Bạch Hòa mặc một chiếc áo hai dây màu xanh bạc hà sảng khoái, tỏa hơi nước nóng hổi bước ra ngoài: “Ngôn Dịch, tớ tắm xong rồi, đến lượt cậu đấy.”
Cô lười biếng đẩy cửa bước vào phòng Ngôn Dịch, lau mái tóc ướt rồi đi về phía phòng mình.
Cửa vừa mở ra một nửa, Bạch Hòa cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thấy trên giường Ngôn Dịch có một thanh niên mặc áo ba lỗ đen dựa vào, đang cầm đọc một cuốn tạp chí bóng rổ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hi.” Anh ấy chào mà không ngẩng đầu lên.
Bạch Hòa không thể tin nổi mở to mắt, thậm chí còn lau mắt, cứ ngỡ mình nhìn nhầm.
Thân hình của Kỳ Lãng rõ ràng là cường tráng hơn Ngôn Dịch, chiếc áo ba lỗ đen ôm sát vào cơ ngực phồng lên, trông còn to hơn cả của cô, cơ delta* rắn rỏi, dưới ánh sáng đèn vàng ấm áp, làn da cũng căng bóng, tạo cảm giác năng động ngày hè.
*Cơ delta (nguyên văn 肩颈三角肌): còn gọi là cơ đầu hổ, cơ bả vai, là một loại cơ có cấu tạo bao trọn khớp bả vai, giống như hình tam giác.
Bạch Hòa sững sờ ở cửa.
Cho đến khi Kỳ Lãng ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đen như sương như sao của anh ấy ngả ngớn quét qua thân hình nhỏ nhắn của cô.
Bạch Hòa đột nhiên cảm thấy chiếc áo hai dây màu xanh bạc hà rộng thùng thình cô đang mặc trở nên chật chội, quần đùi cũng chật quá, cả người cô cũng căng chặt... chặt như có dây thừng trói buộc cô vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khóe môi Kỳ Lãng nhếch lên: “Ngây người cái gì thế?”
Bạch Hòa hét lên một tiếng, trốn vào trong phòng, đóng sầm cửa lại, luống cuống lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc vòng cổ ren trắng, cẩn thận che kín vết sẹo dữ tợn trên cổ.
Ngôn Dịch mở cửa trở lại phòng, nhìn thấy Kỳ Lãng đang thản nhiên ngồi trên giường mình, mặc quần đùi áo ba lỗ không chỉnh tề, đã thế còn làm một tư thế kiểu lẽ ra phải vậy.
Anh cau mày: “Đi tắm đi.”
“Ở nhà đã tắm rồi.” Kỳ Lãng thoải mái nằm xuống thành hình chữ “đại”*: "Giường này của cậu không có đệm à? Cứng quá.”
*Chữ “đại”: 大, nằm hình chữ đại: nằm dang tay dang chân.
“A Dịch thích ngủ giường cứng, ba mẹ cậu ấy vốn muốn mua cho cậu ấy một tấm nệm, nhưng cậu ấy ngủ không quen.” Bạch Hòa ở bên cạnh giải thích.
“Cái thằng này…”
Kỳ Lãng không biết nên nói anh thế nào, rõ ràng có thể sống thoải mái, thế mà lại cứ muốn sống như một người khổ tu.
Đôi khi Kỳ Lãng còn cảm thấy tâm lý anh có chút biến thái, không ai giống anh, thích cảm giác đau đớn và chịu đựng...
Ngôn Dịch ghét bỏ nói: “Giường cứ như vậy đấy, ngủ không quen có thể cút.”
“Đây là cách tiếp khách của cậu đấy à?” Kỳ Lãng cười lạnh, không hề có ý định nhường chỗ.
Ngôn Dịch lười để ý tới anh ấy, nói với Bạch Hòa: “Tối nay anh ấy tới ngủ.”
“Tớ thấy rồi.” Bạch Hòa đỏ mặt, chỉnh lại chiếc vòng cổ bằng ren trong gương, đảm bảo không lộ ra vết sẹo một tí tẹo nào, sau đó lúng túng bước tới: “Anh ấy cứ muốn ngủ chung với cậu, không cho cậu tới nhà anh ấy là anh ấy lại tới đây.”
“Hẳn là anh ấy không đến đây vì tớ.”
Kỳ Lãng không hề che giấu mục đích của mình, thẳng thắn nói: “Trong nhà không có người lớn, chỉ có hai đứa bây, anh lo lắng.”
Bạch Hòa cho là anh ấy lo lắng cho an nguy của bọn họ, cười nói: “Vậy anh đúng là một người tốt.”
Bởi vì Kỳ Lãng là người lớn nhất trong ba người nên anh ấy luôn coi Bạch Hòa và Ngôn Dịch như em gái, em trai.
Có lần, chính miệng anh ấy nói rằng, tuy rằng anh chị em, anh em họ hàng trong nhà nhiều không đếm hết, nhưng anh ấy chỉ nhận hai người bọn họ là ruột thịt.
Bạch Hòa không nghĩ nhiều, nhưng Ngôn Dịch biết Kỳ Lãng đến cùng là lo lắng điều gì.
Đôi khi Ngôn Dịch cảm thấy Kỳ Lãng quá ngang ngược, đã không thích Bạch Hòa thì sao cứ phải chiếm giữ… Làm kỳ đà cản mũi trên đường tình của anh.
Ngôn Dịch lạnh lùng nói: “Giường nhỏ như vậy, anh ra sofa ngủ đi.”
“Anh không thể ngủ trên sô pha.” Kỳ Lãng tự tin nói: “Anh khá là kén chọn, nếu không thì cậu ngủ trên sofa, anh ngủ trên giường.”
“Mặt anh dày quá nhỉ?”
Mặc kệ anh có nói gì, Kỳ Lãng vẫn cứ chiếm lấy chiếc giường đơn, không chịu nhường chỗ.
Ngôn Dịch lười quan tâm tới anh ấy, đi tắm trước.
Anh vừa rời đi, Kỳ Lãng lập tức vẫy tay với Bạch Hòa: “Lại đây, trong máy chơi game vừa tải trò này.”
Bạch Hòa nhảy lên giường như một con mèo con, bắt chéo chân ngồi cạnh anh ấy. Kỳ Lãng lấy máy chơi game ra bấm vào trò chơi: “Đây là thế giới mới mở, anh mới đăng nhập lần đầu, nghĩ chắc em sẽ thích cái này.”
“Thể loại sinh tồn sao.”
“Ừm, trước tiên chặt cây đập đá, sau đó đi chôm chỉa nhà người khác.” Kỳ Lãng đưa máy chơi game cầm tay cho cô.
Bạch Hòa chơi một hồi, lại nói với anh ấy: “Chơi một mình chán lắm, hai chúng ta chơi chung mới vui.”
“Còn không phải chỉ mang theo một máy chơi game hay sao? Lần sau đến nhà anh cùng nhau chơi.”
Bạch Hòa chỉ đơn giản ngồi cạnh anh ấy, nhìn anh ấy chơi game.
Trên người Kỳ Lãng có hương chanh nhẹ nhàng sảng khoái, rất dễ chịu, tạo cảm giác khoan khoái của mùa hè.
Cô hơi sốt ruột tựa cằm vào vai anh ấy, anh ấy không những không ngại, mà ngược lại còn hạ vai xuống, để cô dựa vào thoải mái hơn.
"Trò chơi này có thể chơi được hai người, giống như trò chơi trực tuyến. Chúng ta có thể xây nhà trong trò chơi, chờ phát triển lên là có thể đi phá nhà của người khác.”
“Nghe thú vị quá!”
“Anh biết em sẽ thích mà, lần sau tới nhà anh, chúng ta lại xây dựng căn cứ.”
“Ừm.”
“Nói mới nhớ, đã lâu rồi chúng ta chưa qua đêm cùng nhau, lần trước là lúc còn học tiểu học.” Kỳ Lãng vừa chơi game vừa trò chuyện với cô.
“Lớn cả rồi.” Bạch Hòa nói.
“Đâu, chưa lớn lắm mà.” Anh ấy đưa mắt nhìn xuống, lướt qua bộ ngực nhỏ nhắn xinh xắn của cô, đường nét rất đẹp, một tay là có thể...
Kỳ Lãng khá thích kích thước này.
Phì, mình đang nghĩ gì vậy?
Kỳ Lãng kiềm chế bản thân dời mắt đi, nhưng cô lại hoàn toàn không phòng bị, chỉ một mực chăm chú nhìn anh ấy chơi game, hai người tựa gần nhau đầy thân mật và khăng khít.
“Chất lượng hình ảnh trong game không tồi nha.”
“Rất nguyên bản.” Kỳ Lãng ngửi thấy mùi sữa tắm hương hoa trên người cô, cổ họng có chút khô khốc, càng thêm phân tâm.
Ngôn Dịch tắm rửa xong trở ra, nhìn thấy hai người đang tụm lại một chỗ, anh cau mày kéo cô xuống khỏi giường, đẩy cô về phòng mình: “Nên đi ngủ rồi.”
“Tớ đang xem Kỳ Lãng chơi game mà.” Bạch Hòa lưu luyến quay đầu lại.
Kỳ Lãng cau mày, nhìn nửa thân trên ở trần của Ngôn Dịch, cơ bụng mặc dù không rõ nhưng cũng tám múi ngay ngắn, bên dưới mặc một chiếc quần đùi rộng thùng thình.
Anh ấy cầm điện thoại lên chụp ảnh: “Này, cậu ở nhà lúc nào cũng thế này à?”
Ngôn Dịch quay người cầm lấy điện thoại của anh ấy: “Không phải chuyện của anh.”
“Không phải, mặc mỗi cái quần thì kì lắm." Kỳ Lãng cười lớn: “Ảnh hưởng rất không tốt, làm hư Tiểu Bách Hợp của chúng ta."
Ngôn Dịch thuận tay cầm lấy chiếc áo bóng rổ màu trắng trên móc áo lên rồi mặc vào.
Anh có mặc quần áo hay không đối với Bạch Hòa cũng không quan trọng, từ nhỏ đến lớn cô đã thấy vô số lần rồi, cười nói: “Sợ cái gì, lúc nhỏ cô ấy không mặc quần áo tôi cũng nhìn thấy hết rồi.”
Kỳ Lãng cũng cười: “Bây giờ cậu bảo em ấy không mặc cái gì cho cậu xem, xem em ấy có xấu hổ hay không.”
Ngôn Dịch lấy gối bịt mặt anh ấy lại, Kỳ Lãng hét lớn: “Thằng nhãi chết tiệt này muốn giết người diệt khẩu kìa”, hai người ầm ĩ hi hi ha ha một hồi lâu, suýt chút nữa đã gây họa cho Bạch Hòa.
Bạch Hòa trở về phòng ngủ, đêm nay có hai anh chàng kia ở đây, cô sẽ không sợ ma nữa, có thể đóng cửa đi ngủ, nhưng cũng không khóa như thường lệ.
Cô nằm xuống, đắp một chiếc chăn nhỏ quanh eo, nghiêng người sang, nhìn tấm ván gỗ ép mỏng nhiều lớp.
Bên kia tấm ván hai chàng trai tắt đèn đi ngủ, động tĩnh không nhỏ, Kỳ Lãng nhất quyết muốn nằm ngủ bên trong, kế bên Tiểu Bách Hợp, mặc dù ở giữa có một tấm ván gỗ nhưng tốt xấu gì hai chiếc giường cũng kê sát một chỗ.
Móng tay Bạch Hòa cào nhẹ lên tấm ván gỗ ép thô ráp, người cô thích và cô chỉ cách nhau có một bức tường, trên khía cạnh nào đó cũng có thể coi như chung giường chung gối.
Lúc này cô cảm thấy rất hạnh phúc, nếu có thể cứ như thế này mãi… Hình như cũng không tồi.
Đột nhiên, trên tường gỗ vang lên tiếng gõ "cộp cộp", giọng nói trầm thấp dịu dàng của thiếu niên, mang theo một chút mệt mỏi vang lên…
“Tiểu Bách Hợp, nghe thấy không?”
“Ừm.”
“Gần như vậy?”
Giống như cô đang nói vào tai anh ấy vậy.
“Ván gỗ rất mỏng.” Bạch Hòa nói.
“Chỉ hỏi một câu thôi, hai đứa thật sự muốn học lại à?” Anh ấy có vẻ không ngủ được, nhìn lên trần nhà tối đen hỏi: “Không đến mức làm bài thi kém như vậy chứ.”
Nhắc tới chuyện này, Bạch Hòa thở dài: “Em không biết.”
“So đáp án chưa, có thể được bao nhiêu điểm?”
“Em không phải anh, câu nào cũng nhớ như in, không muốn nhắc lại nữa đâu, dù sao mười ngày nữa là có điểm rồi.”
Hai người cách tấm gỗ trò chuyện, Ngôn Dịch cũng không nói gì, giống như đã ngủ say.
“Không phải bài thi thử lần thứ ba của em được hơn 600 điểm sao?” Anh ấy hỏi.
“Đúng vậy, đó là lần em phát huy tốt nhất.”
“Nói không chừng lần này còn thể hiện tốt hơn.”
“Mong là vậy, Kỳ Lãng, anh sẽ quay về Hồng Kông sao? Muốn học đại học Hồng Kông?” Bạch Hòa hỏi anh ấy.
“Anh không biết, trong nhà hai người anh họ và một người chị họ đều ở đại học Hồng Kông, còn lại thì ở nước ngoài.” Kỳ Lãng thản nhiên nói: “Ba anh yêu cầu anh hoặc là quay về đại học Hồng Kông, hoặc là ra nước ngoài.”
Đột nhiên, trái tim Bạch Hòa như bị bóp nghẹt.
Cô muộn màng nhận ra rằng, mình chưa sẵn sàng cho việc chia ly chút nào, không biết phải nói hẹn gặp lại như thế nào với chàng trai mà cô đã quen biết hơn mười năm.