Bộ ba vô tư

Chỉ là, chỉ là mùa tốt nghiệp đã sắp đến, ngày công bố điểm ngày càng đến gần.
 
Bọn họ, rốt cuộc vẫn sẽ chia xa vào một ngày nào đó.
 
Cô nhớ rõ trong tấm thiệp ước nguyện Kỳ Lãng viết là: “Tự do lựa chọn bất kỳ trường đại học nào muốn theo học”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tấm thiệp ước nguyện của Bạch Hòa viết: “Học cùng trường với anh.”
 
Cô thực sự muốn cùng anh ấy học tập, cùng anh ấy đi du lịch, cùng nhau lớn lên...
 
Nhưng cô cũng tự hiểu được rằng, đây là một mong muốn không thể thực hiện được, nếu Kỳ Lãng phải ra nước ngoài, cô không thể đi được, cô cũng không thể vào đại học Hồng Kông, cô không đủ điểm, cho dù có đủ, chi phí sinh hoạt cũng rất đắt đỏ, cô không muốn tăng thêm gánh nặng cho ba mẹ.
 
Trong lòng Bạch Hòa chua xót, hốc mắt cay xè.
 
Sụt sịt hít vào rất nhẹ.
 
Ngôn Dịch nằm ngửa, mở mắt ra, nhìn trần nhà tối tăm.
 
Nghe cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ mà lặng im không nói một lời.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh biết trong lòng Bạch Hòa cảm thấy chua xót, cho dù không phải anh em ruột thịt, anh và cô vẫn có một loại thần giao cách cảm nào đó…
 
Anh có thể cảm nhận được cảm xúc của cô.
 
Trái tim anh còn đau hơn cô.
 
“Còn cậu thì sao?” Kỳ Lãng dùng cùi chỏ thúc vào thiếu niên bên cạnh.
 
“Ở cùng chỗ với cô ấy.” Anh đáp lại không chút do dự: "Tôi sẽ không rời đi.”
 
Anh sẽ không, anh vẫn luôn ở đó...
 
Như những gì mà cô hằng mong đợi, chỉ cần cô quay đầu nhìn lại, vĩnh viễn có thể nhìn thấy ngọn núi Nam Tương xa xôi kia.
 
Ngôn Dịch hy vọng Bạch Hòa có thể thỉnh thoảng ngoảnh đầu lại, nhìn thấy một vùng biển xanh thẳm, đó là anh để lại cho cô bất cứ lúc nào cũng có thể lùi lại một bước... Trời cao biển rộng…
 
“Em ấy học lại cậu cũng học lại à?” Anh ấy hỏi.

 
“Ừm.”
 
Anh ấy chế nhạo: “Cậu đúng là con mẹ nó dại d…”
 
Anh ấy còn chưa nói xong, Ngôn Dịch đã đá anh ấy một cái.
 
Kỳ Lãng không thèm nói nữa, cũng không muốn nghĩ tới.
 
Có một số việc không cần phải suy nghĩ, chờ có điểm thi sẽ biết nên nộp đơn vào trường nào.
 
“Ngủ.”
 
Cô nói: “Chúc ngủ ngon.”
 
“Ngủ ngon, Bạch Hòa.” Ngôn Dịch nói.
 
Bạch Hòa cũng nhắm mắt lại, bên tai còn vang vọng lời cô từng nói với hai người họ…
 
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.
 
Ngôn Dịch chém đinh chặt sắt nói: “Bữa tiệc của chúng ta sẽ không kết thúc.”
 
Kỳ Lãng kiêu ngạo cười: “Anh không nói giải tán, ai dám?”
 
Câu trả lời của họ hoàn toàn khác nhau, nhưng ý nghĩa đều giống nhau.
 
Không muốn rời đi.
 

 
Hôm nay ma xui quỷ khiến Bạch Hòa tỉnh dậy rất sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng, đầu óc đã tỉnh táo.
 
Mở mắt ra, cô tưởng mình đang mơ, cố sức nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra...
 
Khuôn mặt tuấn tú của chàng trai cô thích không hề biến mất, anh ấy ngủ bên cạnh cô, khuôn mặt ngủ rất điềm tĩnh, dưới mí mắt bên trái có một nốt ruồi đỏ nhạt, mờ nhạt, rất khó phát hiện.
 
Bạch Hòa không dám cử động, không dám nghĩ tới người này ngủ ở bên cạnh mình từ lúc nào, không dám đánh thức anh ấy, cũng không muốn...
 

Ngay cả hơi thở của cô cũng trở nên khẽ khàng, chỉ có nhịp tim đập thình thịch thình thịch rung màng nhĩ, khiến máu khắp cơ thể cô sôi trào.
 
Trời tảng sáng, mỗi giây phút chậm rãi trôi qua đều đáng trân trọng.
 
Bạch Hòa không nhịn được đưa tay chạm vào hàng mi dài dày như lông vũ của anh ấy.
 
Dưới mí mắt mỏng manh của thiếu niên, đôi mắt anh ấy cử động, mở mắt ra.
 
Bạch Hòa lập tức nhắm mắt lại giả vờ ngủ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cũng không phát hiện ra anh ấy.
 
Nhưng cô biết Kỳ Lãng đã tỉnh lại, anh ấy hít một hơi thật sâu, cũng không nhúc nhích, tựa như... tựa như anh ấy cũng đang quan sát cô.
 
Đột nhiên, anh ấy khẽ cười một tiếng, dùng giọng điệu đầy lười biếng nhưng không kém phần cuốn hút nói: “Tiểu Bách Hợp, em muốn xem tai em đỏ đến mức nào không, tỉnh rồi còn giả vờ ngủ cái gì.”
 
Bạch Hòa xấu hổ đến hỏng, đừng nói là tai, hai má cũng đều đã đỏ bừng.
 
Cô mở mắt ra nhìn anh ấy, lẩm bẩm: “Anh phiền thật đấy.”
 
“Vẫn còn xấu hổ với anh à?”
 
"Ai bảo anh đột nhiên xuất hiện, dọa em sợ, là con gái ai chẳng... chẳng ngượng ngùng!”
 
“Suỵt!” Đầu ngón tay thon dài của anh ấy chạm vào cánh môi mềm mại của cô: "Nếu bị Ngôn Dịch nghe thấy, cậu ấy nhất định sẽ ném anh ra ngoài cửa sổ.”
 
Bạch Hòa cảm nhận được đầu ngón tay mạnh mẽ của anh ấy chạm vào, con nai nhỏ trong lòng chạy loạn, đẩy tay anh ấy ra, hạ giọng: “Anh... Anh biết là tốt.”
 
“Không có cách nào.” Kỳ Lãng nằm ngửa, dùng tay làm gối sau đầu: "Ngủ với cậu ấy chật chội lắm, vẫn là chỗ của em rộng rãi.”
 
“Tối qua anh ngủ có ngon không?” Giọng cô dịu dàng.
 
“Ngủ không ngon lắm, giường không thoải mái, rất cứng.”
 
“Chỗ em thoải mái?”
 
"Ừm."
 
Giường của Bạch Hòa rõ ràng là mềm mại hơn rất nhiều, Kỳ Lãng lật người nằm sấp mà ngủ, đầu vùi vào chiếc gối lông vũ phồng xốp của cô: "Ở đây thoải mái hơn nhiều.”

 
Bạch Hòa nghiêng người nhìn anh ấy: “Vậy anh ngủ một lát đi, em dậy.”
 
“Sớm như vậy?” Anh ấy cũng nghiêng đầu, mắt lim dim nhìn cô: "Dỗ anh trai ngủ một lát.”
 
“Anh tự ngủ đi.”
 
Anh ấy ở đây thì làm sao mà cô ngủ được.
 
Tuy rằng lúc nhỏ không phải là hai người chưa từng chung giường, nhưng... nhưng dù sao thì bây giờ họ cũng đã lớn như vậy rồi, anh ấy lại là người cô thích bấy lâu nay.
 
Bạch Hòa định đứng dậy, nhưng Kỳ Lãng lại bất chấp kéo cô nằm xuống, cánh tay to khỏe của anh ấy chắn trước người cô, ép cô nằm xuống ngủ, không được phép rời đi.
 
Trước mặt cô, người này luôn có thể kiêu ngạo ngang ngược, không thể nói lý.
 
Nhưng cuối cùng Bạch Hòa vẫn chiều theo anh ấy, ngoan ngoãn nằm xuống.
 
Cô thích anh ấy, bởi vì thích cho nên cô không thể từ chối bất cứ điều gì.
 
Kỳ Lãng có chút mệt mỏi buồn ngủ, nhưng không nhắm mắt lại, chậm rãi đưa tay đến cổ cô, đầu ngón tay quét qua chiếc vòng cổ ren trắng trên cổ cô: “Lúc ngủ em cũng đeo cái này à?”
 
“Ừm.” Bạch Hòa mất tự nhiên cụp mi mắt xuống, giống như không mong anh ấy để ý quá nhiều đến việc này.
 
“Cái này rất khó chịu.”
 
“Không còn cách nào khác.”
 
“Thật ra không có gì đâu.” Giọng anh ấy dịu dàng, đầu ngón tay chạm vào gáy cô, như muốn cởi vòng cổ của cô: "Là vì ​​em quá để ý.”
 
Bạch Hòa vội vàng nắm lấy cổ tay anh ấy, ngăn động tác của anh ấy lại: “Đừng!”
 
“Nếu em không để ý quá thì người khác sẽ không để ý đâu.” Kỳ Lãng không thích bộ dạng này của cô: "Thật ra cũng không xấu.”
 
“Kỳ Lãng, tâm lý của em không mạnh mẽ như anh…” Cô rầu rĩ nói: “Em chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.”
 
Cô không phải là lớn lên trong ánh đèn sân khấu vạn người để mắt, cô cũng không có bất kỳ kỹ năng nổi bật nào có thể khiến cô trở nên không kiêng kỵ gì, đủ mạnh mẽ để không thèm để ý đến những khiếm khuyết cơ thể.
 
Kỳ Lãng không cưỡng ép cô nữa, xoa cổ cô qua chiếc vòng cổ bằng ren: “Đây tính là khuyết điểm cơ thể gì chứ, anh cảm thấy nó rất là đặc biệt.”
 
“Bởi vì chúng ta là bạn bè.” Bạch Hòa nhìn anh ấy, trong lòng có chút cay đắng: "Nếu như anh tìm bạn gái, lẽ nào sẽ tìm một cô bạn gái trên người có vết sẹo bỏng gớm ghiếc sao?”
 
Bạn gái trước đây của Kỳ Lãng, không phải hoa khôi học đường thì cũng là người nổi tiếng trên mạng, từ nhan sắc lẫn thân hình không người nào không có cả hai, anh ấy có thể đứng nói chuyện với họ mà không bị đau lưng.
 
Kỳ Lãng không trả lời câu hỏi trước đó mà nói: “Nếu sau này một chàng trai em thích, vì để ý đến cổ của em mà từ chối em thì anh ta sẽ là kẻ ngốc nhất trên đời.”
 

Bạch Hòa nhẹ nhàng mỉm cười, lộ ra hai cái răng thỏ nhỏ không mấy rõ ràng.
 
“Vậy thì em sẽ ghi nhớ lời này, nếu anh ta từ chối em, em sẽ dùng cái này để đánh trả.”
 
“Được, nói với anh ta rằng đây chính là điều mà bạn thân nhất Kỳ Lãng của em đã nói.”
 
Kỳ Lãng không thích cô.
 
Bạch Hòa lại một lần nữa xác định trong lòng.
 
Cô xoay người đi đến tủ lấy ra một chiếc bịt mắt hình cáo nhỏ mềm mại đưa cho anh ấy: “Anh có thể ngủ thêm một lát.”
 
“Dễ thương như vậy?” Kỳ Lãng nhìn chiếc bịt mắt: "Có cái nào hợp với phong cách của anh không?”
 
Bạch Hòa lại gần anh ấy, vươn tay lục lọi ngăn tủ dưới, lấy ra một miếng bịt mắt có tai thỏ đưa ra: “Cái này thì sao?”
 
“…”
 
Kỳ Lãng vẫn đeo bịt mắt hình cáo nhỏ lên, Bạch Hòa mỉm cười đeo bịt mắt thỏ: “Chúc ngủ ngon.”
 
"Chào buổi sáng."
 
Một lúc sau, cô nghe thấy hơi thở của Kỳ Lãng dần đều đều, bình tĩnh hơn, biết anh ấy nhất định đã ngủ say.
 
Kỳ Lãng hay lo âu và khó ngủ, nhưng anh ấy cảm thấy thoải mái khi ở Bạch Hòa.
 
Bạch Hòa tháo bịt mắt ra, nghiêng người nhìn anh ấy, dùng hơi thở gọi: “Anh ngủ rồi à?”
 
Anh ấy không trả lời, dưới trán đeo một miếng bịt mắt, che khuất đôi mắt, nhìn từ bên cạnh, chiếc mũi cao ngất vẽ ra một đường thẳng đuột.
 
Anh ấy thực sự là một đại mỹ nam từ tận xương tuỷ, đường nét đầy sắc sảo,  nghe nói mẹ anh ấy mang dòng máu lai Nga, nhưng chỉ có một phần tư.
 
Đến thế hệ của Kỳ Lãng, ngoại trừ đường nét sắc sảo với mái tóc và đôi mắt đen thì anh ấy trông hoàn toàn giống một thiếu niên châu Á tiêu chuẩn.
 
Bạch Hòa ngơ ngẩn nhìn Kỳ Lãng đến xuất thần, cảm xúc dao động, vô thức tiến tới muốn hôn lên mặt anh ấy, chỉ chạm vào một chút, sau khi chạm vào lập tức rời ra, anh ấy sẽ không tỉnh dậy.
 
Cô từ từ tiến lại gần, cẩn thận dùng tay vén mái tóc dài lên, tránh để tóc quét qua anh ấy.
 
Làn da của Kỳ Lãng nhẵn nhụi đến mức không thể nhìn thấy lỗ chân lông, Bạch Hòa cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh ấy phả vào mặt cô, cô mím đôi môi khô khốc...
 
Trong khoảnh khắc sắp sửa chạm tới, khoé mắt Bạch Hòa thoáng nhìn thấy thiếu niên lặng im không tiếng động ở cửa.
 
Ngôn Dịch đang nhìn thẳng cô, không biết đã nhìn bao lâu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận