Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố


Cô gái mập nào dám nói một chữ không.
Vừa nãy quả thật cô ta đã bị Tần Cao Văn đánh đến sợ.
Nếu còn như vậy nữa, e rằng người này sẽ đánh chết cô ta mất.
Quá hung ác.
Cô gái mập bò đến trước mặt Vương Thuyền Quyên, ấp a ấp úng, giọng nức nở: “Cô Vương, tôi xin lỗi, tôi không nên ngậm máu phun người!”.
Hôm nay Vương Thuyền Quyên đến đây chỉ đơn giản là muốn tham dự buổi tiệc, chưa từng nghĩ đến tình huống đột ngột xảy ra này, nhất thời không kịp đề phòng.
Rầm!
Tần Cao Văn lại đạp cho cô ta một đạp.
“Xin lỗi phải có thành ý, dập đầu!”.
Cốp cốp cốp!
Cô gái mập không dám nói hai lời, dập đầu xuống đất, trán chảy cả máu.
“Vậy còn tạm được!”.
Tần Cao Văn vốn không định lên đây, anh dự định đưa hai mẹ con Đóa Đóa và Vương Thuyền Quyên tới nơi rồi sẽ ngồi đợi trong xe ở dưới lầu.
Nhưng anh đột nhiên lại nhận được tin nhắn do Đóa Đóa gửi, nói rằng có người gây khó dễ cho con bé và mẹ, vì vậy anh mới đi lên lầu.
Dập đầu xong, cô gái mập nói với giọng điệu van xin: “Cô Vương, tôi có thể đi được chưa?”.
Vương Thuyền Quyên khẽ gật đầu.
“Cút nhanh đi, lần sau đừng để tôi nhìn thấy cô!”.

Tần Cao Văn lại đạp cho cô ta một đạp.
Cảnh vừa rồi khiến tất cả mọi người sững sờ.
Anh ta là ai? Sao mà hung hăng lại giỏi đánh nhau như vậy?
Vốn có không ít đàn ông thấy Vương Thuyền Quyên xinh đẹp thì trong lòng nổi ý đồ, nhưng khi nhìn thấy Tần Cao Văn thì đều chùn bước.
Không nên động vào người này.
“Sao lại như vậy?”.
Thượng Quan Uyển Nhi nghiến răng, cảm giác tim mình đang nhỏ máu.
Âm mưu sắp thành công, con ả kia sắp mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, vậy mà đột nhiên lại mọc ra một tên Tần Cao Văn.
“Đừng lo!”.
Mã Linh Nhi thì bình tĩnh hơn, khoanh hai tay trước ngực, nói: “Kịch hay chỉ mới bắt đầu, chúng ta sẽ nghĩ được cách đối phó với cô ta”.
Đến bây giờ Mã Linh Nhi vẫn còn nhớ rõ, thời đại học cô ta từng tỏ tình với một người đàn anh, lúc đối phương từ chối đã nói những gì.
“Tôi không thể thích một cô gái như cô.

Trong lòng tôi, chỉ có Vương Thuyền Quyên mới là hạt giống hoàn hảo nhất.

Cô ấy xuất sắc hơn cô về mọi mặt, cho nên tôi không thể tới với cô được”.
Dù đã năm, sáu năm trôi qua, nhưng từng câu từng chữ của anh ta như lưỡi dao đâm vào ngực Mã Linh Nhi khiến cả đời cô ta cũng không quên được.
Bắt đầu từ lúc đó, Mã Linh Nhi đã căm hận Vương Thuyền Quyên đến tận xương tủy.
Cô ta thề rằng sau này nhất định phải xuất sắc hơn Vương Thuyền Quyên, một ngày nào đó cô ta sẽ khiến Vương Thuyền Quyên phải xấu mặt.
Trên mặt cô ta hiện ra nụ cười, đứng lên nói: “Thuyền Quyên, mau tới đây đi”.
Không hề nhìn ra chút phẫn nộ hay bất mãn nào.
Vương Thuyền Quyên đi trên đôi giày cao gót, đến ngồi bên cạnh Mã Linh Nhi.
“Chúc mừng cậu nhé, Linh Nhi.

Bây giờ cậu đã vào ở trong khu biệt thự Thiên Long rồi, hạnh phúc thật đấy”.
Thượng Quan Uyển Nhi là người không giấu được điều gì, nói một cách chua ngoa: “Đúng là tốt hơn giờ có người chỉ có thể ở trong căn nhà hai mươi, ba mươi mét vuông, quan trọng là còn đeo theo đứa con”.
Có người đóng vai người xấu thì chắc chắn sẽ có người đóng vai người tốt, Mã Linh Nhi giả vờ tức giận nói: “Uyển Nhi, sao cậu lại nói như vậy?”.
Thượng Quan Uyển Nhi uống ngụm rượu, không nói nữa.
“Người vừa rồi mua quần áo cho cậu là người yêu cậu sao?”.
Dương Y Y nói chuyện cũng thẳng toạc móng heo, vào thẳng vấn đề.

“Anh ấy… anh ấy là một người bạn của tôi”.
Bây giờ thời cơ vẫn chưa đến, Vương Thuyền Quyên không thể để người khác biết thân phận của Tần Cao Văn.
“Bạn tình một đêm chứ gì?”.
Dương Y Y và Thượng Quan Uyển Nhi đưa mắt nhìn nhau, đều không nhịn được cười.
Vương Thuyền Quyên biến sắc, tức giận nói: “Hai người nói chuyện sạch sẽ chút”.
“Tôi nói có sai đâu? Nếu hai người chưa xảy ra chuyện gì, anh ta sẽ mua nhiều quần áo đắt như vậy cho cậu sao? Cũng đâu phải cậu chưa làm qua chuyện đó, có gì phải xấu hổ.

Ở thành phố Minh Châu chúng ta có ai không biết cậu là đĩ”, Thượng Quan Uyển Nhi vừa nói vừa cười.
Mã Linh Nhi nghe thấy khỏi nói là trong lòng vui đến mức nào, nhưng ngoài mặt vẫn cố tình tỏ ra không vui, nói: “Hai người các cậu đúng là quá đáng, chúng ta đều là bạn đại học với nhau, đừng nói mấy lời như vậy”.
Dương Y Y đứng lên nói: “Được, tôi không đem chuyện bê bối này ra sỉ nhục cô Vương của chúng ta nữa”.
Cô ta vòng ra sau lưng Vương Thuyền Quyên, khoác hai tay lên vai cô, nói: “Bây giờ cậu sống cũng đủ thê thảm rồi, chắc là nhà cậu ở không được thoải mái lắm nhỉ?”.
“Cái này còn phải hỏi sao? Nhà có hai mươi, ba mươi mét vuông mà hai mẹ con ở cùng nhau, thoải mái được à?”, Thượng Quan Uyển Nhi cũng phụ họa theo.
“Không sao, Thuyền Quyên, nếu chỗ cậu ở không thoải mái thì có thể bảo bạn tình một đêm của cậu mua cho căn nhà, hoặc là…”.
Tiếp đó, cô ta liếc sang Mã Linh Nhi: “Nói Linh Nhi nhường nhà vệ sinh trong nhà cậu ấy cho cậu, ít nhất cũng to hơn nhà cậu nhỉ”.
Mấy người họ đều cười ầm lên.
Khứu giác và thính giác của Tần Cao Văn đều rất nhạy bén, anh đứng dậy, chuẩn bị đi tới phía này.
Vương Thuyền Quyên lắc đầu, ra hiệu bằng mắt cho anh.
Lúc này, Mã Linh Nhi mới lên tiếng: “Thuyền Quyên, chỉ cần cậu không chê, tôi có thể nhường nhà vệ sinh của chúng tôi cho cậu và con gái cậu ở.

Tuy không to nhưng cũng được năm, sáu mét vuông”.
Đóa Đóa còn nhỏ tuổi nhưng vẫn có thể cảm nhận được mấy người phụ nữ ở bên cạnh mang ác ý rất mãnh liệt đối với mẹ mình.
Nhất là người phụ nữ tên Mã Linh Nhi kia, in rõ hai chữ chán ghét trên mặt.

Nếu có ý kiến gì với mẹ tôi thì cứ nói thẳng, cứ lòng vòng nói gần nói xa là sao?
Cô bé leo xuống ghế, nhón chân lên, cầm bình trà xanh qua rót một tách cho Mã Linh Nhi, ngây thơ nói: “Cô ơi, cô uống trà xanh đi!”.
Mã Linh Nhi vẫn đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng vì sỉ nhục được Vương Thuyền Quyên.
Cô ta đã đợi ngày hôm nay sáu bảy năm, bây giờ cuối cùng cũng được như ý nguyện, trong lòng vui vẻ vô cùng, đâu còn tâm tư uống trà?
Một từ thôi, khoái trá!
“Bé con, cô không thích uống trà xanh!”.
“Hả?”, Đóa Đóa tỏ ra ngạc nhiên: “Cháu thấy người giống như cô hẳn phải thích uống trà xanh nhất chứ”.
Mã Linh Nhi đã nghe ra được có gì đó không đúng.
Đóa Đóa ngây thơ đáp: “Trà xanh hợp với cô nhất, người khác đều không đủ tư cách để uống”.
Nói rồi Đóa Đóa đẩy tách trà tới chỗ Mã Linh Nhi, nói: “Cô ơi, cô uống tách trà này đi!”.
Vụt!
Mã Linh Nhi lập tức nổi giận.
Con nhóc này tuổi còn nhỏ mà lòng dạ thật không nhỏ.
Dám mắng cô ta là trà xanh?
Trên mặt cô ta vẫn giữ nụ cười, nhận lấy tách trà, cười gượng hai tiếng, nói: “Cô bé, nhắc tới thì mẹ cháu có tư cách uống tách trà này hơn cô”.
“Cô khiêm tốn quá, nếu cô không uống thì ai dám uống cơ chứ? Cô đúng là hoàn hảo như sách giáo khoa!”, Đóa Đóa mở to mắt nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận