Rầm!
Vương Diệu Họa đấm mạnh vào tường khiến mảng tường hõm xuống.
Anh ta tức run lên.
Thật không ngờ Tần Cao Văn lại không biết điều, không chịu nhượng bộ như vậy.
Hoa Sen Tử Vong, cuốn sách này đối với tổ chức Long Đằng của bọn họ vô cùng quan trọng.
Một khi anh ta có thể kiểm soát trong tay thì nó sẽ là con át chủ bài để đối phó với Mãnh Hổ Môn.
Vậy mà Tần Cao Văn bắt anh ta bỏ ra một tỷ tệ.
Lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Tần Cao Văn quả là kẻ tham lam.
“Chuyện gì khiến môn chủ tức giận như vậy?”
Có giọng nói từ bên ngoài vọng tới.
Một bóng hình quen thuộc xuất hiện.
Người này cầm quạt, mặc đồ đen từ ngoài cửa bước vào.
Đó chính là Ngô Tuấn Kiệt.
“Anh tới rồi à!”
Ngô Tuấn Kiệt chắp tay, quỳ xuống: “Chào môn chủ”.
“Giữa hai chúng ta không cần phải nhiều lễ nghĩa như vậy.
Mau đứng dậy.
Hôm nay tôi gọi anh tới là vì có chuyện cần thương lượng với anh”.
Anh ta có thể cảm nhận được lúc này môn chủ đang vô cùng tức giận.
Ngô Tuấn Kiệt cảm thấy tò mò, rốt cuộc là ai đã chọc gian môn chủ vậy?
“Xem ra tâm trạng của môn chủ không được tốt lắm”.
Vương Diệu Hoa nói: “Tôi muốn anh giúp tôi nghĩ cách lấy lại Hoa Sen Tử Vong trong tay Tần Cao Văn”
Ngô Tuấn Kiệt cảm thấy hơi bất ngờ.
“Lẽ nào Tần Cao Văn không chịu tặng lại Hoa Sen Tử Vong cho môn chủ sao?”
Vương Diệu Hoa cười lạnh lùng: “Thằng đó tham như gì.
Bắt tôi phải bỏ ra một tỷ tệ, nếu không miễn bàn”.
Anh ta co giật khoe miệng: “Tên đó tham như vậy, đòi một tỷ tệ, lẽ nào không sợ bị nghiệp quật sao?”
“Có trời mới biết được gã đó nghĩ cái gì.
Tổ chức Long Đằng bây giờ làm gì có nhiều tiền như vậy.
Nhưng cuốn sách đó thì phải giành cho bằng được.
Anh có thể nghĩ ra được cách gì không?”
Ngô Tuấn Kiệt nói: “Cách thì có nhưng không biết có phải là cách hay hay không”.
“Đừng có lòng vòng trước mặt tôi nữa, mau nói xem rốt cuộc là cách gì!”
Ngô Tuấn Kiệt bước tới trước nói: 'Chúng ta đã nói hẳn hoi mà đối phương không nghe thì xử lý dứt khoát luôn”.
Ý của anh ta là gì thì đã quá rõ ràng.
Vương Diệu Hoa giật mình.
“Ý của anh là giết chết Tần Cao Văn sao?”
Ngô Tuấn Kiệt ung dung trả lời: “Thực lực của Tần Cao Văn khá mạnh, để anh ta sống lâu cũng chẳng có lợi gì cho tổ chức Long Đằng chúng ta.
Giết chết cho rồi!”
Vương Diệu Hoa rơi vào im lặng.
Lời nói vừa rồi của Ngô Tuấn Kiệt khiến Vương Diệu Hoa dao động, tuy nhiên…
Nếu sau này để thông tin truyền ra ngoài thì không tốt cho danh tiếng của tổ chức Long Đằng.
Vì trước đó rõ ràng là họ chủ động mời Tần Cao Văn tới làm huấn luyện viên, vậy mà người ta tới thì lại đâm sau lưng.
“Còn cách nào hay hơn không?”
Ngô Tuấn Kiệt mở quạt : “Đây là cách tốt nhất rồi, anh nghĩ kỹ đi.
Tới khi trừ khử xong Tần Cao Văn, anh còn lấy được cả mảnh nhỏ màu đen của gã đó, vậy chẳng vui hơn sao?”
Mảnh nhỏ màu đen.
Những lợi lạc mà Ngô Tuấn Kiệt vừa nói tới thì Vương Diệu Hoa đều có thể bỏ qua thế nhưng mảnh nhỏ màu đen thì không.
Vương Diệu Hoa ngồi xuống ghế, gõ nhẹ mặt bàn.
Rốt cuộc phải làm thế nào đây?
Làm hay không?
“Cách mà anh nói có lý nhưng gã lợi hại như vậy sao chúng ta có thể giết chết một cách dễ dàng được? Không thể nào điều tất cả cao thủ của tổ chức Long Đằng đi mà”.
