Bộ ba vô tư

Ngôn Dịch chỉ mặc duy nhất chiếc áo ba lỗ đen rồi đi xuống tầng.
 
Phía xa xa, thủy triều vỗ bờ.
 
Nhà Kỳ Lãng nằm ở khu biệt thự ven biển trong chung cư Sâm Tự và tách biệt với những khu dân cư cao tầng phía sau, có thể đi qua vườn hoa bên trong nhưng sẽ bị chốt an ninh chặn lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hộ gia đình ở khu dân cư cao tầng không thể ra vào khu biệt thự, các tiện ích nội bộ chỉ dành riêng cho dân cư của khu biệt thự sử dụng.
 
Có điều Ngôn Dịch và Kỳ Lãng đã chơi với nhau từ khi còn nhỏ, bảo vệ quen mặt nên cũng không ngăn cản.
 
Nhưng Ngôn Dịch không định nghe theo lời Bạch Hòa tới nhà Kỳ Lãng để lấy “đồ cần thiết.”
 
Những thứ mà Kỳ Lãng đã chạm vào, Ngôn Dịch không muốn cho Bạch Hòa dùng.
 
Anh đi thẳng ra khỏi khu dân cư, bước vào một cửa hàng tiện lợi đang bật đèn sáng trưng.
 
Đứng cạnh kệ hàng, Ngôn Dịch chọn mấy loại mà cô thường dùng ra xem. Hãng đấy ra kiểu mới nên Ngôn Dịch cũng cẩn thận so sánh hai loại cũ mới, thấy loại mới có thêm thành phần là bạc hà và cây ích mẫu.
 
Bạc hà? Ngôn Dịch nhăn mày, không định mua loại đó nữa mà tiếp tục lựa một loại khác mà mình cho là không tệ lắm. Anh lấy hẳn mấy gói ban ngày, ban đêm và dạng quần cho Bạch Hòa rồi ra trước quầy tính tiền.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mua cho chị gái em à?” Chị gái thu ngân cười hỏi.
 
Cô ấy mới làm việc được một thời gian ngắn nhưng cũng quen mặt Ngôn Dịch và Bạch Hòa, hai người thường cùng nhau tới mua coca và đồ ăn vặt, thuộc dạng khách quen của hàng luôn rồi.
 
Ngôn Dịch quét mã QR rồi xách túi đi: “Cô ấy không phải chị của em.”
 
“Hả, không phải à?”
 
“Không phải.”
 
Hai chữ này mang một sức nặng rất lớn trên đầu lưỡi anh.
 
Khi Ngôn Dịch về tới nhà, Bạch Hòa vẫn đang tắm trong nhà chờ anh về. Ngôn Dịch đưa túi qua khe cửa, Bạch Hòa nhìn một chút, bỗng ngạc nhiên: “Không phải loại tớ hay dùng hả?”
 
“Loại này đắt hơn một chút, cậu thử xem.” Ngôn Dịch đứng ngoài cửa cất tiếng: “Tớ thấy khá tốt.”
 
“Cậu đã dùng bao giờ đâu mà biết.”
 
“Thì thử đi, dùng không ok thì đổi.”
 
Bạch Hòa nhún vai, không phản đối nữa.
 
Ngôn Dịch là một chàng trai rất biết tính toán, anh thích khiến Bạch Hòa cảm thấy đồ mà anh mua tốt và dần dần thay đổi thói quen sử dụng trước kia của cô.
 
Ví dụ như cô thích ăn một hãng bột củ sen nào đó, nhưng Ngôn Dịch sẽ tìm và giới thiệu cho cô một loại khác ăn ngon hơn, giá rẻ hơn mà lại còn mix với các loại hạt và hoa quả sấy khô, thế là chỉ ăn một lần thôi mà Bạch Hòa đã chết nghiện món đó.
 
Trừ cái đó ra, ngay cả trong đời sống sinh hoạt, Ngôn Dịch cũng có thể đưa ra những lựa chọn tham khảo tốt hơn cho Bạch Hòa. Kể cả lúc Bạch Hòa và bạn thân đi dạo phố mua quần áo thì Ngôn Dịch cũng sẽ đi cùng bọn họ.

 
Tất cả quần áo váy vóc của Bạch Hòa đều do Ngôn Dịch tỉ mỉ cẩn thận lựa chọn.
 
Quả thực Ngôn Dịch có mắt lựa đồ hơn cô, gu thẩm mỹ cũng rất cao nên Bạch Hòa sẵn lòng thử những món đồ mà anh chọn, cho phép bản thân được uốn nắn thành dáng vẻ mà anh thấy hài lòng.
 
Bạch Hòa thật sự rất thích Ngôn Dịch ở nhà của mình. Em trai thần tiên cỡ này đây, đã đồng ý đi mua sắm cùng mà lại còn đưa ra được những ý kiến tham khảo nữa chứ, đúng là có thể gặp nhưng không thể cầu được.
 
Trước khi đi ngủ, Ngôn Dịch rót cho cô một cốc nước đường đỏ nhưng chỉ khoảng một ngụm, bởi vì trước khi đi ngủ không nên uống nhiều nước quá.
 
Sau khi tắt đèn, Bạch Hòa nghĩ tới chuyện thi đại học nên cứ trằn trọc mãi không ngủ được, cô nghiêng người rồi hỏi lớp ván gỗ mỏng manh: “A Nhất, cậu đã ngủ chưa?”
 
“Chưa.” Giọng anh rất trầm và đầy sức hút.
 
Bạch Hòa đã tự mình trải qua giai đoạn Ngôn Dịch vỡ giọng, từ nhẹ nhàng rồi chuyển sang trầm lắng như bây giờ.
 
“Hỏi cậu một câu nhé, câu định thi vào trường nào?”
 
“Tớ chưa nghĩ ra, xem điểm đã.”
 
“Vậy cậu thi thế nào? Có chắc chắn không?”
 
“Không chắc lắm.” Ngôn Dịch không dám nói tự tin quá, kiểu gì cũng phải chừa lại cho mình đường lui. Không giống như Kỳ Lãng, lúc nào cũng có khí thế “Đệ nhất thiên hạ ngoài ta đây còn ai.”
 
“Tớ nghĩ tớ tiêu rồi.” Bạch Hòa không ngủ được cũng vì chuyện này: “Hôm nay tớ đối chiếu đáp án với Kỳ Lãng, sai hai câu. Ôi, có khi tớ phải học lại mất.”
 
“Đừng bi quan như thế, mới hai câu thôi mà.”
 
“Nhưng bọn tớ mới đối chiếu có hai câu thôi.”
 
“...”
 
Bạch Hòa càng nghĩ càng lo, ngồi bật dậy: “Nếu các cậu đều đi học đại học, vậy thì chỉ còn một mình tớ phải học lại. Phải làm sao đây, tớ không muốn học lại đâu! Nhưng mà… Không đạt được số điểm như hy vọng thì tớ không cam lòng học một trường đại loại như vậy đâu.”
 
Ngôn Dịch ngẫm nghĩ, nói: “Tớ đoán là mình cũng làm bài không tốt lắm, nếu không đạt điểm số điểm lý tưởng thì có lẽ tớ cũng học lại.”
 
“Hả, thật không?” Bạch Hòa như tìm được vị cứu tinh: “Điểm số lý tưởng của cậu là bao nhiêu?”
 
“720.”
 
Bạch Hòa: …
 
Xin lỗi, làm phiền rồi.
 
“A Nhất, cậu yêu cầu cao như thế thì chắc chắn phải học lại rồi!”
 
“Ừm, chắc là học cùng cậu.”
 
“Thực ra… Hạ xuống một chút cũng không phải không được, hơn sáu trăm điểm vẫn vào được rất nhiều trường thuộc 985 mà.”

 
“Không hạ.”
 
Bạch Hòa lại nằm xuống, nghe thấy Ngôn Dịch kiên quyết dứt khoát như thế thì thấy yên tâm hơn hẳn.
 
Dù không thi tốt nhưng có Ngôn Dịch ở lại cùng thì cô cũng không cảm thấy học lại là chuyện gì kinh khủng nữa.
 
Bạch Hòa thoải mái nằm ngủ: “A Nhất.”
 
“Bạch Hòa.”
 
“Gọi tớ là chị đi.”
 
“Bạch Hòa.”
 
“Hừ!”
 

 
Nửa đêm, Bạch Hòa tỉnh dậy vì cơn đau bụng dữ dội quằn quại, cô ôm bụng, đau tới nỗi cuộn người để ngồi dậy.
 
Cô khó chịu bò ra khỏi giường rồi chạy vào nhà vệ sinh, cơn đau quặn thắt không hề thuyên giảm chút nào, Bạch Hòa đau đớn ôm gối.
 
“Đau, đau, đau quá đau quá.”
 
Ngôn Dịch ngủ không sâu, nhận thấy phòng bên có tiếng động bèn gõ nhẹ cửa: “Bạch Hòa, tớ vào được không?”
 
“Vào…”
 
Anh bước vào căn phòng nhỏ với gam màu chủ đạo là xanh bạc hà của cô, Ngôn Dịch ngồi xổm cạnh giường và nhìn Bạch Hòa đầy lo lắng: “Đau lắm hả?”
 
Bạch Hòa mở mắt ra, nhìn thấy Ngôn Dịch.
 
Anh mặc một chiếc áo ba lỗ đen bó sát, làn da trắng lạnh bám vào cơ bắp cánh tay, mang lại cảm giác đầy mạnh mẽ.
 
Ngôn Dịch đỡ cô dậy, đứng dậy đi tìm thuốc trong ngăn kéo của cô.
 
Không còn một viên chống viêm ibuprofen nào trong lọ, chỉ còn lại cái hộp không.
 
“Hết rồi sao?”
 
“Hình như là… Uống hết từ lần trước rồi, cứ bảo mua mà lần nào cũng quên.”
 
Ngôn Dịch thở dài: “Sau này uống hết thì nhớ nói với tớ.”
 
Bạch Hòa rất mau quên, nhưng Ngôn Dịch lại là người không quên bất cứ thứ gì.

 
Thấy anh ra ngoài, Bạch Hòa vội hỏi: “Cậu đi đâu?”
 
Anh ngồi ở bên giường, mặc quần dài: “Mua thuốc.”
 
“Bây giờ là hơn nửa đêm rồi đấy.”
 
“Tiệm thuốc mở 24/24.”
 
Ngôn Dịch nói xong rồi đẩy xe đạp đi vào thang máy.
 
Sau khi xem bản đồ, cửa hàng thuốc mở 24/24 gần nhất cũng cách chung cư Sâm Tự sáu kilomet. Ngôn Dịch ngồi lên xe rồi lao thẳng đi như bay, cả đoạn đường không hề ngơi nghỉ cho tới tiệm thuốc, mua xong thuốc ibuprofen rồi lại vội vàng đi một mạch về nhà.
 
Đến khi vào nhà, Bạch Hòa nhìn thấy anh rũ rượi mồ hôi vì nóng, sau lưng đã ướt đẫm, mồ hôi trên trán cũng nhỏ thành từng giọt.
 
Chưa tới nửa tiếng mà Ngôn Dịch đã quay lại, không cần nghĩ cũng biết anh đi nhanh tới cỡ nào.
 
“Ngốc quá, bắt xe là được mà.”
 
Ngôn Dịch đỡ cô ngồi xuống, nhét viên thuốc con nhộng vào miệng cô rồi đưa cốc nước tới: “Vội quá nên quên mất.”
 
Bạch Hòa uống thuốc rồi nhẹ nhàng nằm xuống. Ngôn Dịch đắp túi sưởi cầm tay lên bụng cô. Bạch Hòa thấy túi sưởi nóng quá sợ làm cô chết ngốp giữa hè, thế là Ngôn Dịch đành dùng tay của mình để sưởi ấm cho cô.
 
Xuyên qua lớp vải mỏng của chiếc váy ngủ, cô gái nhỏ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh, vừa phải, rất thoải mái.
 
Không đau như trước nữa rồi.
 
Cô nghiêng đầu nhìn anh rồi bật cười.
 
“Cười cái gì đấy?” Ngôn Dịch hơi ngại, dời mắt xuống mép giường.
 
“A Nhất, không có em thì bà chị này phải làm sao đây, cuộc đời cứ như kẻ khuyết tật cấp độ mười vậy.”
 
Câu này không phải Bạch Hòa nói mà là mẹ cô thường hay đùa như thế. Bà ấy thường bảo, ôi trời ạ, từ ngày Ngôn Dịch tới nhà mình là chăm sóc Tiểu Bách Hợp thành người tàn tật luôn rồi.
 
Vì ba mẹ làm việc vào buổi tối nên ban ngày sẽ phải ngủ bù, đến khi thức dậy thì cần phải ra chợ mua nguyên liệu để bán hàng. Ban đầu họ định thuê bảo mẫu cho Bạch Hòa, nhưng từ ngày Ngôn Dịch đến là nhà không còn chỗ ở cho bảo mẫu nữa.
 
Lúc đầu hai vợ chồng còn bận tâm việc hai đứa nhỏ tự mình sinh hoạt, nhưng không ngờ Ngôn Dịch lại biết chăm sóc người khác như thế. Anh biết nấu cơm ngon mà lúc nào cũng cẩn thận tỉ mỉ chẳng chê vào đâu được, hoàn toàn không cần ba mẹ phải lo lắng.
 
Ngôn Dịch che mắt cô lại, bảo cô mau ngủ đi, đừng nhìn chằm chằm anh như thế nữa.
 
Chẳng biết ngại tí nào.
 
Bạch Hòa vẫn mở to mắt nhìn anh, khóe môi vương ý cười tươi tắn.
 
“Không có A Nhất thì tớ đúng là vô dụng mà.”
 
“Không rời khỏi tớ được phải không?”
 
“Tất nhiên rồi!”
 
“Thế thì đừng rời đi, mãi ở cạnh nhau.”
 
“Được thôi.” Bạch Hòa thở dài: “Nhưng mà rồi cũng phải tách ra thôi, cuộc đời làm gì có bữa tiệc nào không tàn chứ.”
 
“Đừng nói những câu như thế.” Sắc mặt Ngôn Dịch đầy nặng nề, rõ ràng là không vui: “Bữa tiệc của chúng ta sẽ không tàn.”

 
“Thế thì tụi mình phải cố gắng kiếm tiền rồi mua biệt thự lớn! Như thế thì tương lai dù có kết hôn thì vẫn có thể ở gần nhau.” Bạch Hòa nói rất ngây thơ.
 
Ngôn Dịch không phản ứng lại câu cuối cùng của cô, đáy mắt thấp thoáng mây mù.
 

 
Khi Ngôn Dịch xối nước tắm xong thì Bạch Hòa đã ngủ say rồi.
 
Anh đứng bên cửa ngắm nhìn gương mặt đang say giấc nồng yên bình của cô, sau đó đi thẳng tới và ngồi xổm cạnh chiếc giường đơn nhỏ một người ngủ của cô mà không có sự cho phép của Bạch Hòa.
 
Ngón tay Ngôn Dịch nhẹ nhàng lướt lên bờ mi mềm mại của cô, chiếc mũi cao dọc dừa, đôi môi hồng hào bóng mịn…
 
“Cậu muốn kết hôn với ai?” Giọng anh trầm thấp dịu dàng.
 
Nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, Ngôn Dịch đi ra ngoài xem. Ba mẹ đã bán hàng xong và về nhà, sắc mặt có hơi mỏi mệt.
 
“Cô, chú ạ.”
 
“Ngôn Dịch, cháu vẫn chưa ngủ sao?” Bạch Hâm Thành ngạc nhiên hỏi: “Không phải chú đã bảo cháu về nghỉ ngơi sớm chút hả?”
 
“Chị đau bụng nên cháu đi mua thuốc, vừa mới về ạ.”
 
“Có chuyện gì thế?” Mẹ Đường Hân buông sổ sách xuống, lo lắng hỏi: “Ăn linh tinh bị đau bụng hả?”
 
“Đến kỳ kinh nguyệt, không sao đâu ạ.”
 
Bà ấy thở phào nhẹ nhõm.
 
“Cô chú cũng vừa mới xong việc, hôm nay là ngày tốt nghiệp cấp ba có khác, đông khách thật.” Bạch Hâm Thành vui vẻ nhìn Ngôn Dịch: “Tiểu Ngôn, vất vả cho cháu phải chăm chị rồi.”
 
“Chuyện cháu nên làm thôi ạ.”
 
Ngôn Dịch bưng hai bát canh trứng gà từ trong phòng bếp ra: “Cô chú ơi, canh vẫn nóng đấy ạ. Cháu nghĩ lúc cô chú về uống một chút để lót dạ cho dễ ngủ ạ.”
 
“Ôi trời thằng bé này.” Đường Hân ngại ngùng trả lời: “Cháu còn nhỏ vậy mà đã để cháu chăm sóc cô chú rồi. Sau này đừng nấu nướng gì, cô chú ăn ở ngoài quán là được rồi.”
 
“Không có gì đâu ạ. Giờ tốt nghiệp rồi, cháu cũng không biết mình còn được nấu thêm bao nhiêu lần nữa.”
 
Bạch Hâm Thành ngắm nhìn cậu nhóc hiểu chuyện này, trong lòng cảm thấy thân thiết hơn cả con ruột của mình.
 
“Ngôn Dịch này, chú đã bàn với cô rồi. Cháu ở nhà của chúng ta cũng đã lâu, bây giờ cô chú tính dời hộ khẩu của cháu sang đây để nhận nuôi, sau này cô chú coi như là ba mẹ của cháu.”
 
“Đúng vậy.” Đường Hân vội nói: “Chuyện này cô đã bàn bạc với chú mấy năm trước rồi. Lúc đấy cháu còn nhỏ, sợ là khó chấp nhận việc có ba mẹ mới nên không nói ra. Bây giờ cháu mười bảy tuổi rồi, cũng trở thành người lớn rồi nên cô chú rất mong chúng ta sẽ thành người một nhà, chị cháu chắc chắn sẽ rất vui.”
 
Ngôn Dịch giấu bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm ở sau lưng.
 
“Cháu cảm ơn cô chú. Hai người đối xử với cháu rất tốt, nhưng cháu cũng có ba mẹ, xin lỗi cô chú, cháu không đồng ý được ạ.”
 
Bạch Hâm Thành và Đường Hân lúng túng nhìn nhau rồi vội vàng nói: “Cô chú không phải định thay ba mẹ cháu, chỉ là bọn chú muốn chúng ta có thể trở thành người một nhà.”
 
Ngôn Dịch im lặng một lát, nở nụ cười dịu dàng với hai người…
 
“Cô chú, tất nhiên chúng ta sẽ thành người một nhà rồi ạ, đây là chuyện không phải bàn cãi ạ.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận