Đêm đã khuya, sau khi tắm xong Ngôn Dịch đi vào phòng đọc sách, Bạch Hòa nằm trên giường anh chơi game.
Chơi một lúc, cô ngước lên nhìn anh.
Anh mặc một chiếc áo phông thể thao trắng đơn giản làm đồ ngủ, vài lọn tóc ngắn lơ thơ trên trán, khuôn mặt thanh tú mềm mại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dường như cảm nhận được cô đang nhìn mình, Ngôn Dịch thẳng thắn nhìn lại cô.
Lần đầu tiên Bạch Hòa phát hiện ra, đôi mắt anh đen đến vậy, tương phản rõ rệt với làn da trắng lạnh của anh.
Đen như một làn sương mù không thể tan, cũng khiến người ta... không thể đoán được.
“Nhìn gì thế?” Giọng anh dịu dàng.
Bạch Hòa nằm vặn vẹo trên giường anh, ôm gối nói: “Cậu có cần phải chăm chỉ như vậy không, tớ không thể tiếp tục chơi game được.”
“Cứ chơi đi, kỳ thi đại học cũng kết thúc rồi.”
“Nhưng cậu vẫn đang cố gắng mà!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tớ cố gắng không có nghĩa là cậu phải nỗ lực cùng tớ, giống như thỉnh thoảng tớ giúp cô chú, đó là tớ tự nguyện, cũng không có nghĩa là cậu phải đi cùng tớ.”
Ngôn Dịch nói một cách thân thiện, đôi mắt đen sâu thẳm lại nhìn vào cuốn sách: “Tớ không muốn mang đến áp lực cho cậu.”
“Nói thì dễ.” Bạch Hòa thở dài: “Chỉ có một điều tớ cảm thấy khá may mắn.”
“Hả?”
“Cậu học hành chăm chỉ như vậy nhưng thành tích hình như... cũng không tốt lắm.”
Bạch Hòa nói rồi cười khúc khích: “Có lúc còn kém hơn tớ, kỳ thi thử lần hai, tớ nhớ là cậu đứng sau hạng 200 toàn khối đúng không hahaha.”
Ngôn Dịch đặt cuốn sách xuống, giả vờ giận dữ đi tới, dùng gối bịt mặt cô lại: “Cậu còn hả hê nữa à?”
“Đúng thế mà, đồ ngốc Ngôn Dịch, hahahaha.”
Ngôn Dịch cù lét cô, Bạch Hòa cứ thế trốn tránh, không ngừng cầu xin anh: “Được rồi, tớ sai rồi, tớ không cười cậu nữa.”
“Cho nên, tớ đây chính là chim ngốc phải bay trước.” Ngôn Dịch bỏ gối ra, kéo cô dậy: “Cậu càng không cần phải lo lắng rồi.”
“Đúng là vậy.”
Trong ấn tượng của Bạch Hòa, Ngôn Dịch thật sự rất thích đọc sách, cũng rất chăm chỉ và nỗ lực học hành nhưng mỗi lần thi thì thành tích... khá là thất thường, có lúc có thể lọt vào top 50 của toàn khối, có lúc... lại rớt xuống sau hạng 200, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng không hiểu nổi rốt cuộc anh chàng này có quy luật gì.
Nếu có biểu đồ sóng, thành tích của Ngôn Dịch... chắc chắn là đường sóng dao động mạnh nhất, lúc cao lúc thấp, giống như đường nhịp tim.
Có vài lần thứ hạng của Bạch Hòa lên cao, nhìn Ngôn Dịch tụt vài trăm hạng, cô cũng cảm thấy rất lo lắng bèn kéo anh đến thư viện, giúp anh ôn tập.
Môn văn và tiếng Anh của anh đặc biệt kém, vừa hay Bạch Hòa lại học khá hai môn này nên cô cầm bài thi của anh, cùng anh suy nghĩ từng câu từng câu một...
Ngôn Dịch cũng nghe rất chăm chú, hết nhìn vào bài thi, rồi lại nhìn cô, sau một thời gian bổ túc, thành tích của anh cũng tăng lên, điều này làm Bạch Hòa có cảm giác thành tựu, cũng đặc biệt thích dạy anh học.
Dù sao, cô phải đối xử tốt với Ngôn Dịch hơn nữa… Cô nhất định phải chăm sóc anh thật tốt, nhất định phải nhìn anh thi đỗ vào một trường đại học tốt, thành danh, mới không phụ ơn cứu mạng của ba Ngôn.
Sau khi đùa giỡn với anh một lúc, Bạch Hòa cầm quần áo để thay đi vào phòng tắm tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ.
Không ngờ, cô vừa thoa dầu gội lên đầu và tạo bọt xong thì đột nhiên đèn tắt, xung quanh chìm vào bóng tối.
Bạch Hòa mở mắt nhưng lại bị bọt trắng làm đau mắt, vội vàng nhắm lại, mở vòi sen để xả nước, kết quả là nước nóng trong vòi sen ngay lập tức trở thành nước lạnh.
Mặc dù mùa hè tắm nước lạnh không sao nhưng lúc này bên ngoài đang mưa và trời trở lạnh, tắm nước lạnh vẫn có chút chịu không nổi.
“Ah, sao lại thế này?”
Bên ngoài vang lên giọng nói của Ngôn Dịch: “Mất điện rồi, trong nhóm cư dân nói rằng mạch điện của tòa nhà hai và ba gặp chút vấn đề, bây giờ đang liên lạc với bộ phận điện lực để sửa chữa khẩn cấp.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Cậu đừng tắm nữa, không có nước nóng đâu, lau khô người rồi ra ngoài đi.”
“Không được, trên đầu tớ còn đầy bọt.”
Bên ngoài, tiếng bước chân của Ngôn Dịch dần xa, một lát sau, anh quay lại nói: “Bếp gas vẫn mở được, tớ đã đun một ấm nước nóng, cậu quấn khăn tắm vào trước đi, đừng để bị lạnh.”
Bạch Hòa không mở mắt được, chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối, kéo khăn tắm từ trên tường xuống, quấn quanh người, ngồi bên cạnh bồn tắm đợi.
Chẳng bao lâu, Ngôn Dịch mang một ấm nước nóng đến cửa, gõ vào cửa kính mờ: “Nước đun xong rồi, cậu tự tắm được không?”
“Tớ không mở mắt được.”
“Vậy thì…”
“Tớ đã mặc đồ rồi, Ngôn Dịch, cậu vào giúp tớ một chút, pha nước ấm, tớ dùng chậu để xả qua đầu là được, mất điện cũng không còn cách nào khác.”
Bên ngoài, Ngôn Dịch do dự.
Tay anh run rẩy đặt lên tay cầm cửa kính mờ, nắm chặt đến mức mu bàn tay cũng trắng bệch…
Trong lòng dâng trào ham muốn, cảm giác bồn chồn lan tỏa, anh gần như không thể kiềm chế được phản ứng của cơ thể.
“Ngôn Dịch?”
Ngôn Dịch hít thở sâu, đẩy cửa ra.
Thiếu nữ ngồi bên bồn tắm, cả người ướt sũng, mắt nhắm nghiền, tóc dài dính bọt xà phòng rũ xuống đôi vai trắng ngần, khăn tắm quấn quanh ngực cô, nửa che nửa hở rủ xuống đến chân.
Ngôn Dịch nhìn thấy hết thảy, cảm giác mình như quả bóng bị thổi căng, toàn thân căng thẳng, không biết lúc nào sẽ nổ tung.
Anh cố gắng chịu đựng…
Đây là việc anh giỏi nhất.
Anh lấy một chậu nhỏ sạch, pha nước nóng và lạnh đầy chậu.
“Bạch Hòa, cúi đầu xuống, tớ sẽ xả cho cậu.”
Bạch Hòa nghe lời cúi đầu xuống, để anh từ từ đổ nước ấm lên đầu, rửa sạch bọt xà phòng.
Thực ra trước đây hai người cũng thường gội đầu cho nhau, phối hợp rất ăn ý.
Lúc này, Ngôn Dịch cố gắng tránh nhìn thẳng.
Không phải là không muốn, mà là sợ mình không kiềm chế được.
Anh xả đi xả lại cho cô năm lần, cuối cùng cũng rửa sạch bọt trên đầu cô, Bạch Hòa mở mắt ra, Ngôn Dịch quay lưng lại pha chút nước nóng và lạnh, đổ đầy một chậu nước ấm đặt bên chân cô, dịu dàng nói: “Cậu xả lại người đi, tớ đi lấy khăn tắm sạch cho cậu.”
“Ừm, cảm ơn cậu.”
Nói xong, anh ra khỏi cửa, lịch sự đến mức dường như không nhìn cô thêm một lần nào.
Bạch Hòa nhìn bóng lưng anh, lúc này mới nhận ra vừa rồi không hợp lý.
Khi nhắm mắt chỉ nghe thấy giọng nói, cô còn coi anh như em trai, nhưng thực tế, anh đã hoàn toàn trưởng thành, giữa hai người đã có sự khác biệt rõ rệt về sinh lý.
Hai má Bạch Hòa bất tri bất giác đỏ ửng lên. Cô luống cuống dùng nước ấm xả sạch bọt trên người. Ngôn Dịch đưa khăn tắm qua khe cửa, cô lau khô người rồi thay đồ ngủ.
Mái tóc ướt chắc chắn không thể dùng máy sấy để làm khô, Bạch Hòa dùng khăn lau đi lau lại rồi ra cạnh cửa sổ để hong tóc, hy vọng tóc mau khô để dễ ngủ hơn.
Cô quay trở lại phòng nhưng ngạc nhiên phát hiện cửa phòng của Ngôn Dịch đã khóa.
Bạch Hòa hơi ngạc nhiên, cô gõ cửa: “Ngôn Dịch?”
“Ừ.” Giọng nói trầm lắng của thiếu niên vọng ra.
“Sao lại khóa cửa?”
“Đang… thay đồ.”
“Ồ.”
Bạch Hòa không nghĩ ngợi nhiều, lục trong tủ ra một chiếc đèn LED nhỏ để bàn, bật thì thấy vẫn còn dùng được, đèn phát ra ánh sáng đủ dùng.
Dưới ánh sáng của chiếc đèn bàn nhỏ, cô dùng lược chải lại mái tóc cho mượt mà.
Khoảng mười phút sau, Ngôn Dịch mới ra khỏi phòng, anh thực sự đã thay sang một chiếc quần dài màu đen.
Anh mang chiếc quần đùi trước đó ra ban công giặt sạch bằng nước lạnh rồi phơi lên giá phơi tự động.
Bạch Hòa nghiêng người nhìn anh, một tia chớp sáng lóe lên trong phòng, bóng dáng thiếu niên cao gầy, gương mặt nghiêm túc và cứng rắn.
“Chẳng phải vừa mới thay quần sao.” Cô lẩm bẩm nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Ngôn Dịch phơi quần đùi xong, đi vào phòng khách, cô gái nhỏ mặc chiếc váy ngủ ngắn tay bồng bềnh, ngồi khoanh chân trên ghế sofa, ánh đèn dịu dàng từ chiếc đèn ngủ nhỏ trên bàn trà chiếu sáng gương mặt trắng nõn của cô.
Anh cầm một chiếc quạt nhựa nhỏ đi tới, ngồi bên cạnh cô, quạt cho cô: “Nóng không?”
“Hơi hơi.”
Điều hòa cũng bị tắt, dù ngoài trời đang mưa to nhưng trong phòng vẫn có chút ngột ngạt.
“Có muốn ra khách sạn không?” Ngôn Dịch đề nghị.
“Không đi đâu, ngoài trời mưa to thế này, vừa tắm xong nữa.”
Ngôn Dịch đi đến cửa sổ, mở hé ra một chút, để gió thổi vào, xua tan không khí ngột ngạt trong phòng.
Mất điện nên không làm được gì, không biết khi nào điện mới sửa xong, để tránh tình trạng điện thoại hết pin trong lúc khẩn cấp, cả hai đều tắt máy.
Trong đêm tối, chỉ có tiếng mưa gió ồn ào ngoài cửa sổ.
Ngôn Dịch cảm thấy nóng bức, thân thể cũng nóng, anh cầm chiếc quạt nhỏ liên tục quạt cho mình.
Bạch Hòa hỏi anh: “Cậu nóng lắm sao?”
“Ừ.”
“Vậy có nên mở cửa ra để không khí lưu thông không?”
“Không, an toàn là trên hết.”
“Cũng đúng.”
Bạch Hòa lấy ra bộ cờ nhảy đã lâu không chơi, cùng Ngôn Dịch chơi dưới ánh đèn LED nhỏ để giết thời gian.
Nói ra cũng lạ, trình độ chơi cờ của Ngôn Dịch cũng giống thành tích học tập của anh, lúc lên lúc xuống, anh thua Bạch Hòa một ván thì chắc chắn sẽ thắng lại hai ván, cho cô chút hy vọng chiến thắng, rồi lại tàn nhẫn đạp đổ và phá hoại.
Trò chơi vốn nhàm chán lại khiến Bạch Hòa hứng thú, quyết tâm phải thắng anh một ván mới chịu.
Chơi được một lúc, Ngôn Dịch đột nhiên hỏi: “Có muốn nghe kể chuyện không? Tớ kể cho cậu nghe.”
“A Nhất cậu mà cũng biết kể chuyện sao?”
“Mấy hôm trước tớ xem một bộ phim, khá thú vị, muốn kể cho cậu nghe.”
“Được đấy!”
Thế là Ngôn Dịch từ từ kể cho cô nghe về bộ phim có tên là [Trúng tà]: “Câu chuyện bắt đầu với hai sinh viên đại học chuẩn bị quay một bộ phim tài liệu về các hiện tượng dân gian kỳ lạ, họ tìm đến một bà đồng tên Vương Bà, tình cờ gặp được một người trong làng bị trúng tà, mời Vương Bà đến để hoàn hồn cho người ta, cái gọi là hoàn hồn chính là làm cho người ta sống lại. Hai sinh viên dùng DV quay lại toàn bộ quá trình hoàn hồn, không ngờ Vương Bà có bản lĩnh, thực sự chữa khỏi cho người ta. Vài ngày sau, lại có vụ làm ăn khác, đến từ một gia đình ở nơi hẻo lánh, gia đình này có hai chị em, người chị được cho là bị trúng tà, thường xuyên mộng du vào ban đêm…”
“Khoan đã!”
Bạch Hòa càng nghe càng thấy không ổn, cắt ngang: “Cậu đang kể chuyện ma phải không!”
“Không phải chuyện ma.” Ngôn Dịch vô tội nói.
“Nhưng mà… nào là bị trúng tà, rồi nào là hoàn hồn, cứ… rất kỳ dị.”
“Yên tâm, nghe hết sẽ biết không phải chuyện ma.”
Bạch Hòa hơi sợ nhưng Ngôn Dịch đã kể được một nửa, cô lại không kiềm chế được muốn biết diễn biến tiếp theo.
“Chắc chắn… Chắc chắn không có ma chứ?”
“Ừ, tin tớ đi.”
Thế là Bạch Hòa để Ngôn Dịch kể tiếp, cũng không chơi cờ nữa, ngồi sát lại gần anh, sợ hãi ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh.
Ngôn Dịch có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô gái nhỏ, mát hơn anh một chút.
Anh cảm nhận được, Bạch Hòa cũng cảm nhận được, lẩm bẩm: “Người cậu nóng quá.”
Ngôn Dịch nói: “Hơi nóng.”
“Mặc kệ, ai bảo cậu kể chuyện đáng sợ thế này.” Bạch Hòa không quan tâm, anh có nóng thế nào cũng không buông tay, càng siết chặt cánh tay anh hơn: “Kể tiếp đi.”
Ngôn Dịch nuốt nước bọt không tự nhiên, cổ họng có chút khô ngứa.
Anh bình tĩnh tiếp tục kể.
Khi kể đến đoạn cuối câu chuyện, Bạch Hòa sợ đến mặt tái nhợt, run rẩy: “Không phải nói không có ma sao?”
“Thực sự không có ma.”
“Vậy sao lại có chuyện ma nhập vào người? Còn… còn nửa đêm mộng du cầm dao giết người… và cả người em trai, rõ ràng bị chém chết rồi, sao lại sống lại?”
“Cuối cùng cậu sẽ biết.”
Thế là Ngôn Dịch kể tiếp, kể đến kết thúc câu chuyện, thực sự không có ma, tất cả là kế hoạch trả thù của hai chị em nhân vật chính, tất nhiên kẻ xấu cũng bị bắt, nhưng… nhưng bầu không khí kỳ quái trong câu chuyện vẫn khiến Bạch Hòa sợ hãi.
Kể xong câu chuyện cũng đã đến nửa đêm, Ngôn Dịch sờ mái tóc mềm của cô: “Tóc khô rồi, đi ngủ đi.”
“Được…”
Bạch Hòa cầm đèn bàn nhỏ về phòng, nằm xuống, nghe tiếng động lạch cạch từ phòng bên cạnh, không lâu sau âm thanh đã biến mất, Ngôn Dịch đã ngủ.
Bạch Hòa không dám tắt đèn, đặt đèn bàn nhỏ lên bàn cạnh giường.
Ngoài cửa sổ, mưa lớn không có dấu hiệu dừng lại, gió mạnh thổi lá cây, bóng cây đổ nghiêng ngả lên tường như những con quái vật vung tay múa chân.
Bạch Hòa không sợ sấm sét nhưng cô sợ ma, đặc biệt là khi ánh đèn bàn nhỏ dần yếu đi, cuối cùng tắt hẳn.
Chớp thi thoảng lóe sáng căn phòng, Bạch Hòa trùm đầu dưới chăn mỏng, thu chân vào chăn, sợ có gì đó dưới giường tóm lấy chân cô.
Cô càng sợ càng nghĩ vậy.
Đặc biệt là khi nhớ đến lời Ngôn Dịch kể về người chị bị ma nhập, nửa đêm cầm dao xuất hiện bên giường bà đồng…
Vài phút sau, Bạch Hòa trèo lên giường Ngôn Dịch.
Ngôn Dịch đang nằm nghiêng, bị tiếng động làm cho tỉnh giấc, anh quay đầu lại.
Bạch Hòa ôm gối ngồi sau lưng anh, tội nghiệp nói: “Ngôn Dịch, đêm nay chị gái sẽ ngủ cùng em.”