Đèn vừa thắp sáng, ánh trăng mông lung.
Làm việc liên tục hơn hai mươi tiếng đồng hồ, Mã Phi Thiên cảm thấy hơi đau đầu.
Với vai trò là đứa con trai duy nhất của nhà họ Mã, Mã Phi Thiên không giống như những người khác từ nhỏ đến lớn được bố mẹ nuông chiều, muốn gì được nấy.
Mã Đằng Vân vô cùng nghiêm khắc với anh ta.
Mấy năm trước, ông ta đã giao mọi việc trong công ty cho Mã Phi Thiên xử lý, nhưng cứ qua một khoảng thời gian lại đến kiểm tra.
Nếu anh ta không làm tốt, Mã Đằng Vân sẽ trừng phạt anh ta rất nghiêm.
Những người con ông cháu cha khác cả ngày tiêu xài, ăn chơi xa xỉ, còn Mã Phi Thiên chỉ có công việc ngày qua ngày làm mãi không xong.
Nhưng Mã Phi Thiên chưa bao giờ oán giận, ngược lại, anh ta rất thích cảm giác bận rộn mà phong phú này.
Mã Phi Thiên đứng dậy, xoa xoa thái dương, đã đến lúc đi ngủ một giấc rồi.
Đợi đến khi Mã Phi Thiên về nhà thì phát hiện tình hình không ổn.
Bố vô cùng nghiêm khắc với anh ta trên rất nhiều phương diện, nhưng đôi khi ông ấy lại chú trọng những chi tiết rất nhỏ.
Mỗi lần tan làm về, ông ấy sẽ để đèn cho anh, thế mà hôm nay trong nhà lại tối đen.
Mã Phi Thiên thoáng ngửi thấy một mùi máu xanh nhàn nhạt tỏa ra trong không khí, ban đầu anh ta còn tưởng rằng mình bị ảo giác.
Mã Phi Thiên đi tới hai bước, đột nhiên cơ thể cứng đờ, ngã xuống đất.
Anh ta cúi đầu nhìn, lập tức tái mặt.
Nằm trên đất là một xác chết, trên ngực cắm một con dao, máu ồ ạt chảy ra.
Cơ thể người đó đã cứng lại, có lẽ đã chết từ rất lâu.
Mã Phi Thiên lập tức cảm thấy không rét mà run, trong lòng sinh ra dự cảm chẳng lành vô cùng mãnh liệt.
“Bố!”.
Giọng của anh ta vang vọng trong bóng tối, nhưng lại không nhận được lời hồi đáp của Mã Đằng Vân.
“Bố, bố ở đâu rồi?”.
Dù anh ta có hét thế nào, Mã Đằng Vân cũng không cho anh ta câu trả lời.
Anh ta tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách trong nhà, nhưng vẫn không thấy tung tích của Mã Đằng Vân.
Anh ta vô cùng chán nản, sức lực toàn thân giống như bị rút cạn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Bố của anh đã chết rồi”.
Đúng lúc đó, một giọng nói lạ lùng đột nhiên vang lên bên tai.
Mã Phi Thiên đứng bật dậy, xoay người lại, một người bí ẩn đeo mặt nạ, mặc đồ màu đen đang đứng trước mặt anh ta.
Mặt nạ trên mặt người đó trông dữ tợn mà đáng sợ, đứng trong bóng tối lại càng ghê rợn.
Câu nói đó khiến Mã Phi Thiên vô cùng kích động, anh ta chắc chắn không chấp nhận sự thật tàn nhẫn như vậy.
“Anh đừng nói linh tinh, bố tôi đang yên lành, sao lại chết được!”.
Người đeo mặt nạ bí ẩn cũng không tức giận, đưa điện thoại của mình cho Mã Phi Thiên: “Nếu anh không tin thì có thể tự mình xem đi”.
Cơ thể Mã Phi Thiên khẽ run lên, nhận lấy điện thoại xem lướt qua, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Anh ta cảm thấy đất trời tối sầm, cơ thể đứng không vững, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Sao chuyện lại biến thành thế này?
Điện thoại quay lại toàn bộ quá trình Tần Cao Văn giết bố anh ta.
“Vậy thi thể của bố tôi đâu?”.
Người áo đen bí ẩn nói: “Thi thể của bố anh đang được tôi bảo quản”.
Nghe thấy câu nói này, Mã Phi Thiên tỏ ra vô cùng tức giận.
Anh ta siết chặt nắm đấm, chửi mắng: “Mau trả lại thi thể của bố tôi cho tôi”.
Bây giờ bố đã rời xa anh ta, anh ta tuyệt đối không cho phép người khác đưa thi thể của ông ấy đi mất.
Người đeo mặt nạ đứng trước mặt anh ta, không có cảm xúc gì, nói: “Muốn tôi trả cho anh cũng được, nhưng anh phải đồng ý với yêu cầu của tôi”.
Mã Phi Thiên cảm thấy nực cười, trả lại thi thể của bố anh ta cho anh ta vốn là điều đương nhiên, lại còn phải đồng ý yêu cầu của hắn.
Dựa vào đâu?
Anh ta rút một khẩu súng ra chĩa thẳng vào đầu người đeo mặt nạ: “Nếu anh không trả thi thể của bố tôi cho tôi, bây giờ tôi sẽ nổ súng bắn nát đầu anh”.
Người đeo mặt nạ đứng đó không động đậy, hoàn toàn không để tâm đến lời đe dọa của Mã Phi Thiên.
“Anh cho rằng đạn có thể bắn được tôi sao?”, giọng nói của hắn đầy sự chế giễu.
Pằng!
Một tiếng súng rõ rệt vang lên trong bóng tối, viên đạn theo đó bay ra.
Anh ta nhắm vào chân người đeo mặt nạ mà bắn.
Sau đó, cảnh tượng khiến Mã Phi Thiên không thể tin nổi đã xảy ra, người đàn ông đeo mặt nạ thật sự đã tránh khỏi viên đạn.
Anh ta còn chưa kịp phản ứng lại, người đeo mặt nạ đã đến phía sau lưng Mã Phi Thiên.
Một con dao lạnh lẽo kề lên cổ anh ta, truyền đến xúc cảm không rét mà run.
Cả người Mã Phi Thiên cứng đờ: “Anh… anh định làm gì?”.
Hắn nhìn Mã Phi Thiên, cười nói: “Anh yên tâm, thi thể của bố anh đối với tôi mà nói không có tác dụng gì lớn, đó chỉ là một người chết mà thôi”.
“Vậy vì sao anh không trả cho tôi?”, Mã Phi Thiên siết chặt nắm đấm, quát mắng.
“Tôi từng nói anh phải đồng ý với yêu cầu của tôi, tôi mới trả lại cho anh”.
Hôm nay, Mã Phi Thiên biết mình lấy cứng chọi cứng với người áo đen bí ẩn này là không sáng suốt, anh ta hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.
Anh ta ngập ngừng hỏi: “Vậy anh nói xem là yêu cầu thế nào?”.
Người đeo mặt nạ không thay đổi sắc mặt, trả lời: “Trả thù cho bố anh, nói trắng ra là giúp tôi đi giết một người”.
Mã Phi Thiên hỏi: “Là ai?”.
“IQ của anh đúng là khiến người ta cảm động, không phải vừa nãy tôi đã nói rồi sao? Đi giết người ở trong video giám sát đó, cũng chính là kẻ thù của anh, Tần Cao Văn”.
Điều này khiến khóe miệng Mã Phi Thiên hơi giật giật.
Thế không phải là làm điều thừa thãi cởi quần đánh rắm sao?
Cho dù không cần lấy bố anh ta ra đe dọa, Mã Phi Thiên chắc chắn cũng sẽ tìm Tần Cao Văn trả thù, hắn làm vậy là không cần thiết.
“Anh…”.
Người mặc áo đen cắt ngang lời anh ta: “Tôi biết anh muốn nói gì, anh chắc chắn cảm thấy tôi làm vậy là không sáng suốt cho lắm”.
Mã Phi Thiên gật đầu.
“Sau này anh sẽ hiểu vì sao tôi lại làm như vậy”.
Mã Phi Thiên nói với người mặc áo đen: “Làm sao tôi có thể tin anh được?”.
Người mặc áo đen vỗ tay.
Không lâu sau, hai người mặc áo đen nữa đi vào, bọn họ khiêng theo một cái băng ca, có một người đang nằm trên đó, chính là Mã Đằng Vân.
“Bây giờ thì tin rồi chứ?”.
Mã Phi Thiên siết chặt nắm đấm, nói: “Được, tôi đồng ý”.
“Anh chỉ có một tháng, đến lúc đó nếu anh không giết được người này, chúng tôi sẽ băm nát thi thể của bố anh ra cho chó ăn”.
Mặc dù bây giờ Mã Phi Thiên bất mãn trong lòng, nhưng lại không dám từ chối.
Thực lực của người kia bày ra đó, dù Mã Phi Thiên không muốn cũng có thể làm gì được?
“Không phải chỉ là một người trong thành phố thôi sao? Có gì ghê gớm chứ?”, giọng nói anh ta tràn đầy sự khinh thường.
Mã Phi Thiên chẳng coi trọng Tần Cao Văn.
Nếu lần này bên cạnh bố có cao thủ đỉnh cao bảo vệ thì sao ông ấy gặp bất trắc được chứ?
Hắn gật đầu đáp: “Mãi mãi không được xem thường kẻ địch, nếu không anh sẽ chịu thiệt”.
Hắn rút lại dao găm trong tay, sau đó quay người rời đi.
“Có thể nói cho tôi biết anh là ai không?”, đợi hắn đi ra đến cửa, Mã Phi Thiên lên tiếng hỏi.
Người mặc áo đen cũng không quay đầu lại mà trả lời: “Đợi đến khi anh trả được thù, anh sẽ biết thôi”..