Trong tổ chức Long Đằng của bọn họ còn có một đám cao thủ hàng đầu chưa từng sử dụng đến.
Bọn họ chuẩn bị sẵn để có lúc dùng tới.
Chỉ cần vào những lúc khẩn cấp thì mới sử dụng tới đội quân nòng cốt này.
Nhưng Ngô Tuấn Kiệt đã ngăn lại: “Lẽ nào anh chưa từng nghe qua mượn dao giết người sao?”
“Ý của anh là…”
Ngô Tuấn Kiệt nói: “Chính là ý đó đấy”.
“Vậy được, vậy chuyện này giao cho anh.
Chỉ cần tới khi đó hoàn thành được nhiệm vụ thì tôi sẽ có thưởng”.
Ngô Tuấn Kiệt không nói gì nhưng trong lòng thì mừng rơn.
“Có thể phục vụ môn chủ là vinh hạnh của tôi, sao dám đòi hỏi phần thưởng chứ”.
Anh ta nói thẳng: “Đừng giở chiêu đó trước mặt tôi nữa, mau đi làm đi”.
“Vâng”.
Ra khỏi phòng, Ngô Tuấn Kiệt nhìn qua phòng của Tần Cao Văn và nở nụ cười lạnh lùng.
E rằng khi Tần Cao Văn còn chưa biết gì thì họa đã giáng xuống đầu rồi.
…
Tần Cao Văn cầm mảnh nhỏ màu đen trong tay, nhìn một hồi lâu vẫn chưa tìm ra manh mối gì.
Cứ nói rằng trong này có cất giấu một bí mật đáng sợ nhưng sao anh chẳng tìm thấy đầu mối nào cả?
Phía sau mảnh nhỏ này rốt cuộc cất giấu điều gì?Tần Cao Văn thở dài, rõ ràng là cảm thấy thất vọng.
Anh nằm xuống giường, ngày mai còn phải dậy sớm huấn luyện cái đám người của tổ chức Long Đằng nữa.
Yêu cầu của Tần Cao Văn luôn cao hơn của người khác.
Anh yêu cầu bọn họ phải dậy lúc bốn giờ, còn ba giờ thì anh đã có mặt rồi.
“Anh em, mau dậy đi”.
Tên chột ngủ đang ngon, đột nhiên nghe thấy có tiếng gọi thì tỏ ra khó chịu lắm.
“Mày làm cái gì thế? Đừng làm phiền ông được không”.
Tên chột chửi đứa bên cạnh.
Tên kia vội vàng nói: “Mày nhớ rõ là nếu mày không dậy sớm thì hậu quả mày tự chịu trách nhiệm đấy”.
Tên chột chẳng thèm bận tâm.
“Tao muốn xem xem rốt cuộc thằng khốn đó làm gì được tao, có giỏi thì đập tao đi! Nó tưởng nó là ài?"
Thấy đôi phương chẳng buồn quan tâm thì tên kia chỉ thở dài.
E rằng tên chột sẽ chịu thiệt mà thôi.
Tên đó đi tới khẽ vỗ vai tên chột.
“Tao nói mày nghe, mày nghĩ cho kỹ đấy, tới khi đó hắn gây rắc rối thì chẳng ai giúp được mày đâu”.
Tên chột tỏ ra khinh thường: “Tao cho nó thêm mấy chục lá gan thì nó cũng không dám làm gì tao.
Chúng mày mau đi đi, đám chết nhát”.
Tất cả đều thở dài ngao ngán.
…
Bốn giờ sáng đã điểm thế nhưng vẫn còn mười mấy tên là nằm bẹt trên giường không chịu dậy.
Ngô Tuấn Kiệt nhìn Tần Cao Văn và cảm thấy tò mò.
Nếu đám kia không chịu tới thật thì anh sẽ dùng cách gì để đối phó với bọn chúng đây?
Tần Cao Văn lạnh lùng lên tiếng: “Những người khác đi đâu rồi? Sao vẫn chưa tới?”
“Bọn họ vẫn đang ngủ”.
Ngô Tuấn Kiệt khoanh tay trước ngực, bước lên nói với Tần Cao Văn: “Bọn họ không chịu dậy luyện tập”.
“Những lời tôi nói tối qua bọn họ đều xem như gió thổi qua tai à?”
Ngô Tuấn Kiệt tiếp tục nói: "Có lẽ bọn họ vẫn chưa quen, huấn luyện viên quản nhiều như vậy làm gì?”
“Các người bắt đám đó lại cho tôi, tôi phải trừng trị bọn họ”.
Ngô Tuấn Kiệt cười lạnh lùng.
Dựa vào anh…Mà đòi xử lý bọn họ sao?
E rằng chẳng ai phục đâu..