“Có thể thích tớ một phút giống như cậu thích anh ta được không?”
Chỉ cần một phút thôi, với anh thế là đủ rồi.
Đây chính là ước nguyện của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Hòa lại không biết làm thế nào để thực hiện ước nguyện của anh, không biết làm thế nào để thích anh trong một phút.
Thế nhưng, để hoàn thành trò chơi và trải nghiệm nhân vật của Ngôn Dịch, cô sẵn sàng hợp tác với anh.
Cô lén lút tìm bàn tay anh ở dưới gầm bàn, xoè lòng bàn tay ấm áp của anh ra và viết lên một chữ: “Được.”
Giây sau đó, Ngôn Dịch nắm lấy tay cô, mười ngón tay âm thầm đan chặt dưới gầm bàn trong một phút.
Trước đây cô và Ngôn Dịch cũng đã từng nắm tay nhau, nhưng lần này lại hoàn toàn không giống như những lần trước, cái nắm tay này của họ là dưới thân phận một cặp đôi thật sự đang thể hiện tình yêu với nhau, chứ không chỉ dừng lại ở tình chị em.
Vành tai Bạch Hòa đỏ bừng, sợ bị người khác phát hiện ra, cô buông tay anh.
Cảm giác yêu đương vụng trộm thật kích thích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhìn xung quanh, cũng may là không có ai để ý đến hành động vừa rồi của hai người họ.
Ngoại trừ Kỳ Lãng.
Kỳ Lãng nhìn cô rồi lại nhìn Ngôn Dịch, ba người cùng nhau lớn lên đã có những sự ngầm hiểu nhất định, anh ấy chỉ cần nhìn biểu cảm có gì đó sai sai của hai người kia là biết ngay đằng sau đó nhất định đang có biến.
Nhưng rồi cốt truyện ngay lập tức được chuyển sang phần tiếp theo, vì thế nên anh ấy cũng không quá để tâm đến chuyện này nữa.
Sau khi giải lao, tình tiết sau đó lại càng cua gắt hơn.
Bạch Hòa tự sát, Ngôn Dịch cũng quyên sinh vì tình, Kỳ Lãng cuối cùng lại trở thành kiểu người mà anh ấy ghét nhất, mất hết đi hơi thở thanh xuân mà sống dặt dẹo như một thây ma.
Còn Lý Huân thì mặc lại chiếc váy trắng thơ ngây của Bạch Hòa, ngồi trong lớp học có cửa kính sáng sủa và sạch sẽ, thay cô hoàn thành việc học, cũng thay cô đi nốt quãng đời còn lại…
Tuy cốt truyện khá là máu chó nhưng tính cách nhân vật lại khá gần với tính cách của bốn người nên họ rất nhập tâm vào trò chơi, khi cần khóc thì sẽ khóc, đặc biệt là hai cô gái, hai người họ thậm chí còn dùng hết một hộp khăn giấy.
Lần mà Lý Huân khóc thảm thiết nhất lại không hề liên quan gì đến tuyến tình cảm, mà là khóc vì tình bạn thân thiết của cô ấy với Bạch Hòa.
Vì bảo vệ cô ấy mà Bạch Hòa đã bị mấy tên lưu manh lột đồ và xâm hại, may mắn thay là Ngôn Dịch kịp thời đến cứu.
Từ đó trở đi, Bạch Hòa như biến thành một con người hoàn toàn khác…
Ban đầu Lý Huân không biết lý do tại sao, trách Bạch Hòa không coi cô ấy là bạn hay sao, còn buông những lời nói thậm tệ với cô, thậm chí còn cố tình làm những hành động thân mật với Kỳ Lãng trước mặt cô, khiến trái tim cô vỡ nát, cuối cùng đã đi lên sân thượng.
Thế nhưng sau khi cô ấy biết được sự thật Bạch Hòa bị những tên lưu manh xâm hại thì mọi chuyện đã quá muộn.
Bạch Hòa đã nhảy từ trên sân thượng xuống.
Ngôn Dịch đã trả thù cho cô, sau khi giết chết những tên lưu manh từng hãm hại cô, anh đã cứa cổ tay mình để tự sát, máu nhuộm đỏ cả bồn tắm.
Cùng một lúc mất đi người con trai mình yêu và người bạn thân thiết nhất, Lý Huân gần như ngất đi vì khóc, rời khỏi chỗ ngồi của mình mà chạy tới ôm lấy Bạch Hòa.
Hai cô gái nắm tay nhau khóc đến thảm thương, lau nước mắt cho nhau và hứa rằng sẽ trở thành những người bạn tốt nhất của nhau, không để một người con trai nào làm tổn hại đến tình bạn của họ.
Hai người họ thậm chí còn add Wechat của nhau trong nước mắt.
Kỳ Lãng ở bên cạnh cau mày nhìn họ.
Có cần thiết phải nhập vai quá như vậy hay không?
Nước mắt của con gái nhiều thật đấy, anh ấy lại chẳng cảm thấy gì cả, thà cầm kịch bản suy luận chơi còn thú vị hơn.
Hai người chết, hai người bị thương, trò chơi kết thúc.
Cuối cùng, DM hỏi bọn họ: “Trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu như có cơ hội làm lại một lần nữa, các bạn vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi ánh trăng sáng mà mình mãi mãi không thể có được, hay sẽ quay đầu lại nhìn người luôn âm thầm đứng sau lưng các bạn?”
“Không cần phải nói ra đâu, mỗi người hãy tự viết câu trả lời của mình vào một tờ giấy rồi đưa cho tôi, đây sẽ là thứ liên quan trực tiếp đến kết cục của các bạn là BE hay HE. Hãy suy nghĩ cẩn thận và cân nhắc kỹ càng về điều mà bản thân mong muốn, cho dù là ai đi chăng nữa.”
Mọi người đều ôm theo nỗi lòng nặng trĩu, viết ra một tờ giấy nhỏ rồi đưa lại cho DM.
Sau khi đọc xong những gì mọi người biết, DM công bố kết quả cuối cùng.
Ngoài cái kết happy ending của cặp đôi Tô Tiểu Kinh và anh họ thì còn có một cặp đôi trong số bốn người còn lại có thể đón nhận một kết thúc có hậu.
Lời vừa dứt, tất cả đều xôn xao.
Không ngờ trong cái kết BE toàn tập, hai sống hai chết kia mà vẫn còn có thể có một tia hy vọng.
“Chuyện gì vậy trời?” Tô Tiểu Kinh kinh ngạc: “Rốt cuộc là ai với ai HE nữa vậy? Đừng úp úp mở mở như vậy nữa! Mau nói đi nào tôi muốn biết quá!”
DM nhìn lại tờ giấy nhỏ của họ, cuối cùng thắp lại ngọn nến đã tắt ở trước mặt Bạch Hòa, nối một sợi chỉ đỏ cho cô và Kỳ Lãng.
“Cặp đôi của hai bạn đã vượt qua muôn vàn khó khăn thử thách và đến với nhau.”
“Nhưng chẳng phải tôi đã chết rồi sao?” Bạch Hòa ngơ ngác hỏi.
DM liếc nhìn Kỳ Lãng: “Cậu ấy đã hồi sinh bạn.”
“Còn có thể hồi sinh nữa cơ à?”
Không cần DM giải thích, Ngôn Dịch đã nhìn thấu đáp án trong tờ giấy của tất cả mọi người.
“Tờ giấy của Lý Huân viết không hối hận, vậy tức là cậu ấy và Kỳ Lãng BE rồi, Bạch Hòa cũng viết là không hối hận, nếu như cô ấy hối hận thì đã chọn tôi, vậy thì tôi đã có thể hồi sinh rồi, nhưng cô ấy không làm như vậy. Tức là Kỳ Lãng…”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía chàng trai mặc áo phông màu đen.
Kỳ Lãng lật tấm thẻ nhân vật trong tay ra, thẳng thắn nói: “Tôi hối hận mà.”
Bạch Hòa mở to mắt kinh ngạc, nhịp tim tăng tốc lên cực điểm…
Tô Tiểu Kinh ôm đầu hét lớn: “Ôi VCL! Cậu hối hận! Thế mà cậu hối hận thật này! Cậu từ bỏ ánh trăng sáng của mình, cậu chọn… Cậu đã chọn Bạch Hòa! Đây là tình yêu song hướng thầm mến đẹp đẽ thần tiên gì thế này!”
Kỳ Lãng liếc nhìn Bạch Hòa, thản nhiên trả lời: “Nếu như em ấy thật sự thích tôi nhiều đến vậy, chỉ có thằng ngốc mới hối hận thôi, tôi đâu có ngốc.”
Tô Tiểu Kinh triệt để phát điên, không ngừng nháy mắt với Bạch Hòa: “Ôi vãi chưởng! Mẹ kiếp thật sự luôn! Con mẹ nó đây đúng là thời điểm thích hợp để tỏ tình đấy aaaaaaaaa!”
Bạch Hòa bối rối, nắm chặt góc váy của mình ở dưới gầm bàn đến mức nhăn nhúm.
Cô không chắc những gì anh nói là sự thật, hay đó cũng chỉ lời bông đùa.
Ngôn Dịch lập tức ngắt lời bọn họ: “Thế nên chị tôi cũng không chọn tôi.”
Thật hiếm khi thấy anh nói chuyện mà mang theo giọng điệu nũng nịu đó.
Thấy anh như vậy, Bạch Hòa cảm thấy có chút đáng yêu, cười nhéo má anh: “Không chọn em đấy, thì sao nào?”
“Em thích chị như thế này cơ mà, đau lòng quá đi!”
“Thôi mà, đừng đau lòng nữa nha, bọn mình mau rời khỏi đây thôi.” Cô đứng dậy vươn vai: “Bụng của tôi cũng muốn khóc rồi đây này, chúng ta đi ăn đi.”
“Cậu muốn ăn gì đây?” Ngôn Dịch mỉm cười nắm lấy cổ tay cô.
“Ăn thịt nướng!”
“Tối nay tôi có hẹn với bạn, không đi ăn với mọi người được rồi.” Lý Huân add Wechat của tất cả bọn họ: “Rất vui được làm quen với mọi người, đặc biệt là Tiểu Bách Hợp.”
Nói xong cô ấy ôm Bạch Hòa, Bạch Hòa cũng không nỡ buông ra: “Vì thế chúng ta phải giữ liên lạc thường xuyên nha, có gì thì hẹn nhau đi chơi.”
“Ừa! Tất nhiên rồi!” Cô ấy thì thầm vào tai cô: “Yên tâm đi, tôi sẽ không cướp mất chàng trai mà cậu thích đâu, trong kịch bản cũng vậy, ngoài đời thực cũng như thế.”
Bạch Hòa giật mình, vô cùng cảm động, vội vàng nhỏ giọng: “Thật ra… Thật ra cũng không sao đâu, dù sao thì anh ấy cũng không thích tôi.”
“Cậu ấy sẽ hối hận thôi.” Lý Huân cười nói: “Thật ra cậu ấy căn bản là không biết bản thân muốn gì thôi, đợi đến lúc cậu ấy tự mình làm rõ mọi thứ, sẽ biết được bản thân đã bỏ lỡ những gì.”
“Nè, hai người các cậu thì thầm to nhỏ cái gì đó?” Tô Tiểu Kinh tò mò hỏi.
“Không có gì.” Bạch Hòa đi tới bên cạnh Tiểu Kinh, nắm lấy tay cô ấy.
Lý Huân bước đến trước mặt Kỳ Lãng, thẳng thắn nói: “Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên làm bạn bè thì hơn.”
Kỳ Lãng cười, thoải mái đáp lại: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Tam giác có tính ổn định, là chân lý không thể phá vỡ của quy luật vũ trụ.
Chưa đầy nửa giờ sau khi Lý Huân chủ động rời khỏi chuỗi tay ba tay bốn kia, Ngôn Dịch lại trở về là Ngôn Dịch của trước kia.
Trước kia lúc anh nói sẽ giúp Bạch Hòa theo đuổi Kỳ Lãng, anh giống hệt như một cô gái vừa mới kết hôn chưa được một ngày đã nằng nặc đòi quay về nhà mẹ đẻ nhưng bị từ chối vậy.
Lúc đi ăn thịt nướng, anh cũng tranh chỗ ngồi bên cạnh Bạch Hòa, tách cô ra khỏi Kỳ Lãng.
Khi Bạch Hòa chủ động gắp thức ăn cho Kỳ Lãng, anh lại giơ đĩa lên trước, cướp luôn miếng thịt ba chỉ mà cô nướng cho Kỳ Lãng.
“Cảm ơn chị nha!”
“Ghê không, sao lịch sự thế?”
Kỳ Lãng nhìn Ngôn Dịch bằng ánh mắt ghét bỏ, cảm thấy cái thời kỳ ngỗ nghịch đáng ghét của thằng nhóc này lại quay lại rồi.
Ngôn Dịch phớt lờ ánh mắt của anh ấy mà chỉ tập trung vào Bạch Hòa.
Kỳ Lãng cũng chủ động nướng một miếng sườn bò cho Bạch Hòa, Bạch Hòa vẫn luôn giữ miếng sườn bò đó cho đến tận cuối cùng, mỗi lần chỉ ăn một miếng nhỏ.
Ngay cả người anh họ ngốc nghếch của Tiểu Kinh cũng phát hiện ra ẩn ý giữa ba con người kia, bèn nhỏ giọng hỏi cô ấy: “Ba người bọn họ có quan hệ gì với nhau vậy?”
“Anh trai và em gái, chị gái và em trai.” Tô Tiểu Kinh trả lời một cách chính xác.
Anh họ bối rối gãi đầu: “Hả?”
“Cụ thể hơn thì, vừa nãy mối quan hệ ở trong kịch bản như thế nào thì ngoài đời bọn họ cũng y như vậy đó.”
“Vãi chưởng thật hay đùa đấy?” Anh họ trợn mắt kinh ngạc, xổ cả tiếng vùng Đông Bắc ra luôn: “Thế ba người họ có biết không?”
Tô Tiểu Kinh bất lực: “Người ở giữa thì không biết gì cả, người đứng đầu chuỗi cây si kia hình như cũng không biết luôn, chỉ có cái người đứng cuối chuỗi kia thì như kiểu có một triệu tám trăm con mắt nhìn vậy, chuyện đếch gì cũng biết.”
Bạch Hòa thấy hai anh em họ cứ thì thầm to nhỏ, vội vàng hỏi: “Hai người nói gì đó, không nói to lên cho bọn tớ nghe với được hả?”
“Bọn tớ đang nói về chuyện hội chợ anime hôm trước, lúc mà có người ngoài, ba người các cậu còn bền chặt hơn cả sợi dây thừng. Nhưng một khi chỉ còn lại ba người, lục đục nội bộ thì dường như lại kéo dài mãi không chịu dứt.”
Bạch Hòa cũng nhận ra vấn đề này, cô nói: “Tớ có bao giờ có mâu thuẫn gì với bọn họ đâu, chỉ có Ngôn Dịch với Kỳ Lãng không hợp nhau thôi.”
“Không hợp nhau mà còn làm bạn được với nhau bao nhiêu năm như vậy á?”