Bộ ba vô tư

Ban đêm, Bạch Hòa tắm rửa xong đi vào phòng, Ngôn Dịch đang ngồi bên bàn đọc sách.
 
Một chiếc đèn nhỏ soi sáng làn da trắng lạnh của anh, trên người anh mặc chiếc áo ba lỗ màu đen.
 
Chiếc áo ba lỗ này được mua từ hồi anh mười lăm tuổi nên size nhỏ, mặc đến giờ đã khá chật, không che được hết những thớ cơ đang càng ngày càng nảy nở của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thực ra vóc dáng của Ngôn Dịch không hề thua kém Kỳ Lãng, chỉ có điều Kỳ Lãng cao hơn anh một chút nên trông mới cường tráng hơn.
 
Nhưng Ngôn Dịch vốn ít tuổi hơn, không biết sau này anh có cao hơn Kỳ Lãng được không.
 
Thấy Bạch Hòa vào phòng, Ngôn Dịch quay đầu lại, trông thấy cô đứng tựa vào tường, vừa nhìn anh vừa nở nụ cười xấu xa.
 
Bạch Hòa mặc váy ngủ vải bông màu trắng, thân hình nhỏ nhắn, mái tóc đen dày xõa trên bờ vai gầy. Cô mới vừa tắm xong, trên người tỏa ra mùi hương sạch sẽ, làn da dường như cũng căng bóng hơn.
 
Mặt Ngôn Dịch hơi nóng, hơi nóng lan ra khắp toàn thân, xuống tới cả bên dưới…
 
Chỉ mới bị cô nhìn chăm chú như vậy thôi mà anh đã… Đã…
 
“Cậu nhìn tớ như vậy làm gì?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Để giấu giếm niềm khát khao nơi đáy mắt, Ngôn Dịch quay đầu đi.
 
“A Nhất nhà chúng ta quả là chăm chỉ, thi đại học xong rồi vẫn đọc sách hằng ngày.”
 
“Tớ không có chuyện gì để làm cả.”
 
“Sao lại không có chuyện gì để làm chứ!” Bạch Hòa đưa ra gợi ý: “Xem ti-vi này, cày chương trình giải trí, xem phim Mỹ này, không thì chơi game đi, không phải cậu siêu thích chơi game hay sao?”
 
Ngôn Dịch nghĩ thầm, anh “siêu thích” chơi game chỉ là vì… Muốn chơi cùng với cô mà thôi.
 
Anh không mấy hứng thú với game.
 
Thực ra đối với tất cả mọi việc, thậm chí kể cả việc học, hứng thú học tập của anh… Cũng không lớn lắm, tất cả đều chỉ là giả vờ để che giấu những suy nghĩ tội lỗi đang rục rịch ngóc đầu dậy trong thâm tâm anh mà thôi.
 
Ở độ tuổi dậy thì, Ngôn Dịch không hề có hứng thú với bất kỳ chuyện gì khác ngoại trừ tình dục.
 
Mà chuyện này thì... Anh chỉ có hứng thú với mình cô.
 
Để che giấu ác quỷ trong lòng mình, để mình trông giống một người bình thường, Ngôn Dịch giả vờ mình là người ham học, giả vờ mình là một chàng trai thích đọc truyện, xem phim hoạt hình, thường xuyên tới tham gia hội chợ anime, còn chơi cả cosplay, giả vờ mình cũng thích chơi game giống những chàng trai thường xuyên ở lì trong nhà, thậm chí còn giả vờ mình chơi game cực kỳ tồi để Bạch Hòa cười mình…
 
Tất cả đều chỉ là giả vờ để Bạch Hòa cảm thấy yên tâm, để cô không phát hiện ra A Nhất mà cô yêu thương nhiều năm thực ra lại là… Một tên biến thái, hằng đêm lăn qua lộn lại mất ngủ tơ tưởng tới cô ở phòng bên.
 
Bạch Hòa lại gần, chống nhẹ hai tay, ngồi lên mặt bàn của anh: “Mai đi đâu chơi bây giờ?”
 
“Cậu muốn đi đâu?”
 
Bạch Hòa không nghĩ ra chỗ nào cực kỳ hay ho để đi.
 

Lúc giai đoạn nước rút năm lớp mười hai, ngày nào trong đầu cô cũng nghĩ bao giờ thi xong sẽ làm gì làm gì, phải ăn chơi thật xả láng mới được. Thế nhưng thi xong rồi, tâm trạng cũng bình tĩnh lại, không còn chuyện gì mà cô cực kỳ muốn làm nữa.
 
“Vậy thì để mai tính đi, ngủ khỏe đã.”
 
“Ừ.”
 
Ngôn Dịch cố gắng khống chế mắt mình không nhìn xuống bắp đùi bên dưới làn váy của cô và khe hở dán chặt vào mặt bàn: “Bao giờ lên đại học phải thay máy tính mới.”
 
“Đúng vậy.” Bạch Hòa nhìn chiếc máy tính để bàn cũ kỹ trên bàn của Ngôn Dịch: “Phần cứng của chiếc máy này cũ quá rồi, bộ nhớ cũng đã đầy, không chơi game được. Ôi, tớ rất thích chiếc Alienware* của Kỳ Lãng.”
 
*Alienware là dòng máy tính chơi game tốt nhất của Dell.
 
“Lên đại học là mua được thôi.”
 
“Điều kiện tiên quyết là... Tớ đậu được đại học.”
 
Nhắc đến chuyện điểm số, Bạch Hòa lại thở dài, lo sợ thấp thỏm: “Có điều cậu đừng nỗ lực quá nhé, nếu không trông tớ sẽ kém cỏi lắm.”
 
Ngôn Dịch cười, để quyển sách trong tay xuống: “Sự học của sinh viên ngành y là vô cùng tận, nếu không thì sau này làm sao có thể chữa bệnh cho mọi người, bệnh nhân tới khám chỗ tớ, tớ phải chịu trách nhiệm với người nhà của họ.”
 
“Cậu nói cũng đúng! Cố lên nhé, bác sĩ Ngôn!”
 
Bạch Hòa vỗ lên bờ vai rắn rỏi của chàng trai, bỗng dưng phát hiện ra làn da của anh săn chắc và nóng hổi.
 
Cơ bắp bên dưới da giần giật… Tựa như ngập tràn sức sống.
 
Bạch Hòa bỗng thấy thẹn thùng, rụt tay về, đưa tay lên gãi cổ.
 
Ngôn Dịch vươn tay vuốt ve vết sẹo bỏng ở cổ của cô. Vết sẹo đâm nhánh tựa như sừng rồng, giống một nét bút hỏng trên tờ giấy tuyên trắng tinh.
 
“Còn ngứa nữa không?” Anh vuốt ve cô, ánh mắt đong đầy dịu dàng pha lẫn xót xa.
 
“Ừ, thỉnh thoảng vẫn hơi ngứa một chút.”
 
Ngôn Dịch là người duy nhất được vuốt ve vết sẹo này của Bạch Hòa, ngay cả Kỳ Lãng cũng không được Bạch Hòa cho phép nhìn chứ nói gì tới chuyện chạm vào nó.
 
Đó là vết thương khiến cô tự ti nhất. Chính vì vết sẹo này mà cô buộc lòng phải từ bỏ bộ môn múa ba lê mà mình đã luyện tập từ nhỏ. Dần dần, vết sẹo ấy ăn sâu vào trong lòng cô.
 
“Cậu có muốn phẫu thuật… Xóa vết sẹo này đi không?”
 
“Tớ đã tìm hiểu rồi.”
 
Sao Bạch Hòa lại không chú ý tới thông tin về việc phẫu thuật thẩm mỹ xóa sẹo chứ? Dẫu cả trong mơ cô cũng muốn mình có thể giống một cô gái bình thường, có làn da hoàn hảo, không cần đeo chiếc khăn màu đen giữa trời mùa hè.
 
“Phẫu thuật xóa sẹo đắt đỏ lắm. Nếu như muốn khôi phục hoàn toàn không để lại chút dấu vết nào, lại còn phải trông thật tự nhiên thì có khi phải qua Hàn Quốc.” Bạch Hòa thở dài một hơi: “Chi phí phẫu thuật đắt khủng khiếp, với diện tích vết sẹo của tới thì có khi phải mất tới mấy trăm ngàn.”
 
“Tớ có tiền để dành nhưng mấy trăm ngàn thì không đủ, có điều trong thời gian học đại học, tớ sẽ cố gắng thêm.” Ngôn Dịch nói.
 
“Đừng.” Bạch Hòa ngắt lời anh: “Chẳng dễ gì cậu mới dành dụm được chút tiền, sao lại dùng nó để làm phẫu thuật cho tớ, cậu cứ giữ lại đi, sau này có bạn gái còn phải tiêu pha tốn kém đó.”
 

“Mấy chuyện đó không quan trọng.” Ngôn Dịch nói: “Tiền của tớ cũng là tiền của cậu.”
 
Đúng là một em trai ngoan, Bạch Hòa rất yêu thương Ngôn Dịch.
 
Cô cười, xoa đầu anh: “Để sau hẵng nói đi, tớ còn muốn chờ A Nhất nhà chúng ta học thành tài trở về, tự tay làm phẫu thuật cho tớ, như vậy tớ cũng yên tâm hơn, mà lại không cần tốn kém nhiều tiền.”
 
“Được, vậy cậu đợi tớ nhé.”
 
Bạch Hòa nhảy xuống khỏi bàn của Ngôn Dịch: “Ngủ ngon nhé.”
 
“Ngủ ngon.”
 
Ngôn Dịch trông thấy cô trở về phòng còn cố ý giữ cửa mở hơi hé một chút.
 
Anh nghĩ tới những suy nghĩ tội lỗi đáng xấu hổ của mình lúc đêm khuya, cánh cửa kia tựa như một chiếc hộp Pandora vậy.
 
“Bạch Hòa, tớ cảm thấy khi ngủ, cậu khóa cửa lại sẽ tốt hơn đấy.”
 
Anh nói với bức vách ngăn bằng ván gỗ ép không hề có tác dụng cách âm kia: “Cậu thấy sao?”
 
“Không đâu!” Bạch Hòa quả quyết bác bỏ: “Tớ sợ.”
 
“Được thôi.”
 
Ngôn Dịch không nài ép, cố kiềm chế cảm xúc của mình, nằm xuống giường, hít sâu một hơi, úp gối lên mặt mình.
 
...
 
Bạch Hòa chui vào trong chăn, mở game tình yêu của cô lên.
 
Hôm nay Kỳ Lãng tặng cho cô hai mươi tấm thẻ cấp S, mặc dù không phải của người chồng mà cô thích mà còn là tên trùm internet xấu bụng IQ cao luôn luôn chống đối chồng cô nhưng… Dù sao cũng đã mua rồi, không chơi thì phí.
 
Thế là cô nhấp mở thẻ kịch bản.
 
Đây là lần đầu tiên cô thử tìm hiểu về câu chuyện của trùm phản diện Tần Thâm.
 
Trước đây cô luôn cảm thấy người này kiệm lời, mặt mày như sương giá, lạnh lùng vô cảm, thái độ với nữ chính luôn luôn hờ hững, đã mấy lần Bạch Hòa muốn đùa giỡn với Tần Thâm, chọc lung tung vào các vị trí trên cơ thể nhân vật này nhưng kết quả… Tần Thâm không hề thẹn thùng như các nam chính khác mà còn có phản ứng trái ngược.
 
Tần Thâm… Nổi giận!
 
Cho nên suốt một thời gian dài Tần Thâm không hề để ý đến Bạch Hòa khiến cô cảm thấy tẻ nhạt.
 
Cô là nữ chính cơ mà, hơn nữa không phải là nữ chính bình thường mà là đại gia chi tiền bao nuôi các nam chính, đáng lẽ ra các nam chính đều phải yêu thương cô, nuông chiều cô mới phải, vậy mà tự dưng lại có một tên không vừa ý một cái là mặt cau mày có với cô.
 
Bạch Hòa ghét Tần Thâm.
 
Nhưng thông qua thẻ kịch bản, Bạch Hòa được biết về quá khứ của nhân vật này, biết Tần Thâm thầm mến nữ chính đã nhiều năm, nữ chính là ánh trăng sáng, là nốt chu sa trong lòng người này. Mỗi khoảnh khắc tỏa sáng trong hành trình trưởng thành của cô đều có người này âm thầm dõi theo bằng ánh mắt rạng rỡ.

 
Tần Thâm chứng kiến nữ chính từ một nhân vật vô hình không có tiếng tăm gì trở thành ngôi sao lớn được muôn người chú ý. Trong suốt hành trình nhiều cay đắng đó, Tần Thâm luôn lặng lẽ đứng sau lưng, vụng trộm tiếp thêm hơi ấm cho nữ chính: Chẳng hạn như khi nữ chính tới tháng, Tần Thâm lặng lẽ để miếng dán giữ ấm trên bàn cho cô mà không để lại tên tuổi, chẳng hạn như khi nữ chính chạm đáy sự nghiệp thì nhận được khoản đầu tư từ trên trời rơi xuống, thậm chí khi có người xấu bám đuôi nữ chính trong con ngõ nhỏ, Tần Thâm cũng xuất hiện để bảo vệ cô, sau đó lê cơ thể bị thương, vội vàng rời đi...
 
Thế nhưng người này lại thà rằng phải kiềm chế, đè nén… Chứ nhất quyết không chịu tỏ tình với nữ chính.
 
Trong thẻ kịch bản cấp S, cuối cùng Bạch Hòa cũng biết vì sao Tần Thâm không tỏ tình!
 
Bởi vì người này không thể làm chuyện ấy!
 
“Móa!” Chơi đến đây, Bạch Hòa suýt thì quẳng điện thoại đi.
 
Bức tường ván gỗ ép sát vách vang lên tiếng gõ của Ngôn Dịch: “Ngủ đi, đừng thức khuya.”
 
“Ồ, tớ ngủ đây, ngủ đây.” Bạch Hòa tưởng là mình làm phiền anh nên ngượng ngùng, vội vàng che miệng lại, kiểm soát cảm xúc của bản thân.
 
Chuyện này đúng là…
 
Mặc dù mắng kịch bản khốn khiếp nhưng cô vẫn không nhịn được mở tiếp thẻ cấp S khác ra đọc.
 
Trong những đoạn kịch bản này, nữ chính chủ động tiếp cận Tần Thâm nhưng Tần Thâm vì lo cho hạnh phúc của nữ chính nên cố gắng đẩy cô xa ra, đe dọa cô, bảo cô cút đi, bảo rằng “tôi chưa từng yêu cô”.
 
Hai người rơi vào trạng thái giằng co với nhau suốt một thời gian dài, Bạch Hòa đọc hết thẻ này tới thẻ khác quên cả buồn ngủ… Chỉ muốn đọc tới đoạn kết.
 
Sau đó, Bạch Hòa biết được nguyên nhân Tần Thâm không thể làm chuyện ấy là do ba mẹ ly hôn từ khi Tần Thâm còn nhỏ, ba của Tần Thâm bỏ đi với những người đàn bà khác, mẹ Tần Thâm một thân một mình nuôi Tần Thâm khôn lớn, do bận rộn công việc mà bỏ bê việc chăm sóc Tần Thâm. Một ngày nọ, một người đàn ông chuyển tới căn hộ kế bên. Ác mộng của Tần Thâm bắt đầu từ đó.
 
Ông chú hàng xóm này đã ngấp nghé thiếu niên đẹp trai nhà bên cạnh từ lâu. Ông ta tìm cách lừa Tần Thâm ngây thơ về nhà mình để giở trò đồi bại. Vì chấn thương tâm lý từ nhỏ này nên Tần Thâm mới bị mất năng lực tình dục.
 
Dù cho ông chú hàng xóm đã qua đời trong một vụ hỏa hoạn không rõ là tai nạn hay do có người cố ý phóng hỏa nhưng vấn đề tâm lý của Tần Thâm vẫn không thể bình phục hoàn toàn. Hôm đó, Tần Thâm đứng từ xa nhìn tòa nhà chìm trong biển lửa, nghe thấy tiếng kêu xé ruột xé gan vọng ra từ trong ngôi nhà, đáy mắt Tần Thâm ánh lên niềm hả hê vì đã báo được thù.
 
Bạch Hòa khiếp sợ trợn to mắt.
 
Không ngờ Tần Thâm lại là… Người hành quyết! Mặc dù kịch bản không nói rõ vụ hỏa hoạn ấy có liên quan tới Tần Thâm nhưng…
 
Manh mối ám chỉ thì đầy rẫy.
 
Chuyện này chuyện này chuyện này… Cũng được chính quyền xét duyệt cho đăng ư? Hậu thuẫn của game này quả là trâu bò!
 
Ôm suy nghĩ game có khả năng sẽ bị khóa bất cứ lúc nào, Bạch Hòa cố gắng chơi thêm được lúc nào hay lúc ấy.
 
Bất tri bất giác, 20 tấm thẻ cấp S đều đã được đọc hết. Trong tấm thẻ cấp S cuối cùng, Tần Thâm không đè nén nổi tình yêu ngập tràn trong lòng mình, cuối cùng cũng đón nhận nữ chính, hai người ở bên nhau.
 
Đêm đến, nữ chính và Tần Thâm nằm trên giường hôn nhau, khi bàn tay của nữ chính chậm rãi trượt xuống định tiến thêm một bước nữa, Tần Thâm giữ cổ tay của cô lại, ngang ngược kéo hai tay cô lên trên đỉnh đầu.
 
Sau đó, Tần Thâm chậm rãi lấy từ trong tủ đầu giường ra một món đồ chơi…
 
Kịch bản kết thúc.
 
Bạch Hòa ngồi dậy, hồn lìa khỏi xác với đoạn kịch bản táo bạo này.
 
Mặc dù, mặc dù nhà phát triển game này đúng là rất nhỏ nhưng thế này thì cũng quá…
 
Được thôi, tháng trước cô đã tròn mười tám tuổi, cô đã là người trưởng thành rồi, chơi game táo bạo một chút cũng không sao.
 
Á á á, tiếp theo sẽ thế nào đây? Cô muốn xem quá! Muốn xem quá đi mất!
 
Bạch Hòa lăn qua lăn lại trên giường, đổi hình nền game của mình từ Lương Tiêu thành Tần Thâm, màn hình khóa của điện thoại cũng thay bằng ảnh chụp màn hình của Tần Thâm.
 

Hiện tại Tần Thâm là chồng mới của cô.
 
Cô tiêu hết toàn bộ kim cương tích lũy đã lâu, vào trang rút thẻ để rút rất nhiều thẻ kịch bản.
 
Kết quả không có chiếc nào là thẻ của Tần Thâm.
 
Bực quá.
 
Chẳng lẽ phải bỏ tiền ra mua ư?
 
Cô kiểm tra số dư tài khoản ngân hàng trên điện thoại của mình, chỉ có 3.58 tệ ít ỏi.
 
Thôi, bình tĩnh đã.
 
Bạch Hòa để điện thoại di động xuống, quyết định không nghĩ tới Tần Thâm nữa. Cô không thể bị loại game máu chó này bào tiền được.
 
Bình tĩnh chưa được năm phút, cô lại mở hai mươi tấm thẻ kịch bản của Tần Thâm ra đọc lại một lần nữa.
 
Đúng là không thể nào chống cự lại nổi kiểu đàn ông vừa thê thảm lại thâm tình như thế này mà.
 
Lúc này, cửa phòng bị gõ vang, Bạch Hòa ngồi dậy, nhìn thấy Ngôn Dịch đứng ở cửa nhìn cô đầy bất đắc dĩ: “Cậu còn như vậy nữa là tớ tịch thu điện thoại của cậu đó.”
 
“Xin lỗi cậu, có phải tớ làm ồn ảnh hưởng tới cậu không?”
 
“Tớ vào trong được không?”
 
“Vào đi.”
 
Ngôn Dịch vào phòng, chìa tay ra với cô: “Đưa điện thoại đây cho tớ.”
 
Bạch Hòa giấu điện thoại vào trong chăn: “Giờ tớ mời cậu ra khỏi phòng tớ chắc là không được đâu đúng không?”
 
Ngôn Dịch vẫn nghiêm mặt nhìn cô.
 
Bạch Hòa làm nũng, chơi xấu ôm gối: “Không đâu, không có điện thoại tớ cảm thấy không an toàn.”
 
“Hiện tại đã là hai giờ rồi, vậy mà cậu vẫn còn chơi game, cậu định chơi game thâu đêm hay sao?”
 
“Tớ ngủ đây, không chơi nữa đâu, thật đấy.”
 
Ngôn Dịch nghiêm túc chìa tay về phía cô. Mặc dù Bạch Hòa không muốn nhưng vẫn lẩm bẩm bỏ điện thoại của mình vào lòng bàn tay anh.
 
Anh cầm điện thoại gõ nhẹ lên đầu cô: “Nếu như cậu không muốn cứ tối đến là tớ lại tịch thu điện thoại của cậu thì đừng trốn trong chăn chơi game suốt đêm nữa.”
 
“Cậu mau ra ngoài đi, nhanh lên.” Bạch Hòa úp gối lên mặt mình, chân không ngừng đạp chân Ngôn Dịch: “Nhân lúc tớ còn chưa hối hận.”
 
Ngôn Dịch quay người đi ra ngoài.
 
Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp như thân cây bạch dương của chàng trai trẻ, Bạch Hòa đột nhiên cảm thấy Ngôn Dịch hơi giống Tần Thâm, cả hai đều là kiểu…
 
Nhân cách dạng kiểm soát, kiệm lời, tàn nhẫn.
 
Ở trước mặt Ngôn Dịch, cô mới là người phải ngoan ngoãn nghe lời.
 
...

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận