Bộ ba vô tư

Chưa đến 0 giờ đêm, ba mẹ cô đã dọn quán về nhà, vệ sinh cá nhân sớm rồi đi ngủ luôn để chuẩn bị sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ sẽ đến nghĩa trang thăm mộ ba của Ngôn Dịch.
 
Bạch Hòa trở về phòng, trên người cô vẫn còn phảng phất hơi ẩm ấm áp của phòng tắm. Cô lau khô mái tóc dài của mình, rồi ánh mắt cô vô tình thoáng qua Ngôn Dịch đang ngồi đọc sách bên bàn học, cô thấy quyển sách dày cộp mà anh đang cầm chính là quyển “Sổ tay hướng dẫn điền nguyện vọng thi Đại học”.
 
Quyển sách này được nhà trường phát cho học sinh, mỗi người có một quyền. Nó hỗ trợ học sinh cấp ba tham khảo để điền nguyện vọng, bên trong có những thông tin chi tiết về số điểm trúng tuyển và điểm xét riêng của từng ngành học của các trường đại học trên cả nước qua các năm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bạch Hòa tò mò đến gần, cô thấy Ngôn Dịch không chỉ đọc không, mà anh thậm chí còn ghi chép. Trong quyển vở đó, anh ghi lại chi chít những ngành học, điểm xét tuyển, và cả thành phố của một vài học viện, đại học, hơn nữa Ngôn Dịch còn phân tích ưu, khuyết điểm từng nơi để làm so sánh.
 
Đối với học tập, và những thứ khác trong cuộc sống, anh luôn luôn nghiêm túc cố gắng hết sức mình.
 
Nhưng mà, anh chính là thủ khoa của cả tỉnh cơ mà!
 
Chẳng phải anh cứ nhắm mắt cũng có thể điền tên trường đại học rồi sao.
 
“Nhất, cậu không ghi đại học Thanh Hoa, hay đại học Bắc Kinh sao?”
 
Ngôn Dịch nghe cô hỏi thì quay đầu lại, đặt sách xuống, sau đó anh lấy máy sấy tóc từ ngăn kéo ra, bảo Bạch Hoà ngồi vào ghế công thái học của mình, rồi anh đứng lên sấy tóc giúp cô.
 
Động tác vô cùng thành thạo, hẳn Ngôn Dịch đã làm chuyện này ít thì tám trăm, nhiều thì hàng nghìn lần rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Hòa cúi đầu, cô lật xem quyển sổ tham khảo để điền nguyện vọng của anh, nhiều trang sách bị anh gấp lại, những dòng ghi chú và đánh dấu xanh xanh đỏ đỏ gạch đầy trong sách, có thể thấy anh đọc rất cẩn thận.
 
Động tác của Ngôn Dịch vẫn rất nhẹ nhàng như mọi khi, từng lọn từng lọn tóc của cô đều được anh sấy khô. Thỉnh thoảng những ngón tay anh chạm nhẹ vào vành tai lạnh lẽo của cô, khiến nhịp đập trái tim dường như nhanh hơn.
 
Tất nhiên, chỉ có anh mới cảm thấy tim mình đập nhanh hơn thôi, còn Bạch Hoà hoàn toàn không nhận ra.
 
"Tớ đang hỏi cậu đó." Cô nói: "Cậu đâu cần phải xem mấy trường này đâu, điểm của cậu chắc chắn vào được Thanh Hoa hoặc Đại học Bắc Kinh rồi."
 
Ngôn Dịch nói: “Tớ không đăng ký hai trường đó đâu.”
 
“Hả, vì sao vậy?”
 
“Tớ muốn đăng ký vào trường Đại học Y khoa.”
 
“Cũng đúng nhỉ.” Bạch Hòa ngẫm nghĩ: “Thanh Bắc cũng có Học viện Y khoa cơ mà.”
 
“Tớ muốn học ngành Phẫu thuật tạo hình của Đại học Y khoa, nơi đó mới là chuyên nghiệp nhất.” Mục tiêu của Ngôn Dịch cực kỳ rõ ràng, cụ thể.
 
Bạch Hà cảm nhận được những ngón tay thô ráp của anh đang nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo bỏng trên cổ mình, tạo ra cảm giác tê tê khó chịu, cô không kìm được mà run lên.
 
“A Nhất, thật ra cậu không cần vì chuyện này mà đi học ngành Phẫu thuật tạo hình, có lẽ trước khi cậu học xong, tớ đã để dành đủ tiền để phẫu thuật rồi.” Bạch Hoà nói nửa đùa nửa thật: "Hãy cứ chọn ngành mà cậu thích đi."
 
“Đây cũng là ngành mà tớ thích mà.” Ngôn Dịch nói rất thẳng thắn: “Học ngành này xong thì sau này ra trường việc sẽ có nhiều cơ hội việc làm, thu nhập cũng cao. Tớ đã nghĩ kỹ rồi, nếu không học ngành này thì tớ sẽ học ngành Nha sĩ. Nhưng mà lúc nào cũng phải nhìn khoang miệng của người khác thì chắc tớ không chịu nổi mất, cho nên chỉ nghĩ thế thôi chứ không chọn thật.”
 
“Thì ra là muốn kiếm tiền à!” Bạch Hòa nở nụ cười: “Thế thì không vấn đề gì. Bây giờ có rất nhiều người có nhu cầu phẫu thuật thẩm mỹ và chỉnh hình, giờ không chỉ riêng phụ nữ, mà cả đàn ông cũng đã bắt đầu quan tâm đến ngoại hình rồi, tương lai cơ hội việc làm của ngành này chắc chắn sẽ rất cao.”
 
“Ừm.”
 
“Thế cậu đã chọn được trường nào chưa?”
 
Ngôn Dịch đặt máy sấy xuống, rồi anh ngồi lên tay vịn ghế bên cạnh cô, lật giở cuốn sách tham khảo đăng ký nguyện vọng ra, mở tới trang có “Đại học Y khoa Bắc Lý”.
 
“Đại học Y khoa Bắc Lý là trường đại học y thuộc hàng đầu của cả nước, nhất là ngành Phẫu thuật Chỉnh hình của họ. Đó là ngành được quốc gia tập trung xây dựng, trường còn được Ủy ban Y tế và Bộ Giáo dục xây dựng kết hợp giữa bệnh viện và trường học, có mười ba bác sĩ top đầu, trong đó có ngành Phẫu thuật Chỉnh hình.”
 
Bạch Hòa thấy Ngôn Dịch đã tìm hiểu chi tiết cặn kẽ như thế thì hiểu rằng anh đang muốn chọn đại học này rồi.
 
“Tuy rằng điểm cao như thế mà không đăng ký vào đại học Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh thì hơi tiếc, nhưng mà cậu đã có lý tưởng của mình rồi, vậy thì cứ làm những gì mà con tim mình mách bảo đi.”
 
Ngôn Dịch không tỏ vẻ gì, anh lặng lẽ lật sang trang khác, dòng chữ “Đại học Bắc Lý” in trên trang giấy lộ ra, sau đó anh hỏi cô: “Vậy còn cậu thì sao, cậu đã chọn được trường nào để đăng ký chưa?”
 
“Tớ còn chưa chọn được.” Bạch Hòa tựa người vào lưng ghế, thở dài…
 
“Nếu điểm thi của tớ có thể cao hơn từ mười đến hai mươi điểm, thì tớ đã có nhiều sự lựa chọn hơn rồi. Bây giờ giống như trông lên thì chẳng bằng ai, ngó xuống chẳng ai bằng mình vậy. Tớ muốn đăng ký trường nào tốt một chút, nhưng lại sợ sẽ trượt.”
 
