“Chuyện này không trách tôi được.
Tất cả đều do Trương Thiên Khoát.
Tên đó bắt tôi làm.
Khi đó tôi nào muốn, đều là do bị ép cả.
Bọn họ nói nếu như không đồng ý thì sẽ khiến công ty của tôi bị phá sản”.
“Họ còn lấy người nhà tôi ra uy hiếp.
Những gì tôi vừa nói đều là thật.
Nếu tôi lừa anh thì tôi sẽ bị sét đánh chết”.
…
Tần Cao Văn ngồi xuống đối diện, lặng lẽ nhìn màn biểu diễn của đối phương.
Một chữ cắn làm đôi của đối phương anh cũng không tin.
Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Bỏ toàn bộ tiền của anh ra đây.
Nếu như để tôi biết ông còn giữ tiền để ngày mai mua cơm hộp thì tôi sẽ giết chết ông đấy”.
Anh nói rất bình thường nhưng mỗi chữ đều có uy lực khiến cho Bành Khải như bị đánh phủ đầu.
Nghe thấy vậy Bành Khải thở phào.
Còn người là còn của, chỉ cần còn sống thì sau này cơ hội sẽ lại còn.
Còn nếu chết thì tất cả sẽ trở về không.
Ông ta bò lồm cồm tới trước mặt Tần Cao Văn, dập đầu liên tục.
“Cảm ơn cậu Tần, cảm ơn cậu!”
“Còn nữa, ngày mai ông phải nói rõ toàn bộ chân tướng sự việc trước các nhà đài và báo chí rõ chưa?”
Câu nói này khiến Bành Khải run rẩy.
Nếu để toàn bộ truyền thông biết được chuyện này thì danh tiếng của ông ta sẽ trở nên thối lắm.
Như thế còn nặng hơn cả việc phạt tiền ông ta.
Ông ta ngẩng đầu lắp bắp nói: “Cậu Tần, chuyện này…”
Ông ta còn chưa nói hết câu thì đã bị Tần Cao Văn ngắt lời.
Thái độ anh thể hiện vô cùng quyết đoán, căn bản không thể thương lượng.
“Không đồng ý cũng được, ngày mai để kêu người tới dọn xác ông”.
Bành Khải suýt bật khóc.
Có thể nào đừng suốt ngày như vậy không? Dọa ông ta sắp đái ra quần tới nơi rồi.
“Vâng, tôi hứa”.
Bành Khải biết một khi nói ra sự thật trước truyền thông báo chí thì người bị ảnh hưởng không chỉ có ông ta mà còn cả công ty của Trương Thiên Khoát.
Vậy thì việc sau này có thể ngóc đầu lên trong xã hội này thật khó chẳng khác gì lên trời.
Nhưng ông ta có thể từ chối yêu cầu của anh được sao? Đáp án đương nhiên là không thể.
Chọn lựa đồng ý thì chỉ bị tổn thất về mặt kinh tế.
Còn một khi từ chối Tần Cao Văn thì đến mạng cũng không giữ nổi.
Ông ta biết đối phương là người nói được làm được.
…
Mấy ngày gần đây Vương Thuyền Quyên luôn đầu tắt mặt tối.
Công việc của công ty khiến cô ăn không ngon ngủ không yên.
Dù ngân hàng đã cho cô vay tiền thế nhưng vẫn không thể giải quyết được tình huống cấp bách trước mắt.
Công ty họ vẫn không thể nào có được đơn hàng mới.
Nếu như muốn phát triển về lâu về dài thì thực sự là rất khó.
Sự việc xảy ra lần trước đã khiến danh tiếng công ty bị ảnh hưởng.
Rất nhiều người chỉ cần nghe thấy cái tên Vương Thuyền Quyên là tự động lựa chọn tránh xa.
Nên việc hợp tác sâu hơn một bước là điều không thể.
“Mẹ làm sao thế ạ?”
Đóa Đóa đi tới bên cạnh Vương Thuyền Quyên, nhìn mẹ với vẻ ngây thơ: “Gần đây ngày nào mẹ cũng không vui, có phải là gặp phiền phức gì không ạ?”
Vương Thuyền Quyên xoa đầu Đóa Đóa.
“Con đừng nghĩ nhiều, mẹ có thể gặp phiền phức gì chứ.
Giờ bố về rồi, chuyện gì chúng ta cũng có thể giải quyết được”.
Câu nói này phát ra từ tận đáy lòng cô.
Cô luôn cảm thấy có Tần Cao Văn ở bên cạnh thì dù có gặp phải chuyện gì cũng không thành vấn đề.
“Vậy mẹ có thể vui lên một chút không?”
Đóa Đóa nhìn Vương Thuyền Quyên.
“Mẹ rất vui, con đừng nghĩ nhiều, đi chơi nhé”.
Đóa Đóa không hề rời đi, chỉ ôm lấy cánh tay mẹ.
“Mẹ nói cho Đóa Đóa biết được không, không biết chừng con có thể giúp mẹ bớt lo lắng”.
Vương Thuyền Quyên nở nụ cười ngọt ngào khi nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu, ngây thơ của con gái.
“Con bé này”.
Cạch.
Cánh cửa được mở ra, Tần Cao Văn từ bên ngoài bước vào.
Đóa Đóa rời khỏi mẹ, chạy tới ôm chặt bố.
Dù Tần Cao Văn đã về được hai ngày nhưng vẫn chưa gặp Đóa Đóa.
Mấy ngày này anh khá bận rộn.
Nhìn thấy bố, Đóa Đóa vui lắm.
“Cuối cùng bố cũng về rồi.
Bố biết con nhớ bố lắm không ạ”.
Tần Cao Văn cười thản nhiên: “Bố đi có mấy ngày, chẳng phải đã về rồi sao?”
Đóa Đóa bỗng tỏ ra không vui.
“Đối với bố có mấy ngày nhưng đối với Đóa Đóa cứ như mấy thế kỷ vậy”.
Đóa Đóa không hề nói quá lời.
Thời gian này, cô bé rất nhớ Tần Cao Văn, luôn hi vọng anh có thể sớm trở về.
Nghe thấy vậy, Tần Cao văn liền xoa mũi con gái.
“Con yên tâm, sau này dù bố đi đâu bố cũng cho Đóa Đóa đi theo nhé”.
Đóa Đóa vô cùng hào hứng: “Bố không lừa con đấy nhé”.
“Bố lừa con khi nào chứ?”
Đóa Đóa cười he he để lộ vẻ ngọt ngào.
“Con lên lầu trước nhé, bố có chút chuyện muốn nói với mẹ”.
“Dạ!”
Đóa Đóa gật đầu thật mạnh.
Tần Cao Văn đi tới trước Vương Thuyền Quyên, ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Em đang nghĩ gì đó, sau nhìn cứ không vui?”
“Ông xã, giờ ngân hàng cho chúng ta vay tiền, đúng là đã giải quyết được nguy cơ về dòng tiền nhưng…”
Nói tới đây, Vương Thuyền Quyên lại thở dài.
“Giờ chẳng có công ty nào chịu hợp tác với chúng ta cả.
Nếu tiếp tục như vậy em e rằng…”
Cô còn chưa nói hết thì Tần Cao Văn đã ngắt lời.
“Em đừng lo, anh đảm bảo ngày mai sẽ có rất nhiều công ty tới hợp tác với chúng ta’.
Vương Thuyền Quyên cảm thấy tò mò: “Sao anh có thể khẳng định như vậy?”
Tần Cao Văn đưa hay tay kê sau gáy, dựa vào ghế sô pha với vẻ ung dung: “Bởi vì chồng của em là một người cực kỳ lợi hại, trên thông thiên văn dưới tường địa lý mà”.
Vương Thuyền Quyên trừng mắt với anh rồi nói tiếp: “Em không tin, anh là một kẻ đại lừa đảo thì có”.
Câu nói sau chỉ là lời nói hờn dỗi.
Ngay sau đó Vương Thuyền Quyên ôm chặt lấy Tần Cao Văn.
“Ông xã, có đôi lúc em nghĩ nếu một ngày không có anh bên cạnh thì em không biết sẽ phải làm thế nào”.
Vương Thuyền Quyên của trước đây sở hữu một cuộc sống độc lập, hơn nữa cô ấy xử lý công việc cũng rất tốt.
Vương Thuyền Quyên luôn cho rằng mình là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Thế nhưng sau khi Tần Cao Văn trở về thì đã bảo vệ Vương Thuyền Quyên quá tốt.
Giờ cô giống như một bông hoa được trồng trong nhà kính.
Có lúc Vương Thuyền Quyên lo lắng.
Có khi nào Tần Cao Văn cưng cô quá thành hư không?
“Đừng nghĩ nghiều, say này anh sẽ không rời xa em nữa, sẽ luôn ở thật gần bên em”..