất chăm sóc em, hay làm giúp em mấy việc linh tinh, tiếp nước cho em nữa.”
“Tôi chăm sóc cho cậu, còn không phải bởi vì Tiểu Bách Hợp của chúng ta à?”
Dưới gầm bàn, Bạch Hòa khẽ đá vào giày của cô ấy, Tô Tiểu Kinh vội vàng sửa lại: “Tiểu Bách Hợp và Ngôn Dịch nữa, mọi người đều là bạn tốt của nhau!”
Ngôn Dịch: “Đừng cue tôi.”
“Hứ, thích thế đấy!”
Kỳ Lãng đưa trà sữa cho anh họ: “Rất vui được làm quen với anh, chút nữa chúng ta add Wechat nhé, sau này chúng ta có thể gặp nhau vào các kỳ nghỉ.”
“Được thôi!”
So với sự lạnh lùng và kiệm lời của Dịch Ngôn, Kỳ Lãng thật sự quá là thân thiện và dễ gần! Cả người đều toát ra vẻ tươi sáng trẻ trung, khiến người anh họ này ngay lập tức có thiện cảm với Kỳ Lãng.
“Anh đã từng nghe Tiểu Kinh nhắc tới em rồi, nói rằng em là học sinh xuất sắc của lớp.”
“Đâu chỉ có vậy?” Tiểu Kinh không hề làm lố: “Người ta đứng thứ nhất cả năm của ban Xã hội đó, kỳ thi đại học lần này còn nắm chắc vị trí thủ khoa của tỉnh nữa kìa!”
“Wow, đỉnh vậy sao!”
“Nói chung là cũng khá đỉnh ạ.” Kỳ Lãng cười, không hề khiêm tốn mà trả lời.
Kỳ Lãng cũng không cần phải khiêm tốn, từ khi còn học mẫu giáo, anh ấy đã luôn là người nổi bật giữa đám đông, không ai có thể vượt qua được.
“Hahahaha, người bạn này của em anh chấm rồi nha!” Anh họ của Tiểu Kinh rất thích Kỳ Lãng.
Sau khi làm quen nhau, Kỳ Lãng ngồi xuống, nhỏ giọng nói đùa vào tai Bạch Hòa: “Hôm nay trang điểm như thế này là định quyến rũ ai đây?”
“Ngôn Dịch làm đó…” Bạch Hòa khẽ trả lời, có chút ngượng ngùng, mặc dù bình thường anh ấy cũng hay khen ngợi cô, nhưng mỗi lần ấy đối với cô đều là khoảnh khắc quý giá.
Anh họ xé bọc ống hút, cắm vào cốc trà sữa rồi đưa cho Tô Tiểu Kinh, Lý Huân cười hỏi Kỳ Lãng: “Anh Lương Tiêu, cốc nào là cốc của em thế ạ?”
Cô ấy dùng tên nhân vật cosplay ở trong hội chợ anime để đùa với anh ấy, như thể nó đã trở thành sự ăn ý của riêng hai người, không liên quan đến bất kỳ ai khác.
Kỳ Lãng chọn lấy một cốc trà sữa ở trong túi, cắm sẵn ống hút như thường lệ rồi đứng dậy đưa cho cô ấy.
“Công chúa, xin mời dùng.”
Nụ cười nơi đáy mắt của Lý Huân khó có thể kìm nén được: “Em cảm ơn ạ, anh Lương thật sự rất biết quan tâm người khác đó.”
Ngôn Dịch cười giễu cợt: “Anh ta đối với ai mà chẳng tỉ mỉ chu đáo như vậy.”
Dường như để xác thực cho câu nói ấy, lúc Bạch Hòa đến lấy trà sữa, Kỳ Lãng cũng lập tức đưa cho cô một cốc khác: “Em uống cốc ấm đi, chẳng phải em đang đến tháng sao?”
Vừa nói dứt lời, Lý Huân khẽ liếc nhìn bọn họ.
Hai má Bạch Hòa nóng bừng, thì thầm vào tai anh ấy: “Em hết rồi mà.”
“Ò, thế em muốn uống trà sữa ấm hay lạnh?”
“Trà sữa lạnh.”
Thế là Kỳ Lãng đưa cốc trà sữa đá của mình cho cô, còn anh ấy uống cốc trà sữa ấm kia.
Tô Tiểu Kinh tò mò hỏi: “Cậu mua vị gì thế?”
Kỳ Lãng đáp: “Đều là vị trà sữa truyền thống cả thôi, tôi lười chọn.”
Lười chọn mà lại gọi riêng một cốc trà sữa ấm cho Bạch Hòa.
Trong số sáu người ở đó, chỉ có Lý Huân và Ngôn Dịch nhận thấy sự khác biệt trong cách đối xử này.
Trùng hợp là hai người họ cũng nhìn nhau và ngầm hiểu ý.
Thấy tất cả người chơi đều đã đến đông đủ, DM lại hỏi lại câu hỏi tranh luận vừa rồi.
“Nghe nói trong số các bạn có cặp đôi yêu nhau, nếu như nhân vật trong phiếu trả lời không phù hợp với tính cách của người chơi, liệu các bạn có sẵn sàng tách cặp và ghép đôi với người chơi khác nữa hay không?”
Cho dù hai người không hẳn là một cặp đôi đi nữa thì kể cả trong giai đoạn mập mờ cũng cần đặc biệt giải thích.
Kỳ Lãng liếc nhìn Lý Huân.
Lý Huân bĩu môi, chau mày nhìn anh ấy, bày ra vẻ mặt nũng nịu đáng thương, Kỳ Lãng chẳng thèm quan tâm, đang định nói ‘vậy thì tôi với cô ấy đóng vai cặp đôi’.
Bạch Hòa lại không cho anh ấy cơ hội mở lời, cướp lời nói trước: “Chúng ta thử làm bài test tính cách trước đi, xem kết quả như thế nào, nói không chừng hai người có thể ghép được thành một cặp, nếu thế thì sẽ càng vui hơn rồi.”
“Cũng được.” Kỳ Lãng cũng không quá để tâm tới chuyện này.
Lý Huân nhìn Bạch Hòa, Bạch Hòa lại không nhìn vào mắt cô ấy, trong lòng tràn đầy sự hóng hớt drama!
Lần đầu tiên chủ động xuất kích, kích thích thật đấy!
Sau đó DM đưa những bảng câu hỏi khác nhau cho các chàng trai cô gái, nói lớn: “Chào mừng mọi người đến với game nhập vai kịch bản sát* với chủ đề “Khúc ca đánh thức Hạ Mộng”, tôi là quản trò DM Tiểu Mạnh của các bạn. Ngay bây giờ, xin mời tất cả các bạn hãy tập trung và chuẩn bị cho bài test đầu tiên của chúng ta!”
*Kịch bản sát: Gốc là 剧本杀, một thể loại game nhập vai trong đó mỗi người chơi sẽ đóng vai vào một nhân vật khác nhau trong câu chuyện. Tùy vào kịch bản mà số lượng người chơi và thời gian chơi cũng khác nhau. Có nhiều loại kịch bản gồm nhiều thể loại như điều tra trinh thám, kinh dị...
Bản nhạc piano BGM [Sunny Day] du dương chầm chậm vang lên, dường như đưa họ trở lại cuộc sống của những năm tháng cấp ba vừa kết thúc.
Bạch Hòa lấy phiếu trả lời, đứng dậy lấy bút gel ở trong hộp bút. Kỳ Lãng với lấy hai cây bút rồi đưa cho cô một cây.
Nắp bút đã được vặn sẵn.
“Cảm ơn.”
“Lịch sự thế làm gì?”
Ánh mắt Lý Huân đổ dồn về phía bọn họ, sự tương tác nhỏ này đã lọt vào mắt cô ấy.
Học sinh ở trên diễn đàn trường THPT số 1 khi nhận xét về Kỳ Lãng thường nói rằng tính cách của anh ấy hơi phóng túng và vô tư.
Lẽ nào anh ấy không nhìn ra, đôi mắt của cô gái bên cạnh sáng lên mỗi khi nhìn thấy anh ấy sao?
Là anh ấy biết mà vờ như không biết, hay là anh ấy hoàn toàn không biết?
Nếu như là vế thứ nhất, thì anh ấy đúng là tồi tệ thật; còn nếu là vế thứ hai… anh ấy không phải là cao thủ tình trường như trong truyền thuyết nói rồi.
Trong suốt quá trình làm bài test, Lý Huân đều cẩn thận quan sát anh ấy, Bạch Hòa thì cau mày tập trung suy nghĩ đáp án, còn Ngôn Dịch lại thỉnh thoảng liếc nhìn gương mặt của Bạch Hòa.
Ba người bọn họ đều ôm lấy nỗi niềm riêng của mình, chỉ có ba người còn lại là thật sự nghiêm túc chơi trò chơi.
Anh họ của Tiểu Kinh vừa trả lời câu hỏi, vừa lấy điện thoại ra lên mạng search hướng dẫn chơi “Khúc ca đánh thức Hạ Mộng”: “Vãi chưởng, chỉ có hai người là có couple thật sự thôi, bốn người còn lại đều cầm kịch bản trồng cây si.”.
“Trồng cây si là gì vậy?” Bạch Hòa tò mò hỏi.
“Là kiểu anh này si mê cô này, cô này lại si tình với anh kia, anh kia lại mê đắm cô đó… Kiểu kiểu vậy đó, mọi người hiểu mà, rồi bốn người sẽ tạo thành một chuỗi cây si.”
“Vãi!” Tô Tiểu Kinh suýt chút nữa thì phun ra cốc trà sữa vừa uống: “Máu chó thế luôn á?”
Ngôn Dịch liếc nhìn bọn họ: “Đừng có spoil.”
“Xin lỗi, xin lỗi nha.” Anh họ ngượng ngùng bỏ điện thoại xuống.
Kỳ Lãng lẩm bẩm: “Trò chơi thôi mà, search hướng dẫn là chuyện bình thường.”
Bạch Hòa tập trung trả lời các câu hỏi trong tờ câu hỏi.
1, Thời học sinh bạn đã bao giờ yêu thầm người khác chưa?
Cô nhìn chàng trai bên cạnh và đánh dấu vào ô không chút do dự: Có.
2, Khi gặp được chàng trai mà mình thích, bạn có chủ động theo đuổi anh ấy hay không?
Cô do dự hồi lâu rồi mới điền: Không.
Cô không có can đảm, cô sợ nếu như thất bại thì đến làm bạn cũng không thể.
3, Thời đi học bạn là học sinh giỏi, học sinh kém hay một người bình thường không có gì nổi bật?
Cô điền: Bình thường không có gì nổi bật.
4, Bạn có thanh mai trúc mã là người khác giới không?
Có.
5, Thời đi học, bạn đã từng vì người mình yêu thầm mà mà làm ra chuyện gì đó chưa?
Đến câu hỏi cuối cùng, trong đầu Bạch Hòa nhớ lại hình ảnh cây đa khổng lồ ở vườn hoa sau trường học.
Đó là cây ước nguyện, theo như các lớp đàn anh đàn chị đi trước kể lại thì cây đa ấy rất linh nghiệm.
Vào tháng cuối cùng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, mỗi học sinh cuối cấp sẽ viết ra trường đại học mà mình mong muốn thi đỗ, ẩn danh treo lên cây và thành tâm gửi lời cầu nguyện ấy đến cây để có thể thành công ghi danh vào ngôi trường mình mong ước.
Buổi chiều hôm ấy, Bạch Hòa đã xem qua tất cả những tấm thẻ ước nguyện treo trên cây và tìm được tấm thẻ có chữ viết tay của Kỳ Lãng.
Sau khi nhìn thấy tên trường đại học mà anh ấy mong muốn, cô cũng đã viết tên ngôi trường đó rồi dùng một sợi dây màu đỏ buộc chặt tấm thẻ của mình vào tấm thẻ của anh ấy.
Vì tấm thẻ được viết ẩn danh nên cho dù có bị phát hiện thì cũng không cần phải lo lắng.
Để đảm bảo an toàn, Bạch Hòa thậm chí còn viết bằng tay trái, chữ viết cũng trở nên xiêu vẹo và lộn xộn.