“So với đợt thi thử thì điểm thi này của cậu đã cao hơn nhiều lắm rồi mà.”
 
“Cũng đúng.” Bạch Hòa tự nhủ: “Con người phải biết thế nào là đủ. Trước đó điểm của tớ chỉ loanh quanh trong khoảng điểm chuẩn của đại học loại một, vậy mà giờ vượt lên hơn mấy chục điểm như thế này, tớ lợi hại quá đi!”
 
“Đúng.” Ngôn Dịch dịu dàng sờ đầu cô: “Cậu xem trường đại học này đi.”
 
Anh đưa những ghi chú mà anh viết về Đại học Bắc Lý cho Bạch Hoà: “Bắc Lý và Nam Tương đều là thành phố ven biển, nhưng Bắc Lý ở gần hơn, đi tàu cao tốc chỉ mất nửa ngày là đến, cậu có thể về nhà bất cứ lúc nào. Và Đại học Bắc Lý có ban khoa học xã hội tốt nhất, các ngành lịch sử, văn học, giáo dục học, nghệ thuật và tài chính kế toán đều rất mạnh, cậu sẽ có rất nhiều lựa chọn.”
 
Đương nhiên là Bạch Hòa biết đến trường Đại học Bắc Lý, đó là một trường đại học nổi tiếng với ban xã hội, hơn nữa bởi vì xây dựng gần biển, cho nên khung cảnh vô cùng xinh đẹp, từ phòng ký túc xá cũng có thể nhìn ra phía biển. Thậm chí trường đại học này còn từng trở thành xu hướng tìm kiếm, là một trường đại học lý tưởng trong lòng rất nhiều học sinh. 
 
Trước đây Bạch Hoà không dám nghĩ mình có thể thi đậu vào ngôi trường này, nhưng khi nhìn điểm chuẩn của các năm trước, Bạch Hoà có thể chắc chắn rằng với số điểm của mình, cô có thể đỗ vào trường này.
 
Ngôn Dịch thấy cô chăm chú lật xem tài liệu về Đại học Bắc Lý thì mới thì thầm bên tai cô: “Đại học Bắc Lý và Đại học Y khoa Bắc Lý chỉ cách nhau một con phố, trước đây Đại học Y khoa Bắc Lý chính là Học viện Y khoa của Đại học Bắc Lý, sau này mới tách ra, thậm chí hai trường vẫn còn liên thông với nhau, nghe nói thẻ sinh viên cũng có thể dùng chung.”
 
“Ồ, như thế ư.” Tâm trạng của Bạch Hòa cuối cùng mới đi lên được một chút: “Nếu tớ đăng ký Đại học Bắc Lý, vậy chẳng phải giống như là học cùng một trường với Nhất sao?"
 
“Cậu muốn học chung một trường đại học với tớ à?”
 
“Muốn chứ sao! Đương nhiên là tớ muốn rồi!” Bạch Hòa nói: “Chúng ta còn có thể cùng học với nhau thì tốt quá, sau này cũng có thể về nhà cùng nhau, cũng không cần cô đơn một mình đi tàu cao tốc nữa.”
 
“Vậy…”
 
Ngôn Dịch cẩn thận thăm dò: “Đưa Đại học Bắc Lý vào danh sách tham khảo nhé chị?”
 
Bạch Hòa nhướng mày.
 
Thật là hiếm hoi.
 
Mười mấy năm nay cô đã không được nghe anh gọi mình là chị rồi. Thằng nhóc này luôn luôn sĩ diện, bình thường chỉ gọi mình là “Bạch Hòa” mà thôi, cứ như là tự nhận mình là em trai thì là chuyện gì mất mặt lắm vậy.
 
Nhưng, tiếng “chị” này ngọt ngào quá, làm tim cô tan chảy.
 
Dường như nếu không đồng ý thì cô không phải là người chị tốt nữa ấy.
 
“À… Được, cho nó vào danh sách tham khảo đi.” Bạch Hoà nói rồi mở điện thoại, nhập vào app ghi chú bốn chữ “Đại học Bắc Lý”.
 
Mà Ngôn Dịch nhanh mắt, anh nhìn thấy trong ghi chú tham khảo của cô, ngôi trường đầu tiên được viết là...
 
Đại học Hồng Kông.
 

 
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, Bạch Hòa tự giác dậy sớm, không cần Ngôn Dịch gọi nữa. Sau khi rửa mặt, cô ngồi ở bàn trang điểm để trang điểm nhẹ.
 
Hôm nay cả nhà sẽ đi thăm mộ của ba Ngôn Dịch, cũng là ân nhân cứu mạng của cô, cho nên Bạch Hòa phải chuẩn bị cẩn thận, không thể lười biếng dẫn đến sơ sót được.
 
Năm ấy có một vụ cháy lớn, Bạch Hòa bị kẹt trong biển lửa, cô đã kêu khóc trong đau đớn.
 
Nhưng mà ngọn lửa quá lớn, cho nên không có người nào dám xông vào cứu cô ra cả. Cô tận mắt nhìn thấy ngọn lửa bùng lên, sắp nuốt chửng mọi thứ. Bạch Hòa thậm chí cảm nhận được đau đớn khi bị lửa thiêu đốt, nhưng đau đớn, đáng sợ hơn chính là cảm giác tuyệt vọng...
 
Không ai, không một ai đến cứu cô, Bạch Hòa nghe thấy tiếng hét của mẹ mình từ bên ngoài đám cháy, nhưng mà bọn họ không vào được, chẳng có bất kỳ ai có thể cứu được cô.
 
Cho đến khi cô nhìn thấy bóng dáng màu cam trong biển lửa, một chiến sĩ cứu hỏa không sợ nguy hiểm xông vào, ôm lấy cô khi cô đang hấp hối.
 
Nhưng lối ra đã bị ngọn lửa và xà ngang rơi sập xuống chặn lại, ông ấy chỉ có thể bế cô lên tầng hai, sau đó ném cô ra ngoài cửa sổ.
 
Ở dưới đã chuẩn bị sẵn đệm hơi cứu sinh, Bạch Hòa ngã trên đệm hơi cho nên cô không bị thương, nhưng ngay lúc người lính cứu hỏa chuẩn bị leo lên cửa sổ, một cây cột đổ xuống đè lên ông ấy...
 
Hình bóng màu cam đó không bao giờ có thể bước ra khỏi ngọn lửa bùng cháy dữ dội được nữa.
 
Sau ngày hôm đó, thế giới có thêm một đứa trẻ không có ba.
 
Bạch Hòa được điều trị bỏng ở khoa bỏng của bệnh viện, và tại đây, lần đầu tiên cô gặp Ngôn Dịch.
 
Người thiếu niên nhỏ bé một mình đứng trước cửa nhà xác, không khóc, trong đôi mắt là một sự trống rỗng, sâu thẳm như bầu trời đêm...
 
Ban đầu, họ hàng của anh quyết định hỏa táng thi thể của ba Ngôn Dịch, vì đó là cách xử lý thuận tiện và ít tốn kém nhất, nhưng Ngôn Dịch như nổi điên, anh ngăn chặn xe đẩy, như một con chó nhỏ phát điên, gặp ai thì cắn người đó, anh quyết không cho ai chạm vào thi thể ba mình.
 
Anh không đồng ý hỏa táng, vì ba anh đã chết trong biển lửa... Trước khi chết, không biết ông ấy đã đau đớn đến nhường nào! Ngọn lửa ấy đã lấy đi sinh mạng của ba, cho nên Ngôn Dịch không hề mong muốn thi thể vốn đã tan nát của ba mình bị ngọn lửa nuốt chửng thêm một lần nữa.
 
Ngôn Dịch là con trai của người hùng cứu hỏa, cho nên ý kiến của anh không thể không suy xét.
 
Vì vậy, thi thể của ba anh vẫn được đặt trong nhà xác, cho đến khi tổ chức lễ tưởng niệm người anh hùng xong, người ta mới chuyển đến nghĩa trang để an táng.
 
Ngôn Dịch gần như sống trong bệnh viện, mỗi ngày anh đều canh giữ ở hành lang nhà xác. Có rất nhiều người đến thăm anh, thăm ba anh, không thiếu những lãnh đạo tỉnh, thành phố, cùng rất nhiều phương tiện truyền thông, bọn họ chụp ảnh anh không ngừng...
 
Bạch Hòa cũng ở bệnh viện, cô nằm ở trong góc hành lang, dõi mắt nhìn anh từ xa.
 
Các phóng viên rất muốn chụp cảnh người thiếu niên này buồn bã khóc lóc, nhưng Ngôn Dịch không khóc.
 
Dù là trong lễ tưởng niệm, hay tại buổi lễ trao huy chương, khuôn mặt của anh vẫn vô cảm, như thể linh hồn anh đã bị lấy đi.
 
Anh thận trọng bảo vệ trái tim mình, cũng bảo vệ thi thể ba mình.
 
Cho đến đêm cuối cùng trước khi an táng, trong bóng tối tĩnh mịch, Bạch Hòa không ngủ được, cô bèn đi ra khỏi phòng bệnh. Cô muốn đến hành lang nhà xác để từ biệt người đã cứu mình.
 
Cả đời này cô sẽ không bao giờ quên hình bóng màu cam lao vào biển lửa đó.
 
Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, chú Ngôn giống như Người Nhện, như Tôn Ngộ Không, như Astro Boy, giống như tất cả những người hùng trong phim hoạt hình mà Bạch Hòa có thể nghĩ tới... từ trên trời giáng xuống, cứu mạng cô.
 
Bạch Hòa lặng lẽ bước đến nhà xác, ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu sáng hành lang, cô sợ ma, nhưng lúc này trong lòng cô đầy dũng khí, vì trong căn phòng lạnh lẽo đó nằm một người hùng.
 
Từ xa, cô nhìn thấy Ngôn Dịch.
 
Cậu thiếu niên đó đang ngồi ở góc hành lang, hai tay ôm đầu, khóc nức nở.
 
Đó là lần đầu tiên Bạch Hòa thấy anh khóc.
 
Ban đầu, cô không dám lại gần, chú Ngôn đã chết để cứu cô, cô hơi sợ Ngôn Dịch, không dám đối diện với anh.
 
Nhưng Ngôn Dịch đang khóc, trông anh nhỏ bé và gầy gò, trên người mặc một chiếc áo phông trắng in hình Ultraman bẩn thỉu, làn da anh tái nhợt, như một chú mèo con bất lực, nhỏ yếu.
 
Tình thương trong lòng Bạch Hòa chiến thắng nỗi sợ hãi, cô ngồi xuống bên cạnh anh, run rẩy vươn đôi tay ra, ôm choàng lấy anh như một người chị.
 
“Đừng khóc.” Cô an ủi: “Đừng khóc nữa.”
 
Cô tưởng rằng Ngôn Dịch sẽ đẩy cô ra, vì anh đã từ chối rất nhiều người. Khi những người lớn muốn xoa đầu hay ôm anh để an ủi anh, anh đều đẩy họ ra, từ chối bất kỳ sự tiếp xúc nào.
 
Nhưng anh không từ chối Bạch Hòa, anh chỉ bất lực ngồi bó gối, nức nở không thành tiếng, khóc thầm không thành lời.
 
Như thể anh là một đứa trẻ bị cả thế giới bỏ rơi, nỗi buồn dâng trào trong lòng như thủy triều.
 
Từ nay về sau, anh không còn có ba nữa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui