Kỳ Lãng bất ngờ bị anh đấm một cú, loạng choạng lùi về sau hai bước mới đứng vững được.
"Ngôn Dịch, cậu bị điên à?"
Ngôn Dịch túm lấy cổ áo Kỳ Lãng ấn anh ấy vào tường, đấm liên tục vào mặt anh ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ Lãng nào phải loại người dễ bị bắt nạt, sau khi phản ứng lại, liền nắm lấy cổ tay Ngôn Dịch, giơ chân đá anh văng ra.
Chàng trai lại lao đến như một con chó điên, trong mắt đầy tơ máu, ra tay tàn nhẫn, như muốn xé xác anh ấy thành từng mảnh.
Kỳ Lãng nhanh nhẹn nghiêng người, nhân cơ hội khống chế anh, đè anh xuống đất:
"Bị thần kinh à! Vừa đến đã động thủ, chỉ là chơi game không gọi cậu thôi mà, có cần phải vậy không!"
"Anh dám bắt nạt Bạch Hòa!"
"Ông đây bắt nạt cô ấy lúc nào, cũng không phải đánh nhau!"
Cuộc đối thoại của hai người hoàn toàn không cùng một tần số, Bạch Hòa nghe thấy tiếng động đánh nhau bên ngoài, đoán chừng hai người lại đánh nhau rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà trò chơi trong tay vẫn chưa kết thúc, nếu lúc này dừng lại, chắc là phải chơi lại từ đầu.
Vì vậy, cô kiên nhẫn tiếp tục chơi.
Dù sao thì Kỳ Lãng và Ngôn Dịch đánh nhau từ nhỏ đến lớn, chỉ cần không mất mạng là được.
Cuối cùng, vượt qua màn chơi thành công, Bạch Hòa thở phào nhẹ nhõm, ném tay cầm chạy ra ngoài…
"Dừng tay! Đừng đánh nữa!"
Kỳ Lãng và Ngôn Dịch đã dừng tay từ lâu, đang giằng co với nhau như kẻ thù, thở hổn hển.
Ngôn Dịch nhìn thấy Bạch Hòa, lao đến, nâng mặt cô lên lo lắng hỏi: "Có bị bắt nạt không?"
"Bắt nạt, ai bắt nạt tớ?"
Nhìn thấy dáng vẻ của anh, Kỳ Lãng mới chậm chạp nhận ra.
Anh ấy và Bạch Hòa còn đang ở đây chơi trò chơi thiếu nhi, tên nhóc vị thành niên Ngôn Dịch này đã tắt đèn tối thui hết rồi.
Kỳ Lãng hất tay Ngôn Dịch ra, đẩy anh một cái, kéo Bạch Hòa đứng ra sau lưng mình:
"Anh và Tiểu Bách Hợp đang chơi game, trong đầu cậu nghĩ cái gì vậy?"
"Chỉ là chơi game?" Ngôn Dịch cau mày, không tin lắm.
"Cậu có muốn tự mình lên xem không?"
Tai nghe không bằng mắt thấy, Ngôn Dịch bước ba bước lên lầu, quả nhiên nhìn thấy một chiếc máy chơi game, trên thảm còn có tay cầm và thiết bị cảm ứng, bên cạnh là đĩa kẹo trái cây.
Tuy nhiên, Ngôn Dịch làm việc luôn cẩn thận tỉ mỉ, anh đi một vòng quanh phòng, tiện tay kéo ngăn kéo tủ đầu giường của Kỳ Lãng ra, lấy từ trong đó một hộp bao cao su chưa bóc tem, ném xuống chân Kỳ Lãng đang đứng ở cửa…
"Cái này là gì?"
Kỳ Lãng nhìn hộp bao cao su, lại nhìn Ngôn Dịch đang tức giận, trong mắt hiện lên vài phần ý vị sâu xa: "Cái này là gì, cậu còn không nhận ra?"
"Anh định dùng với ai?" Khóe mắt Ngôn Dịch giật giật.
Bạch Hòa chui ra từ sau lưng Kỳ Lãng, còn nhặt hộp bao cao su trên đất lên xem, tò mò nhìn Kỳ Lãng: "Đây không phải là hộp hôm qua mua sao."
Kỳ Lãng cười đầy ẩn ý: "Lúc tự xử ông đây không muốn làm bẩn ga giường, không được à, dọn dẹp phiền chết đi được."
"..."
Bạch Hòa lại nhìn về phía Ngôn Dịch.
Ngôn Dịch có chút lúng túng, không nói nên lời.
Đều là đàn ông, cũng mắc bệnh sạch sẽ, anh cũng biết, việc dọn dẹp thật sự rất phiền phức.
"Bây giờ chân tướng đã hé lộ." Bạch Hòa lấy dáng vẻ của người chị cả, nghiêm túc nói: “A Nhất, cậu đánh Kỳ Lãng, có phải nên xin lỗi không?"
Ngôn Dịch mím chặt môi, gân xanh trên trán nổi lên.
Kỳ Lãng cười khẩy.
Ngôn Dịch cảm thấy mình không sai, cùng lắm là phản ứng thái quá.
Nhưng mà... những chuyện này không thể để xảy ra vạn nhất, phòng ngừa chu đáo một chút, cũng không thừa mà.
"A Nhất." Biểu cảm của Bạch Hòa càng thêm nghiêm khắc: “Xin lỗi Kỳ Lãng đi."
Kỳ Lãng lau vết xước ở khóe miệng, ung dung ngồi xuống mép ghế sofa: “Tiểu Bách Hợp, em trai không cố ý, đừng trách cậu ấy, còn nhỏ mà, nóng nảy là chuyện bình thường, lúc anh bằng tuổi cậu ấy cũng..."
"Mẹ kiếp anh chỉ hơn tôi một tuổi thôi!" Ngôn Dịch nghe không nổi những lời lẽ giả tạo của anh ấy, tức giận ngắt lời.
"A Nhất!" Bạch Hòa thật sự tức giận: “Cậu nói chuyện với ai mà cứ mẹ kiếp mẹ kiếp thế! Ở nhà cũng không nói tục, sao ra ngoài lại nói tục! Ở trường cậu cũng vậy sao!"
Cô vừa tức giận, Ngôn Dịch lập tức đầu hàng: "Xin lỗi, Bạch Hòa."
"Tôi là chị của cậu."
Ngôn Dịch mím môi, chết cũng không chịu gọi một tiếng "chị".
Kỳ Lãng coi như nhìn ra tâm tư mê muội của tên nhóc này rồi, ung dung ngồi trên ghế, ra vẻ tốt bụng thêm dầu vào lửa: "Tiểu Bách Hợp, nghe câu này chưa, trai trẻ không gọi chị, trong lòng có ý đồ đấy."
Ngôn Dịch bị câu nói này chọc giận, xông lên định đánh anh ấy, Bạch Hòa chắn trước mặt anh, tức giận nói: "Ngôn Dịch, hôm nay cậu bị điên rồi, ngay cả chị cũng muốn đánh có phải không!"
Ngôn Dịch lập tức dừng lại, con sói hung dữ lập tức biến thành cún con ngoan ngoãn: "Tớ không có."
"Không nhận tôi là chị, cũng không xin lỗi, vậy thì mời cậu rời khỏi đây."
Bạch Hòa cảm thấy mình nhất định phải sửa cái tính xấu này của anh, nếu không với tính cách này lên đại học, không biết sẽ đắc tội bao nhiêu người.
Vốn dĩ Ngôn Dịch đã nhỏ tuổi hơn cô, lại mồ côi cha mẹ, sống nương tựa ở nhà cô. Chú Ngôn còn hy sinh vì cứu cô, từ nhỏ Bạch Hòa đã cảm thấy mình có trách nhiệm và nghĩa vụ to lớn đối với Ngôn Dịch.
Cô nhất định phải để anh lớn lên thật tốt, phải bảo vệ anh cả đời, tận mắt nhìn thấy anh hạnh phúc, mới không phụ ơn cứu mạng của chú Ngôn.
Ngôn Dịch không muốn chọc cô tức giận thêm nữa, oán giận tích tụ đến một mức độ nhất định sẽ biến thành chán ghét.
Anh không thể để Bạch Hòa chán ghét mình.
"Xin lỗi." Đầu lưỡi như bị dao cắt, thốt ra hai chữ này, trong lòng anh đầy ấm ức.
"Cậu đang nói với tớ hay là đang nói với Kỳ Lãng?" Cô truy hỏi.
Ngôn Dịch ngẩng đầu nhìn chàng trai đang ngồi uể oải trên ghế đơn: "Kỳ Lãng, xin lỗi, là tôi phản ứng thái quá."
Kỳ Lãng nghiêng đầu, nở nụ cười chiến thắng: "Không sao, ai bảo tôi là anh cậu chứ."
Anh ấy nhấn mạnh ngữ khí ở chữ cuối cùng.
Tóm lại, hôm nay chắc chắn không chơi game được nữa, Bạch Hòa vào phòng vệ sinh sửa soạn lại rồi cùng Ngôn Dịch rời khỏi biệt thự.
Trên con đường lát đá, Bạch Hòa đi phía trước, Ngôn Dịch đi phía sau.
Mặt trời đã khuất sau những đám mây, gió nhẹ thổi qua.
Ngôn Dịch ủ rũ đi phía sau cô, trong lòng nặng trĩu, Bạch Hòa dừng bước, anh suýt chút nữa đâm vào cô bèn vội vàng dừng lại.
Cô kéo anh đến dưới gốc cây sala, dịu dàng nói: "Vẫn còn giận dỗi à?"
"Không có."
"Thì vẫn dỗi đó còn gì, tớ bảo cậu xin lỗi Kỳ Lãng, cậu cảm thấy mất mặt, đúng không."
Ngôn Dịch không nói gì.
Anh không phải vì cảm thấy mất mặt, mà là...
Bản tính đào hoa của Kỳ Lãng, tại sao cô có thể yên tâm ở cùng anh ấy trong phòng đóng cửa chơi game.
Cô tin tưởng anh ấy như vậy, cũng không hề sợ anh ấy làm bậy chút nào.
Hay là... Trong lòng cô cũng hy vọng anh ấy làm bậy?
Ngôn Dịch thật sự không dám nghĩ tiếp, trong lòng như có rắn độc đang siết chặt và thè lưỡi.
"Kỳ Lãng là người ngoài, chúng ta là người nhà." Bạch Hòa nhẹ nhàng nói với anh: “Riêng tư thế nào cũng không sao, nhưng Ngôn Dịch, cậu không thể bất lịch sự với người ngoài như vậy, sau này lên đại học, ra ngoài xã hội còn như vậy nhất định sẽ ăn quả đắng, tớ không muốn nhìn thấy cậu chịu thiệt thòi!"
Thực tế, Ngôn Dịch sống nương tựa nhiều năm, tuổi tâm lý trưởng thành hơn cô, thậm chí có thể còn trưởng thành hơn cả Kỳ Lãng.
Anh chỉ thích giả vờ ngây thơ trước mặt cô mà thôi.
Bạch Hòa đối với anh có một loại trách nhiệm khó nói nên lời, Ngôn Dịch phải lợi dụng loại trách nhiệm này, khiến cô không thể yên tâm về anh.
Anh nói: "Ý cậu nói như vậy là nói quan hệ của chúng ta thân thiết hơn quan hệ của cậu và Kỳ Lãng?"
"Cậu đang nghĩ gì vậy! Đương nhiên là vậy rồi!" Bạch Hòa không chút do dự nói: “Chúng ta với anh ấy là bạn bè. Còn tớ với cậu, là người nhà, sao có thể giống nhau được?"
Câu nói này, hoàn toàn xua tan sự bất cam trong lòng Ngôn Dịch.
Đúng vậy, trong lòng Bạch Hòa, anh ấy là người nhà.
Vết sẹo trên cổ cô, không cho ai xem, đi đâu cũng che chắn cẩn thận, ngay cả Kỳ Lãng cũng không được xem.
Nhưng cô có thể không chút kiêng dè tháo khăn lụa đen trên cổ xuống trước mặt anh.
Cô và Kỳ Lãng quan hệ tốt thì đã sao, giữa anh và Bạch Hòa... Kỳ Lãng không thể chen vào được.
Trong lòng Ngôn Dịch thoải mái hơn, bước tới, cẩn thận nắm lấy tay Bạch Hòa, miết nhẹ lên móng tay hình bán nguyệt của cô.
Bạch Hòa ngửi thấy mùi hương của thiếu niên, hoàn toàn khác với mùi hương chanh tươi mát của Kỳ Lãng, trên người Ngôn Dịch rất ngọt ngào, giống như kẹo sữa thỏ trắng.
Có lẽ là do nhà họ dùng chung một loại nước xả vải có mùi hương ngọt ngào, cô cũng nên có.
Mùi hương rất ấm áp, là mùi hương của gia đình.
Tuy nhiên, bây giờ anh cũng đã lớn, cao hơn một mét tám mươi lăm, có thể còn cao hơn nữa, bởi vì anh vẫn chưa trưởng thành hết.
Nắm tay như vậy cũng không thích hợp lắm, Bạch Hòa rút tay về.
Ngôn Dịch cố chấp nắm lấy tay cô, siết chặt trong lòng bàn tay, nhất quyết không buông.
Cô bất lực, chỉ có thể mặc kệ anh.
Một cơn gió thổi qua, hoa phượng ven đường rơi đầy đất.
Nhìn thấy anh lại biến thành chú cún lớn, Bạch Hòa mỉm cười nhón chân xoa đầu anh:
"Tính tình của cậu vẫn giống như con nít vậy, lúc nhỏ cậu còn bướng bỉnh hơn, giống hệt con chó bull nhà bác hàng xóm, đã cắn là không chịu nhả."
"Tớ không phải con nít." Ngôn Dịch nghiêm túc nói: “Tớ lớn rồi."
"Lớn rồi còn đánh nhau với Kỳ Lãng."
"Tớ tưởng anh ấy bắt nạt cậu, cậu đi hai tiếng đồng hồ, nhắn tin cũng không trả lời."
"Đang chơi game mà." Bạch Hòa bất lực nói: “Cho nên cả ngày trong đầu cậu toàn nghĩ gì vậy, có phải là lén lút xem phim heo rồi phải không."
Ngôn Dịch lập tức đỏ mặt.
Nhưng anh không nói dối trước mặt Bạch Hòa, không phủ nhận, gật đầu.
"Hừ, quả nhiên! Đứa trẻ hư hỏng này." Bạch Hòa xoay ngược tay anh ra sau lưng: “Nói xem, lần sau còn dám nữa không!"
Ngôn Dịch cũng cười, giả vờ như mình không thoát khỏi cô: "Không dám nữa."
"Dứt khoát vậy sao."
"Lần sau không xem lén nữa, xem chung nhé, chị?"
Mỗi lần làm nũng, anh mới gọi cô là chị, giọng điệu mang theo chút trêu chọc.
Thật sự, tất cả mọi người bao gồm cả ba mẹ, đều nghĩ Ngôn Dịch là một chàng trai hiền lành, ngây thơ, nhưng Bạch Hòa biết tên nhóc này mà hư hỏng lên, còn hơn cả Kỳ Lãng!
Cô tức giận đến mức đỏ bừng mặt, đuổi đánh anh.
Ngôn Dịch vừa cười vừa né tránh, Bạch Hòa không chịu bỏ qua, anh mặc kệ để cô va vào lòng mình, hai người ôm nhau ngã xuống bãi cỏ ẩm ướt.
Bên cửa sổ, Kỳ Lãng nhìn theo bóng dáng hai người đuổi bắt ồn ào từ xa, nhìn rất lâu.