Kỳ Lãng cười lạnh nói: “Với cái tính cách khó chiều của thằng nhóc này, ngoài tôi và Tiểu Bách Hợp ra thì còn ai chịu làm bạn đâu. Ngày nào cũng như keo dính chó vậy, gỡ thế nào cũng không dứt ra.”
Ngôn Dịch cũng không chịu thua kém mà đáp trả lại: “Tôi với chị tôi sống chung với nhau, nhưng có người nào đó cứ mặt dày vô duyên vô cớ chơi chung với chúng tôi.”
“Lúc cậu chưa tới nhà Tiểu Bách Hợp, anh và em ấy đã quen biết với nhau rồi. Nếu như lúc đó không vì cảm thấy cậu không có ba, họ hàng thân thích thì bỏ rơi, rất đáng thương, thì làm gì có ai quan tâm đến tên nhóc thối tha như cậu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Họ hàng thân thích của tôi có không cần tôi đi nữa thì cũng không giống như họ hàng độc ác hận không thể giết ai đó.”
“Nói cái gì đấy!”
Kỳ Lãng đập đũa xuống bàn, Ngôn Dịch trực tiếp đứng lên luôn: “Nói thế đấy, thì sao nào?”
Thấy hai người bất đồng đến mức sắp sửa lật bàn lật ghế đánh nhau đến nơi, Bạch Hòa vội vàng túm lấy bọn họ, ép họ ngồi xuống ghế: “Hồi trước chúng ta đã đồng ý với nhau, nếu có cãi nhau thì cứ cãi, nhưng không được phép vạch trần khuyết điểm của nhau cơ mà!”
Ngôn Dịch lẩm bẩm: “Anh ta nói trước.”
Kỳ Lãng đặt một tay lên bàn, hất cằm ngạo mạn: “Ông đây nói đấy, thì làm sao?”
“Kỳ Lãng!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thấy Bạch Hòa bắt đầu tức giận, Kỳ Lãng mới bắt đầu kìm nén cơn tức giận, không nói nhiều lời, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Tô Tiểu Kinh và anh họ nhanh chóng pha trò để làm dịu bầu không khí, nhờ cặp đôi Đông Bắc kia chuyển chủ đề, chẳng mấy chốc Kỳ Lãng và Ngôn Dịch lại bắt đầu tiếp chuyện, nói về trận đấu bóng rổ NBA gần nhất, như thể cuộc tranh cãi vừa rồi chưa từng xảy ra.
Giận thì giận, dỗi thì dỗi, cãi nhau thì cãi nhau, nhưng ba người họ không bao giờ ghi thù nhau.
Những người bạn tốt nhất của nhau nên như thế này mới phải.
Đến cuối bữa ăn, Ngôn Dịch hỏi Kỳ Lãng: “Anh không có tình cảm gì với Lý Huân à?”
Bạch Hòa nghe vậy liền quay sang nhìn anh ấy.
Kỳ Lãng đặt đũa xuống, thản nhiên nói: “Chắc là bởi yêu đương nhiều rồi, con gái dù có xinh đẹp đến mấy, nhìn nhiều thì cũng… thấy như nhau.”
Vừa nói tay vừa nhéo má Bạch Hòa: “Còn chẳng ngoan bằng Tiểu Bách Hợp của chúng ta.”
Bạch Hòa hất tay anh ấy ra: “Ý anh là em không xinh đẹp đúng không?”
“Anh có nói vậy đâu, gương mặt của em không giống với những người kia.”
“Khác như thế nào?”
“Nói sao nhỉ, thời gian anh ở bên cạnh em còn nhiều hơn ở bên cạnh mẹ anh nữa, nhìn nhiều nên cũng thấy em thuận mắt.”
Kỳ Lãng ngẩng đầu, nhìn về phía ngọn núi Nam Tương đang đứng lẻ loi trong ánh hoàng hôn: “Giống như ngọn núi kia vậy, dù vạn vật có đổi thay như thế nào, thế sự có hỗn loạn ra sao, nó vẫn ở đó và sẽ luôn ở đó, điều ấy khiến anh cảm thấy an tâm.”
Vì thế, những cô bạn gái liên tục thay đổi kia, hay một Tiểu Bách Hợp kiên cường ở đó, hay thậm chí cả tệp đính kèm mua một tặng một - Ngôn Dịch đáng ghét kia.
Ba người bọn họ mãi mãi là một tam giác vĩnh cửu.
Bạch Hòa trầm ngâm sau khi nghe xong anh ấy nói.
Cô thầm nghĩ, chẳng nhẽ cả đời này mình phải luôn ở phía sau lưng của anh ấy, để anh ấy chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy mình hay sao?
Hơi buồn nhỉ…
Đột nhiên Ngôn Dịch cất tiếng: “Có một câu thành ngữ là ‘Ngu Công dời núi’, núi sẽ không ở đó mãi, biết đâu một ngày nào đó anh quay đầu lại, nó đã bị người khác dời đi rồi thì sao.”
“Sao nào, cậu muốn làm cái người có tâm di dời núi đó hả?” Kỳ Lãng nhướng mày.
“Biết đâu được đấy.”
“Dời được đi rồi hẵng nói.”
Hai người cứ anh một câu tôi một câu mà cà khịa nhau, Bạch Hòa thì lại chẳng hề quan tâm đến mấy cái chủ đề nhàm chán của họ, chỉ tập trung vào quả bí ngòi trên vỉ nướng.
Tô Tiểu Kinh và anh họ ngơ ngác nhìn nhau.
Đúng là một màn kịch xuất cmn sắc!
Anh họ nhỏ giọng hỏi Tô Tiểu Kinh: “Bình thường ngày nào em cũng chơi cùng ba người bọn họ như vậy à?”
“Đúng rồi, bọn em là bạn bè lâu năm mà.” Tô Tiểu Kinh ăn miếng bí ngòi mà Bạch Hòa vừa gắp cho cô ấy.
“Không phải chứ, em chưa từng nghĩ đến việc sẽ thò một chân vào rồi trở thành một mắt xích trong chuỗi tay ba tay bốn này hay sao?”
“Cứu với, xin đấy tha cho em, em thà làm quần chúng ăn dưa còn hơn.” Tô Tiểu Kinh nhún vai: “Với cả, em có muốn cũng không chen vào nổi.”
Anh họ vội vàng phát huy công dụng của người họ hàng thứ thiệt, hỏi Ngôn Dịch và Kỳ Lãng: “Tốt nghiệp rồi đúng không nhỉ? Hai em có đối tượng hay nguồn nhân lực nào không? Giới thiệu cho em gái của anh với.”
Nói đến vấn đề này, Bạch Hòa càng hưng phấn: “Có có, ở đây cũng sẵn có tài nguyên luôn này, em trai của em đó, em trai em cũng không tệ mà đúng không? Cũng xứng đôi với Tiểu Kinh phết đấy.”
Ngôn Dịch chau mày, dùng đầu gối huých nhẹ vào chân cô.
Tô Tiểu Kinh cười nói: “Thôi dẹp đi, em trai cậu còn chưa thành niên, tớ không dám đắc tội. Nếu như tớ muốn yêu đương thì sẽ tự đi nắm bắt.”
Nói xong, cô ấy làm động tác tay túm lấy rất tinh quái.
Bạch Hòa bị cô ấy chọc cười, dựa vào người Ngôn Dịch: “Thế thôi vậy, em trai tớ cũng còn nhỏ, ngây thơ thuần khiết lắm, không phù hợp với cậu đâu.”
Kỳ Lãng nói: “Tiểu Kinh mà muốn có người yêu thì tìm tôi này, tôi nhiều bạn bè lắm, để tôi giới thiệu cho.”
Tô Tiểu Kinh: “Ây, bạn cậu đều là những người giống như cậu 7 đây ấy hả?”
Ngôn Dịch không nhịn được cười: “Chứ còn sao nữa, vật họp theo loài mà.”
“Không được nói Kỳ Lãng như vậy đâu nha.” Bạch Hòa phân xử: “Bạn bè của anh ấy mặc dù có thể cùng một giuộc với anh ấy, nhưng mà điều kiện chắc chắn không tồi, có thể giới thiệu thử xem sao.”
Kỳ Lãng đưa tay xoa đầu cô: “Nhất thời không biết là em đang khen anh hay đang chê anh đây.”
Bạch Hòa cười rất vui vẻ: “Đương nhiên là khen anh rồi!”
Kỳ Lãng duỗi đôi chân dài xuống dưới ghế của Ngôn Dịch, nói câu được câu chăng: “Lũ bạn cùng một giuộc với anh cũng có mấy người, đẹp trai cũng có luôn. Sao nào, nếu như Tiểu Bách Hợp thấy có hứng thú, anh cũng giới thiệu cho em một người nhé?”
Anh ấy liếc nhìn Ngôn Dịch: “Tiện thể giải cứu em khỏi phải suốt ngày đi chơi bời lêu lổng với thằng nhóc này, nhỡ đâu sau này lòi ra vụ “luận loan” chị gái em trai thì chắc là ba mẹ em tức chết mất.”
Bạch Hòa bỗng nhiên bị mắc nghẹn hạt tiêu, ho khan liên tục.
Ngôn Dịch túm lấy cổ áo sau của Kỳ Lãng, giật mạnh, suýt chút nữa làm anh ấy ngã: “Ăn nói tử tế một tí được không?”
Cũng may là Kỳ Lãng ngồi vững nên không thật sự bị ngã.
Anh ấy hất tay Ngôn Dịch ra: “Hôm nay cậu ngứa ngáy tới mức muốn đánh nhau với anh à?”
Hai người lại bắt đầu nảy sinh bất đồng, sắp sửa lao vào đánh nhau đến nơi thì Bạch Hòa vội vàng can ngăn: “Được rồi! Không được trêu đùa em với em trai em nữa!”
Ăn thịt nướng sau, cả ba tạm biệt anh em nhà họ Tô rồi ai về nhà nấy.
Trên đường về nhà, Bạch Hòa nhận được điện thoại của mẹ: “Con gái à, bây giờ mẹ với ba đóng cửa hàng đây.”
“Hôm nay đóng sớm thế ạ?”
“Nhà cậu của con có chút chuyện gấp, ba mẹ phải nhanh chóng qua bên đó xử lý nên giờ phải vội đi mua vé máy bay. Mấy ngày tới ba mẹ sẽ không ở nhà, con với Ngôn Dịch ở nhà nhớ khoá cửa cẩn thận, ban ngày tự đi mua thức ăn về nấu cơm nhé, đừng để ba mẹ phải lo lắng, cũng không được gọi đồ ăn không đảm bảo ở bên ngoài về đâu đấy.”
“Hả? Ba mẹ không về nhà sao? Xảy ra chuyện gì thế ạ?”
“Không sao đâu, con đừng lo lắng quá, cậu mợ con cãi nhau nên đang muốn làm đơn ly hôn ấy mà. Đây là chuyện của người lớn con không cần phải lo, chăm sóc tốt cho bản thân và em trai là được rồi.”
“Vâng ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, đối diện với ánh mắt tò mò của Ngôn Dịch, Bạch Hòa bất lực nói: “Ba mẹ tớ đã đến nhà cậu của tớ rồi, hai ngày tới có thể họ sẽ không về đâu, chỉ có hai chúng ta thôi.”
“Không sao.” Ngôn Dịch nói: “Tớ chăm sóc cho cậu.”
“Giao cho cậu việc nấu cơm đấy, tớ không biết làm đâu, nhưng mà tớ có thể phụ trách đi mua đồ.”
Kỳ Lãng đứng ở một bên chứng kiến cảnh tượng này, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Đêm nay nhà không có ai, chỉ có mỗi hai người bọn họ…
Não của anh ấy bắt đầu nhảy số.
“Ngôn Dịch, tối nay sang nhà anh ngủ đi.” Kỳ Lãng nói: “Đêm nay chúng ta cùng nhau chơi game.”
Ngôn Dịch còn chưa kịp từ chối, Bạch Hòa nghe thấy đã không đồng ý, vội vàng nói: “Không được! Anh mang em trai em đi mất, thế còn em thì sao!”
“Em ở nhà khoá chặt cửa vào, có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho bọn anh.”
“Nhưng mà em… Em sợ…”
“Sợ cái gì?”
“Sợ cái đó đó…”
“Cái gì cơ?”
Ngôn Dịch thản nhiên đáp: “Cô ấy sợ ma.”
Bình thường phòng ngủ được phân cách bằng những tấm ván gỗ, lúc đi ngủ cô cũng không dám đóng cửa.
Kỳ Lãng: “…”
Bạch Hòa giữ chặt lấy cánh tay của Ngôn Dịch, sống chết đòi kéo anh về nhà, nhất quyết không cho anh đến chỗ Kỳ Lãng.
Khi hai người về đến nhà, ba mẹ cũng đã sắp xếp xong hành lý, kẹp sẵn một nghìn tệ dưới chiếc cốc sứ trên bàn, đó cũng là phí sinh hoạt của hai chị em trong mấy ngày tới.
Đây là lần đầu tiên Ngôn Dịch cùng cô sống một mình với nhau, dù bình thường ba mẹ cũng tối muộn mới về nhưng họ vẫn có thời gian để chăm sóc cho gia đình.
Ngôn Dịch cũng cảm thấy hơi lo lắng ở trong lòng, nhưng anh vẫn có thể đè nén xuống được.
“Cậu đi tắm trước đi.” Ngôn Dịch nói: “Cậu tắm xong thì đến lượt tớ tắm.”
“Ò, được.” Bạch Hòa cầm bộ đồ ngủ sạch trên tay rồi đi vào phòng tắm.
“Ngày mai cậu muốn ăn gì? Để sáng mai tớ đi mua.”
“Để tớ đi cùng cậu.”
“Có dậy nổi không đó?”
“Ừ thôi để mai rồi tính vậy.”
Bạch Hòa đi vào phòng tắm, vẫn không khoá cửa như thường lệ. Ngôn Dịch ngồi loay hoay trong phòng khách, muốn bảo cô khoá cửa lại nhưng lại sợ nói ra sẽ khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Thực ra cô thật sự nên khoá cửa lại, kể cả lúc đi tắm hay đi ngủ…
Thôi thôi dẹp đi, không nghĩ tới chuyện này nữa.
Ngôn Dịch quay về phòng đọc sách.
Một lúc sau, chuông cửa vang lên, Ngôn Dịch đứng dậy ra mở cửa, thấy Kỳ Lãng đang ôm một chiếc gối cổ đa năng đứng trước cửa, nhìn anh cười đầy ẩn ý:
“Cục cưng à, hôm nay chúng ta ngủ chung nhé!”