“Mọi người không biết ông Hai sống ở đâu, cũng không biết thực lực của ông ta mạnh tới mức nào mà dám ra tay à? Mọi người nghĩ như vậy là đang giúp sư phụ sao?”
Chủ thầu đỏ mặt, rõ ràng là tỏ ra áy náy.
Giang Sơn đứng dậy nói: “Nếu như mọi người cũng bị rơi vào tay ông Hai thì có phải là càng khiến sư phụ tốn thêm thời gian, công sức đi cứu mọi người không?”
Không có ai phản bác lại lời của Giang Sơn.
Rõ ràng là kế hoạch vừa rồi của bọn họ chưa thỏa đáng, cân nhắc chưa chu toàn.
Nếu như thật sự làm như vậy thì không những không giải quyết được vấn đề mà còn khiến cho Tần Cao Văn khó xử lý hơn.
“Tôi rất hiểu tâm trạng hiện tại của mọi người.
So với bất kỳ ai ở đây thì tôi càng muốn giúp sư phụ của mình hơn.
Nhưng chuyện gì cũng cần phải chú trọng cách thức và sách lược chứ không phải cứ làm loạn cả lên”
Chủ thầu lại nói tiếp: “Vậy anh nói xem rốt cuộc chúng ta phải làm gì? Lẽ nào chúng ta không làm gì thật sao?”
Giang Sơn ngồi xuống ghế sô pha: “Chúng ta cần tin tưởng sự phụ.
Chắc chắn là anh ấy đã có hàng trăm cách để đối phó với sự việc của ba ngày sau rồi.
Tới khi đó anh ấy sẽ tìm chúng ta”.
…
Cộc cộc.
Bên ngoài lại có tiếng gõ cửa vọng vào.
Cánh cửa được mở ra, một người đội nón thần bí đứng bên ngoài.
Người này đeo mặt nạ trông vô cùng đáng sợ.
Tần Cao Văn không nhìn rõ dáng vẻ của kẻ này.
Người đội nói cúi mình trước Tần Cao Văn: “Chào anh Tần!”
“Cuối cùng anh cũng tới rồi!”
Tần Cao Văn thở phào.
Người này bỏ nón và mặt nạ xuống, để lộ một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú rồi nhìn Tần Cao Văn với vẻ áy náy:
“Thật ngại quá, tôi có chút chuyện nên hơi chậm trễ, mong anh Tần bỏ qua”.
“Không sao”.
Người đội nói vội vàng hỏi: “Xin hỏi, vợ của anh…”
“Đi theo tôi, cô ấy đang trên lầu”.
Tần Cao Văn dẫn người đội nó lên lầu.
Người này đưa tay ra bắt mạch cho Vương Thuyền Quyên, một lúc sau để lộ biểu cảm kinh ngạc.
Tần Cao Văn đứng bên cạnh vẫn điềm nhiên như thường, nhưng thực tế thì anh đang nóng ruột vô cùng.
Anh rất sợ sẽ có chuyện xảy ra với Vương Thuyền Quyên.
Nếu thật sự như vậy thì anh sẽ hối hận cả đời mất.
Một lúc sau, khi thấy đối phương vẫn chưa có câu trả lời thì Tần Cao Văn không còn kiên nhẫn được nữa, bèn hỏi thẳng: “Rốt cuộc là làm sao?”
Người này ngẩng đầu nói với Tần Cao Văn: “Anh Tần, loại độc mà cô ấy trúng phải vô cùng hiếm”.
Tần Cao Văn như bị rơi xuống đáy vực.
Đối phương là bác sĩ nổi tiếng nhất khu vực Thiên Triều.
Nếu như đến người này còn không giải được độc mà Vương Thuyền Quyên trúng phải thì có nghĩa là khó khăn trước mặt đã trở thành vấn đề không thể giải quyết.
“Không có cách nào sao?"
Người thanh niên nói: “Nhưng mà vẫn may…”
Nghe thấy mấy từ này, Tần Cao Văn lập tức thở phào.
Người thanh niên lại nói: “Tôi có thuốc khắc chế với loại thuốc độc này”.
Anh ta lấy ra một chiếc lọ nhỏ màu trắng.
Tần Cao Văn nhận lấy, sau khi mở lọ thì đổ ra một viên đan dược màu đen.
Viên đan dược phát ra mùi thơm nhè nhẹ.
Tần Cao Văn đặt viên thuốc trong tay, nhìn một hồi lâu rồi hỏi: “Đây là thuốc giải à?”
“Đúng vậy”.
Người thanh niên tiếp tục nói: “Anh cho cô Vương dùng, sau hai giờ chắc chắn cô ấy sẽ tỉnh lại”.
Tần Cao Văn chẳng nghĩ ngợi được nhiều.
Anh đi tới trước mặt Vương Thuyền Quyên, nhét viên thuốc vào miệng cô, sau đó rót cho cô một cốc nước.
Anh giúp cô nuốt viên thuốc xuống và lòng bỗng nhẹ nhõm hơn.
“Anh Dương, cảm ơn anh!”
Người thanh niên họ Dương vội vàng nói: “Anh Tần không cần nói vậy.
Anh cứu mạng tôi, nếu khi đó không có anh thì tôi sớm đã chết rồi.
Giờ có thể giúp đỡ anh là vinh hạnh của tôi”.
Người thanh niên tên là Dương Thiên Hoa là truyền nhân thần y đời thứ mười tám của Thiên Triều.
Anh ta từng đại diện khu vực Thiên Triều đi tham gia cuộc thi y học thế giới, hơn nữa còn lọt vào top ba.
Năm đó nếu không phải Tần Cao Văn có ơn cứu mạng thì có lẽ đối phương sẽ không dễ dàng gì ra tay cứu Vương Thuyền Quyên như vậy.
Tần Cao Văn ngồi bên giường với vẻ mặt căng thẳng.
Cả đời này anh đã vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, sống những ngày tháng đao gươm nhuốm máu không biết bao lâu nhưng chưa bao giờ lại căng thẳng như thế này.
Anh nhìn Vương Thuyền Quyên chăm chăm, chỉ sợ đối phương có chuyện.
Sau hai tiếng đồng hồ.
Vương Thuyền Quyên vẫn nằm trên giường không tỉnh lại.
Tần Cao Văn cảm thấy sốt ruột: “Thế này là thế nào?”
Dương Thiên Hoa cũng tỏ ra kinh ngạc.
Anh ta có thể đảm bảo không hề phán đoán sai về bệnh tình của Vương Thuyền Quyên, chắc chắn là thuốc giải vừa rồi có tác dụng.
Vậy thì tại sao Vương Thuyền Quyên vẫn không có chút phản ứng gì.
Anh ta cũng không thể hiểu nổi.
“Anh đừng vội, chúng ta đợi thêm lúc nữa xem cô ấy có phản ứng gì không”.
Nếu đến cả Dương Thiên Hoa cũng hết cách thì chuyện này thật sự khó nhằn.
Anh ta là bác sĩ hàng đầu trong giới y học.
Lại thêm hai tiếng đồng hồ nữa nhưng Vương Thuyền Quyên vẫn nằm im.
Bình thường thì Tần Cao Văn sẽ không đổ cơn tức lên Dương Thiên Hoa.
Thế nhưng lúc này anh không thể nào kiểm soát được tâm trạng nên đã đứng bật dậy, túm cổ Vương Thiên Hoa và hét lên: “Nói cho tôi biết thế này là thế nào?”
Dương Thiên Hoa run rẩy: “Tôi..tôi cũng không rõ”.
Tần Cao Văn buông Dương Thiên Hoa ra, ngồi phịch xuống ghế trông vô cùng đau khổ.
Anh ôm đầu, nước mắt rơi xuống.
Anh chưa bao giờ yếu đuối đến thế.
Một lúc sau, Tần Cao Văn cảm thấy có một bàn tay khẽ xoa lên đầu mình, anh tưởng là Dương Thiên Hoa bèn lên tiếng: “Anh ra ngoài đi”.
Anh cố tình nói với giọng binh tĩnh bởi vì sự việc vừa xảy ra khiến anh cảm thấy hơi áy náy với Dương Thiên Hoa.
“Vừa rồi do nóng quá nên tôi mới nói vậy, anh đừng bận tâm”.
“Anh vừa nói gì cơ?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai của Tần Cao Văn.
Anh vội ngẩng đầu thì phát hiện vừa rồi là Vương Thuyền Quyên đã xoa đầu mình.
Còn Dương Thiên Hoa thì khi phát hiện ra đối phương tỉnh lại đã sớm lẳng lặng rời ra ngoài rồi.
Tần Cao Văn nhào tới ôm Vương Thuyền Quyên vào lòng nói với vẻ đầy kích động: “Cuối cùng…em đã tỉnh lại rồi”
Trước đây, dù có gặp phong ba bão táp gì thì Tần Cao Văn cũng không hề khóc.
Đây là lần đầu tiên anh rơi nước mắt.
Vương Thuyền Quyên mỉm cười: “Đàn ông con trai mà lại khóc, người khác nhìn thấy thì còn ra gì nữa”.
Tần Cao Văn bị trêu tới mức bật cười: “Em có biết thời gian qua anh lo lắng thế nào không? Anh thật sự sợ em sẽ xảy ra chuyện”.
Vương Thuyền Quyên ôm lấy Tần Cao Văn, một lúc lâu sau mới buông anh ra.
“Gần đây em đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại vô duyên vô cớ bị hôn mê lâu như vậy?”
Vương Thuyền Quyên căn bản không biết những gì xảy ra trước đó.
Giờ ký ức của cô trống rỗng.
Tần Cao Văn kể lại từ đầu đến cuối sự việc cho cô nghe.
Vương Thuyền Quyên tái mặt: “Công ty có nội gián sao?".