Bầu trời hoàng hôn ráng hồng, Bạch Hòa và Kỳ Lãng đi cùng nhau trên con đường về nhà. Bạch Hòa cúi đầu xách cây đàn còn Kỳ Lãng thì nắm lấy ống tay áo cô, kéo cô về phía anh ấy, tránh cho cô đụng phải người hoặc cột đèn trên đường.
Trong nhóm lớp, mọi người hào hứng bàn tán về điểm thi mới ra lò, hầu như ai cũng thi khá ổn, ở lớp chọn, số bạn được hơn sáu trăm điểm không phải là ít.
Ở thời điểm này tất nhiên là có nhà vui thì cũng có nhà buồn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thi tốt, hay nói cách khác là điểm số đạt được vừa đủ để làm hài lòng bản thân, gia đình và bạn bè xung quanh. Tất cả mọi người đều đổ xô vào trong nhóm điên cuồng dò hỏi điểm số của các bạn khác.
Còn những người cảm thấy mình khi không tốt thì đều lặng lẽ không lên tiếng.
Thiên binh vạn mã đi qua cầu tre, cuộc thi đại học đối với những học sinh có gia cảnh bình thường như Bạch Hòa mà nói chính là cơ hội duy nhất để thay đổi vận mệnh cả đời.
Không biết các bạn trong nhóm lớp nghe tin tức ở đâu, nói: “Năm nay thủ khoa ban xã hội ở trong lớp chúng ta đó.”
“Không phải nói nhiều, chắc chắn là Kỳ Lãng.”
“@Cậu 7, cậu 7 thi được bao nhiêu điểm?”
Tất cả đều tò mò Kỳ Lãng thi được bao nhiêu điểm. Nếu thủ khoa ban xã hội thật sự ở trong lớp thì chắc chắn là Kỳ Lãng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ cấp một đến cấp ba, năm nào Kỳ Lãng cũng ngồi vững ngôi vị top một ban xã hội, hơn nữa còn là kiểu bỏ xa bạn số hai mấy chục điểm.
Nếu anh ấy á khoa thì không ai là thủ khoa.
Bạch Hòa nghe thấy di động của anh ấy vang reng reng mãi không thôi, nhưng tên này không thèm xem lấy một cái, thậm chí còn ngại phiền phức trực tiếp offline luôn.
Kỳ Lãng không muốn trả lời tin nhắn, anh ấy lười phản ứng, đôi tay bận rộn chơi vương giả vinh diệu không hề rảnh rỗi.
Bạch Hòa chìm đắm trong niềm vui sướng của bản thân nên quên mất hỏi anh ấy được bao nhiêu điểm.
Thật ra không cần phải hỏi, tên này luôn phát huy ổn định, chưa từng lệch đường ray.
Nhưng cô vẫn khá tò mò chuyện thủ khoa ban xã hội, nên hỏi: “Thất, anh được mấy điểm?”
“Anh Kỳ Lãng.” Anh ấy sửa lời: “Không biết lớn nhỏ gì cả.”
“Được rồi, anh Kỳ Lãng, anh thi được mấy điểm?”
“Muốn biết hả?” Anh ấy ngước cặp mắt đẹp lên, liếc nhìn thoáng qua cô một cái.
“Ừ.”
“Vậy em học kêu tiếng heo cho anh nghe thì anh sẽ nói cho em biết.”
“...”
“Anh trẻ con quá đấy!”
Đã lớn tướng thế này rồi mà vẫn bảo cô chơi trò chơi từ thời học mẫu giáo.
“Em học kêu theo tiếng heo cực kỳ đáng yêu, anh muốn nghe.”
“Không được! Em đã lớn rồi!”
Kỳ Lãng không chút để tâm nhìn thoáng qua bộ ngực nhỏ nhắn của cô: “Đâu có lớn đâu.”
“...”
Cô gái nhỏ bị anh ấy trêu ghẹo khiến cho gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô giận dỗi bình bịch bỏ đi trước, Kỳ Lãng chạy chậm đuổi theo sau. Anh ấy thuận thế quàng tay lên cổ cô, vừa chơi trò chơi vừa kéo cô đi về phía trước: “Mắt anh hiện tại không rảnh, em dẫn đường cho anh đi.”
Xung quanh có không ít người qua đường, đặc biệt là mấy chị gái, họ nhìn không ngớt vào vẻ ngoài đẹp trai rạng ngời của cậu thiếu niên, đi lướt qua cũng nhìn, đi qua rồi cũng ngoảnh lại xem.
