Ngôn Dịch không nói được gì nữa, bị Kỳ Lãng nhìn ra cũng không phải vấn đề gì quá lớn, chỉ cần Bạch Hòa... Bạch Hòa không nghi ngờ là được.
“Này nhóc, tâm tư của cậu dành cho chị cậu không đơn thuần đúng không?”
“Cô ấy không phải chị tôi.” Ngôn Dịch nói: “Từ trước tới nay đều không phải.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ Lãng nhướng mày, ánh mắt lộ vẻ trêu tức.
Đúng lúc hai người đang đối chọi gay gắt thì Bạch Hòa cầm hai chai nước tới.
Lúc vận động, Kỳ Lãng thích uống nước tăng lực khiến máu trong người chảy nhanh hơn, Ngôn Dịch uống nước khoáng, Bạch Hòa đưa cho mỗi người một chai rồi ngồi ngoài đường biên xem hai người chơi bóng rổ.
Vì có Bạch Hòa ngồi xem nên Ngôn Dịch chơi rất hăng hái, rất xông pha. Kỳ Lãng cũng không chịu yếu thế, Ngôn Dịch ném được một quả vào rổ thì Kỳ Lãng cũng nhất định phải ném lại một quả vào rổ đối phương. Hai người cứ thế giằng co, không ai chịu nhường ai một bước.
Thế nhưng Bạch Hòa chỉ ngồi xem được một lát đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, buồn bực ngán ngẩm lấy điện thoại ra.
Hai chàng trai chơi bóng rổ mệt nhoài, tới khi nhìn về phía Bạch Hòa thì cô đã dựa người vào cột bóng rổ chơi game say sưa.
Kỳ Lãng cảm thấy mình hơi ngốc, chấp làm gì tên nhóc vị thành niên Ngôn Dịch này chứ, làm vậy thành thử mình cũng mất phong độ người lớn theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ấy ném quả bóng đi, ngồi xuống cạnh Bạch Hòa: “Em chơi game gì vậy?”
Kỳ Lãng ngồi hơi sát, Bạch Hòa cảm nhận được nhiệt lượng nóng hổi phả tới.
Người Kỳ Lãng rất nóng, nhất là khi vừa vận động xong, ngồi cạnh anh ấy chẳng khác nào ngồi cạnh một chiếc lò sưởi, nóng không chịu nổi.
Cô không khỏi nghĩ, sau này vợ tương lai của Kỳ Lãng ngủ với anh ấy, nếu là mùa đông thì còn đỡ, mùa hè thì làm sao chịu cho nổi, chắc chắn sẽ chết vì nóng mất thôi.
“Em nghĩ gì vậy?” Kỳ Lãng huých cánh tay cường tráng, rắn rỏi vào người Bạch Hòa.
“Không có gì!” Bạch Hòa giật mình, đỏ mặt.
Sao tự nhiên cô lại nghĩ tới cảnh anh ấy ngủ với vợ chứ, chuyện đó thì có liên quan gì tới cô!
Kỳ Lãng đưa chai nước tăng lực uống dở cho Bạch Hòa.
Bạch Hòa tiện tay nhận lấy, Ngôn Dịch ngăn lại, vặn nắp chai nước khoáng mình chưa uống ra, dúi nó vào tay cô: “Cậu đang đến tháng, đừng uống mấy thứ linh tinh vớ vẩn đó.”
“Ồ.”
Bạch Hòa đã quen với việc được Ngôn Dịch chăm sóc nên không hề nghĩ gì nhiều, nhận lấy chai nước khoáng anh đưa, uống ừng ực ừng ực một hơi.
Ba người ngồi bên dưới bảng bóng rổ nhìn hoàng hôn ở cuối chân trời xa xăm. Ráng chiều nhuộm vàng chiếc áo sơ mi trắng của Kỳ Lãng. Ngôn Dịch mặc áo bóng rổ màu đỏ mát mẻ, vóc dáng cực kỳ đẹp mắt, nước da lại trắng trẻo.
Khác với Kỳ Lãng vận động xong mồ hôi chảy ròng ròng chẳng khác nào vừa đi tắm mưa về, Ngôn Dịch ít mồ hôi nên trên người cực kỳ nhẹ nhàng, khoan khoái. Bạch Hòa ngồi tựa vào cánh tay của Ngôn Dịch để chơi game.
Kỳ Lãng tò mò nhích lại gần: “Không đánh boss, không thu thập trang bị, chỉ rút thẻ thôi thì có gì vui?”
Dạo này cô rất mê một game otome* của một nhà phát triển game cực kỳ nhỏ.
*Game otome là một thể loại video game mô phỏng hẹn hò giữa nhân vật nữ chính và các nhân vật nam khác.
“Anh chẳng hiểu gì cả, chơi game này em được làm chung nhiệm vụ với nam chính mà em thích, nếu may mắn còn rút ra được thẻ nội dung cấp S, cảm giác yêu đương ngập tràn luôn đấy nhé.”
“Nếu em muốn yêu đương như vậy thì kiếm bạn trai ở ngoài đời thực đi, chơi với nhân vật ảo chỉ tổ lãng phí thời gian.”
“Kỳ Lãng, anh chẳng hiểu gì hết, đừng có làm phiền em.” Cô tựa đầu lên vai Ngôn Dịch, hoàn toàn không buồn để ý tới Kỳ Lãng.
Ngôn Dịch thuận miệng nói: “Cô ấy rút thẻ, nếu rút được một số thẻ có nội dung người lớn thì nửa đêm còn hưng phấn tới mức ngã lăn khỏi giường.”
“...”
Bạch Hòa đẩy Ngôn Dịch một cái, khóe môi Ngôn Dịch thận trọng cong lên, nâng đầu cô gối lại lên vai mình.
Kỳ Lãng: “Thì ra đây là một game 18+.”
Bạch Hòa vội vàng giải thích: “Không phải! Nội dung 18+ với bạn trai chỉ có ở một vài thẻ S quý giá thôi, phải bỏ tiền ra mua mới được đó, nếu đợi may mắn rút được thì rút mấy chục thẻ mới ra được một thẻ như vậy.”
“Tóm lại thì vẫn có tình tiết 18+.”
“Khụ khụ, em không phủ nhận là có nhưng mà em chơi game này lâu vậy rồi, tổng cộng cũng chỉ mới rút được…”
Kỳ Lãng và Ngôn Dịch đồng thời nhìn về phía cô.
Cô ho khẽ một tiếng, duỗi ra một ngón tay: “Chỉ rút được một tấm, còn là loại cực kỳ “nước trong leo lẻo” nữa… Chỉ được sờ cơ bụng một chút mà thôi.”
Kỳ Lãng không sao hiểu nổi: “Nếu em muốn sờ cơ bụng thì kiếm bạn trai có cơ bụng không được hay sao? Sao lại phải bỏ tiền ra mua thẻ? Em đưa tiền đó cho anh, ngày nào anh cũng cho em sờ cơ bụng được không?”
Bạch Hòa biết Kỳ Lãng có cơ bụng, hơn nữa còn là loại cơ bụng tám múi cực kỳ chuẩn chỉ khiến người ta muốn phạm tội…
Má Bạch Hòa ửng hồng, cô nói: “Tuy nói là thẻ nước trong leo lẻo nhưng mà không phải chỉ mỗi sờ bụng thôi đâu, còn có thể làm chuyện khác nữa…”
Ngôn Dịch không muốn để cô và Kỳ Lãng nói về chủ đề kiểu này nên lên tiếng: “Tớ vẫn còn tiền để dành, tớ có thể mua thẻ cho cậu nếu cậu cần.”
Bạch Hòa lập tức hào hứng, cô biết thực ra Ngôn Dịch có rất nhiều tiền! Từ nhỏ đến lớn, mỗi dịp cuối năm, người nhà đều cho Ngôn Dịch tiền mừng tuổi nhiều gấp mấy lần Bạch Hòa!
Vì ba Ngôn Dịch là ân nhân cứu mạng Bạch Hòa nên dù là họ hàng bên nhà họ Bạch hay họ hàng bên phía mẹ Đường Hân thì mọi người đều đối xử với Ngôn Dịch cực kỳ tốt, sợ anh buồn vì cảnh ăn nhờ ở đậu nên rất thương yêu anh, quan tâm anh.
Ba mẹ Bạch Hòa thường lén giấu Bạch Hòa cho Ngôn Dịch nhiều tiền tiêu vặt hơn cô, còn tưởng là Bạch Hòa không biết nhưng thực ra Ngôn Dịch không hề giấu cô bất cứ chuyện gì. Anh có bao nhiêu tiền tiêu vặt đều đưa cho chị bé của anh, hỏi xem cô có cần chúng không.
Bạch Hòa nói: “Cho cậu thì cậu cứ giữ đi.”
Ngôn Dịch sợ Bạch Hòa không vui nhưng Bạch Hòa không hề như vậy, cô luôn vô tư, chưa từng cảm thấy ba mẹ làm vậy là thiên vị.
Ngôn Dịch không có ba mẹ, bọn họ có yêu thương anh bao nhiêu cũng là không đủ. Thực ra Bạch Hòa còn thương anh hơn ba mẹ cô nhiều, có thứ gì hay cũng đều chia cho anh.
“Hiện tại cậu đã để dành được bao nhiêu tiền rồi?” Bạch Hòa tò mò hỏi.
Ngôn Dịch lấy điện thoại ra cho cô xem tài khoản ngân hàng của anh. Kỳ Lãng cũng nhích lại gần, Bạch Hòa bèn đẩy anh ấy ra ngay: “Anh nhìn cái gì đấy?”
“Anh tò mò thôi, sao vậy? Không được nhìn à?”
“Anh ấy à, anh mà biết Ngôn Dịch có tiền, chưa biết chừng bữa nào đó lại lừa cậu ấy ra ngoài, lừa tiền của cậu ấy mất.”
Chuyện này đã từng xảy ra hồi họ còn nhỏ. Kỳ Lãng nói dối với Ngôn Dịch là chị anh muốn mua tàu hỏa, mua robot biến hình, Ngôn Dịch lập tức đi mua ngay, mua về tặng chúng cho Bạch Hòa, kết quả... Cuối cùng Kỳ Lãng cầm chúng đi chơi.
Kỳ Lãng có tiền nhưng anh ấy thích lừa tiền của Ngôn Dịch, hơn nữa anh ấy còn biết là Ngôn Dịch cố ý mắc lừa, trong lòng tên nhóc này thừa biết.
Ngôn Dịch muốn giả vờ ngốc, giả vờ ngây thơ, giả vờ dễ bị lừa gạt mắc câu để gây dựng hình tượng em trai ngốc đáng thương trong lòng Bạch Hòa.
Rõ là mưu tính sâu xa.
“Cậu cho tớ mượn 100 tệ là được.” Bạch Hòa cười khe khẽ, nói với Ngôn Dịch: “Tớ tiêu hết tiền tiêu vặt của tháng này mất rồi, có một tấm thẻ cấp S tớ rất muốn mua.”
“Một trăm có đủ không?”
“Đủ, mỗi thẻ một trăm tệ.”
Kỳ Lãng nhíu mày hỏi: “Ngôn Dịch, cậu ủng hộ chị cậu chơi loại game có nội dung 18+ thế này à?”
“Chỉ là game thôi mà.”
Ngôn Dịch nghĩ thầm, chơi với nhân vật ảo dù sao cũng tốt hơn là chơi với một số người nào đó.
Trong lúc Ngôn Dịch chuyển khoản cho Bạch Hòa, Kỳ Lãng đã tải xong game về điện thoại, lập xong tài khoản, kết bạn với tài khoản của Bạch Hòa, sau đó tặng liền cho cô hai mươi tấm thẻ cấp S.
Bạch Hòa nhìn số quà Kỳ Lãng gửi cho mình, không khỏi sợ ngây người: “Kỳ Lãng! Một trăm tệ một tấm đó!”
Kỳ Lãng hất cằm nhìn Ngôn Dịch: “Không cần cám ơn, chơi hết thì bảo anh, anh mua thêm cho em.”
Bạch Hòa: “...”
Thấy cô cạn lời ra mặt, không hề tỏ ra vui vẻ chút nào, Ngôn Dịch nhích lại gần xem thử, trào phúng bảo: “Thẻ anh mua không phải là thẻ cấp S của chồng cô ấy mà là thẻ cấp S của kẻ thù của chồng cô ấy, đó là nhân vật phản diện mà cô ấy ghét nhất.”
Kỳ Lãng hoàn toàn không quan tâm rốt cuộc cô đang chơi gì, vậy mà cũng ra vẻ làm màu bừa bãi, tự coi mình là đại gia.
Kỳ Lãng hơi lúng túng, cúi đầu nhấp vào trang mua sắm: “Để anh mua lại.”
Bạch Hòa vội ngăn Kỳ Lãng lại: “Anh không được như vậy! Anh mà làm vậy thì em không chơi nữa đâu!”
Vốn dĩ Bạch Hòa chơi game là để thư giãn nhân lúc rảnh rỗi. Kỳ Lãng lại biến cô thành người chơi đốt tiền vào game, không còn niềm vui bất ngờ khi rút thẻ thì niềm vui khi chơi game cũng giảm mất một nửa.
Sau khi Kỳ Lãng hứa sẽ không tặng thẻ cho cô nữa, Bạch Hòa mới buông anh ấy ra. Kỳ Lãng thấy trong trang mua sắm có thẻ nhân vật của mấy nhân vật nam bèn tò mò hỏi: “Tiểu Bách Hợp, chồng em là ai?”
“Là người này.”
Bạch Hòa chỉ vào người đàn ông trên màn hình điện thoại mặc âu phục màu đen trông giống như tổng giám đốc bá đạo.
Kỳ Lãng nhấp vào thẻ đó, đọc thông tin về nhân vật…
“Lương Tiêu, tổng giám đốc đẹp trai của tập đoàn LX, tóc ngắn mắt đen, khóe mắt có nốt ruồi đỏ, ngang ngược, thâm tình, hay ghen, phóng túng, không bị trói buộc, yêu tự do, vừa xấu xa vừa đa tình, tính cách lạc quan, tích cực, thỉnh thoảng cũng có lúc một mình gặm nhấm vết thương lòng trong đêm khuya. Trình độ kiếm tiền là số một, năng lực ở một số phương diện cũng xuất sắc hơn người.”
Kỳ Lãng tiện tay mở một đoạn kịch bản ngẫu nhiên vừa được mở khóa, lập tức nhìn thấy tổng giám đốc Lương Tiêu đè nữ chính Lily xuống bàn làm việc, kéo cà vạt ra, ngang ngược hỏi: “Em mua thẻ cấp S của anh ta ư?”
Lily: “Đấy chỉ là chuyện hiểu lầm thôi, anh nghe em giải thích đã.”
Hổ khẩu của Lương Tiêu bóp cằm Lily: “Anh đã nói với em bao giờ chưa, nếu không có lệnh của anh, em không được phép gặp anh ta. Cô gái à, em không nghe lời.”
Lily: “Cho dù em đi gặp anh ta thì anh cũng không làm gì được.”
Sương mù giăng dày hơn trong mắt Lương Tiêu: “Em nhìn anh đi, để xem anh có làm gì được không nhé…”
Nói xong, Lương Tiêu rút dây lưng ra, trói hai tay Lily lại, ấn cô xuống bàn làm việc, ngang ngạnh hôn lên môi Lily, lật ngược người Lily lại, còn vỗ mạnh vào mông cô.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Kỳ Lãng quẳng điện thoại đi, cười lăn lộn.
Bạch Hòa đỏ mặt, vội vàng lấy lại điện thoại: “Kỳ Lãng, anh đáng ghét chết đi được! Không được cười!”
“Quả nhiên là game 18+.”
“Anh thì biết cái gì chứ!”
Kỳ Lãng cười đau cả bụng, Bạch Hòa thẹn quá hoá giận, không ngừng đánh anh ấy, bắt anh ấy quên đoạn kịch bản xấu hổ vừa rồi đi.
Ngôn Dịch liếc nhìn về phía màn hình điện thoại, trông thấy hình ảnh nóng bỏng kia.
Máu trong người lặng lẽ sôi trào không một tiếng động.