Trần Đắc và Bạch Hòa đứng bên chiếc xích đu ngoài vườn hoa, cơn gió nhẹ thổi lướt qua, ánh trăng dịu dàng.
Cả hai không ai mở lời trước, khuôn mặt vuông hình chữ điền của Trần Đắc đã nín nhịn tới độ đỏ bừng, nhìn qua có vẻ khá giống Quan Công. Mỗi tội giờ đây cậu ta cứ nhăn nhó mãi, ngại ngùng không cất lời được.
Bạch Hòa không nói gì, cúi đầu bóc lớp da chết cạnh móng tay, mặt cũng đỏ lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trời ạ lúng túng quá.
Cảnh tượng tỏ tình giữa hai người hướng nội nhìn không khác gì địa ngục.
Cuối cùng Trần Đắc cũng mở miệng, giọng còn run hơn cả khi nãy: “Khi nào về để tớ đưa cậu về.”
“Không cần đâu, tớ với Kỳ Lãng ở cùng khu chung cư, tiện đường đi chung luôn.”
“À à, suýt thì tớ quên, mối quan hệ của hai cậu cũng rất tốt.”
“Ừm, cậu định nói gì à?”
“Tớ… Tớ…” Trần Đắc gãi đầu gãi tai, mặt đỏ bừng như quả anh đào, không tài nào thốt ra được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Hòa cũng đang cầu nguyện cậu ta đừng có nói.
Muốn chết quá.
Cuối cùng, Trần Đắc đành phải rút điện thoại ra: “Để tớ nhắn tin cho cậu.”
“Ơ…”
Nói xong, cậu ta đã quay lưng lại rồi đi tới vườn hoa đối diện, ngồi xuống, nghiêm túc soạn tin nhắn.
Bạch Hòa: “...”
Thật ra Bạch Hòa cũng hiểu được tâm trạng của cậu ta. Nếu như cô muốn tỏ tình với ai đó, có khi còn căng thẳng bối rối hơn Trần Đắc cả ngàn lần ấy chứ.
Trần Đắc soạn tin nhắn mất hơn mười phút đồng hồ mà vẫn chưa xong, có vẻ câu văn dào dạt phong phú lắm đây.
Bạch Hòa tựa đầu trên dây xích đu, cúi đầu chỉnh sửa lại đoạn văn từ chối đã viết sẵn trên ghi chú.
Đúng lúc ấy Kỳ Lãng bước tới, Bạch Hòa còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh ấy kéo vào trong lòng: “Tiểu Bách Hợp, có muốn yêu đương với anh không?”
“... Hả?”
Trần Đắc lập tức thôi gõ phím, ngẩng phắt đầu: “Hả???”
“Đã quen nhau lâu vậy rồi, chắc em không nỡ lòng nào từ chối anh chứ?”
Bạch Hòa nhìn gương mặt anh ở khoảng cách gần, đôi mắt đen tập trung dưới lông mày thẳng tắp, khóe mắt hơi nhướng lên tạo cho anh ấy một dáng vẻ lười biếng ngả ngớn…
“Anh vừa mới chia tay, em biết mà.”
Ngửi thấy mùi hương chanh sạch sẽ trên người Kỳ Lãng, trái tim non nớt của Bạch Hòa đập thình thịch, vành tai tức khắc đỏ lựng: “Em… Em…”
Anh ấy đang làm cái trò gì thế này!
“Em đã tốt nghiệp rồi, việc thử thêm những điều mới mà mình chưa từng thử cũng không phải là điều xấu.” Kỳ Lãng nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm: “Em có muốn thử bên anh một lần không?”
Bạch Hòa thấy vẻ mặt ngây như phỗng của Trần Đắc, lập tức hiểu ngay ý đồ của Kỳ Lãng.
Làm bạn bè bao năm nên độ ăn ý phải gọi là một trăm phần trăm, Kỳ Lãng ra đây là để giải vây cho cô.
“Ừm, được thôi!” Cô gật đầu.
“Được???” Trần Đắc trợn tròn mắt: “Khoan, khoan đã, sao lại đồng ý như thế?”
Kỳ Lãng ôm cô càng chặt hơn, toàn bộ cơ thể của Bạch Hòa dán vào lồng ngực rắn rỏi nóng rực của anh ấy.
Ánh mắt Kỳ Lãng nhìn thẳng về phía Trần Đắc, dường như muốn đóng đinh cậu ta ngay tại chỗ: “Cậu có vấn đề gì không?”
“Như, như vậy… Hời hợt quá. Bạch Hòa, có phải cậu không quen từ chối không? Nhưng mà như thế không được đâu, yêu đương là một chuyện nghiêm túc lắm đấy.”
“Cậu biết tính cô ấy thế nào, chẳng lẽ không nhận ra Bạch Hòa không có ý với cậu à?”
Trần Đắc ngậm miệng: “Ây… Tôi…”
“Tôi và Tiểu Bách Hợp đã quen nhau hơn mười năm, hiểu nhau đến tận gốc rễ rồi. Cho hỏi cậu có tư cách gì mà nói là tình cảm của chúng tôi không nghiêm túc? Cậu là cái thá gì?”
Bình thường Kỳ Lãng được coi là người bạn ba tốt “nhiệt tình giúp đỡ mọi người” trong lớp, nhưng nếu chạm vào vảy ngược của anh ấy thì Kỳ Lãng cũng không thèm nể nang.
Bạch Hòa chính là vảy ngược của anh ấy.
Nhiều năm trôi qua, cô vốn chẳng có mấy vệ tinh, trong khi Kỳ Lãng lúc nào cũng có bóng hồng vây xung quanh mà lại chẳng hề thương hương tiếc ngọc, đã ngang ngược rồi còn kiêu ngạo vô lý.
Sắc mặt Trần Đắc đỏ bừng, xấu hổ không nói được gì.
Bạch Hòa giật mạnh tay áo của Kỳ Lãng, ý bảo anh ấy đừng có nói nữa, cảnh tượng này lúng túng quá… Xung quanh đang có rất nhiều người nhìn bọn họ!
Ngay cả ngón chân của cô quắp đến nỗi sắp bị chuột rút rồi!
Buổi liên hoan tốt nghiệp kéo dài suốt đêm nhưng Kỳ Lãng và Bạch Hòa lại về nhà từ rất sớm.
Chủ yếu là vì Kỳ Lãng cãi nhau với lớp trưởng, lại còn là để tranh giành cô nên Bạch Hòa không còn mặt mũi đâu mà tiếp tục ở lại nữa, cứ thấy Trần Đắc là tê cả da đầu.
Cũng may giờ đã tốt nghiệp, sau này có gặp cũng chẳng được mấy khi.
Chỗ liên hoan không xa chung cư cho lắm, dọc bờ biển có một con đường thẳng tắp, hai người đi bộ về nhà. Ánh trăng soi sáng hai bóng hình một cao một thấp, cách nhau nửa người.
Gió hè dịu dàng mang theo hơi muối của biển cả, bên tai là âm thanh dễ chịu của sóng nước xô vào đá.
Bạch Hòa cúi đầu, thỉnh thoảng ngắm nhìn cái bóng chồng lên nhau của hai người rồi lại thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Kỳ Lãng.
Khi Kỳ Lãng ngó đầu lại cô bèn vội quay đi, trông vẻ muốn nói lại thôi.
“Sao cứ nhìn lén anh thế?”
“À, em định hỏi anh cái này.”
“Em muốn hỏi chuyện tỏ tình ban nãy…”
Cô hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm rồi cắt lời anh: “Câu hỏi cuối cùng trong bài thi tiếng Anh, anh chọn đáp án B phải không?!”
“...”
“Có đúng không? Đúng không?” Đôi mắt cô đầy mong đợi.
Kỳ Lãng nhíu mày: “Đấy là điều em muốn hỏi à?”
“Hầy, thôi được rồi!” Bạch Hòa bỗng bịt tai lại như đang phát khùng: “Anh đừng trả lời em! Thật đó, em không muốn biết đâu!”
“Trừ chuyện đấy ra, em không còn gì muốn hỏi nữa à?”
“Câu hai bài nghe là Andy nói thật sao?” Cô khóc thút thít: “Nhưng mà em chọn Tony mất rồi! Huhu tiêu đời rồi!”
“...”
Bạch Hòa dường như đã quên chuyện đồng ý làm bạn gái anh ấy thật, cả chặng đường cô cứ xoắn xuýt mãi việc Andy hay là Tony. Kỳ Lãng đi tới chung cư Sâm Tự, đưa cô đến dưới tầng rồi bổ một đao không chút lưu tình…
“Câu trắc nghiệm cuối cùng không phải B, mà là C.”
“Á! A a a có thật không?”
Một tay Kỳ Lãng đút túi quần, tính quay người đi luôn thì Bạch Hòa lại vội giữ chặt lấy anh ấy từ phía sau: “Kỳ Lãng, anh không có đùa em đó chứ?”
Đôi môi Kỳ Lãng hơi nhướng lên đầy vẻ xấu xa: “Ngày mai qua nhà anh, anh sẽ nói em biết rốt cuộc là chọn đáp án nào.”
“Thế thì không phải C rồi!” Bạch Hòa vẫn nắm lấy một tia hy vọng.
Kỳ Lãng cúi người, xích lại gần bên tai cô gái rồi khẽ nói: “Nhớ đấy, không được kể cho Ngôn Dịch.”
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh ấy dần biến mất trong màn đêm, Bạch Hòa thở dài, trong đầu chỉ toàn lựa chọn C hay B.
Khi quay đầu lại, cô bỗng thấy bóng dáng gầy gò của Ngôn Dịch trên ban công tầng bốn nhà mình.
Anh vẫn luôn nhìn bọn họ.
…
“Đinh.”
Cửa thang máy mở ra, Bạch Hòa đi ra ngoài. Có ánh đèn ấm áp dịu nhẹ hắt lên từ cuối hành lang tù mù, Ngôn Dịch đã mở cửa chờ cô từ bao giờ.
Anh và Kỳ Lãng cao ngang nhau nhưng vóc người nhỏ hơn Kỳ Lãng một chút. Cơ bắp của Kỳ Lãng có thể sánh với người mẫu nam, Ngôn Dịch tuy cũng có cơ bắp nhưng nếu mặc quần áo nhìn vẫn rất gầy, không cao to khỏe mạnh như Kỳ Lãng.
“Cậu về rồi.” Ngôn Dịch đón Bạch Hòa vào nhà rồi lấy đôi dép xăng đan hình thỏ con từ trong tủ giày ra cho cô.
“Ủa? Nay cậu không đến buổi gặp mặt với các bạn học cùng ban tự nhiên hả?”
“Tớ nghĩ quán chú Bạch sẽ đông khách nên tính qua giúp. Mà chú bảo nay chắc bận cả đêm, sợ cậu về nhà có một mình lại sợ nên giục tớ về chờ cậu trước.”
“À à à, cậu tốt quá.”
Bạch Hòa thay giày, tháo chiếc khăn quàng cổ ren màu đen xuống rồi ném tạm lên ghế sô pha, cầm lon coca lạnh trên bàn uống ừng ực mấy ngụm: “Nóng quá trời.”
Vết sẹo bỏng ở một bên cổ lộ ra, giống như một tảng đá lốm đốm lộ ra trên mặt biển lặng.
Xấu xí, dữ tợn…
Vì vậy, dù mùa đông hay mùa hè, cô luôn quàng một chiếc khăn lụa đen để che đi những vết sẹo.
Vết sẹo này là do một trận hỏa hoạn gây ra năm Bạch Hòa mười tuổi. Đám cháy đó lan ra mấy nhà, ba của Ngôn Dịch là lính cứu hỏa nên đã không màng tính mạng, bất chấp lao vào cứu Bạch Hòa từ trong phòng rồi ném ra ngoài. Khi đó Bạch Hòa rơi xuống đệm khí phòng cháy dưới lầu nên may mắn thoát khỏi bờ vực cái chết.
Trong khi đó, ba Ngôn Dịch lại bị thanh xà nhà rơi vào người, không thể chạy kịp nên đã bỏ mạng.
Mẹ của Ngôn Dịch qua đời vì bệnh tật chưa đầy một năm sau khi sinh anh, đến lúc chín tuổi thì ba lại mất, Ngôn Dịch trở thành trẻ mồ côi không cha không mẹ. Anh sống nhờ ở nhà của họ hàng, không cần nói cũng biết cuộc sống khi ấy khổ sở ra sao.
Trong hai năm ăn nhờ ở đậu, Ngôn Dịch ngày càng im lặng ít nói và cũng chẳng mấy khi nở nụ cười.
Sau này nhà họ hàng chuyển khỏi thành phố Nam Tương, vì không muốn đưa Ngôn Dịch đi cùng nên đã gửi anh tới nhà Bạch Hòa. Họ nói rằng ba Ngôn Dịch đã hy sinh để cứu cô, dù ít dù nhiều thì nhà Bạch Hòa cũng phải có trách nhiệm với Ngôn Dịch.
Ba mẹ của Bạch Hòa luôn rất biết ơn ba Ngôn Dịch nên không có ý kiến gì, thoải mái cho Ngôn Dịch ở lại nhà của mình, đảm nhận trách nhiệm nuôi dưỡng và chăm sóc anh.
Mấy năm nay, ba mẹ Bạch Hòa đã cùng nhau kinh doanh một quán ăn ở chợ đêm, kiếm được chút tiền mua nhà chung cư. Dù không phải dạng giàu sang phú quý gì nhưng cũng coi như khá giả, để nuôi hai đứa trẻ thì hoàn toàn không phải vấn đề.
Vì ba mẹ bán quán ở chợ đêm nên thường xuyên đi muộn về sớm, cả đêm không về nhà. Bạch Hòa lại là một cô nhóc nhát gan sợ ma, mỗi lần đi ngủ là đều bật đèn rồi núp trong chăn run rẩy tới tận bình minh.
Khi Ngôn Dịch tới nhà Bạch Hòa, anh đã trở thành vị cứu tinh trong cuộc đời của cô.
Ngôi nhà này nằm trong khu học chánh của thành phố, gần biển mà lại có chất lượng tốt nên giá cả không hề rẻ. Bằng tất cả số tiền tiết kiệm và thêm vay của họ hàng khắp nơi, chắp vá mãi gia đình Bạch Hòa mới mua được một căn nhà nhỏ. Ngôi nhà gồm một phòng ngủ chính và một phòng ngủ phụ, vì không còn nơi nào để làm thành phòng nên Bạch Hòa buộc phải nhường phòng của mình cho Ngôn Dịch.
Căn phòng nhỏ được chia thành hai gian, ngăn cách bằng một tấm ván gỗ. Bạch Hòa nằm ở phòng trong, Ngôn Dịch ở phòng ngoài, nếu muốn ra vào thì đều phải đi qua phòng của Ngôn Dịch. Cửa phòng nho nhỏ có thể khóa lại, có điều trước giờ Bạch Hòa không dám khóa vì sợ ma.
Hồi còn bé, Bạch Hòa thậm chí còn ôm chiếc gối đầu con con rồi chạy sang phòng Ngôn Dịch lúc nửa đêm, chen chúc trên một cái giường với anh.
Ngôn Dịch nhỏ hơn Bạch Hòa một tuổi nên cô cũng thường coi anh như em trai ruột thịt của mình.
Sau này lớn dần, Ngôn Dịch hiểu biết hơn nên không cho Bạch Hòa vào phòng của mình nữa để tránh bị nghi ngờ. Bạch Hòa cũng biết không nên làm như thế, song cô vẫn không dám ngủ một mình nên lúc nào cũng mở cửa phòng, chỉ cần gọi Ngôn Dịch và anh trả lời thì cô sẽ không còn sợ nữa.
Tất nhiên là giai đoạn dậy thì cũng không tránh khỏi đôi lần lúng túng. Có tận mấy lần, Bạch Hòa xông thẳng vào phòng rồi trông thấy Ngôn Dịch đang cởi quần được một nửa, thế là anh vội kéo mạnh quần lên.
Bạch Hòa hoảng hốt lấy tay che mắt, sờ tường để đi về phòng của mình rồi lớn giọng thanh minh: “Chị đây không có thấy gì hết nhá!”
Thực ra là thấy hết rồi.
Da Ngôn Dịch rất trắng, dáng người còn đẹp nữa, cơ bụng nhiều múi thật.
Cũng may xưa nay Ngôn Dịch không trách cô bao giờ, anh nói với cô: “Nếu như tớ ở trong phòng mà đóng cửa thì cậu phải gõ cửa, biết chưa?”
“Nhưng mà tớ vào phòng mình mà lần nào cũng gõ cửa thì phiền lắm.”
“Tớ cũng không có thường xuyên đóng cửa, chỉ khi nào thay quần áo…”
“Thế cậu có thể khóa cửa lại, như thế tớ sẽ không vào được, mà cũng không làm phiền cậu thay quần áo.”
Tuy là nói thế nhưng Ngôn Dịch cũng chưa từng khóa cửa, bởi vì đây là nhà Bạch Hòa, dù anh đã coi đây là nhà của mình đi chăng nữa, thì… Ăn nhờ ở đậu từ nhỏ, Ngôn Dịch tự nhủ…
Sống phải biết điều.
…
Bạch Hòa vừa về tới nhà là ngồi phịch xuống sô pha liền, Ngôn Dịch chỉnh lại đôi dép lê bị cô đá văng lung tung sang cạnh ghế.
Bạch Hòa uể oải duỗi tay về phía anh, Ngôn Dịch chần chờ một giây rồi nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô.
Cô kéo anh ngồi xuống cạnh mình, đặt một cái chân lên đùi anh: “A Nhất, cậu không biết hôm nay xấu hổ thế nào đâu! Tớ… A a a a, sau này tớ không thể đi họp lớp được nữa mất!”
Ánh mắt Ngôn Dịch dời xuống, thấy bàn chân trắng nõn của cô đang chạm vào mình…
Anh muốn cầm chân của cô, đôi tay thoáng nhúc nhích, song…
Cuối cùng vẫn không làm gì hết.
Ngôn Dịch kiên nhẫn lắng nghe cô thuật lại từ chuyện lớp trưởng Trần Đắc tỏ tình, rồi là Kỳ Lãng đứng ra giải vây cho cô như thế nào.
Khớp xương tay gầy gò của Ngôn Dịch lướt xuống bên cổ Bạch Hòa, vuốt ve phần da bị bỏng kia rồi quan sát màu sắc đậm nhạt của vết sẹo.
Bạch Hòa cảm thấy hơi ngứa ngáy, bèn đẩy tay anh ra: “Cậu có nghe tớ nói không thế!”
“Nghe. Lúc trước cậu có biết chuyện lớp trưởng thích cậu không?”
“Hôm nay tớ mới biết đó!” Bạch Hòa níu lấy tay anh, hớn hở: “Cậu có biết cậu ấy gọi tớ ra tỏ tình như nào không. Lớp trưởng gọi tớ ra ngoài, rồi gửi tin nhắn WeChat trước mặt tớ! Dẫu biết cậu ấy hướng nội mà không ngờ lại xấu hổ đến thế đấy!”
“Nói người ta mà không phải cậu cũng vậy à. Học kỳ trước cậu với Kỳ Lãng bị nói xấu là mập mờ với nhau, cậu tới văn phòng để giải thích với thầy giáo mà còn phải viết trước trong ghi chú rồi học thuộc lại đó thôi.”
Bạch Hòa lập tức á khẩu, đỏ mặt: “Tớ tớ tớ… Này là chủ yếu tớ muốn diễn đạt sao cho trơn tru nhất, phân tích cặn kẽ và logic chuẩn chỉnh nhất mà.”
“Ừ, chưa nói được ba câu đã nghẹn ngào bật khóc, còn phải để tớ đứng ra nói giúp.”
“...”
Bạch Hòa là người như thế đấy. Một khi kích động là rất dễ khóc, cãi nhau với người ta chưa được hai câu đã chảy nước mắt, đúng là một cái túi đầy nước mắt…
Bạch Hòa thẹn quá hóa giận bèn cầm gối đập vào người anh. Ngôn Dịch cũng cầm gối lên đánh lại, hai người vật lộn trên sô pha, còn cù vào chỗ gây buồn của cô nữa.
“A Nhất, cậu chết chắc rồi!”
Bạch Hòa nhào tới rồi đẩy anh nằm xuống sô pha, vì hồi nhỏ sức khỏe Ngôn Dịch không tốt nên lần nào đánh nhau cũng thua cô. Dù bây giờ đã lớn nhưng lúc nào Bạch Hòa cũng cảm thấy Ngôn Dịch trước mặt mình vẫn chỉ là em trai mà thôi, cho tới khi bị anh đè ngược lại xuống sô pha rồi chẳng tài nào giãy giụa và nhúc nhích nổi nữa.
Khi đó cô mới nhận ra cơ bắp căng phồng trên cánh tay anh mạnh mẽ khỏe khoắn thế nào.
Giờ Ngôn Dịch đã là một chàng trai trưởng thành, không còn là đứa nhóc xanh xao trong trí nhớ của cô nữa rồi.
Bạch Hòa thoáng dịch người, nhìn cánh tay anh đang ép vào ngực mình: “A Nhất, đau…”
Lúc này Ngôn Dịch mới nhận ra cánh tay mình đang đè lên bộ ngực nhỏ nhắn xinh đẹp của cô nên vội bỏ tay ra, hai tai đỏ ửng: “Tớ đi đọc sách.”
Nói xong bèn đứng dậy đi về phòng.
“Thi đại học xong rồi cậu còn đọc sách gì nữa?”
“Tớ mới mượn mấy quyển sách y khoa trên thư viện, định chuẩn bị nội dung bài vở trên đại học sớm chút.”
Bạch Hòa biết Ngôn Dịch rất muốn học ngành y, đây là ước mơ từ khi còn nhỏ của anh. Mỗi khi học xong, Ngôn Dịch đều thường tới thư viện mượn một vài quyển sách về y khoa và sinh vật học để tìm hiểu.
Có lần Bạch Hòa tỉnh dậy lúc nửa đêm, chợt thấy phòng bên vẫn còn sáng đèn, hóa ra anh bật đèn nhỏ để học đêm.
Thật là chăm chỉ.
Nếu nói Kỳ Lãng là thiên tài chỉ cần đọc sách là có thể đạt điểm cao, vậy thì Ngôn Dịch chính là học sinh giỏi cực kỳ chăm chỉ. Vào lúc người khác không thấy, anh phải bỏ ra sự cố gắng gấp trăm ngàn lần.
Bạch Hòa không để ý tới Ngôn Dịch nữa, thi đại học xong rồi, em trai này đừng hòng bắt cô đi học.
Cô cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa, chợt thấy dì cả tới sớm trước cả một tuần thì thầm thấy may mắn, may mà không đến lúc đang thi…
Bạch Hòa lục lọi trong chiếc tủ trống rỗng rồi mới chợt nhớ ra, mấy đồ mua ban nãy để quên cả trong cặp của Kỳ Lãng mất rồi!
“A Nhất, A Nhất!”
Thân hình cao ráo của Ngôn Dịch xuất hiện ở cửa phòng tắm có hình vẽ cầu vồng, giọng điệu bất đắc dĩ: “Lại quên cầm quần áo để thay à?”
“Không phải, tớ tới ngày rồi. Cậu qua nhà Kỳ Lãng lấy mấy thứ cần thiết mà tớ mua đi, tớ để quên trong cặp anh ấy rồi.”