Kỳ Lãng không hề phát hiện bản thân trêu hoa ghẹo nguyệt như thế nào, khiến cho Bạch Hòa vừa thẹn vừa khó chịu.
Từ bé đã vậy, có rất nhiều cô gái ao ước được anh ấy trêu ghẹo nhưng trời xui đất khiến thế nào mà anh ấy chỉ thích túm lấy Bạch Hòa đùa giỡn, chọc cho đến khi gương mặt nhỏ bé của cô đỏ bừng, nóng như bàn là thì anh ấy mới vui.
“Kỳ Lãng! Buông em ra!”
“Không muốn biết điểm của anh nữa à?”
“Anh thích nói hay không tùy anh.”
“Không tốt lắm.”
“Tóm lại là được bao nhiêu?”
“706.”
Kỳ Lãng vừa dứt lời thì Bạch Hòa túm lấy cánh tay anh ấy hét lên: “Trời ơi! Thế mà anh được hơn 700 điểm!”
Phải biết rằng, thủ khoa ban xã hội năm ngoái thi tổ hợp, tổng số điểm chỉ nhỉnh hơn 670 một chút.
Những người thi xã hội được 700 ít lại càng ít hơn, không biết bao nhiêu năm mới có một học sinh cấp ba điểm cao như Kỳ Lãng.
“Kỳ Lãng, anh chắc chắn là thủ khoa ban xã hội!” Bạch Hòa hào hứng lay mạnh cánh tay anh ấy: “Cao quá đi mất!!!”
“Em vui đến thế à?”
“Tất nhiên rồi! Anh là thủ khoa mà! Bạn của em là thủ khoa ban xã hội!” Cô chỉ hận không thể thông báo cho cả thế giới biết tin tức đáng tự hào này: “Em hãnh diện quá đi!”
“Được rồi đó.” Skill trong game của Kỳ Lãng bị cô làm lệch hết.
“Kỳ Lãng, anh thi điểm cao như thế, anh...”
Bạch Hòa muốn hỏi anh định đăng ký trường gì, nhưng nói được một nửa cô lại cảm thấy hơi sợ hãi, sợ sẽ hỏi được tin tức làm cô thất vọng, càng sợ anh ấy sẽ nói ra hai chữ “học lại”.
Thôi, không hỏi thì hơn.
Giống như đà điểu vùi đầu vào trong đống cát sỏi, cô có thể vui vẻ ở cạnh anh ấy thêm ngày nào thì hay ngày đó.
“Cái gì?” Thấy cô hỏi một nửa rồi thôi, Kỳ Lãng hỏi.
“Kỳ Lãng... 635 điểm có vào được đại học Hồng Kông không?”
“Em muốn vào đại học Hồng Kông?”
“Không không, em chỉ hỏi bừa chút thôi.” Bạch Hòa sợ anh ấy biết rõ suy nghĩ trong mình nên vội nói: “Em muốn tìm hiểu thêm về các trường đại học ấy mà.”
“Năm trước đại học Hồng Kông lấy điểm khối xã hội là 623. Điểm của em cao hơn năm ngoái mười mấy điểm, có lẽ sẽ không có vấn đề gì. Nhưng chủ yếu còn phải xem em chọn ngành gì, các ngành hot lấy điểm rất cao, thậm chí có ngành còn không nhận sinh viên trong nước.”
“Chỉ cao hơn mười mấy điểm thôi, có nghĩa là, không thể chắc chắn được.” Bạch Hòa hỏi tiếp: “Vậy học phí thì sao?”
“Có học bổng còn được, sinh hoạt phí có lẽ cao hơn trong tỉnh một chút, vấn đề không quá khó giải quyết. Nếu em không có tiền ăn cơm, tiềm mua quần áo thì đến tìm anh lúc nào cũng được.”
“Em biết anh giàu rồi, yên tâm đi, chắc chắn em sẽ không khách sáo với anh.”
Tuy Bạch Hòa nói vậy nhưng cô tuyệt đối sẽ không tìm Kỳ Lãng vay tiền, dù bất cứ ai cũng được nhưng Kỳ Lãng thì không.
“Đúng rồi, cái đuôi nhỏ của em thì sao?”
“A!” Bạch Hòa khẽ đẩy anh ấy một cái: “Mải nói chuyện với anh, em quên chưa hỏi cậu ấy.”
“Tự em quên còn trách anh à?”
“Đúng vậy, trách anh.”
“Rồi rồi, tại anh.”
Bạch Hòa vội lấy di động ra gọi điện thoại cho Ngôn Dịch, nhưng đầu dây bên kia chỉ có giọng nữ máy móc lạnh như băng của hệ thống: “Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy...”
“Cậu ấy tắt máy rồi.” Bạch Hòa hoang mang nhìn Kỳ Lãng: “Hay là cậu ấy thi kém?”
“Không thể nào.” Kỳ Lãng nói chắc như đinh đóng cột: “Thằng nhóc kia rất giỏi giả vờ, trình độ của nó vẫn luôn thuộc top đầu.”
“Top gì mà top, thành tích của cậu ấy cứ lên xuống không ổn định, việc trượt dốc cũng là bình thường.”
Bạch Hòa khá lo lắng cho Ngôn Dịch, cô cúi đầu gửi tin nhắn cho anh.
Lily: “Cậu đang ở đâu? Nếu đọc được thì hãy trả lời lại ngay.”
Gọi thêm mấy cuộc, vẫn không nghe máy, Bạch Hòa thật sự lo lắng. Cô chạy đến quán ăn khuya của ba mẹ như điên, nghĩ liệu có phải anh bận rộn phụ giúp trong tiệm nên không có thời gian mở điện thoại chăng.
Cô cực kỳ lo lắng chen vào dòng người đông đúc đến quán ăn, Đường Hân ra ngoài đón cô: “Tra được mấy điểm? Thế nào? Mẹ không dám gọi điện cho con đấy!”
“Mẹ, Ngôn Dịch có ở đây không?”
“Ngôn Dịch không tới, rốt cuộc được mấy điểm?”
Bạch Hâm Thành nhìn thoáng qua Bạch Hòa, ông cũng chạy nhanh từ trong bếp ra, lấy khăn lông lau mồ hôi đầy trên trán rồi hỏi: “Con gái, có thi đỗ không?”
“Được 365 điểm ạ, ba mẹ thật sự không thấy Ngôn Dịch đâu à?” Bạch Hòa nôn nóng hỏi.
“Hả?”
“Ôi!”
Vẻ mặt Đường Hân mếu máo ôm lấy Bạch Hâm Thành: “Em đã từng nghĩ chắc là lần thi đại học này Tiểu Bách Hợp thi chẳng ra gì đâu, dẫu sao ba con bé cũng không thông minh là bao, nào ngờ thi điểm bết bát đến thế.”
Bạch Hâm Thành vỗ vai an ủi vợ: “Hết cách rồi, chỉ số thông minh của con gái nhà mình ở mức trung bình, em không thể mong mỏi rằng con bé sẽ được như Kỳ Lãng.”
“Em không mong con bé bằng Kỳ Lãng, nhưng... Con bé nỗ lực từng ngày, bật đèn học tập ôn luyện đến khuya, thế mà thi được có 300 điểm, có nghĩa là con bé không được thông minh.”
Đường Hân thật sự muốn khóc: “Về sau chẳng lẽ thật sự phải về kế thừa quán ăn đêm của anh?”
“Vậy chúng ta mau kiếm tiền nhanh hơn, để thêm chút vốn liếng cho con bé.”
Bạch Hòa: “...”
Cô sốt ruột đến mức không nói lưu loát được, nhanh chóng sửa lời: “Không phải, con nói nhầm, không phải 365.”
Kỳ Lãng cười nói: “Cô, chú, Tiểu Bách Hợp thi được 635 điểm, có thể vào trường trọng điểm.”
*Tác giả tự viết cho Kỳ Lãng gọi cô chú chứ không phải ba mẹ, không biết có dụng ý gì không.
“Thật không?”
“Thật ạ.”
Nghe xong, Đường Hân và Bạch Hâm Thành cứ như từ địa ngục bay lên thiên đường, vui mừng đến độ hơi bực mình, Đường Hân chọc vào đầu Bạch Hòa, bà chống nạnh mắng: “Con bé này, nói thôi mà cũng không nên thân.”
“Chẳng phải con bị ngọng lưỡi thôi à.” Bạch Hòa thấy điệu bộ vui mừng của hai người họ, nhớ trước đó nói trong điện thoại gì mà thi điểm cao điểm thấp không sao cả, cô vẫn là con gái ruột của bọn họ.
Làm gì có chuyện đó!
Điểm số quyết định đãi ngộ.
“Tốt rồi, con gái tôi giỏi quá! Con gái tôi sắp đi học đại học!” Bạch Hâm Thành khoe với thực khách ngồi đầy trong quán: “Hôm nay chúng tôi miễn phí tất cả bia rượu, mời mọi người chung vui! Con gái tôi thi đậu đại học rồi! Ha ha ha thi được 635 điểm!”
Cả quán ăn hoan hô, sôi nổi chúc mừng Bạch Hâm Thành, nói ông cuối cùng cũng hết khổ, con gái ông có tương lai sáng lạn.
“Vẫn còn kém nhiều lắm, sau này phải cố gắng nhiều.” Bạch Hâm Thành cười đến mức như sắp rách miệng.
Đường Hân cũng vui mừng nhưng trông dáng vẻ vội vàng của Bạch Hòa, bà hỏi: “Con tìm Ngôn Dịch làm gì?”
“Cậu ấy tắt máy nên con lo lắng, sợ cậu ấy thi không tốt, một mình chẳng biết đi đâu mất.”
“Ôi trời, cũng đúng.” Đường Hân gọi điện cho Ngôn Dịch, bà cũng nghe thấy tiếng thông báo tắt máy: “Thằng bé từ nhỏ đã hay nghĩ ngợi nhiều, mong là thằng bé không thi kém thật.”
Có một dì ngồi bàn bên cạnh nghe bọn họ nói thì bưng chén lên chen lời: “Năm trước ở phố đối diện có thằng nhóc nhà lão Tần bán thịt khô nướng, do thi đại học điểm thấp nên nghĩ quẩn trong lòng, cộng thêm mẹ thằng bé mắng cũng quá đáng thật. Thằng bé mất tích cả đêm, ngày hôm sau vớt được thi thể ngoài biển, khiến cho ba mẹ thằng bé đau lòng khôn nguôi. Cô nói xem, mấy đứa nhóc thời nay chịu áp lực kém quá, ít nhiều gì cũng mắc bệnh tâm lý!”
Nghe vậy, Đường Hân và Bạch Hòa sợ hãi trợn tròn mắt, nhất là Bạch Hòa, nếu Kỳ Lãng không nhanh tay lẹ mắt đỡ cô, cô đã nhũn hết chân ngã ra đất.
“Không đến mức đó đâu.” Kỳ Lãng ung dung nói: “Thật sự không đến mức đó, Ngôn Dịch không phải loại người như thế.”
“Chuyện này không thể đánh cược được.” Đường Hân sợ hãi nói: “Chuyện quan trọng như thi đại học, A Nhất nhà chúng ta đã nỗ lực đến thế, chẳng may lỡ đâu thi không tốt thật, thằng bé luẩn quẩn trong lòng, chúng ta biết ăn nói thế nào với ba thằng bé đây?”
“Con... Con đi tìm cậu ấy.” Bạch Hòa nói xong thì quay người chạy khỏi quán ăn đêm.
Đường Hân đuổi theo, Bạch Hâm Thành thấy vậy cũng đi theo ra ngoài: “Cùng đi tìm.”
“Ba mẹ, hai người ở lại trong tiệm đi, có khi đợi lát nữa A Nhất quay về quán thì sao? Hơn nữa còn nhiều khác trong quán như thế, không thể quăng bọn họ ở đó mặc kệ được.”
“Thôi được, con và Kỳ Lãng cùng nhau đi tìm thằng bé xem sao.”
Bạch Hòa và Kỳ Lãng cùng quay về nhà một chuyến. Kỳ Lãng lôi chiếc moto Harley cũ vô dụng ra, chở Bạch Hòa đi đường quốc lộ đến bãi biển.
Nếu Ngôn Dịch không về nhà, có thể anh một thân một mình ra biển.
Nghĩ đến lời dì ban nãy nói, tìm được thi thể ngoài biển, Bạch Hòa sợ đến mức mất hồn mất vía.
“Đừng lo lắng quá, thằng nhóc kia sẽ không làm thế đâu.”
“Em biết, em biết cậu ấy sẽ không làm vậy, nhưng...”
Chuyện này giống như bị chó cắn rồi tiêm vacxin phòng dại, đều sẽ không có vấn đề gì cả nhưng một khi xảy ra vấn đề gì, nó sẽ liên quan trực tiếp đến tính mạng.
Vốn chẳng thể đánh cược được.
Kỳ Lãng đạp ga cả quãng đường, tìm kiếm dọc theo đường ven biển còn Bạch Hòa phụ trách mở to mắt nhìn những người đi dạo trên bãi cát, xác định bóng dáng Ngôn Dịch.
Không ngờ một lúc sau tìm được anh thật.
Ngôn Dịch ngồi một mình trên bờ biển hóng gió.
Áo phông ngắn tay phối với quần đen, mái tóc ngắn bị gió thổi rối bời, đường nét trên mặt thanh tú nhạt nhẽo như tranh thủy mặc, vẻ mặt thờ ơ, ánh sáng mờ ảo từ đèn đường và từ những chiếc thuyền chài hắn lên người anh.
“Ngôn Dịch!”
Bạch Hòa nhảy từ trên xe xuống: “Cậu ở đây làm gì?”
Nghe tiếng gọi vội vã của cô gái, Ngôn Dịch quay đầu nhìn cô, con ngươi đen nhánh như bóng đêm phủ một tầng sương mỏng.
Khối đá cuội trong tay anh bị ném văng ra.
Bạch Hòa vô cùng lo lắng chạy đến bên cạnh anh, cô túm lấy ống tay áo ngắn của anh, cứ như sợ anh sẽ chạy trốn.
“Tâm trạng không tốt, muốn ở một mình một lúc.” Ngôn Dịch mờ mịt nhìn cô, lại nhìn Kỳ Lãng chống xe máy bên cạnh: “Có chuyện gì thế?”
“Cậu tắt điện thoại di động!”
Ngôn Dịch lấy di động ra nhìn rồi bình thản nói: “Đúng thật.”
“...”
Nghe giọng điệu bình tĩnh của Ngôn Dịch, Bạch Hòa thật sự bức bối, cảm xúc như thác nước vỡ đê, không cách nào níu giữ lại được, nước mắt như hạt đậu không ngăn nổi lăn xuống, cô nức nở nghẹn ngào: “Cậu làm gì à, cậu... Cậu làm tớ lo chết đi được! Cậu một thân một mình chạy ra bờ biển làm gì? Còn không nghe điện thoại, làm người khác lo sợ...”
Thấy cô khóc, lúc này Ngôn Dịch mới hoảng hốt, vội vàng cúi người trấn an. Anh dùng mu bàn tay lau nước mắt cho cô: “Di động hết pin, tớ chỉ muốn đến bờ biển hóng gió một chút thôi, cho bản thân được yên tĩnh một lúc, tớ sẽ không làm bậy, cậu hiểu tớ mà...”
Bạch Hòa ôm lấy vòng eo thon chắc của anh, cô dùng toàn bộ sức lực mình có ôm chặt lấy Ngôn Dịch.
Cứ như chỉ một giây nữa thôi cô sẽ đánh mất anh: “Nếu cậu thật sự xảy ra chuyện gì thì tớ biết ăn nói sao với chú Ngôn, cậu... Cậu phải sống cho tốt! Cậu đã hứa với tớ rồi!”
Ngôn Dịch từ từ chậm rãi ôm cô vào trong lòng, xiềng xích cô bằng cánh tay cơ bắp rắn chắc, đầu ngón tay luồn vào trong mái tóc Bạch Hòa: “Bạch Hòa, tớ sẽ không làm gì dại dột, đừng lo lắng.”
Cô gái nức nở rồi dần bình tĩnh lại, nhưng cô vẫn không buông anh ra.
Giờ phút này sự quyến luyến và ỷ lại của Bạch Hòa đối với anh lên đến đỉnh điểm.
Ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện ra rằng cô không thể xa rời Ngôn Dịch đến mức này.
“Thi kém thì đã sao, không sao cả.”
Bạch Hòa giống như đang vuốt lông cho con chó nhỏ, cô nhẹ nhàng vỗ về phần tóc ngắn ở gáy Ngôn Dịch: “Về sau tớ có thể nuôi cậu, chắc chắn sẽ không để cậu đói bụng.”
“Bạch Hòa, trong lòng cậu tớ quan trọng không? Trừ ba mẹ, có quan trọng hơn bất kỳ kẻ nào khác không?”
“Cậu đang nói vớ vẩn gì đó, điều đó là đương nhiên!” Bạch Hòa không chút do dự đáp.
Ngôn Dịch ôm sát cô, anh ngước đôi mắt đen lên, không chút tiếng động nhìn Kỳ Lãng.
Kỳ Lãng đút một tay vào túi quần, dựa vào xe, nhíu mày nhìn anh.
Anh ấy đã đọc được sự uy hiếp không chút tiếng động ở đáy mắt Ngôn Dịch.
Đó là sự tuyên thệ chủ quyền ở một con dã thú giống đực.