Kỳ Lãng ở nhà đánh một giấc thật ngon, ước chừng có thể ngủ tới giữa trưa.
Ngoài chợ ồn ào náo nhiệt, dòng người chen chúc xô đẩy nhau đông vui nhộn nhịp.
Bạch Hòa cầm một chiếc ô nhỏ phủ ren đen để che nắng, cô bám sát theo sau Ngôn Dịch từng bước không rời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngôn Dịch đeo khẩu trang bằng vải nhung đen đang mải lựa thức ăn trong tiệm, quanh họ cũng có khá nhiều phụ nữ đang mua sắm nhưng ánh mắt của họ đều đổ dồn vào người anh.
Hiếm lắm mới thấy một anh chàng đẹp trai tới vậy đi chợ mua đồ đấy.
Suốt cả buổi sáng, Ngôn Dịch không nói gì với cô.
Trong lòng Bạch Hòa thấy hơi bất an, thậm chí còn có chút áy náy nên chủ động bước tới gần, nhón chân lên dùng ô che nắng cho anh.
Ngôn Dịch được che ô, hỏi người bán hàng: “Một cân cà rốt giá bao nhiêu?”
"Rẻ lắm, 1 tệ thôi."
Anh ngồi xổm xuống nhặt vài củ cà rốt tươi. Sau khi quét mã QR thanh toán, anh đứng dậy đi đến quầy bán thịt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mùi tanh, mặn và béo ngậy của thịt mỡ từ quầy thịt xộc thẳng vào mặt, Bạch Hòa nhắm tịt mắt lại rồi đuổi theo. Lúc cô đang định kéo góc áo của Ngôn Dịch.
"Cẩn thận đó!"
Một chiếc xe ba bánh chở mẻ thịt lợn tươi đang chạy tới từ đằng sau. Ngôn Dịch vô thức xoay người lại ôm cô tránh ra thật xa, tránh cho chiếc xe ba bánh kia chạm vào tà váy trắng của cô.
Anh bảo vệ cô chỉ bằng một tay, Bạch Hòa cảm nhận được sức mạnh cơ bắp trên cánh tay anh, động tác của anh đầy khí thế và mạnh mẽ.
Khi còn nhỏ, cô thỉnh thoảng đè bẹp Ngôn Dịch nhờ vào chiều cao và hình thể trước đó để giành chiến thắng, nhưng bây giờ... Bạch Hòa bị sốc khi nhận ra rằng cô không thể địch lại sức mạnh của anh nữa.
Em trai cô… Đã thực sự trưởng thành rồi. Chỉ bằng lực của một cánh tay thôi cũng có thể dễ dàng chế ngự cô.
Cuối cùng, Ngôn Dịch cũng nói ra câu đầu tiên trong sáng hôm nay: “Cậu cứ đứng ngoài chợ đợi tớ đi.”
“Không, tớ muốn đi mua đồ với cậu.” Cô gái nhỏ bướng bỉnh nói, cố kiễng chân lên và tiếp tục che ô giúp Ngôn Dịch.
Ngôn Dịch nói: “Tớ không sợ phơi nắng.”
“Được, vậy tớ cũng không che nữa.” Cô cất cây dù nhỏ, gấp gọn lại rồi cất vào túi nhỏ, sau đó đi mua thịt với Ngôn Dịch.
Ngôn Dịch nắm chặt cổ tay cô để ngăn cô khỏi bị đám đông đụng trúng.
Tại quầy bán thịt bò, anh mua 3kg thịt bò, sau đó lại mặc cả với người bán nên được giảm thêm mấy đồng.
Về chuyện sinh hoạt, Ngôn Dịch luôn tính toán rất cẩn thận. Cho dù ba mẹ có đưa cho họ chi phí sinh hoạt dư dả trong hai ngày này, anh vẫn xài rất tiết kiệm và không bao giờ tiêu tiền bừa bãi.
Ngôn Dịch đúng là một cậu trai của gia đình.
"Không biết sau này cô gái nào sẽ may mắn được gả cho Tiểu Ngôn Dịch nhà chúng ta đây." Bạch Hòa nói đùa.
Ngôn Dịch cười nhạt, không đáp lời cô.
Mua thịt xong, anh đến quầy trái cây bên cạnh mua quả anh đào mà Bạch Hòa thích ăn. Người bán hoa quả banh túi ra định bốc hộ nhưng Ngôn Dịch lại nói không cần, anh kiên nhẫn ngồi xổm cạnh quầy hàng và tỉ mỉ chọn từng quả một, chọn tới khi đầy túi mới thôi.
Bạch Hòa theo anh rời khỏi chợ, cô đang định đón lấy túi lớn túi bé trong tay anh nhưng Ngôn Dịch lại không đưa cho cô: “Không cần.”
Từ trước tới giờ, anh luôn đối xử với cô rất ga lăng, cũng chưa bao giờ để cô phải mang vác bất cứ thứ gì. Không giống với Kỳ Lãng luôn trơ tráo treo cặp sách của mình lên người Bạch Hòa để cô xách hộ.
Bạch Hòa đi theo anh mấy bước, thận trọng hỏi anh: “Cậu giận tớ rồi à, Nhất.”
“Không.” Cảm xúc của Ngôn Dịch rất ít.
“Cậu đang giận mà.” Bạch Hòa cau mày: “Lúc A Nhất giận lên vừa thích chiến tranh lạnh vừa thích phớt lờ người khác.”
Ngôn Dịch hít sâu một hơi, nhìn cô: “Tớ không hề phớt lờ cậu.”
“Mới hồi nãy cậu còn phớt lờ người ta mà” Cô gái nhỏ có chút ấm ức, lên án anh: “Lúc này trông cậu giống hệt mấy anh bạn trai trong tiểu thuyết mà các cô gái thường hay lên án. Họ thích bạo lực lạnh, cực kỳ khó hiểu, không chịu giao tiếp, muốn cái gì cũng toàn kìm nén trong lòng."
Ngôn Dịch dừng một chút, nói: "Tớ… Không phải bạn trai của cậu."
"Đương nhiên không phải, nhưng bản chất là vậy!"
Anh cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ rồi giải thích: “Chỉ là tớ không biết nói gì thôi.”
“Còn không phải là vì… Tớ hôn trộm Kỳ Lãng, cậu nhìn thấy nên mới không vui sao.”
Ngôn Dịch thầm giật thót, như thể có thứ cảm xúc bí mật nào đó đột nhiên bị chạm vào khiến tim anh đập nhanh hơn, máu nóng trong người cũng tăng tốc.
"Tớ… Tại sao tớ lại không vui?" Ngôn Dịch lấy hết can đảm hỏi lại cô.
"Cậu cho rằng tớ làm như vậy là do không biết ngại. Cậu cảm thấy tớ chính là loại con gái sống quá mức tuỳ tiện nên mới không muốn nói chuyện với tớ nữa." Bạch Hòa chỉ có thể nghĩ ra lời giải thích như vậy để giải thích cho sự thờ ơ của Ngôn Dịch trong sáng nay.
Ngôn Dịch trầm mặc.
Anh không thấy khó chịu vì Bạch Hòa làm này làm nọ, chỉ là trong lòng anh thấy khó chịu, khó chịu đến mức… Không muốn nói thêm lời nào nữa.
Sự ghen ghét như con rắn độc, nhanh chóng ăn mòn trái tim anh.
Nhưng những cảm xúc đó phải được giấu kín trong bí mật, đè nén đi, không thể để cô phát hiện ra được.
Ngôn Dịch dừng bước, quay đầu lại nhìn cô. Đôi mày thanh tú của cô hơi nhíu lại, có vẻ không phục.
“Tớ vừa tỉnh dậy thì nhìn thấy cậu ngủ chung giường với anh ta, cậu đoán xem tớ sẽ nghĩ thế nào? Nếu để cô chú biết chuyện thì họ sẽ nghĩ sao đây?”
Anh lôi cả ba mẹ cô ra, khéo léo đặt mình vào vị trí người nhà để bày tỏ lập trường, nói những lời này với cô.
Bạch Hòa không ranh mãnh như anh, cô vội vàng giải thích: "Không phải, tớ và Kỳ Lãng chẳng có gì với nhau hết. Không phải hồi nhỏ chúng ta vẫn hay ngủ cùng nhau sao?"
“Nhưng bây giờ đã lớn cả rồi.”
Bạch Hòa có chút không vui, ấp a ấp úng nói: “Nếu chỉ vì lớn lên mà những người bạn thân phải tránh nghi ngờ, không thể thân thiết như trước thì tớ thà không lớn lên còn hơn.”
Ngôn Dịch lập tức tìm ra lỗ hổng logic trong lời nói của cô, phản công lại: "Nếu chỉ là bạn thân bình thường thì lại là chuyện khác. Nhưng nếu Kỳ Lãng biết cậu thích anh ta, liệu anh ta còn chịu ngủ cùng cậu nữa không?"
"..."
Cô phải thừa nhận là không.
Kỳ Lãng sẽ giữ khoảng cách, chính vì vậy mà Bạch Hòa không dám bày tỏ tình yêu của mình.
Sợ là vừa nói ra thì hai bên không thể làm bạn với nhau tiếp nữa.
Anh nói tiếp: “Là ai vẫn luôn dùng danh nghĩa bạn thân để thân thiết hơn với anh ta, thậm chí còn thực hiện một số… Hành vi mà chắc chắn người ta không mong muốn chút nào. Chẳng hạn như lại gần anh ta sau khi anh ta đã ngủ say. Cậu cứ thử đặt mình vào hoàn cảnh của người ta mà ngẫm lại xem, nếu người lợi dụng lúc cậu nằm bò ra bàn ngủ say để hôn trộm là lớp trưởng lớp các cậu, để xem cậu có nổi giận không nhé?"
Những lời này tràn đầy lửa giận, nói đến nỗi khiến mặt Bạch Hòa đỏ ửng lên vì xấu hổ.
Không chỉ khuôn mặt mà đôi mắt cô cũng hơi đỏ lên.
Xấu hổ, tội lỗi, tủi nhục, giận dữ… Đủ loại cảm xúc phức tạp của tuổi mới lớn ùa tới trong lòng cô.
"Cậu… Cậu và anh ấy quả là anh em tốt, vậy mà lại tỏ thái độ bất bình vì anh ấy!" Bạch Hòa tăng tốc chạy về nhà, không để ý đến anh nữa.
Ngôn Dịch đá sỏi dưới chân ra, lòng buồn bực không yên.
Lúc Bạch Hòa về đến nhà đã hơn 11 giờ, Kỳ Lãng đã dậy. Vì anh ấy vừa đi ra từ phòng tắm nên chỉ mặc một chiếc quần đùi, đúng lúc gặp Bạch Hòa đang thay giày.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Bạch Hòa tập trung vào cơ ngực nở nang của anh ấy.
Kỳ Lãng: “Nhắm mắt lại.”
Cô gái nhỏ lập tức lấy tay che mắt lại.
Kỳ Lãng làm như không có chuyện gì, đi vào phòng Ngôn Dịch. Lúc anh ấy đi ra đã thay sang quần dài, thản nhiên hỏi: “Ngôn Dịch đâu?”
"Không biết, chắc là chết rồi." Bạch Hòa khó chịu nói.
Nhưng Kỳ Lãng lại cười, cầm cái cốc vịt vàng nhỏ của cô lên, đi đến vòi nước lấy nước uống: “Hiếm thấy nhé, cậu nhóc này không phải là em trai nhỏ quý giá trên đầu quả tim của em à, sao giờ lại thô lỗ vậy chứ.”
"Giờ không phải nữa! Ngôn Dịch đáng ghét." Bạch Hòa tức giận, lộ ra chút nóng nảy: "Từ hôm nay trở đi, em quyết định sẽ ghét cậu ấy!"
Kỳ Lãng ngửa đầu uống nước, hầu kết hơi lăn lộn khi nuốt xuống: “Sao lại cãi nhau rồi?”
"Cậu ấy nói em không phải cô gái ngoan, còn chơi trò lưu manh nữa."
"Thế em đã làm gì với cậu ta mà bị nói thành chơi trò lưu manh?"
“Em…” Hai má Bạch Hòa nóng bừng: “Không, không có gì.”
Kỳ Lãng cười tinh nghịch: "Cả dáng người và gương mặt của Ngôn Dịch đều rất đẹp. Nếu anh là con gái, chắc ngày nào anh cũng muốn chơi trò lưu manh với cậu ta mất, ha ha ha."
"..."
“Có điều, nếu em táy máy tay chân với cậu ta thật, trong lòng cậu nhóc kia không biết đã vui sướng đến nhường nào, còn có thể tức giận với em sao?”
"Cậu ấy thì còn lâu, anh không biết cậu ấy ghét em đến mức nào đâu!" Bạch Hòa không được tự nhiên nói: "Anh có ở lại ăn trưa không?"
“Không.” Kỳ Lãng đi ra cửa, mang giày thể thao vào: “Anh hẹn mấy người bạn lát nữa cùng đi chơi bi-a, buổi tối sẽ qua ăn tối.”
"Ồ, được, vậy tối nay bọn em sẽ đợi anh."
Sau khi Kỳ Lãng rời đi, Bạch Hòa vào bếp vo gạo nấu cơm. Chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng cửa chống trộm bị mở ra, biết Ngôn Dịch đã về.
Cô không ra ngoài cũng không gọi anh.
Ngôn Dịch vừa vào cửa, thấy đôi giày thể thao Nike luôn đặt trước cửa đã biến mất, anh chủ động hỏi: “Kỳ Lãng đi rồi à?”
Trong bếp, Bạch Hòa không trả lời.
Ngôn Dịch xách thịt bò, hành tây và cà rốt vào trong bếp, sau khi rửa sạch thịt bò mấy lần thì lấy thớt ra, dùng dao thái hành tây và rau củ.
“Ăn bò kho tàu hay bò hầm củ cải?” Anh hỏi cô.
“Sao cũng được.” Cuối cùng cô cũng giận dữ trả lời.
"Cậu muốn ăn món gì?"
"Sao cũng được, nghe không hiểu à?" Bạch Hòa hiển nhiên vẫn còn hơi tức giận.
Thật ra cô không nên nổi giận linh tinh với Ngôn Dịch, nhưng những lời anh vừa nói thực sự đã làm tổn thương lòng tự trọng của Bạch Hòa, khiến cô cảm thấy mình quá tồi tệ. Vậy mà lại nhân danh bạn thân để… Chiếm lợi từ Kỳ Lãng.
Bạch Hòa tức giận với chính mình, nhưng vì Ngôn Dịch là người thân thiết nhất với cô nên nanh vuốt của cô chỉ có thể tấn công trên người anh, lấy anh ra làm mục tiêu trút giận.
“Vậy làm bò kho tàu đi.” Ngôn Dịch tự nói rồi lấy cà rốt ra thái lát.
Bạch Hòa vẫn không làm lơ với người ta, chỉ mải cúi đầu rửa sạch miếng thịt bò trong tay, như đang quyết tâm muốn tiếp tục chiến tranh lạnh với anh vậy.
Ngôn Dịch dùng dao nhỏ cắt cà rốt một cách khéo léo. Nhìn lưỡi dao sắc bén, anh dừng lại một chút, rồi bất ngờ khứa dao vào ngón áp út của mình.
Ngay sau đó, chàng trai trẻ khẽ kêu rên.
Bạch Hòa quay đầu lại nhìn thấy một vết dao cắt sâu hoắm trên ngón áp út của anh, máu tươi tí tách chảy xuống theo đầu ngón tay.
Cô hoảng sợ hét lên, vội vàng rửa tay lau sạch rồi chạy tới nắm lấy tay Ngôn Dịch: “Sao lại bất cẩn thế!”
"Bị mất tập trung."
"Lúc đang dùng dao cắt thái đồ ăn, cậu lại nghĩ linh tinh làm gì!" Bạch Hòa nhanh chóng tìm hộp y tế tới, lấy ra một miếng gạc sạch để giúp anh cầm máu. Cô giữ chặt ngón tay anh, quấn băng vòng quanh thật chặt
Chờ tới khi máu ngừng chảy, Bạch Hòa lấy Iodophor ra khử trùng giúp anh. Cô nhìn chăm chú cái lỗ máu sâu hoắm kia đau lòng nói: “Miệng vết thương này sâu quá.”
"Ừm."
"Sao lại cắt trúng ngón áp út thế?"
Ngôn Dịch thầm nghĩ bởi vì lát nữa mình phải tiếp tục nấu ăn nên chỉ có thể hy sinh ngón áp út.
"Không biết."
Bạch Hòa thấy máu đã ngừng chảy thì dùng băng cá nhân quấn ngón tay anh lại, nghiêm khắc nói với anh: “Đừng đụng vào nước nữa, lát nữa để tớ nấu cho.”
"Cậu biết nấu à?"
"Chà, cậu có thể đứng gần rồi ra lệnh cho tớ."
“Lần trước lúc cậu làm gà xào ớt, suýt nữa thì cháy cả nồi.”
"Đó là tai nạn mà!"
Ngôn Dịch cúi đầu nhìn cô gái đang nắm chặt tay mình, dùng sức nhiều bao nhiêu thì đang lo lắng bấy nhiêu.
Cuối cùng trái tim anh cũng bình tĩnh lại đôi chút.
“Hồi nãy cậu đã nghĩ gì vậy?” Bạch Hòa hỏi anh: “Cậu là đầu bếp đấy, sao có thể bị đứt tay được?”
“Tớ đang nghĩ là cậu phớt lờ tớ.”
Bạch Hòa tức giận liếc mắt nhìn anh, anh lập tức lộ ra vẻ mặt cún con chịu ấm ức.
"Còn không phải là do cậu phớt lờ tớ suốt cả buổi sáng à." Bạch Hòa bĩu môi: "Nói chuyện với cậu suốt mà không thèm đáp lại, sao cậu có thể tiêu chuẩn kép thế chứ?"
"Tớ trả lời cậu rồi, chỉ là cậu không nghe thấy thôi."
"Cậu trả lời lúc nào chứ?"
"Trong lòng."
"..."
Bạch Hòa rốt cuộc vẫn bị anh chọc cười, Ngôn Dịch nắm tay cô: “Bạch Hòa, chúng ta đừng cãi nhau vì những người không liên quan nữa.”
“Kỳ Lãng là người không liên quan sao?”
"Đối với chúng ta mà nói thì, phải."
Bạch Hòa nheo mắt lại, nghĩ đến cô và Ngôn Dịch… Giống như những con thỏ nhỏ lớn lên trong cùng một tổ, không ai đáng trở thành nguyên nhân khiến hai người xung đột với nhau.
“Ừm.” Cô gật đầu đồng ý rồi đi vào bếp tiếp tục bận rộn. Cô không bảo Ngôn Dịch nấu ăn nữa mà để anh chỉ đạo cô làm những việc này.
Ngôn Dịch nhìn bóng dáng bận rộn của cô gái nhỏ, trong mắt tràn đầy khao khát.
Thực ra những lời nói nhằm tổn thương người khác ấy là điều Ngôn Dịch muốn tự nói với chính mình.
Anh mới là người lợi dụng cái danh chị em một nhà để thoải mái tiếp cận cô hết lần này đến lần khác.