Bộ ba vô tư

Ngôn Dịch ngồi dậy, không ngạc nhiên khi nhìn thấy cô.
 
Dáng vẻ của thiếu nữ ẩn mình trong bóng đêm, mờ mờ ảo ảo nhưng anh có thể cảm nhận được tất cả về cô.
 
Nhịp thở, nhịp tim, dòng chảy của máu và nỗi sợ hãi run rẩy trong đêm tối của cô...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bạch Hòa sợ anh không vui, vội nói: “Nếu cậu thấy không hợp lý, tớ có thể trải đệm dưới đất, chỉ cần ở cùng một phòng là được.”
 
Ngôn Dịch nói đùa: “Cậu trải đệm bên cạnh giường tớ, không sợ dưới gầm giường có ma nhìn cậu à?”
 
“Á!” Cô vội vàng đưa tay che miệng Ngôn Dịch: “Đừng nói từ đó!”
 
Nhiệt độ cơ thể cô gái so với anh hơi lạnh hơn, cô áp sát lại gần, bàn tay mềm mại phủ lên môi anh, như thể thịt mềm trong lòng bàn tay đang hôn anh.
 
“Đừng cố tình dọa tớ nữa!” Bạch Hòa giận dữ nói: “Cậu mà còn như vậy, tớ sẽ giận không thèm để ý đến cậu nữa đâu!”
 
“Không thèm để ý tớ? Thật sự không để ý nữa sao?” Ngôn Dịch cười, rất hiếm khi mang chút giọng điệu đùa nghịch: “Vậy tớ đi nhé? Đi tìm Thất nhé?”
 
Thằng nhóc này luôn nói được làm được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Hòa sợ anh đi thật liền nắm chặt góc áo anh: “Tìm anh ấy làm gì, anh ấy chê cậu chết đi được.”
 
Ngôn Dịch bình thường trông khá nghiêm túc và đứng đắn nhưng vào những lúc này, lại vô cùng nghịch ngợm, cố ý trêu cô: “Còn dám mắng tớ?”
 
Bạch Hòa ngoan cố, không chịu thua.
 
Ngôn Dịch đứng dậy định rời đi, Bạch Hòa lập tức nắm chặt cánh tay anh: “Trên thế giới này chỉ có tớ không chê cậu thôi đó, đừng đi.”
 
“Còn dám mắng?”
 
“Được rồi được rồi, không mắng nữa.” Bạch Hòa đành phải nhượng bộ.
 
Ngôn Dịch dường như thích thú: “Còn xưng là chị nữa không?”
 
Bạch Hòa nghĩ thầm, tên nhóc này càng ngày càng quá đáng, đợi đến sáng mai xem cô xử lý thế nào...
 
“Không gọi nữa, cậu là anh tớ, được chưa!” Bạch Hòa nói giọng uể oải: “Gọi gì cũng được!”
 
“Vậy gọi một tiếng anh Ngôn Dịch.”
 
“…”
 
“Tên nhóc nhà cậu.”
 
Thật là quá đáng!
 
“Hả?”
 
Bạch Hòa không phục trong lòng nhưng đại cục quan trọng, cô nhẫn nhịn, nhỏ giọng gọi: “Anh Ngôn Dịch!”
 
“Không nghe thấy.”
 
Cô ghé sát tai anh, cố ý nói lớn tiếng: “Anh Ngôn Dịch!”
 
Ngôn Dịch bị âm lượng cao gần sát làm ù tai, che tai lại, vô thức tránh né, Bạch Hòa vẫn nắm chặt tai anh, như trừng phạt mà hét lớn: “Còn muốn nghe không, tớ tiếp tục gọi, Tiểu Ngôn Dịch, cậu còn muốn làm anh tớ không, thật không biết trên dưới!”
 
Cô cười, Ngôn Dịch cũng cười, hai người giống như mèo con đánh nhau lăn lộn trên giường, quậy một lúc, lại đổ mồ hôi.
 
Không có điều hòa cũng không có quạt, dù nóng đến mấy cũng chỉ đành chịu đựng, Ngôn Dịch chủ động xin dừng lại, cầu xin cô tha thứ.
 
Bạch Hòa tha cho anh, nằm phịch xuống giường. Ngôn Dịch lấy một chiếc quạt nhựa từ trên bàn, quạt cho cô.
 
