Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố


Mã Thiên Hạo không hề cảm thấy hào hứng.

Hắn không hề cảm thấy vui mừng.

Giờ đối với hắn mà nói, đời người đã không còn giá trị gì nữa.

Hắn không biết tương lai sẽ đi đâu về đâu.

Từ nhỏ đã cùng anh trai sống nương tựa, hắn đã sớm coi Mã Thiên Long là ngọn đèn chỉ đường của mình.

Mỗi lần khi cảm thấy mất phương hướng, chỉ cần đi theo anh trai là tìm được lối ra.

Nhưng giờ anh trai đã không còn nữa.

“Tại sao anh lại không giết tôi?”
Hắn nhìn Tần Cao Văn và gầm lên
Tất cả mọi người nhìn Tần Cao Văn gào khóc trong đau đớn, bộ dạng lã chã nước mắt với phần tò mò.

Lẽ nào được sống không tốt sao?
Tần Cao Văn thản nhiên trả lời: “Tại sao tôi phải giết anh?”
Hôm nay là sinh nhật của cô con gái, anh cố gắng không sát hại ai cả.

Nếu là trước đây thì có lẽ Mã Thiên Hạo đã sớm trở thành một cái thây ma rồi.

Hắn nhắm mắt lại, để lộ nụ cười chua chát.

Mã Thiên Hạo biết rằng cả đời này hắn không thể báo thù thay cho anh trai được nữa.

Thiên Lôi tông sư là sự tồn tại duy nhất, đồng thời cũng là hi vọng cuối cùng của hắn.

Trước khi trận quyết đấu diễn ra, hắn cảm thấy hết sức tự tin, cho rằng Thiên Lôi tông sư có thể báo thù thay anh trai.

Thế nhưng hắn đã đánh giá quá thấp thực lực của Tần Cao Văn.

Đối phương quá mạnh.

Mã Thiên Hạo không còn mặt mũi nào để sống tiếp nữa.

Hắn lấy ra một con dao sáng loáng, lạnh lẽo

và kề vào cổ mình.

Phụt!
Máu tươi nóng hổi xối ra, Mã Thiên Hạo đổ người xuống đất, chút hơi ấm cuối cùng của sinh mệnh dần biến mất.

Đám đông cầm điện thoại chỉ quan tâm chụp hình, không hề thể hiện bất kỳ sự đồng cảm nào.

Cuộc sống vốn là như vậy.

Một phút sau, Mã Thiên Hạo đã chết hoàn toàn.

Tần Cao Văn không hề quay trở lại xe mà chắp tay sau lưng: “Những kẻ núp nùm bước ra hết cả đi”.

Giọng nói của Tần Cao Văn vốn không lớn nhưng rành rọt, rõ ràng, hơn nữa tất cả những người có mặt đều nghe không sót từ nào.

Bốn cao thủ Phong, Vũ, Lôi, Điện đều thầm cảm thấy thất kinh.

Rõ ràng bọn chúng đã ẩn nấp rất kỹ rồi.

Vậy tại sao vẫn bị Tần Cao Văn phát hiện?
“Giờ phải làm thế nào đây?”
Cuồng Phong nhìn mấy người bên cạnh và nói.

“Thôi bỏ đi, chúng ta liều mạng với hắn!”
Bọn chúng không chắc chắn có thể chiến thắng được Tần Cao Văn, dù sao thì đến cả một nhân vật cấp bậc tông sư cũng không phải là đối thủ của anh thì sao bọn chúng có thể?
Thế nhưng cũng không ai thoái lui.

Phong, Vũ, Lôi, Điện biết rằng chết trong tay Tần Cao Văn vẫn hơn là chết trong tay ông Hai.

Vì ông Hai độc ác, bá đạo hơn Tần Cao Văn nhiều.

Tất cả bọn chúng đều từ trên không trung đáp xuống.

Đám đông vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Phong, Vũ, Lôi, Điện.

Không ngờ mấy kẻ ẩn núp đó lại muốn ra tay với Tần Cao Văn.

Cuồng Phong bước lên một bước: “Anh Tần, quả nhiên thực lực của anh thật phi thường, khiến chúng tôi phải bái phục”.

“Các người là người ông Hai cử đến à?”
Tần Cao Văn thản nhiên hỏi.

Cuồng Phong đáp lại: “Anh Tần quả là người thông minh.

Chính xác”.

“Nếu đã là người ông Hai cử tới thì tôi có thể xử lý nhanh gọn lẹ, các người lựa chọn tự sát đúng không”.

Hiện trường trở nên xôn xao.

Biểu cảm vừa rồi của Tần Cao Văn khiến đám đông phải thốt lên đầy hãi hùng.

Thế nhưng những lời nói vừa rồi của anh thì có phần hơi ngông cuồng.

Dám bắt cao thủ của ông Hai tự sát sao?
Anh là cái thá gì?
Ông Hai là hoàng đế của thế giới ngầm thành phố Minh Châu.

“Người anh em, câu nói vừa rồi của anh hơi bị ngông quá đấy”.

Sắc mặt của Cuồng Phong tối sầm, sát khí trên người dần bộc lộ ra, không khí xung quanh cũng bị giảm nhiệt độ xuống rõ rệt.

Rất nhiều kẻ quan sát xung quanh đều lùi ra sau.

“Xem ra các người nhất định phải đối đầu với tôi nhỉ?”
“Anh dám sỉ nhục ông Hai, chỉ riêng điều đó thôi đã đủ để khiến chúng tôi băm nát anh rồi”.

Tần Cao Văn nói với vẻ khinh thường: “Ông Hai đối với tôi cũng chỉ là cục shit thôi”.

“Anh dám sỉ nhục ông ấy, anh chết chắc rồi!”
Tiếp đó bốn cao thủ Phong, Vũ, Lôi, Điện đều đồng loạt lao về phía Tần Cao Văn.


Không ít người nhìn thấy cảnh tượng trước mặt phải tỏ ra căng thẳng.

Rốt cuộc Phong, Vũ, Lôi, Điện lợi hại hơn hay là Tần Cao Văn cao siêu hơn?
Nếu như trước đó Tần Cao Văn không quyết đấu với Thiên Lôi tông sư thì có lẽ hầu như tất cả sẽ đứng về phía bốn cao thủ kia.

Nhưng lúc này hướng tranh luận đã có sự thay đổi.

Màn thể hiện khi nãy của Tần Cao Văn quá xuất sắc, đủ để khiến đám đông chấn động và bị thu hút.

Thực lực của anh quá mạnh.

Rầm!
Rầm!

Đám đông nhìn thấy mấy bóng đen bay bật ra, đập mạnh vào tường, cửa sổ và cả gốc cây.

Đó chính là bốn cao thủ Phong, Vũ, Lôi, Điện.

Bầu không khí trở nên quỷ dị vô cùng, tất cả đều im phăng phắc.

Bọn họ đều nhìn Tần Cao Văn, rõ ràng là không dám tin.

Rốt cuộc đối phương đã làm thế nào vậy.

Phong, Vũ, Lôi, Điện, bốn cao thủ mà rơi vào tay anh thì đến một chiêu cũng không đánh lại nổi.

Đối phương thực sự quá lợi hại.

Cuồng Phong ôm ngực với vẻ mặt kinh hoàng.

Dù hắn đã sớm dự liệu rằng mấy người bọn hắn liên kết lại cũng không phải là đối thủ của Tần Cao Văn nhưng hắn không ngờ lại bị đánh bại nhanh như chớp thế này.

Đây chính là cái gọi là giết người trong chớp mắt.

Anh chỉ dùng một chiêu là có thể đánh bại tới mấy người.

Tần Cao Văn bước tới trước Cuồng Phong, ngồi xuống nói: “Anh còn lời gì trăn trối không?”
Cuồng Phong cười lạnh lùng: “Tần Cao Văn tôi công nhận anh lợi hại”.

“Tôi lại không thích nghe lời bợ đỡ”.

Tần Cao Văn lập tức ngắt lời Cuồng Phong.

Cuồng Phong nói tiếp: “Nhưng tôi nói cho anh biết, anh có lợi hại tới mấy cũng vô ích thôi.

Vì đối diện với ông Hai thì chỉ có nước chết, anh không thể nào là đối thủ của ông ta”.

“Tại sao?”

Tần Cao Văn tỏ ra tò mò.

Anh từng gặp ông Hai, đối phương không hề mạnh như anh nghĩ.

Cuồng Phong ho hai tiếng: “Bởi vì ông Hai không còn gì vương vấn nữa, ông ta là người mà đến họ hàng không nhận, ông ta giết người vì thích, chứ không vì tiền, cũng không vì lợi ích”.

“Nói xong chưa?”
Cuồng Phong lại ho và phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn nhìn Tần Cao Văn và nói: “Anh biết điều thì mau cút, rời khỏi khu vực Minh Châu, nếu không nhất định sẽ chịu phải sự truy sát của ông Hai đấy”.

“Tôi biết rồi”.

Tần Cao Văn siết cổ Cuồng Phong
Hắn từ từ nhắm mắt lại.

Rắc.

Cổ hắn đã bị Tần Cao Văn bẻ gãy.

Khóe miệng hắn rỉ ra một đường máu, chảy xuống đất, sinh khí đã dần biến mất.

Tần Cao Văn đứng dậy nói tiếp: “Không thể nào mà ai trong số các người cũng muốn tôi đích thân phải ra tay đấy chứ”.

Ba cao thủ còn lại biết rằng nếu Tần Cao Văn không giết họ thì bọn họ cũng không thể nào sống sót.

Bởi vì ông Hai không cho phép bất kỳ kẻ nào thất bại mà còn được tồn tại trên đời này.

Bọn họ lấy ra vũ khĩ, tự động đâm vào người.

Tất cả đều đổ gục xuống đất và chết.

Bốn cao thủ cùng với Thiên Lôi tông sư đều thất bại trong tay Tần Cao Văn.

Cảnh tượng vừa rồi được không ít những người dùng mạng quay lại và up lên.

Chỉ khoảng hai, ba phút thôi mà tốc độ lan truyền đã lan ra khắp cả thành phố Minh Châu.

Tần Cao Văn đã khiến cả thành phố chấn động..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận