Bộ ba vô tư

Tình yêu của con gái là phép tính cộng còn tình yêu của con trai lại là phép tính trừ.
 
Thứ được Kỳ Lãng gọi là thích thực sự quá mong manh. Việc hẹn hò với Kỳ Lãng cũng giống như một dạng hao mòn, hao mòn mức độ yêu thích trong lòng anh ấy cho tới khi xuống tới một mốc nhất định…
 
Niềm yêu tan thành mây bay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Từ lâu Bạch Hòa đã biết, nếu như cô làm bạn với Kỳ Lãng thì Kỳ Lãng sẽ đối xử với cô rất tốt nhưng anh ấy không phải là một người yêu lý tưởng, ít nhất là so với tiêu chuẩn về nửa kia trong tưởng tượng của Bạch Hòa thì Kỳ Lãng không hề đạt yêu cầu.
 
Mỗi khi có cô gái nào đó nhờ Bạch Hòa đưa giùm quà cho Kỳ Lãng, Bạch Hòa đều đồng ý nhưng đồng thời cũng nghiêm túc khuyến cáo cho cô gái đó biết Kỳ Lãng là một gã hơi tồi.
 
Kỳ Lãng không biết tại sao bỗng nhiên Bạch Hòa lại nổi cáu, không để ý tới mình. Anh ấy cầm theo quyển vở tổng hợp những câu làm sai, bước tới ngồi xuống đầu giường cùng với Bạch Hòa: “Em sao vậy?”
 
“Không sao hết.”
 
“Anh làm em giận à?”
 
“Không phải vậy, chỉ đơn giản là em không muốn để ý tới anh thôi.”
 
Kỳ Lãng biết trái tim nhân ái của Bạch Hòa lại trỗi dậy rồi, cô lại đang bênh vực cho cô gái khác, đây chẳng phải là lần đầu tiên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ Lãng đệm chiếc gối ra sau gáy rồi lười biếng nói: “Em can thiệp sâu quá rồi đấy, Tiểu Bách Hợp, anh đã nhắc em đừng nhúng tay vào mấy chuyện này của anh rồi mà phải không?”
 
“Nhắc rồi.”
 
“Vậy sao em...”
 
“Em chỉ đơn giản là không muốn để ý tới anh thôi.”
 
“...”
 
Kỳ Lãng cảm thấy khó chịu toàn thân như thể có con côn trùng bò qua bò lại trên da, ngứa ngáy nhưng lại không bắt được nó, cực kỳ bực mình.
 

Kỳ Lãng đành phải giải thích: “Anh cảm thấy mình vẫn chưa gặp được tình yêu đích thực.”
 
Bạch Hòa trợn ngược mắt.
 
“Thật đấy, anh muốn tìm một người mà anh có thể yêu lâu dài hơn nữa cô ấy cũng thấu hiểu con người anh, nếu không thì chẳng thà anh ở với bọn em còn hơn.”
 
“Đợi mấy ngày nữa rồi anh hẵng nói câu này.”
 
Bạch Hòa biết chẳng được mấy bữa Kỳ Lãng sẽ lại có một cô bạn gái xinh đẹp khác thôi.
 
Kỳ Lãng nói: “Anh định nhân kỳ nghỉ này về Hồng Kông một chuyến, em có muốn qua đó chơi không?”
 
“Anh về à?”
 
“Ừ, ba anh bảo anh về xem thử xem thế nào.”
 
“Anh xem thử xem ba anh thế nào hay là ba anh xem thử xem anh thế nào?”
 
“Đương nhiên là ba anh xem thử xem anh thế nào rồi, chứ ông già đó có gì hay đâu mà anh phải xem.”
 
Quan hệ giữa Kỳ Lãng và ba mẹ rất lạnh nhạt. Anh ấy là con trai của bà vợ ba của người đàn ông giàu nhất Hồng Kông. Nhiều năm về trước, nội bộ gia tộc đấu đá nhau hết sức kịch liệt, tính bà ba không thích bon chen, không muốn Kỳ Lãng sống trong môi trường tranh đấu nhơ bẩn này nên từ lúc anh ấy còn nhỏ xíu, bà ba đã đưa anh ấy tới thành phố Nam Tương, nhờ người thân ở đây chăm sóc cho anh ấy.
 
“Đi Hồng Kông du lịch tốn kém lắm phải không?” Bạch Hòa hỏi.
 
“Bọn em mà đi thì anh bao hết.”
 
“Không cần đâu, nếu đi thì ba mẹ em sẽ chi.” Bạch Hòa nhún vai, không mấy để tâm: “Đợi có điểm đã rồi tính sau. Chưa có điểm thì có đi đâu em cũng không yên tâm nổi.”
 
Kỳ Lãng thuận thế tựa vào bờ vai nhỏ gầy mong manh của cô, vừa sửa bài cho cô vừa nói: “Nếu như phải học lại thì anh sẽ học cùng bọn em.”
 
Bạch Hòa huých nhẹ vai vào người Kỳ Lãng: “Anh hâm à, sao phải học cùng chứ, anh dư sức đậu đại học Bắc Kinh, Thanh Hoa mà.”
 
“Sớm một năm hay muộn một năm đâu có quan trọng gì.”
 

“Thi đại học là chuyện nghiêm túc, muôn người cùng chen chân lách qua một lối nhỏ, chuyện này liên quan tới tiền đồ của anh, anh đừng có nói đùa.”
 
“Gia đình của anh như vậy, anh vốn đâu cần tiền đồ mà thi đại học mang lại cho anh đâu.” Kỳ Lãng hững hờ nói: “Lách qua lối nhỏ cái gì chứ, ông đây đi đường nào cũng đều dẫn tới thành Rome* hết.”
 
“...”
 
*Lấy ý từ câu “mọi con đường đều dẫn tới thành Rome” (tiếng Anh: all road le to Rome) ngụ ý là có nhiều cách để đi đến thành công.
 
Bạch Hòa trợn ngược mắt.
 
Vâng vâng vâng, có tiền thì ghê gớm lắm rồi.
 
“Bọn em không học thì anh cũng sẽ không học.”
 
“Kỳ Lãng, trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ chia xa nhau thôi.”
 
“Chỉ cần anh không cho tàn thì không ai dám tàn hết.” Kỳ Lãng khẳng định chắc nịch.
 
“...”
 
Anh ấy nói tiếp: “Em và Ngôn Dịch là những người bạn tốt nhất của anh.”
 
“Anh và Ngôn Dịch là bạn tốt hả? Chuyện này Ngôn Dịch có biết không vậy? Em thấy cậu ấy rõ ghét anh.”
 
“Cậu ta ghét anh là vì…”
 
Kỳ Lãng nghẹn lời, là vì sao… Là vì Ngôn Dịch thích Bạch Hòa.
 
Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới anh ấy chứ? Tại sao Ngôn Dịch lại ghét anh ấy?
 
Cái thằng ranh chết tiệt này, ghen tuông vớ va vớ vẩn.
 

Hai người ngồi tựa vào nhau, ai làm việc nấy. Bầu không khí hòa hợp, yên bình này cứ duy trì như vậy cho tới khi Ngôn Dịch rửa bát xong, phát hiện ra cửa phòng của Bạch Hòa đóng chặt.
 
Ngôn Dịch qua đó, muốn mở cửa vào phòng nhưng lại cảm thấy như vậy thật không hay, đành gõ ngón tay lên ván cửa một cái.
 
“Vào đi.”
 
Nhận được sự đồng ý, Ngôn Dịch vào phòng, trông thấy hai người ngồi đọc sách ở đầu giường, tựa người vào nhau.
 
Vóc dáng của Kỳ Lãng cao lớn, chiếc giường đơn không đủ chỗ cho anh ấy nằm, Bạch Hòa ngồi bên cạnh Kỳ Lãng tựa như chú chim non nép sát người vào một con chó to.
 
Ngôn Dịch có cảm tưởng như bị bọ bay vào mắt, cộm mắt không chịu nổi. Anh lại gần, kéo Kỳ Lãng xuống giường.
 
“Cậu làm cái gì thế?”
 
Ngôn Dịch đẩy Kỳ Lãng ra ngoài: “Tôi chưa thấy ai tùy tiện như anh luôn đấy, sao anh có thể tùy tiện ngồi lên giường của con gái được chứ?”
 
“Hồi xưa ông đây còn từng ngủ chung giường với em ấy nữa cơ, sao nào? Anh quen em ấy sớm hơn cậu đấy.”
 
Ngôn Dịch túm gáy áo của Kỳ Lãng, lôi anh ấy ra khỏi phòng.
 
“Đi đâu thế?”
 
“Đi chơi bóng.” Ngôn Dịch với lấy quả bóng rổ, kéo Kỳ Lãng vào trong thang máy.
 
“Mới vừa cơm nước xong xuôi, ai thèm chơi bóng với cậu chứ?”
 
Ngôn Dịch không nói một lời, kéo Kỳ Lãng ra khỏi tòa nhà. Anh thực sự không thể nào nhẫn nhịn nổi việc Kỳ Lãng và Bạch Hòa ở chung một phòng, hít thở chung một bầu không khí, da thịt dán sát vào nhau như vậy.
 
Cả người từ đầu tới chân, kể cả từng cọng tóc của anh đều như muốn nổ tung.
 
Đầu hạ, ngay cả gió cũng mang theo hơi nóng oi bức, khô rang. Trên sân bóng rổ của khu chung cư, Kỳ Lãng cảm nhận được năng lượng cháy hừng hực trong cơ thể của Ngôn Dịch. Nào phải Ngôn Dịch muốn chơi bóng với anh ấy đâu cơ chứ, rõ ràng là Ngôn Dịch chỉ hận không thể ném trái bóng rổ thủng người anh ấy thì có.
 
Nhìn bảng bóng rổ rung lên bần bật sau khi Ngôn Dịch ném trúng bóng vào rổ, Kỳ Lãng chống hai tay vào hông, thở hổn hển: “Cậu điên à?”
 
Ngôn Dịch ném mạnh trái bóng rổ qua một bên, đứng đưa lưng về phía Kỳ Lãng, cố gắng kiềm chế ngọn lửa phẫn nộ đang bốc lên hừng hực trong lồng ngực.
 
Bắt đầu từ khi nào mà anh lại cảm thấy ghét từng lời nói, từng cử chỉ của Kỳ Lãng như vậy chứ?
 
Đại khái là kể từ khi anh biết trong tiềm thức của Bạch Hòa có đôi chút yêu thầm Kỳ Lãng.

 
Chắc chắn Bạch Hòa sẽ khăng khăng phủ nhận, Kỳ Lãng lại càng không hề hay biết gì nhưng Ngôn Dịch vẫn nhìn ra Bạch Hòa cũng thích Kỳ Lãng giống như những cô gái kia.
 
Chẳng qua những cô gái kia dám can đảm tỏ tình còn Bạch Hòa thì không.
 
Cô sợ nếu tỏ tình thì sẽ không thể tiếp tục làm bạn bè với Kỳ Lãng được nữa, cũng sợ Kỳ Lãng ghét vết sẹo bỏng trên cổ mình. Suy cho cùng… Những cô gái mà Kỳ Lãng từng hẹn hò cô nào cô nấy đều da trắng, dáng xinh, nhan sắc cực kỳ xứng đôi với Kỳ Lãng.
 
Kỳ Lãng không hề hay biết gì, Bạch Hòa lại tự ti không dám nói, vậy nên Ngôn Dịch tuyệt đối không thể để Kỳ Lãng phát hiện ra chuyện này.
 
Kỳ Lãng vốn tính phong lưu đa tình trời sinh, nếu anh ấy biết thì có thể có chuyện gì tốt đẹp cho Bạch Hòa được đây?
 
Chắc chắn tới tám, chín mươi phần trăm là Kỳ Lãng sẽ lừa cô lên giường với anh ấy.
 
Ngôn Dịch cố gắng nín nhịn, quay người lại nói với Kỳ Lãng: “Chuyện hiểu lầm anh hồi chiều là lỗi của tôi.”
 
“Không lẽ mặt trời mọc hướng bắc rồi sao?” Kỳ Lãng nhồi bóng, quay người lại, tung mình bật nhảy ném bóng, nhẹ nhàng đưa bóng vào rổ.
 
“Nhưng anh không biết giữ khoảng cách nam nữ như vậy thực sự rất dễ khiến người ta hiểu nhầm.” Ngôn Dịch nhìn thẳng vào mắt Kỳ Lãng: “Anh không còn là trẻ con nữa, đừng lúc nào cũng động chạm vào cô ấy như vậy.”
 
Kỳ Lãng hiểu ý của Ngôn Dịch, tên nhóc này không hề muốn chơi bóng, Ngôn Dịch gọi anh ấy ra đây chỉ là vì muốn “nói chuyện thẳng thắn” với anh ấy mà thôi.
 
“Anh với em ấy thì cần gì phải giữ khoảng cách nam nữ chứ, ông đấy hết sức ngay thẳng vô tư nhé.” Kỳ Lãng tiến lên trước một bước, tỏ thái độ lên mặt: “Trái lại, cậu đó, rõ ràng dành trọn trái tim cho em ấy nhưng ba năm nay lại giả vờ là một học sinh bình thường, giả vờ cứ y như thật vậy. Thành tích của em ấy tiến bộ thì cậu thi tốt, thành tích của em ấy giảm sút thì của cậu cũng giảm sút theo… Cậu đúng là tùy tùng của em ấy mà.”
 
“Chỉ là trùng hợp thôi.”
 
“Trùng hợp ư? Hồi cấp hai thi Olympic Toán, cậu và anh cùng đạt huy chương vàng toàn quốc, đó cũng là trùng hợp à?”
 
“Tôi chỉ được giải có mỗi lần ấy thôi mà.”
 
“Đó là bởi vì Tiểu Bách Hợp đi thi không vào được vào trong nên từ đó trở đi, cậu không tham gia cuộc thi ngoại khóa này nữa, cậu muốn duy trì trạng thái song hành với em ấy, từ tiểu học lên cấp hai, cấp ba… Thậm chí đại học, cậu cũng muốn ở bên cạnh em ấy.”
 
Bàn tay Ngôn Dịch giấu sau lưng siết chặt lại thành nắm đấm: “Đó chỉ là suy diễn chủ quan của anh mà thôi.”
 
Ánh mắt của Kỳ Lãng đanh thép như một cây đinh đóng đinh vào người Ngôn Dịch: “Suy diễn chủ quan à, vậy cậu nói thử xem hồi tiểu học cậu nhảy lớp từ lớp năm lên thẳng lớp sáu, hồi cấp hai cậu cũng nhảy lớp một lần cho tới khi học cùng khóa với em ấy. Anh thấy rất tò mò, tại sao bỗng nhiên bây giờ cậu lại thành Thương Trọng Vĩnh* rồi?”
 
*Thương Trọng Vĩnh là tên một tản văn của nhà văn Vương An Thạch thời Bắc Tống viết về một cậu bé tên là Phương Trọng Vĩnh vốn là một thần đồng nhưng vì không được cha cho ăn học mà bắt đi kiếm tiền nên cuối cùng đã từ một thần đồng biến thành một người bình thường.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui