Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố


“Đừng!”.

Hắn bất giác hét lớn.

Bạch Thiên Không làm như vậy thực sự quá thể bồng bột.

“Đừng có giao cho hắn, nếu giao cho hắn tất cả chúng ta đều sẽ phải chết”.

Những người còn lại cũng lần lượt phản đối cách làm của Bạch Thiên Không.

“Mọi người im miệng cho tôi!”.

Quyền quyết định của việc này nằm trong tay Bạch Thiên Không, hơn nữa thực lực của anh ta là mạnh nhất, mọi người đương nhiên không dám nói nhiều, nên ai nấy đều im miệng lại.

Một lúc sau Bạch Thiên Không nói: “Cậu cầm lấy thứ này”.

Anh ta đưa một chiếc chìa khóa cho Tần Cao Văn nói: “Cậu đến phía sau khách sạn, ở đó có một cánh cửa mật, sau khi mở ra sẽ thấy quyển sách đó”.

Anh ta nói thẳng trước mặt Tần Cao Văn luôn Hoa Sen Tử Vong rốt cuộc là cái gì?
“Con người tôi ghét nhất chính là bị người khác lừa, tôi hy vọng những gì anh vừa nói là sự thật, nếu không lần tới tôi sẽ giết tất cả những người ở đây không chừa một ai”.

Anh quay người đi ra phía sau khách sạn.

Quả nhiên ở một góc vườn phát hiện ra một cánh cửa mật, sau khi mở ra, bên trong có một cái hộp màu đen, Tần Cao Văn vội vàng lấy nó ra, bên trong đúng là có một cuốn sách.

Đúng là đi mòn giày sắt không tìm thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công.

Trên quyển sách này viết rõ bốn chữ Hoa Sen Tử Vong.

Bây giờ anh coi như đã vượt qua thử thách thứ hai.

Bây giờ Tần Cao Văn có thể quay về rồi.


...!
Một ngày trôi qua nhanh chóng, nhưng bọn họ vẫn không thấy Tần Cao Văn về, thế là tất cả mọi người đều cho rằng anh đã bị người của Mãnh Hổ Môn giết chết rồi.

“Đúng là một tên ngốc”.

Ngô Tuấn Kiệt nói với đàn em: “Tôi thực sự không biết trong đầu hắn rốt cuộc chứa cái gì nữa, thế mà lại đi ra tay với người của Mãnh Hổ Môn, còn nói là sẽ cướp Hoa Sen Tử Vong về đây”.

Những người khác nghe xong đều không nhịn được cười.

“Có lẽ hắn cảm thấy bản thân rất lợi hại, dựa vào thực lực một mình hắn là có thể đánh bại được các cao thủ đỉnh cao của Mãnh Hổ Môn kia”.

Long chột ở bên cạnh nói với Ngô Tuấn Kiệt.

Lấy cốc rượu trên bàn lên uống một ngụm, Ngô Tuấn Kiệt chậm rãi nói: “Muốn trở thành tổng giáo quan của chúng ta, không có bản lĩnh sao được?”.

“Nếu hắn lấy được Hoa Sen Tử Vong về thật thì sao?”.

Đúng lúc này bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói, mọi người đều bị âm thanh đó thu hút sự chú ý.

Bọn họ nhìn về phía người đó rồi cười phá lên.

Đối phương chắc chắn là một kẻ ngốc.

Chỉ cần đầu óc bình thường đều sẽ không nghĩ rằng Tần Cao Văn có thể lấy được Hoa Sen Tử Vong, đùa hay sao.

Nếu Tần Cao Văn có bản lĩnh lợi hại như vậy thật thì vì sao lại cam tâm đến tổ chức Long Đằng làm tổng giáo quan chứ.

Tổ chức Long Đằng trước đây còn có nhiều tiềm năng phát triển, nhưng bây giờ đã hết thời, địa vị của bọn họ không còn như trước, kém xa so với Mãnh Hổ Môn.

Nếu bản lĩnh của Tần Cao Văn lớn như vậy thật, thì hoàn toàn có thể đến Mãnh Hổ Môn phát triển.

“Thằng ranh, suy nghĩ của cậu còn hơi non đấy”.

Đứng dậy khỏi ghế, Ngô Tuấn Kiệt đi về phía trước, vỗ vai hắn.

“Tôi nói cho cậu biết, tôi có thể đảm bảo đến lúc đó Tần Cao Văn nhất định sẽ chết rất thê thảm”.

Người thanh niên đó nói: “Nhưng tôi luôn cảm thấy người đó khá lợi hại, biết đâu lần này lại lập nên kỳ tích, nếu hắn lấy được Hoa Sen Tử Vong thật, thì có phải sẽ để hắn làm tổng giáo quan của chúng ta thật không?”.

Ngô Tuấn Kiệt không nói gì.

Hắn cho rằng ăn nói không hợp thì nói nửa câu cũng nhiều rồi, không cần thiết phải nói nhiều với đám người trẻ tuổi này, đối phương mãi mãi sẽ không hiểu.

“Đừng có lắm lời nữa”.

Ngô Tuấn Kiệt mắng: “Sau cậu cố chấp thế nhỉ, tôi đã nói rồi, hắn tuyệt đối không thể sống sót trở về thì nhất định sẽ không thể sống sót trở về”.

“Sao cậu cứ lai dai mãi thế?”.

Người đó gật đầu.

“Vâng, tôi hiểu rồi!”.

Trước khi mấy người đang định chúc mừng có thể đuổi được Tần Cao Văn đi, thì đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Ngô Tuấn Kiệt mở cửa ra, một người có cơ thể mập ú đứng trước mặt hắn, đó là thám tử trong đội ngũ đặc biệt của bọn họ.


“Cậu vội vã thế làm gì?”.

Tên mập đó nói với Ngô Tuấn Kiệt: “Không, không hay rồi!”.

Thấy đối phương hoảng loạn như vậy, trong lòng hắn càng thêm bất mãn, có việc gì mà phải hốt hoảng thế, có gì cứ từ từ mà nói không được à?
“Mau nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

Tên mập trả lời: “Tần Cao Văn thế mà lại quay về rồi”.

Mặt Ngô Tuấn Kiệt hơi co giật.

Về rồi sao?
Sao có thể thế được?
Nếu Tần Cao Văn đi cướp Hoa Sen Tử Vong thật, đối mặt với nhiều cao thủ bao vây như vậy, chắc chắn đã chết mất xác rồi.

Vậy thì chỉ có thể chứng minh một điều, Tần Cao Văn căn bản không hề đi.

Xem ra Tần Cao Văn cũng thấy sợ rồi.

Ngô Tuấn Kiệt nói: “Tôi biết rồi, đi ra ngoài đi”.

Tên mập vẫn đứng ở đó, hình như có thông tin càng quan trọng hơn còn chưa nói ra, phản ứng của đối phương đã thu hút sự chú ý của Ngô Tuấn Kiệt.

Hắn vô cùng tò mò, rốt cuộc là có chuyện gì?
Ngô Tuấn Kiệt nói với tên mập: “Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là thế nào không?”.

Tên mập trả lời: “Hơn nữa Tần Cao Văn đã mang Hoa Sen Tử Vong về rồi”.

Tất cả đều kinh ngạc!
Tần Cao Văn mang Hoa Sen Tử Vong về.

Sao có thể chứ?
Đùa chắc?
Hoa Sen Tử Vong là của Mãnh Hổ Môn, là bảo vật vô cùng quan trọng.

Lần này bọn họ đã cử mấy chục cao thủ để bảo hộ, cho dù thực lực của Tần Cao Văn có lợi hại đi chăng nữa, cũng không thể lành lặn thoát khỏi vòng vây của bọn họ.

“Có phải cậu nhìn nhầm Hoa Sen Tử Vong rồi không...”.

Còn chưa nói hết, tên mập đã lắc đầu lia lịa.


“Tôi đảm bảo là tôi không nhìn nhầm, trong tay hắn cầm chính là thứ mà chúng ta cần”.

Đoàng!
Lập tức Ngô Tuấn Kiệt cảm thấy trong đầu hắn có thứ gì đó sắp nổ tung.

Lúc này trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng.

Nếu vừa rồi những gì tên mập nói là thật, thì Tần Cao Văn quá thể đáng sợ rồi, cái tên này có còn là người không?
“Bây giờ hắn đang ở đâu? Mau đưa chúng tôi đi xem xem?”.

Tên mập gật đầu, quay người đưa bọn họ ra ngoài cửa.

Tần Cao Văn đang đứng trước cửa phòng chờ đợi, hai tay khoanh trước ngực, khuôn mặt nở nụ cười mỉa mai.

“Anh căn bản không hề đi, đúng không?”.

Ngô Tuấn Kiệt nói với Tần Cao Văn: “Anh không thể lấy được Hoa Sen Tử Vong trong tay bọn họ về đây”.

“Tôi khiến các người thất vọng rồi”.

Nói xong, Tần Cao Văn ném món đồ trong tay ra, đó chính là quyển sách mà anh lấy được.

Ngô Tuấn Kiệt đón lấy, đưa lên gần mặt nhìn, lập tức mặt mày tái nhợt.

Đây...!đây là thật này.

Tất cả mọi người đều giật mình.

Tần Cao Văn rốt cuộc đã làm gì vậy?
Ban đầu bọn họ chỉ nói đại thôi, muốn để Tần Cao Văn thấy khó mà rút lui, chứ không hề thực sự muốn anh đi cướp cuốn sách này về..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận