Chỉ mấy ngày sau đó đã bị phát hiện, một bạn nam cùng lớp đã nhận ra được chữ viết của Kỳ Lãng, đứng giữa lớp rầm rộ thông báo, nói rằng có người đã viết tên trường đại học giống với Kỳ Lãng, lại còn buộc hai tấm thẻ ước nguyện vào với nhau nữa.
Các bạn nữ trong lớp đều nhao nhao lên: “Mưu mô thật!”
“Ai làm vậy trời, ghê thật đấy!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không có gan để quang minh chính đại mà tỏ tình, lại đi làm ra mấy cái trò này.”
Bạch Hòa vờ như đang học thuộc thơ cổ, thật ra tai thì đã dỏng về hướng Kỳ Lãng ngồi ở phía sau, anh ấy xem tấm hình mà bạn nam cùng lớp kia chụp được và chỉ thản nhiên bình luận đúng một câu: “Chữ xấu quá.”
Bạch Hòa viết câu chuyện ấy vào trong phiếu trả lời, Kỳ Lãng vô tình nhìn lướt qua, ngạc nhiên hỏi: “Em viết văn đấy à?”
Cô viết một đoạn dài toàn chữ là chữ.
Bạch Hòa vội vàng lấy tay che tờ giấy lại, không cho anh ấy nhìn.
Câu hỏi cuối cùng này, Kỳ Lãng chỉ viết ngắn gọn đúng một dòng:
“Không có cơ hội yêu thầm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng mấy chốc, DM đã thu lại phiếu trả lời, sau khi nghiêm túc đọc thật kỹ thì quay trở lại phòng để phân vai cho mọi người.
Sau khi nhận được kịch bản nhân vật tương ứng, Lý Huân có chút thất vọng, giơ tay hỏi: “Tôi chỉ muốn hỏi là cặp đôi duy nhất yêu nhau ở trong trò chơi này là hai người nào vậy?”
“Chắc là… chúng tôi rồi.” Anh họ yếu ớt giơ tay lên.
Cùng lúc đó, Tô Tiểu Kinh cũng cau mày đẩy anh ấy một cái: “Sao tự nhiên em với anh lại ghép thành couple với nhau rồi!”
DM nhanh chóng giỏi thích: “Bởi vì kịch bản mang chút dư vị đau khổ của thời thanh xuân, vì thế cặp đôi duy nhất có được happy ending phải thuộc về những người vui vẻ biết điều chỉnh bầu không khí. Theo như phiếu trả lời của mọi người, tính cách của hai bạn phù đặc biệt phù hợp với tính cách của cặp đôi này, vì thế đã phân cho hai bạn hai vai này.”
“Không sao, không sao.” Tô Tiểu Kinh nhìn ra được DM hơi căng thẳng, đoán là cậu ấy cũng chỉ là quản trò nghiệp dư nên nhanh chóng an ủi: “Chỉ là tôi không muốn cầm kịch bản tay bốn của bọn họ thôi hahaha, vậy là được rồi.”
Bạch Hòa mở kịch bản của mình ra.
Kịch bản mà cô cầm kể về một cô gái đáng thương yêu thầm người khác, trong suốt chặng đường trưởng thành của tuổi trẻ, cô chỉ là một học sinh bình thường, âm thầm và lặng lẽ, cảm thấy ghen tị với thanh xuân cháy bỏng của người khác. Cô gái ấy thông minh, hơi mưu mô một chút nhưng rất tốt bụng và dịu dàng.
Cô thích người bạn thanh mai trúc mã của mình - Học sinh xuất sắc với tính cách phóng khoáng và kiêu ngạo - Kỳ Lãng.
Anh ấy là hot boy ở trường, là con nhà giàu sinh ra trong một gia đình khá giả, được rất nhiều cô gái yêu thích.
Nhưng người mà Kỳ Lãng thích lại là Lý Huân.
Lý Huân xuất thân từ một gia đình nghèo khó nhưng rất chăm chỉ vừa học vừa làm, là một người hướng ngoại điển hình, làm việc ở một quán bar, rất được người khác săn đón và cũng hay bị trêu chọc, bên ngoài lớp vỏ bọc mạnh mẽ là một trái tim yếu đuối.
Cô ấy cực kỳ xinh đẹp, Kỳ Lãng vừa nhìn đã ngay lập tức bị thu hút, từng chi rất nhiều tiền cho cô ấy.
Thế nhưng Lý Huân lại chẳng hề để anh ấy vào mắt.
Kỳ Lãng đã nhờ người bạn thanh mai của mình là Bạch Hòa giúp đỡ, trở thành bạn thân của Lý Huân, hỏi thăm sở thích sở ghét, bày cách để theo đuổi cô gái này.
Bạch Hòa che giấu sự mến mộ sâu sắc của mình đối với anh ấy, không tiếc công sức hết lòng giúp đỡ anh ấy và thật sự đã kết thân được với Lý Huân.
Một lần, Lý Huân uống rượu say bị mấy tên đàn ông xấu xa quấy rối, Bạch Hòa đã dùng sự thông minh nhanh trí của mình để giúp Lý Huân thoát khỏi những tên đó, hai người đã thành thật với nhau và trở thành những người bạn tốt nhất của nhau.
Bạch Hòa cũng biết, Lý Huân đã thích người khác.
Người đó chính là chàng trai bartender ở trong quán bar - Ngôn Dịch.
Ngôn Dịch là kiểu người trầm tính kiệm lời, cực kỳ ít nói. Sống trong một thế giới xa hoa truỵ lạc, trên người anh lại toát ra vẻ thờ ơ chán chường, vì thế rất được các cô gái để ý.
Nhưng thực tế thì anh chưa bao giờ qua lại với các cô gái ở trong quán bar. Anh quản lý cuộc sống của mình một cách nghiêm túc, chăm chỉ kiếm tiền, khao khát được đi học đại học nhưng gia đình lại không có điều kiện nên phải đi làm từ sớm, thường hay đến THPT số 1 Nam Việt để nghe giảng.
Con nhà giàu Kỳ Lãng thường hay mua túi xách và giày dép đắt tiền tặng cho Lý Huân, Lý Huân lại rao bán chúng trên mạng để đổi lấy tiền mặt rồi dùng tiền đó tới quán bar tìm Ngôn Dịch, muốn giúp anh kiếm được nhiều tiền hơn một chút.
Thế nhưng Ngôn Dịch lại rất lạnh lùng với Lý Huân, người mà anh thích… là cô gái ngây thơ mặc váy màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa ở trường THPT số 1 - Bạch Hòa.
Anh biết mình không xứng với cô, cũng biết cô đã thích người khác, nên anh đành chôn sâu tình cảm này vào trong lòng, chỉ dám nhìn lén cô khi đi nghe giảng ở trong lớp.
Cô giống như tia sáng chiếu vào tuổi thanh xuân u ám của anh, anh chỉ dám nhìn từ xa mà không dám lại gần.
Chỉ cần nhìn một cái là đã mãn nguyện rồi.
“Trời đất! Đúng là một vòng quan hệ tay ba tay bốn thật.”
“Thanh xuân vật vã, thảm thật đấy! Hahahaha.”
Tô Tiểu Kinh và anh họ của cô ấy đều không mấy hứng thú với cái kịch bản couple này, trong suốt quá trình chỉ theo dõi kịch bản cây si kích thích, tràn ngập sự đau khổ của bốn người Bạch Hòa.
Giữa chừng mọi người có chơi một trò chơi tương tác nhỏ.
Người chơi sẽ viết ra mong muốn của mình và viết lên sau lưng của người mà họ thích, nếu như đoán đúng đó là gì thì có thể nhận được thẻ thưởng.
Cặp đôi đầu tiên là Kỳ Lãng và Lý Huân.
Lý Huân mặc áo hai dây, trong lòng thầm nghĩ rằng với tính cách phóng túng của anh chàng này, chắc chắn anh ấy sẽ lợi dụng mà viết chữ lên làn da hở hang của cô ấy.
Nào ngờ Kỳ Lãng lại là chính nhân quân tử, chỉ viết vài chữ qua áo hai dây của cô ấy mà không hề vượt quá giới hạn.
Điều này khiến ấn tượng của Lý Huân về anh ấy lại tăng vọt thêm mấy điểm.
Thế nhưng ước nguyện mà anh ấy viết ra hình như hơi đánh đố…
“Giúp tôi xuống lầu mua bao thuốc lá.”
Lý Huân tức giận nói: “Ai mà thèm đi mua thuốc lá cho anh chứ? Ghét thật đấy, em không đi đâu nha.”
Kỳ Lãng mỉm cười, cũng không miễn cưỡng.
Sau đó là đến lượt Bạch Hòa viết chữ lên lưng Kỳ Lãng, cô căng thẳng đến mức tay cũng bắt đầu run.
Kỳ Lãng quay đầu nói: “Không sao đâu, Tiểu Bách Hợp cứ viết đi, anh Kỳ Lãng có thể đáp ứng mọi thứ em muốn.”
Anh họ chen vào: “Bảo cậu ấy ăn shit đi!”
Tô Tiểu Kinh hung hăng cốc đầu anh họ của mình: “Anh đừng có mà phá game nữa được không hả!”
Ước nguyện mà Bạch Hòa viết ra là dựa trên trên mong muốn của nhân vật.
“Muốn học chung một trường đại học với anh.”
Mặc dù đây có thể không hẳn là ước nguyện của Bạch Hòa.
Nhưng mà trò chơi thôi mà, cứ thật thật giả giả như vậy cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ.
Kỳ Lãng cũng đoán được ước nguyện của cô qua từng nét chữ, anh ấy biết Tiểu Bách Hợp làm gì cũng đều rất nghiêm túc, đến cả trò chơi nhập vai cũng vô cùng nhập tâm, liền quay người lại âu yếm xoa đầu cô, vui vẻ nói: “Được, anh hứa với em, cùng nhau học chung một trường đại học.”
Anh ấy mỉm cười và gọi tên cô trong kịch bản: “Hạ Mộng.”
Hai má Bạch Hòa đỏ bừng: “Ước nguyện không thể nói ra thành lời được đâu.”
“Hả? Không được nói sao?”
DM lắc đầu: “Bí mật đó nha.”
“Được, vậy thì tôi sai rồi, xin nhận phạt.” Nói xong anh ấy ném đi tấm thẻ thưởng trong tay.
Tiếp sau đó đến lượt Ngôn Dịch viết vào sau lưng Bạch Hòa.
Sau khi anh viết xong, Bạch Hòa kinh ngạc nhìn anh.
Anh mím môi, im lặng cùng với sự ngầm hiểu trong lòng cô.
“Cậu viết cái gì vậy?” Tô Tiểu Kinh không khỏi thắc mắc, hỏi: “Nói ra được không vậy, tôi tò mò quá.”
Ngôn Dịch: “Không được, phải tôn trọng quy tắc trò chơi.”
Sau khi mọi người ngồi xuống, đến cả Kỳ Lãng cũng không nhịn được mà ghé lại gần cô, tò mò: “Ngôn Dịch viết gì vậy?”
“Không nói cho anh biết đâu.”
“Nói nhỏ cho anh biết thôi, không ai biết đâu.”
“Thật ra… em cũng không đoán được hết, không chắc chắn lắm.”
“Là không đoán được, hay không muốn nói?”
Bạch Hòa cười, đẩy đầu anh ấy ra: “Không muốn nói đó.”
Nói xong, cô quay đầu nhìn Ngôn Dịch.
Trong mắt chàng trai hiện lên những cảm xúc mãnh liệt, khiến cô cảm thấy anh như thực sự đang đắm chìm vào trong trò chơi, cực kỳ nghiêm túc, như thể anh thực sự có tình cảm thầm kín với cô.
Gặp được một người chơi như vậy quả là một trải nghiệm tuyệt vời.
Thật ra Bạch Hòa đã đoán được những gì mà Ngôn Dịch viết trên lưng cô, từng nét bút đều rất nhẹ nhàng, dịu dàng và chuyên tâm…
“Có thể thích tớ một phút giống như cậu thích anh ta được không?”