Giang Sơn đứng lên, lau khô máu trên miệng, cười hai tiếng rồi nói: “Lão già kia, tôi nhất định sẽ cho ông biết kết cục của việc đắc tội với tôi”.
“Vừa rồi tao chưa dùng hết sức lực, bây giờ không như vừa rồi nữa, tao tuyệt đối sẽ không nương tay”.
Giang Sơn gồng mình lên kìn nén cơn đau đớn trong cơ thể xuống.
Trước khi chưa ra tay với ông Hai, Giang Sơn đã chuẩn bị sẵn tâm lý coi nhẹ cái chết, thực ra vừa rồi hắn không nghĩ hắn lại có thể khiến ông Hai lùi về sau hai bước.
Nhưng không ngờ trong thời gian hơn một tháng ngắn ngủi Tần Cao Văn huấn luyện cho hắn có được hiệu quả kinh người đến vậy.
Hắn nghiêm nghị nói: “Lão già, vừa rồi tôi cũng chưa dùng hết sức đâu”.
Sau đó Giang Sơn lại một lần nữa lao về phía ông Hai.
Cách đánh của hắn vô cùng trực diện, cứ thế tung nắm đấm ra.
Hết cú đấm này đến cú đấm khác, giống như mưa vậy không biết mệt mỏi.
Ông Hai mỗi lần đều đỡ trực diện, cơ thể Giang Sơn hết lần này đến lần khác bay ra xa.
Nhưng hắn cứ hết lần này đến lần khác tiếp tục đứng dậy.
Mỗi lần ông Hai đều lùi về sau vài bước, tay phải của ông ta chốc chốc lại trở nên đau đớn, qua sáu bảy lần đỡ như vậy, ông ta không thể không dùng tay trái ra đỡ.
Nhưng chuyện khiến ông ta cảm thấy nổi da gà đó là chỉ trong vài phút, tay trái của ông ta lại có chút không cầm cự được nữa, ông Hai lúc này mới phát hiện bản thân đã đánh giá thấp Giang Sơn.
Từ đầu đến cuối Tần Cao Văn đều không hề có ý định chuẩn bị ra tay, anh đứng dưới gốc cây to bên cạnh, im lặng quan sát trận đối quyết của hai người.
Điều này khiến trong lòng ông Hai vô cùng kinh ngạc.
Giang Sơn được Tần Cao Văn huấn luyện hơn một tháng, bây giờ thực lực của hắn tuy không thể hoàn toàn trấn áp ông ta, nhưng đã có vẻ sức lực ngang hàng.
Thêm một thời gian nữa thì không biết lợi hại đến mức nào nữa.
Nếu bản thân giao đấu với Tần Cao Văn, thì có thể đỡ được mấy chiêu đây?
Trong đầu ông ta vừa nảy ra suy nghĩ này liền cảm thấy có hơi lo sợ.
Tần Cao Văn thực sự rất mạnh.
Giang Sơn cho dù bị trọng thương nhưng hắn vẫn không có ý định lùi bước, không ngừng đứng lên, tốc độ vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.
Bây giờ hắn giống như một con mãnh thú điên cuồng vậy, không biết mệt, cũng không biết đau đớn là gì.
Ngón tay phải của hắn đã bị gãy hai ngón, xương màu trắng lộ rõ ra ngoài, máu tươi chảy xuống không ngừng.
Nhưng từ đầu đến cuối hắn lại không kêu một câu.
Những người khác nhìn Giang Sơn cũng đều sục sôi khí huyết, nhưng không ai trong bọn họ lên tiếng, thần thái trên khuôn mặt cũng khá bình tĩnh.
Đây chính là hiệu quả mà Giang Sơn thường hay tập luyện.
Giang Sơn không chỉ một lần đứng trước mặt bọn họ nói, điều quan trọng nhất của một đội ngũ đó chính là cho dù núi Thái Sơn có sập trước mặt, thì sắc mặt cũng phải điềm tĩnh, ung dung không sợ, cho dù đối mặt với đối thủ hung dữ lớn mạnh như thế nào, cũng đều ung dung đối phó.
Hắn phát huy điểm này rất tốt.
Cơ thể ông Hai không ngừng lùi về sau.
Cuối cùng ông ta đập vào thân cây bên cạnh, tay phải của ông ta cũng chảy máu.
Ông Hai tức giận nói: “Bố mày không muốn chơi với mày nữa, sau đây tao sẽ nghiêm túc cho mày xem”.
Trước đây dựa vào bản thân một mình tung hoành cả thế giới ngầm ở khu Minh Châu, trở thành ông trùm thực sự.
Lẽ nào hôm nay lại thất bại trong tay một tên Giang Sơn tép riu sao?
Thế thì thanh danh một đời của ông ta chắc chắn sẽ bị hủy hoại hết.
Hôm nay cho dù là chết thì ông ta cũng phải chết một cách oanh liệt, chết có ý nghĩa.
Lần này ông Hai trở nên chủ động, ông ta bắt đầu tấn công Giang Sơn một cách dã man.
Ông ta phát huy toàn bộ sức mạnh của bản thân, muốn xử gọn Giang Sơn hoàn toàn trong nửa phút.
Nhưng một lúc sau ông ta liền rơi vào tuyệt vọng, cho dù ông ta có tấn công Giang Sơn điên cuồng đến đâu, thì từ đầu đến cuối Giang Sơn đều ung dung đối phó.
Hết lần này đến lần khác phá được sát chiêu của ông ta.
Bụp!
Cuối cùng Giang Sơn tóm được cơ hội, một cú đấm thẳng vào giữa ngực ông ta.
Ộc!
Sức mạnh của cú đấm đó rất mạnh, ông Hai như thể cảm nhận thấy xương của ông ta gãy mất vài cái, cơ thể lập tức bay ra xa, đập vào một thân cây to.
Sau đó chính là khoảnh khắc khiến ông Hai sống không bằng chết.
Giang Sơn đang ở thế thắng liền nắm giữ cơ hội này, tấn công ông Hai điên cuồng, căn bản không cho đối phương bất cứ cơ hội phản kháng nào, hắn tung hết cú đấm này đến cú đấm khác.
Ngay lập tức đánh cho ngực ông Hai lõm vào trong, máu tươi phun ra ào ạt.
Ông Hai nhìn Giang Sơn, lại nhìn sang Tần Cao Văn một cái, cảm thấy vô cùng khó tin.
Vì sao? Vì sao lại như vậy?
“Dừng lại đi Giang Sơn!”.
Sư phụ lên tiếng, Giang Sơn lập tức dừng lại, hắn đứng sang một bên, cho dù máu trên người vẫn đang chảy xuống, nhưng hắn vẫn vô cùng mạnh mẽ.
“Lão Tam đưa Giang Sơn đi đi”.
“Rõ!”.
Thuộc hạ tên là Lão Tam và hai người khác khênh Giang Sơn lên, đưa hắn ra khỏi rừng.
Ông Hai dựa vào gốc cây lúc này đã chỉ còn thoi thóp thở, ánh sáng trong mắt ông ta cũng đang dần dần tối đi.
“Nói với tôi đây chỉ là giấc mơ đi”.
Ông Hai không ngừng thở dốc.
Ông ta ho hai tiếng rồi nói: “Vì sao? Vì sao đồ đệ của cậu bây giờ lại đánh được cả tôi?”.
Tần Cao Văn đứng trước mặt ông Hai, dửng dưng nói: “Ông có biết trước đó vì sao tôi không ra tay với ông không?”.
Ông Hai lắc đầu.
Ông ta thực sự không rõ.
Tần Cao Văn trả lời: “Vì ngay từ đầu tôi đã không coi ông là đối thủ của tôi, ông nghĩ xem một con sư tử lại sợ một con mèo sao?”.
Lòng ông Hai lập tức chùng xuống, ông ta cảm thấy chân tay lạnh toát.
Cho dù vừa rồi bị thương rất nặng, nhưng đều không bị sốc bằng mấy câu nói mà Tần Cao Văn vừa nói đây.
Giống như bản thân năm xưa cũng vậy, chưa bao giờ coi trọng Tần Cao Văn, đó là cảm giác mà sau khi nắm được sức mạnh tuyệt đối mới có được.
Mặt ông Hai nở nụ cười khổ.
“Từ hôm nay trở đi, cậu chính là ông trùm của thế giới ngầm trong khu Minh Châu rồi”.
Tần Cao Văn cảm thấy có hơi nực cười.
“Ông tưởng ai cũng đều nông cạn như ông sao?”.
Ông Hai cảm thấy như vừa bị tát một cái thật mạnh.
Ông ta khó khăn lắm mới mấp máy miệng nói: “Cậu không có hứng thú với vị trí của tôi?”.
Tần Cao Văn trả lời: “Từ trước tới giờ tôi đều không bao giờ nghĩ đến việc dây vào đám chó hoang mèo dại các ông, là các ông cố tình gây rắc rối cho tôi đấy chứ”.
Ông Hai lại thở dài.
Tần Cao Văn nói đúng.
Trong lòng ông ta nảy lên một sự hối hận tột độ, nếu biết trước thì hay biết mấy.
Nếu ban đầu bản thân không dây vào Tần Cao Văn, có lẽ bây giờ bản thân ông ta vẫn có thể hưởng vinh hoa phú quý đến khi 60, 70 tuổi và cho đến khi già rồi chết đi.
Bây giờ nói gì thì cũng đã muộn rồi.
“Cậu cho tôi chết một cách nhanh chóng đi được không?”.
Ông Hai nhìn Tần Cao Văn, dùng lời lẽ van xin nói, đây là hi vọng duy nhất của ông ấy.
Ông Hai biết hôm nay ông ta không thể thoát khỏi kiếp nạn này.
Ông ta không dám cầu xin Tần Cao Văn tha cho ông ta, chỉ là hi vọng khi ông ta chết có thể không phải đau đớn như vậy.
“Được!”.
Tần Cao Văn cầm một con dao găm ra, nhanh chóng cứa vào cổ họng ông Hai, ông ta giãy giụa hai phút rồi ngã gục xuống đất và chết đi.
Một nhân vật truyền kỳ trong thế giới ngầm khu Minh Châu đã chết đi như vậy.
Tần Cao Văn xử ông ta một cách nhẹ nhàng.
“Đây chính là do ông tự làm tự chịu”.
Đối với ông Hai, Tần Cao Văn không có chút thông cảm nào.
.