Bộ ba vô tư

Buổi chiều, Kỳ Lãng hẹn đám bạn là cậu ấm nhà giàu đến chơi bi-a ở câu lạc bộ.
 
Chẳng bao lâu sau, trời đổ mưa to tầm tã kèm theo sấm sét ầm ầm, báo hiệu đã sắp giữa hè.
 
Một người bạn đã dẫn theo em gái mình đến đây. Đó là một em gái lạnh lùng với đôi chân dài, mái tóc ngắn và chiếc váy jean hai dây. Có vẻ cô ấy đã thích Kỳ Lãng ngay từ cái nhìn đầu tiên nên liên tục nháy mắt ra hiệu với anh trai mình, anh trai cô ấy lập tức ngỏ lời mời Kỳ Lãng đi ăn tối với họ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Không phải hôm nay, tối nay có hẹn rồi.” Kỳ Lãng cúi người xuống thúc gậy vào viên bi-a, quả bóng mục tiêu vững vàng rơi vào túi lưới.
 
Em gái tóc ngắn điên cuồng nháy mắt với anh trai trông khá sốt ruột, ông anh lại hỏi: "Tối nay đi hẹn hò ở đâu à? Lại em gái nào thế?"
 
“Là hai người bạn thân của tôi.”
 
Em gái tóc ngắn thở phào nhẹ nhõm.
 
"Nếu là bạn thân thì gọi điện báo một tiếng đi." Người bạn kia nhận được ám hiệu từ em gái, vội nói: "Cậu xem bên ngoài mưa to tầm tã, tối nay chúng ta ở lại câu lạc bộ đi, lên lầu ăn tối luôn. Trên lầu có một nhà hàng Nhật Bản khá ngon đấy, chỉ tốn một nghìn tệ một người, biết đâu ăn xong trời lại tạnh mưa đấy.”
 
"Đúng vậy, anh Kỳ Lãng, mình cùng đi nhé!" Em gái tóc ngắn đỏ mặt mời anh ấy.
 
Kỳ Lãng nhìn đồng hồ trên cổ tay, thúc gậy đẩy quả bóng cuối cùng vào lưới bằng một cú đánh lạnh lùng. Anh ấy ném cây gậy cho người phục vụ, quay người xách theo túi đeo vai rời khỏi câu lạc bộ…
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không được."
 
Anh ấy có thể lừa gạt bất cứ ai, nhưng còn hai người đó… Là những người bạn mà dù anh ấy nói gì cũng không bao giờ bùng kèo.
 
Kỳ Lãng vừa đi vừa cúi đầu đặt xe taxi online. Ngoài cửa mưa to tầm tã, xua tan đi bầu không khí u ám trầm mặc.
 
Em gái tóc ngắn vội đuổi theo đưa ô cho Kỳ Lãng: “Mưa to quá, anh Kỳ Lãng, anh cầm ô đi này, đừng để bị ướt.”
 
Kỳ Lãng vui vẻ nhận lấy, mỉm cười với cô ấy: “Cám ơn em, lần tới anh sẽ nhờ anh trai em mang ô về cho em.”
 
"Vâng!"
 
Khi xe taxi online tới nơi, Kỳ Lãng bung ô ra đi tới và mở cửa xe bước vào. Em gái tóc ngắn vẫy tay tạm biệt anh ấy, ngóng trông theo khi anh ấy rời đi.
 
Trên xe, Kỳ Lãng nhận được thông báo thêm bạn mới trên WeChat.
 
Một cô gái tên Đường Đường đã gửi lời mời kết bạn với anh ấy nhờ được bạn bè giới thiệu.
 
Kỳ Lãng cũng không nghĩ nhiều, lập tức chấp nhận.
 
Đường Đường gửi cho anh ấy một cái emoji hình thỏ con vẫy tay: “Hi.”
 
Kỳ Lãng còn chưa kịp trả lời thì đã nhận được một tin nhắn WeChat khác từ Bạch Hòa.
 
Lily: "Bao giờ anh về?"
 
7: "Đang trên xe, mười phút nữa về tới."

 
Lily: "[Mắt ánh sao]"
 
7: "Cái gì?"
 
Lily: "Cuối cùng anh cũng rep kịp rồi, hiếm quá đi! [Vỗ tay]"
 
7: "[Toát mồ hôi]"
 
7: "Anh nói rồi, khi nào thấy sẽ trả lời ngay. Nếu anh không rep lại tức là anh không nhìn thấy, không phải cố ý không trả lời em đâu."
 
Lily: “Vậy anh cố tình không trả lời những cô gái khác à?”
 
7: "Emmm."
 
Lily: "Đúng là vậy thật. [Mèo con nhìn chăm chú]"
 
7: “Đôi khi trong lòng anh thấy khó chịu nên không muốn rep.”
 
Lily: "Anh giải thích làm gì? Em cũng biết anh không phải đồ khốn mà."
 
7: "[Đấm nhau]"
 
Anh ấy trò chuyện với cô suốt chặng đường. Chẳng bao lâu sau, xe taxi online dừng lại trước cổng chung cư Sâm Tự, Kỳ Lãng cầm ô xuống xe nhưng không ngờ lại nhìn thấy cô gái nhỏ đang đứng chờ trong bốt bảo vệ.
 
Cô mặc một chiếc quần đùi ở nhà màu xanh bạc hà và một chiếc áo phông nhỏ, mái tóc búi lỏng lẻo và đôi mắt hạnh sáng trong veo. Cô đang cúi đầu soạn tin nhắn, khóe môi hơi nhếch lên trong vô thức, mặt mày đượm cười quyến rũ.
 
Điện thoại di động của Kỳ Lãng phát ra tiếng leng keng báo tin nhắn tới…
 
Lily: "Vẫn chưa về tới à?"
 
"Về tới rồi."
 
Giọng nói trầm đầy từ tính của anh ấy vang lên bên cạnh cô, Bạch Hòa hạ điện thoại xuống: “Nhanh ghê đó.”
 
“Em đứng ngây ngốc ở đây làm gì thế?”
 
Bạch Hòa giơ chiếc ô màu đen cỡ lớn trong tay lên: “Sợ anh không mang theo ô nên em ra cửa đón anh đấy.”
 
"Làm phiền Tiểu Bách Hợp nhà chúng ta rồi."
 
Kỳ Lãng đóng ô lại, núp dưới chiếc ô đen to của cô. Toàn bộ khung ô mở ra, bao bọc hai người trong vòng bảo hộ an toàn.
 
Mà Bạch Hòa lại nhìn thấy chiếc ô nhỏ phủ ren với chuôi cầm màu be trong tay anh ấy.
 
Ô của con gái.
 
Niềm vui sướng trong lòng Bạch Hòa tiêu tan đi vài phần, cô bĩu môi: "Xem ra anh cũng không thiếu ô nhỉ, em chờ tốn công vô ích rồi."

 
"Sao lại tự nói mình chờ tốn công vô ích chứ? Chiếc ô này nhỏ đến mức không thể che kín một mình anh đó." Vừa nói dứt lời, anh ấy vòng tay quanh đôi vai gầy của cô gái nhỏ rồi bước vào màn mưa, cùng nhau đi về phía tòa chung cư.
 
Bạch Hòa hừ nhẹ một tiếng, hỏi anh ấy: “Chiều nay anh đi chơi với ai đấy?”
 
"Với đám Từ Hoằng Lẫm, mấy cậu con trai thôi, em không quen họ đâu."
 
"Chỉ có con trai thôi?"
 
“Còn có em gái của Từ Hoằng Lẫm nữa.”
 
"Ồ, chiếc ô cũng là của cô ấy nhỉ."
 
"Ngẩng ô lên."
 
Quả nhiên...
 
Khi có con gái ở bên, Kỳ Lãng sẽ không bao giờ thiếu sự dịu dàng và ân cần. Anh chàng này chính là người có sức quyến rũ bẩm sinh, không biết kiếp trước anh ấy đầu thai vào loại hoa nào mà kiếp này lại giỏi trêu hoa ghẹo nguyệt như thế.
 
“Bữa tối ăn món gì?” Anh ấy hỏi cô.
 
“Bữa trưa còn dư bò kho tàu nên tối nay Ngôn Dịch nấu mì thịt bò.”
 
“Vừa nãy có người còn mời anh đi ăn đồ Nhật giá một nghìn tệ một người đấy. Anh từ chối để về ăn tối mà mấy đứa lại đãi anh ăn mì à?”
 
Bạch Hòa cụp mắt xuống nhìn chiếc ô nhỏ phủ ren trong tay anh ấy, lạnh lùng nói: “Không thích thì thôi. Bây giờ anh quay lại đó đi, chắc vẫn kịp đấy."
 
"Quên đi, về cũng về rồi, chúng ta đi ăn mì thôi."
 
Hai người đi vào nhà, trong phòng bếp lập tức truyền ra giọng của Ngôn Dịch: “Cởi giày và để ô ở ngoài nhé.”
 
Biết Ngôn Dịch mắc chứng ám ảnh sạch sẽ, cực thích ở sạch nên hai người ngoan ngoãn cởi giày ướt ra để ngoài cửa. Vừa bước vào trong, Kỳ Lãng lập tức ngửi thấy mùi mì thịt bò thơm ngào ngạt.
 
Ngôn Dịch đeo chiếc tạp dề hoạ tiết hoa nhí mà Đường Hân thường dùng. Sau khi nấu xong nước dùng từ bò kho tàu, anh rưới nước sốt lên mì rồi dọn đồ ăn ra bàn.
 
Kỳ Lãng đói đến mức bụng lép kẹp, nhìn tô mì lớn nóng hổi bằng ánh mắt đầy mong đợi: "Ngôn Dịch đúng là người đàn ông tốt của gia đình. Sống chung với một người như vậy sẽ rất hạnh phúc, anh ghen tị với Tiểu Bách Hợp lắm."
 
Bạch Hòa nói: “Vậy anh cũng chuyển tới nhà của bọn em đi.”
 
“Vậy anh cũng phải gọi ba mẹ em là ba mẹ à?”
 
“Không phải anh đã gọi họ là ba mẹ từ lâu rồi sao?”
 
“Được, không thành vấn đề.” Kỳ Lãng nhận đôi đũa từ tay Bạch Hòa: “Chờ lát nữa ba mẹ em về, anh sẽ bàn lại với họ.”
 

Ngôn Dịch bưng bát mì cuối cùng đi ra, lạnh lùng nói: “Anh định ngày nào cũng ngủ chung giường với tôi à?”
 
Kỳ Lãng mạnh dạn nói: “Ai muốn chen chúc với cậu chứ, anh ngủ với Tiểu Bách Hợp cũng được.”
 
Ngôn Dịch: "Anh nằm mơ đi."
 
Ba bát mì, trong bát của Bạch Hòa chất đầy thịt bò, bát của Ngôn Dịch có vài miếng nhỏ còn bát của Kỳ Lãng gần như không có gì. Anh ấy cau mày, biết tên nhóc Ngôn Dịch hơi thiên vị nhưng làm thế này thì bất công quá.
 
Anh ấy cũng không muốn tranh cãi với anh, giơ đũa lên gắp mấy miếng thịt bò trong bát Bạch Hòa.
 
Bạch Hòa cũng tự nhiên nhường nhịn anh ấy, không chỉ để anh ấy gắp thịt đi mà còn tự gắp thêm giúp anh ấy luôn. Cuối cùng trong bát cô cũng không còn mấy miếng, đều cho anh ấy hết.
 
Ngôn Dịch đành phải đẩy thịt bò trong bát mình sang cho Bạch Hòa.
 
Kỳ Lãng kiêu ngạo liếc mắt nhìn anh.
 
Ai bảo cậu ta lén chơi trò tâm cơ trong mấy chuyện vặt này chứ.
 
Ngôn Dịch đã sớm chai sạn với cảnh này. Từ khi còn nhỏ đã vậy rồi, chuyện gì Bạch Hòa cũng chiều theo ý Kỳ Lãng, còn Ngôn Dịch cũng chỉ biết nhường nhịn Bạch Hòa.
 
Ăn tối xong, Bạch Hòa giúp Ngôn Dịch rửa chén. Ngôn Dịch không nỡ để tay cô bị dính dầu, Bạch Hòa cười nói: “Cậu còn khách sáo với tớ làm gì.”
 
Ngôn Dịch cũng cười, anh và cô đứng cạnh bồn rửa bát. Kỳ Lãng nghiêng người dựa vào khung cửa cười lạnh: "Đúng vậy, khách sáo làm gì. Đây là chị của cậu đấy, so với chị ruột còn thân thiết hơn nhiều."
 
Ngôn Dịch nói: “Ăn xong rồi sao anh còn chưa lượn đi.”
 
“Đêm nay anh sẽ ở lại.” Kỳ Lãng nói.
 
Ngôn Dịch tỉnh táo lại, ném giẻ lau tay lên người anh ấy. May mà Kỳ Lãng kịp thời né tránh, ý cười trên khoé môi càng đậm hơn: “Làm gì làm gì đó, quân tử động khẩu không động thủ."
 
"Có tên quân tử nào lại leo lên giường con gái lúc nửa đêm, anh tưởng tối nay tôi sẽ giữ anh ở lại à?"
 
“Nói vậy thì khó nghe quá.” Kỳ Lãng tự tin nói: “Anh chỉ muốn tìm chỗ ngủ thật ngon thôi, hơn nữa cũng không quấy rầy chị gái cậu mà, có làm sao đâu.”
 
Nói xong anh ấy nháy mắt với Bạch Hòa: "Tiểu Bách Hợp, tối nay chúng ta ngủ cùng nhau nhé."
 
Bạch Hòa nghĩ tới những lời hôm nay Ngôn Dịch đã nói với mình, tuy cô rất muốn đồng ý nhưng mà… Thôi quên đi.
 
Kỳ Lãng đàng hoàng đứng đắn, nhưng cô… Lại là người có quỷ trong tim.
 
"Kỳ Lãng, tối nay anh về nhà đi, em ở chung với Ngôn Dịch cũng được. Bọn em sẽ khóa cửa thật kỹ, sẽ không bị trộm đột nhập đâu, đừng lo lắng."
 
Thật ra Kỳ Lãng đang định nói anh chàng đứng cạnh cô mới là kẻ trộm nhưng cô lại không biết gì hết, còn coi anh như cậu em trai ba tốt.
 
Chỉ là, thôi bỏ đi.
 
Nếu đêm nay Ngôn Dịch nhất quyết không chịu để anh ấy ở lại thì anh ấy cũng lười gây chuyện. Anh ấy ăn xong bữa tối liền cầm ô lên ra cửa, Bạch Hòa vội đuổi theo ra ngoài đưa cây dù lớn màu đen cho anh ấy: "Cầm cái này đi, khung dù lớn hơn sẽ không bị ướt mưa nữa."
 
Kỳ Lãng nhận ô, duỗi tay tới xoa mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu cô, vò rối tóc rồi mới xoay người rời đi: “Tối nay có việc gì thì gọi cho anh, đêm nay anh không tắt máy.”
 
"Vâng!"
 
Bạch Hòa nhìn anh ấy bước vào thang máy. Khi cửa thang máy đóng lại, anh ấy còn nhếch môi cười với cô khiến trái tim cô gần như tan chảy.
 
Xong đời rồi, thực sự rất thích anh ấy.
 

Hãm sâu đến mức không thể thoát ra được.
 
Bạch Hòa sờ lên khuôn mặt đỏ bừng của mình rồi đi vào trong nhà. Ngôn Dịch vừa rửa bát xong cũng đi ra thì nhìn thấy cô gái nhỏ ôm má dựa bên khung cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng của Kỳ Lãng, thỉnh thoảng còn khẽ thở dài.
 
Ngôn Dịch đi tới đứng cạnh cô, hai người cùng ngắm mưa rơi bên cửa sổ.
 
“Mùa hè tới rồi.” Anh nói.
 
“Mùa hè cuối cùng của tuổi trẻ.” Bạch Hòa có chút thương cảm, nghĩ rằng mình có thể sẽ bị chia cắt khỏi Kỳ Lãng, thậm chí là cả Ngôn Dịch… Nếu anh thi cử tốt hơn cô.
 
“Mùa hè cuối cùng cái gì chứ, tuổi trẻ chỉ vừa mới bắt đầu thôi.” Ngôn Dịch đặt tay lên bờ vai gầy của cô gái: “Còn bốn năm đại học nữa, học xong rồi mới trưởng thành.”
 
"Trưởng thành là một chuyện, tuổi trẻ lại là chuyện khác." Bạch Hòa nhìn anh: "Chỉ có hội có nhan sắc như các cậu mới được tính là có tuổi trẻ sôi động, còn kiểu học sinh bình thường như tớ phải học tập chăm chỉ mỗi ngày."
 
Nhưng cô có học tập chăm chỉ tới đâu cũng không bằng kiểu tùy tiện học lung tung cũng giỏi như Kỳ Lãng, như vậy còn khiến cô thấy khó chịu hơn.
 
"Như thế nào thì được coi là tuổi trẻ sôi động?" Ngôn Dịch hỏi.
 
“Ừm… Giống như cốt truyện trong kịch bản sát của “Khúc ca đánh thức Hạ Mộng” vậy. Khắc ghi đời đời kiếp kiếp, không thể nào quên.”
 
Ngôn Dịch cười nhẹ: “Nếu nói như vậy thì tớ cũng giống cậu thôi.”
 
"Đúng nhỉ." Bạch Hòa hồi tưởng lại ba năm qua. Cô nhận ra rằng Ngôn Dịch, người lẽ ra phải tỏa sáng rực rỡ và được mệnh danh là đôi hotboy nổi tiếng của trường THPT số 1 Nam Tương với Kỳ Lãng lại sống một đời bình dị như cô.
 
Ngày nào anh cũng đến trường với cô và đợi cô tan học. Ngày qua ngày, năm này qua năm khác, chưa từng có bất kỳ cô gái nào xuất hiện xung quanh anh.
 
Tuổi thơ của Kỳ Lãng người ta lại cực kỳ thú vị, đổi bạn gái mới liên tục, đánh nhau, đua xe và đến câu lạc bộ... Anh ấy đã sống một đời thật tự do tự tại.
 
"Chắc là vì cậu ở cạnh tớ lâu quá nên mới trở nên bình thường như vậy." Bạch Hòa nói: "Sau khi vào đại học, cậu cũng nên làm quen với nhiều bạn mới hơn, vậy là cậu có thể tô điểm chúng để sống một đời thật tuyệt vời rồi."
 
"Tuyệt vời như trong “Khúc ca đánh thức Hạ Mộng” à?"
 
"Đúng vậy."
 
"Hoá ra cậu muốn tớ chết."
 
"..."
 
Bạch Hòa vội vàng nói: “Không tính cái đoạn tự tử vì tình kia!”
 
Ngôn Dịch nhìn cơn mưa to tầm tã ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: “Tớ không cảm thấy đây không phải là tuổi trẻ.”
 
Thấy anh nói như vậy rồi không nói thêm gì nữa, Bạch Hòa nhìn sang anh.
 
Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có tia chớp lóe lên, chiếu sáng sườn mặt anh tuấn của chàng trai trẻ. Dường như anh không định nói tiếp nữa.
 
"Gì cơ?"
 
"Không có gì."
 
"Nói được phân nửa rồi lại thôi. Nếu cậu cho rằng đây không phải tuổi trẻ thì cái gì mới là tuổi trẻ chứ?"
 
Anh nheo mắt lại, buồn bã nói: “Tuổi trẻ là kẻ hèn nhát.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận