Tần Cao Văn nhè nhẹ vỗ vai cô ấy, muốn mở lời an ủi nhưng lại không biết nói gì.
Bất cứ lời nói nào đứng trước sự đau buồn cực hạn đều trở nên bất lực.
Qua một lúc lâu sau, cô ấy mới dần dần ngừng khóc.
Tiểu Điệp ngẩng đầu lên nói với Tần Cao Văn: “Anh Cao Văn, bây giờ em đói bụng quá”.
Tần Cao Văn nở nụ cười, vuốt nhẹ mũi cô ấy, nói: “Anh dẫn em đi mua quần áo đẹp mặc rồi dẫn em đi ăn được không?”.
Từ trước đến nay, Tần Cao Văn luôn xem Tiểu Điệp như em gái ruột của mình.
Khi xưa anh lưu lạc đầu đường xó chợ, nếu không có bố mẹ của cô ấy thì e rằng anh đã chết từ lâu.
Tiểu Điệp ra sức gật đầu.
Tần Cao Văn dẫn Tiểu Điệp đến xe, mở cửa xe ra rồi nói: “Em lên trước đi”.
Tiểu Điệp nhìn quần áo rách rưới của mình, tỏ ra do dự.
Xe của Tần Cao Văn xa hoa quý giá như vậy, nếu làm bẩn thì phải làm sao?
Nhận ra sự thận trọng của cô ấy, Tần Cao Văn không để tâm, nói: “Em không cần lo lắng, xe của anh cũng không đáng bao nhiêu tiền”.
Tiểu Điệp suy nghĩ một lúc mới miễn cưỡng lên xe.
Đóa Đóa ngồi ở ghế trước chú ý thấy Tiểu Điệp lên xe.
Tuy rằng quần áo của cô ấy hơi rách rưới, vả lại trên người còn thoảng mùi hôi, nhưng Đóa Đóa không hề biểu lộ sự chán ghét.
Đóa Đóa hỏi: “Bố, chị này là ai ạ?”.
Tần Cao Văn ngồi lên xe, trả lời: “Đây là một người họ hàng của bố”.
Lúc trước Tần Cao Văn mua cho Đóa Đóa hai cây kem, cô bé đưa cho Tiểu Điệp một cây, nói: “Chị, kem này ngon lắm ạ, chị cũng ăn một cây đi”.
Tiểu Điệp vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, chị… chị không thích ăn”.
Tiểu Điệp vốn dĩ cũng là một cô gái con nhà giàu được nuông chiều từ bé, nhưng gia đình đột nhiên xảy ra chuyện khiến cô ấy phải lang thang ngoài đường.
Thời gian này, Tiểu Điệp đã chứng kiến tình người bạc bẽo, đã nhìn thấu được nhiều chuyện, cô ấy trở nên cực kỳ tự ti ở trước mặt người khác.
Đóa Đóa chân thành nói: “Chị cứ cầm lấy đi”.
…
Tần Cao Văn dẫn Tiểu Điệp đi mua vài bộ quần áo đẹp, sau đó đưa cô ấy về nhà tắm rửa, thay chiếc váy màu trắng vừa mới mua.
Đợi Tiểu Điệp từ trên lầu đi xuống, Đóa Đóa nhìn cô ấy không chớp mắt.
Cô bé không khỏi kinh ngạc kêu lên: “Chị xinh quá, chị là người con gái đẹp nhất mà em từng thấy”.
Mặc dù bây giờ Tiểu Điệp chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, nhưng cơ thể đã dậy thì gần xong, đôi mắt long lanh sáng rõ mà đầy sâu sắc, da trắng như tuyết.
Tiểu Điệp vẫn tỏ ra cẩn thận từng ly từng tý, vô cùng thận trọng.
Tần Cao Văn thấy vậy thì càng đau lòng, thời gian qua không biết Tiểu Điệp đã chịu khổ nhiều thế nào.
Hôm nay, Tần Cao Văn nấu một bữa tối thật ngon.
Lúc ăn cơm, Tiểu Điệp cũng không quan tâm đến hình tượng của mình, bắt đầu ăn ngấu nghiến, một hơi ăn được rất nhiều.
Đóa Đóa thấy vậy thì không ngừng gắp thức ăn cho Tiểu Điệp.
Buổi hoàng hôn, ánh mặt trời ấm áp.
Vương Thuyền Quyên vươn vai, đứng dậy khỏi ghế, tự rót cho mình một tách cà phê, đứng trước cửa sổ sát đất to lớn.
Sự nỗ lực của cô mấy tháng nay đều không uổng công.
Bây giờ, công ty đang ngày một phát triển, trở nên càng ngày càng tốt dưới sự điều hành của cô, đã có công ty lớn ở tỉnh Thiên Hải bày tỏ ý muốn tiến thêm một bước hợp tác với Vương Thuyền Quyên.
May là cô không phụ sự kỳ vọng của Tần Cao Văn.
Ding doong!
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Vương Thuyền Quyên xoay người đi ra mở cửa, đứng trước mặt là Tần Cao Văn.
“Sao anh lại đến đây?”, Vương Thuyền Quyên nở nụ cười ngọt ngào, có hơi bất ngờ.
Bình thường Vương Thuyền Quyên đi làm, Tần Cao Văn sẽ không đến quấy rầy, hôm nay có chuyện gì đây?
Tần Cao Văn nói: “Vợ, anh có việc này muốn bàn với em”.
Vương Thuyền Quyên nhìn gương mặt của Tần Cao Văn, phát hiện vẻ mặt anh có chút khó xử, hình như chuyện anh sẽ nói tiếp theo hơi khó mở miệng.
Chuyện này khiến Vương Thuyền Quyên vô cùng tò mò.
Cô nói thẳng: “Có chuyện gì anh cứ nói thẳng, có gì mà phải giấu giếm với em chứ?”.
“Anh muốn đến tỉnh Thiên Hải một chuyến”.
Vương Thuyền Quyên rất ngạc nhiên, hỏi: “Anh đến tỉnh Thiên Hải làm gì?”.
Tần Cao Văn trả lời: “Có một việc quan trọng cần xử lý”.
Vương Thuyền Quyên có thể cảm nhận được, bây giờ Tần Cao Văn không muốn nói cho mình nội dung cụ thể của việc đó.
Nếu đã như vậy, cô cũng không định hỏi nhiều.
“Không thành vấn đề, anh cứ đi đi, bây giờ em có thể chăm sóc tốt cho Đóa Đóa”.
Tần Cao Văn dịu dàng nói: “Vợ, em yên tâm, trong vòng nửa tháng anh sẽ quay về”.
“Vâng”.
Tỉnh Thiên Hải.
Với vai trò là một tỉnh giàu có nhất khu vực Đông Nam, trong tỉnh Thiên Hải có rất nhiều nhà giàu có.
Theo thống kê chưa hoàn toàn, số người có tải sản hơn một tỷ đã là mấy trăm người, số người có tài sản mười tỷ cũng mười mấy người.
Trong đó, ba gia tộc lớn giàu nhất tỉnh Thiên Hải lần lượt là nhà họ Mã, nhà họ Công Tôn và nhà họ Nam Cung.
Ở nhà họ Mã.
Mã Đằng Vân ngồi trên ghế sofa, tự rót cho mình một tách cà phê, hỏi: “Sự việc tiến triển thế nào rồi? Có tìm được cô gái đó không?”.
Đứng đối diện Mã Đằng Vân là con trai ông ta, Mã Phi Thiên.
Mã Phi Thiên đáp: “Xin lỗi bố, vẫn chưa có manh mối của Trần Tiểu Điệp”.
Sắc mặt Mã Đằng Vân trở nên lạnh lùng: “Con làm sao thế? Đã hơn hai tháng rồi mà vẫn không tìm được cô ta, bố cần con có ích gì?”.
Thấy bố mình nổi giận, Mã Phi Thiên hơi căng thẳng, vội nói: “Xin lỗi bố, bố cho con thêm một tháng nữa, con nhất định có thể tìm được cô ta về”.
Mã Đằng Vân hừ một tiếng.
Lời con trai nói càng khiến ông ta thất vọng.
Theo ông ta thấy, đây chỉ là một nhiệm vụ rất đơn giản, con trai mình lại có mặt mũi đòi thêm một tháng nữa.
Ông ta giễu cợt nói: “Có cần bố cho con thêm nửa năm luôn không?”.
Dù anh ta có ngu xuẩn đến mức nào cũng có thể nghe ra hàm ý chân chính trong lời nói của Mã Đằng Vân.
Mã Phi Thiên im lặng cúi đầu, áy náy trả lời: “Con biết rồi thưa bố”.
“Mau cút đi cho bố!”.
“Vâng!”.
Nhà họ Trần luôn là đối thủ cạnh tranh của nhà họ Mã trên phương diện thương nghiệp.
Mấy năm trước luôn là nhà họ Mã áp đảo nhà họ Trần khiến họ không thể phản kháng.
Mặc dù người ngoài nhìn vào cho rằng hai công ty bọn họ ở thế cân bằng, nhưng Mã Đằng Vân lại không muốn thừa nhận chuyện này.
Theo ông ta thấy, đó là sự sỉ nhục của người khác đối với mình.
Trong lòng Mã Đằng Vân, nhà họ Trần hoàn toàn không có tư cách so sánh với bọn họ.
Nhưng đến năm ngoái, nhà họ Trần nghiên cứu ra được một sản phẩm mới khá tốt.
Hơn nữa, trong thời gian ngắn nhất đã chiếm lĩnh phần lớn thị trường, khiến bọn họ chịu sự uy hiếp cực lớn.
Ban đầu Mã Đằng Vân muốn thông qua thủ đoạn bình thường cạnh tranh với bên kia, giành lại thị phần vốn thuộc về bọn họ.
Thế nhưng ông ta đã đánh giá thấp thực lực của Trần Thiên Hà, dù Mã Đằng Vân có làm thế nào, kết quả cuối cùng vẫn không khác gì nhau.
Trong tình huống bất đắc dĩ, Mã Đằng Vân chỉ đành thực hiện kế hoạch hèn hạ này..