“Nóng không?”
 
“Nóng.”
 
“Ngủ riêng sẽ mát hơn đấy.”
 

“Vậy tớ thà chịu nóng.” Bạch Hòa thà chịu nóng, cũng không muốn nửa đêm bị ma dưới giường sờ chân.
 
Chẳng bao lâu sau, cơn buồn ngủ ập đến, cô mơ màng nói: “Ngôn Dịch, ngủ ngon.”
 
“Ngủ ngon.”
 
Cô nhắm mắt lại, nhịp thở dần dần đều đặn.
 
Ngôn Dịch nghiêng người nhẹ nhàng quạt cho cô, khao khát nhìn gương mặt ẩn trong bóng đêm.
 
Bất chợt, anh thử đặt cánh tay lên đầu cô, thấy cô không phản ứng, liền từ từ dịch vào, từng chút một như con kiến bò, mất một lúc mới để cô ngủ trong vòng tay rắn chắc của mình, tấm chăn mỏng phủ lên eo cô.
 
“Bạch Hòa.” Anh khẽ gọi tên cô, giọng nhẹ như hơi thở: “Bạch Hòa…”
 
“Ừm…” Giọng cô mỏng manh, say sưa trong giấc mộng đẹp.
 
“Đừng yêu anh ấy nữa, hãy yêu tớ đi.”
 
Anh không dám nói lớn, hơi thở như gió tan biến vô hình.
 
Cô gái nhỏ không đáp lại…
 
Ngôn Dịch nhắm mắt lại, trong mơ đều là hình bóng cô.
 

 
Sáng hôm sau, Bạch Hòa tỉnh dậy, nhìn thấy gió nhẹ lay động màn trắng bên cửa sổ, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
 
Cô ngủ trên chiếc giường nhỏ của mình.
 
Không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là Ngôn Dịch đã bế cô về phòng khi cô ngủ say.
 
Tên nhóc thối này…
 
Nhưng đúng là cảm giác an toàn tràn đầy, trên thế giới này, người duy nhất mà Bạch Hòa có thể tuyệt đối tin tưởng và giao phó mọi thứ chính là Ngôn Dịch.
 
Cơ thể khô ráo, điều hòa đã hoạt động, thổi gió ở nhiệt độ 25 độ vừa phải, có lẽ mạch điện bị hỏng đã được sửa xong.
 
Bạch Hòa ngáp dài, bước ra khỏi phòng. Trên chiếc giường nhỏ của Ngôn Dịch, chiếc chăn mỏng đã được gấp thành hình vuông gọn gàng, chiếc quạt nhựa nhỏ đặt trên bàn, trên bàn học còn có một chồng sách y khoa dày đang mở, với những ghi chú chi tiết của anh.
 
Chim ngốc phải bay trước…
 
Cô chợt nhớ đến lời Ngôn Dịch từng nói về bản thân.
 
Cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
 
Anh thực sự là một chú chim ngốc sao? Một chú chim ngốc có thể hiểu được những cuốn sách y khoa phức tạp này sao?
 
Bạch Hòa cảm thấy tên nhóc này có chút giả tạo, cố ý che giấu thực lực để sau này bất ngờ bộc lộ...
 
Nhưng anh làm vậy để làm gì?
 
Cô nghĩ mãi không ra, nhưng không sao, chỉ vài ngày nữa là có kết quả thi rồi, đến lúc đó sẽ biết được thực lực thực sự của Ngôn Dịch.
 
Bước ra khỏi phòng, trên bàn ăn có sẵn sandwich, trứng và sữa, dưới ly thủy tinh có đặt một tờ giấy ghi chú của Ngôn Dịch.
 
Anh đã đi chợ mua thức ăn.
 
Đến trưa, Ngôn Dịch xách theo nhiều túi nilon lớn nhỏ trở về, rồi vào bếp bận rộn.
 
Chẳng mấy chốc, ba mẹ cũng xách vali về, vừa kịp giờ ăn trưa.
 
Bạch Hòa vội chạy tới, nhận lấy vali của ba mẹ.
 
Đường Hân ngồi xuống, Ngôn Dịch nhanh nhẹn đưa cho bà một cốc nước. Bà kêu Bạch Hâm Thành nhanh chóng sắp xếp lại hành lý, ăn cơm xong nghỉ ngơi một chút, tối còn phải mở quán.
 
“Đêm nay không mở quán được không, nghỉ một ngày đi.” Bạch Hòa lo lắng nói: “Ba mẹ vừa mới về nhà mà.”
 
“Trong nhóm khách đang thúc giục.” Đường Hân thở dài: “Không thể thiếu tay nghề của ba con được, hơn nữa tối nay có vài bàn tổ chức liên hoan, phải mở cửa đón khách.”
 

“Vậy để cháu nấu ăn ngay.” Ngôn Dịch nói rồi đi vào bếp.
 
“Đừng đừng, để chú của cháu nấu, mấy ngày nay đều là Ngôn Dịch nấu ăn rồi mà.”
 
“Không sao đâu, chỉ có vài món thôi, cháu đã chuẩn bị sẵn rồi.”
 
Bạch Hâm Thành cùng Ngôn Dịch vào bếp, Đường Hân nhìn bóng lưng bận rộn của anh, cảm thán không biết cô gái nào may mắn sẽ lấy được Ngôn Dịch trong tương lai.
 
Rất biết chăm sóc người khác.
 
Bạch Hòa tò mò hỏi Đường Hân: “Mẹ, nhà cậu có chuyện gì vậy? Cậu đã làm gì mà cãi nhau với mợ?”
 
“Đâu phải cậu con, là mợ con đấy.” Đường Hân thở dài nói: “Mợ con thích người khác rồi, đang đòi ly hôn với cậu con.”
 
“À.” Bạch Hòa ngẩn người, nhỏ giọng hỏi: “Ngoại tình à?”
 
“Nói là không ngoại tình, ừm… hoặc chỉ là ngoại tình tinh thần thôi. Ai mà biết được, chúng ta cũng không nhìn thấy, chỉ biết theo lời họ nói.”
 
Bạch Hâm Thành từ bếp thò đầu ra: “Em nói mấy chuyện này với con làm gì!”
 
“Con không còn là trẻ con nữa mà.” Bạch Hòa phản bác: “Tại sao không được nghe.”
 
Đường Hân cũng thấy con gái đã lớn, có quyền biết chuyện trong nhà: “Chúng ta cũng đã khuyên rồi, nói rằng Tiểu Táo đã sáu tuổi, là đứa trẻ ngoan, nếu thật sự ly hôn, sau này đứa trẻ sẽ thế nào? Nói rằng dù thế nào cũng phải đợi đứa trẻ lớn thêm chút nữa rồi mới tính đến chuyện ly hôn.”
 
Nghe vậy, Bạch Hòa cảm thấy không đúng: “Mẹ, sao lại khuyên như vậy? Nếu tình cảm vợ chồng thực sự tan vỡ, mẹ nghĩ Tiểu Táo không cảm nhận được ba mẹ không ổn sao? Đừng nói là đợi đứa trẻ lớn lên rồi mới ly hôn, việc sống chung một cách miễn cưỡng vì con cái, bầu không khí ngột ngạt trong gia đình, người không vui nhất chính là đứa trẻ.”
 
Đường Hân nhìn con gái với vẻ tức giận, bật cười: “Sao con nói nghe như con có trải nghiệm cá nhân vậy.”
 
“Con tất nhiên không có trải nghiệm như vậy, ba mẹ con tình cảm tốt thế này mà.”
 
Bạch Hòa chỉ nói sự thật: “Đứng ở góc độ của trẻ con mà nói, diễn xuất của người lớn là tệ nhất, trẻ con hiểu hết mọi thứ. Nếu cậu và mợ muốn ly hôn thì ly hôn ngay đi, đừng cuối cùng lại lấy lý do vì con cái mà đổ trách nhiệm lên đầu con, nói rằng ba mẹ làm tất cả vì con... Đó mới là ngột ngạt.”
 
Bạch Hâm Thành bưng đĩa thức ăn bước ra khỏi bếp: “Chúng ta lần này đi là để hòa giải, may mà không dẫn con theo, nếu không con sẽ làm cho vợ chồng người ta ly hôn ngay lập tức.”
 
“Giữ người được, không giữ được lòng, tại sao phải hòa giải.”
 
Ngôn Dịch bước ra, đưa đũa cho mọi người: “Trước đây cháu có xem một chương trình tranh luận trên truyền hình, có một chủ đề nói rằng sau khi kết hôn gặp được tình yêu đích thực thì nên làm thế nào.”
 
Bạch Hâm Thành và Đường Hân đồng thời nhìn về phía anh: “Nên làm thế nào?”
 
Ngôn Dịch nhún vai: “Cháu chưa kết hôn, phải hỏi cô chú mới đúng.”
 
“Ừm...”
 
Hai vợ chồng nhìn nhau, Bạch Hâm Thành nhận được ánh mắt đe dọa của Đường Hân, liền vội nói: “Cái gì mà tình yêu đích thực! Vợ chú chính là tình yêu đích thực của chú! Không có người thứ hai!”
 
Bạch Hòa cười khúc khích: “Vậy sao con nhớ trong sổ lưu bút của ba, có một trang một cô gái viết cho ba là: Tình này có thể chờ thành hồi ức...”
 
“Xí xí xí.” Bạch Hâm Thành mồ hôi đầm đìa, vội vàng ngăn lại: “Đừng nói bậy! Không có chuyện đó!”
 
Đường Hân bực mình nói: “Căng thẳng gì chứ, chút chuyện vặt đó em còn không biết sao?”
 
“Sao lại nói đến ba rồi, thật là.” Bạch Hâm Thành lau mồ hôi trên mặt: “Không phải đang nói chuyện của cậu mợ con sao.”
 
Nhà Bạch Hòa luôn có bầu không khí gia đình hòa thuận như vậy.
 
Khi Ngôn Dịch còn nhỏ, mới đến nhà Bạch Hòa, cũng bị sự ấm áp của gia đình này làm cho cảm động.
 
Trước đây ba thường xuyên làm thêm, buổi tối không về nhà, chỉ có Ngôn Dịch và người giúp việc sống cùng nhau. Người giúp việc nấu xong bữa tối thì về nhà chăm con, để lại Ngôn Dịch ăn tối một mình là chuyện thường xuyên.
 
Thời thơ ấu của anh, như một hồn ma cô đơn, lang thang trong ngôi nhà trống trải.
 
Ngôn Dịch hầu như chưa bao giờ tận hưởng được tình yêu gia đình.
 
Sau đó, khi ba mất, anh được gửi đi sống ở nhà người thân, nhà người thân cũng chỉ tầm trung, bên ngoài thì đối xử tử tế với anh nhưng sau lưng thì lại có nhiều khúc mắc...
 

Những điều này như vết cháy đen trên tim, dù qua bao nhiêu năm cũng không thể xóa đi.
 
Anh nhỏ nhen dõi theo hạnh phúc của Bạch Hòa, anh khao khát có được sự ấm áp và hạnh phúc như cô.
 
Đó gần như trở thành một dấu ấn khắc sâu trong lòng, theo anh trưởng thành, trở thành một chấp niệm.
 
“Một, nếu sau khi kết hôn mà gặp được tình yêu đích thực, cậu sẽ làm gì?” Câu hỏi của Bạch Hòa cắt đứt dòng suy nghĩ của Ngôn Dịch.
 
Ngôn Dịch nói: “Tớ chỉ kết hôn với người con gái mà tớ yêu.”
 
“Đó là điều khó gặp mà không thể cầu.” Đường Hân đứng ở góc độ người lớn, nói với họ: “Thật ra kết hôn, tìm người thích hợp quan trọng hơn, cho dù là tình yêu đích thực nhưng sau này sống với nhau không hợp, cũng khó mà sống cùng nhau.”
 
Ngôn Dịch lắc đầu: “Cháu không sống tạm bợ.”
 
Bạch Hòa đột ngột hỏi: “Nếu không sống tạm bợ... nếu tình yêu đích thực của cậu là vợ của người khác thì sao?”
 
Đường Hân và Bạch Hâm Thành đồng thời tò mò nhìn Ngôn Dịch.
 
Ngôn Dịch: ...
 
Anh nghĩ một lúc, rồi nói: “Trước khi cô ấy trở thành vợ của người khác, tớ sẽ hành động.”
 
“Nếu người ta nhất quyết muốn làm vợ của người khác thì sao?”
 
Đường Hân nói: “Làm gì có chuyện đó, Ngôn Dịch nhà ta tốt thế này, ai mắt mù mới không chọn nó!”
 
“Con chỉ nói giả dụ mà.” Bạch Hòa cười nói: “Giả dụ gặp phải tình huống này thì làm sao?”
 
Ngôn Dịch nói: “Vậy thì chỉ còn cách thi xem ai sống lâu hơn với chồng cô ấy.”
 
“Phụt.”
 
Đường Hân và Bạch Hòa chưa kịp phản ứng gì, Bạch Hâm Thành đã cười phá lên, vẻ mặt cậu nhóc nghiêm túc như vậy, thực sự khiến ông buồn cười.
 
Nhìn ông cười như vậy, Bạch Hòa và Đường Hân cũng cười theo.
 
Ngôn Dịch thỉnh thoảng nhìn Bạch Hòa, cũng cười theo.
 
Anh rất yêu gia đình này.
 
...
 
Ngày có kết quả thi, Bạch Hòa một mình đi ra quán net ở góc phố để tra điểm.
 
Trong những khoảnh khắc căng thẳng này, Bạch Hòa chọn cách đối mặt một mình, không muốn ba mẹ đi cùng, ba người cùng căng thẳng, càng không muốn đối mặt với Ngôn Dịch.
 
Bất kể ai thi tốt, ai thi kém, đều rất khó chịu.
 
Có lẽ, đối mặt một mình chính là bắt đầu trưởng thành.
 
Đường Hân cứ vài phút lại gọi điện cho Bạch Hòa, hỏi cô điểm số đã cập nhật chưa.
 
“Vẫn chưa có, mẹ đừng giục nữa, giục cũng không làm hệ thống mở sớm hơn được.”
 
“Không phải mẹ giục con, mẹ chỉ lo thôi, con đừng căng thẳng!”
 
“Mẹ, mẹ còn căng thẳng hơn con nữa!”
 
“Thi không tốt cũng không sao, cùng lắm thì học lại, nếu không muốn học lại thì chọn một trường bình thường, ba mẹ cũng không trách con. Cùng lắm nữa, không tìm được việc thì cũng không sao, còn có quán ăn chờ con thừa kế, học ba nấu ăn làm đầu bếp, đường nào cũng tới La Mã.”
 
Lời của mẹ khiến lòng Bạch Hòa chua xót, mắt cũng cay cay, cô chuyển đề tài: “Ngôn Dịch đâu?”
 
“Thằng bé ra ngoài tra điểm rồi, cũng không cho chúng ta đi cùng, mấy đứa này, ba mẹ không phải cũng vì lo cho các con sao.”
 
“Thôi em đừng tạo áp lực cho con nữa.” Giọng của Bạch Hâm Thành truyền tới: “Nếu lỡ thi không tốt, có chúng ta ở đó, con bé càng khóc dữ hơn.”
 
“Phủi phui cái mồm anh đi.” Đường Hân trách ông.
 
“Em cũng nói tới học lại đó thôi.”
 
“Ba mẹ, con cúp máy đây, còn vài phút nữa.”
 
“Được rồi, đừng căng thẳng, cũng đừng nghĩ quẩn, đời còn dài, không sao cả.”
 
Bạch Hòa cúp máy, đăng nhập vào trang web của Viện Khảo thí Giáo dục, chờ hệ thống tra điểm mở lúc 22 giờ.
 
Cô lo lắng không yên.
 
Xung quanh có vài máy cũng là của thí sinh thi đại học mở, ba mẹ đi cùng đợi điểm, trên mặt họ cũng đầy vẻ lo lắng căng thẳng.
 
Bạch Hòa nhìn đồng hồ góc dưới bên phải, từng giây từng phút trôi qua...

 
Cuối cùng, đến 22 giờ, Bạch Hòa vào hệ thống tra cứu điểm, tay phải run rẩy nhập số báo danh và số chứng minh nhân dân.
 
Tim đập thình thịch.
 
Trang vẫn đang tải, tin nhắn của Kỳ Lãng và Ngôn Dịch cùng lúc xuất hiện trên màn hình điện thoại.
 
1: “635. [trái tim]”
 
7: “635! Lần này chắc chắn đậu rồi.”
 
7: “Phải khao đấy nhé!”
 
Lúc đầu, Bạch Hòa còn tưởng điểm 635 mà Ngôn Dịch gửi là điểm của anh, cho đến khi nhìn thấy điểm Kỳ Lãng gửi...
 
Cùng lúc đó, trên máy tính cũng hiện điểm của Bạch Hòa.
 
Tổng điểm: 635.
 
“Chết tiệt!”
 
Năm nay điểm chuẩn của khối Khoa học xã hội là 547.
 
Bạch Hòa sững sờ nhìn màn hình, ngẩn ngơ… Mất một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần.
 
Nghĩ đến những đêm cuối cùng thức khuya ôn bài, mọi khó nhọc và nỗ lực, dường như tất cả đã được nhìn thấy trong khoảnh khắc này, mồ hôi và nước mắt không hề vô ích...
 
Bạch Hòa cảm thấy mắt sưng sưng, cay cay, lòng ngập tràn cảm xúc, tình cảm dâng trào.
 
Điện thoại rung bần bật, là Kỳ Lãng gọi đến, đồng thời cuộc gọi thoại của Ngôn Dịch cũng nhấp nháy.
 
Bạch Hòa theo phản xạ trượt mở cuộc gọi của Kỳ Lãng.
 
“Tiểu Bách Hợp, lần này chắc chắn là vui chết đi được.”
 
Nghe giọng nói nhẹ nhàng vui vẻ của anh ấy, Bạch Hòa cuối cùng không kìm được cảm xúc, bật khóc: “Em thật sự... thật sự nghĩ rằng mình không đậu được, em chưa bao giờ thi tốt như vậy, lần thi thử thứ ba tốt nhất cũng chỉ hơn sáu trăm một chút.”
 
Kỳ Lãng cười khẽ: “Phải vui mừng chứ, khóc cái gì mà khóc!”
 
“Anh không hiểu đâu, học sinh giỏi như anh không hiểu đâu...”
 
Học hành thật sự rất khó!
 
Toán khó, tiếng Anh cũng khó nữa!
 
“Cứ coi như anh không hiểu đi, đừng khóc nữa, được không.” Câu này nói rất dịu dàng, như thể anh ấy không nói qua điện thoại, giọng nói trầm ấm của anh ấy dường như vang lên ngay bên tai.
 
Bạch Hòa nức nở, một bàn tay đẹp đẽ từ phía sau vươn tới, lau đi những giọt nước mắt trên mắt cô.
 
Bạch Hòa ngạc nhiên quay lại, thấy Kỳ Lãng đứng ngay sau lưng.
 
Anh ấy chỉ mặc một chiếc áo thun đen, dáng người cao ráo, như thần linh giáng thế... Bạch Hòa sững sờ.
 
Nhìn vẻ ngơ ngác ngốc nghếch của cô, khóe miệng thiếu niên từ từ nhếch lên.
 
Xung quanh tiếng ồn ào tự động mờ đi, trong mắt Bạch Hòa chỉ nhìn thấy gương mặt điển trai của anh ấy, cùng nốt ruồi lệ bên khóe mắt.
 
Tim đập lỡ một nhịp.
 
Kỳ Lãng mở rộng vòng tay: “Ôm một cái chứ? Cạn ly cho ngày mai.”
 
“Anh chờ một chút.”
 
Bạch Hòa hít sâu một hơi, dùng khăn giấy lau mắt, xì mũi, chỉnh lại tóc, sau đó nhảy lên, lao vào vòng tay Kỳ Lãng: “Kỳ Lãng, em sắp vào đại học rồi!”
 
“Tiểu Bách Hợp của chúng ta sắp vào đại học rồi!” Kỳ Lãng đón cô thật vững, ôm chặt, quay vài vòng.
 
Bao nhiêu năm, giấc mơ thành hiện thực...
 
Cô thật sự sẽ cùng anh ấy vào đại học.
 
Bạch Hòa hạnh phúc đến gần như ngất xỉu.
 
Ngoài cửa sổ, Ngôn Dịch chạy tới... thở dốc.
 
Anh không thể chờ thêm giây phút nào, ngay lập tức muốn chia sẻ niềm vui đỗ đạt với cô, muốn cùng cô vào đại học.
 
Nhưng anh lại thấy cô đang ôm chặt chàng trai mà cô thầm thương nhiều năm, giữa dòng người đông đúc...

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận