Bây giờ Vương Diệu Hoa đã không còn quan tâm nhiều đến vấn đề khác, chỉ muốn nhanh chóng nâng cao thực lực của tổ chức Long Đằng.
Trước đây tổ chức Long Đằng ở tỉnh Giang Bắc đứng vị trí đầu tiên, cho dù là ai sau khi biết đến uy danh lẫy lừng của bọn họ đều sẽ thể hiện hết sức cung kính.
Nhưng bây giờ địa vị của tổ chức Long Đằng đã tụt dốc không phanh.
Vương Diệu Hoa buộc phải nhanh chóng nâng cao thực lực tổng thể, cho dù phải trả cái giá nào cũng không tiếc.
Anh ta biết không bao lâu nữa, Mãnh Hổ Môn sẽ phát động tổng tấn công tổ chức Long Đằng bọn họ.
Nếu không nhanh chóng giải quyết các rắc rối trước mắt, đến lúc đó sẽ nguy to.
“Lời mà anh vừa rồi đúng là có lý, nhưng lẽ nào anh quên mất kế hoạch giao ước của chúng ta trước đây sao?”.
Ngô Tuấn Kiệt nói với Vương Diệu Hoa.
Lập tức, Vương Diệu Hoa rơi vào trầm tư.
Vừa rồi những gì Ngô Tuấn Kiệt đã hoàn toàn kéo anh ta trở về thực tại.
Anh ta suýt nữa quên trong tay Tần Cao Văn có một quân át chủ bài, đó chính là Hoa Sen Tử Vong, chỉ cần có được quyển sách này, đến lúc đó đối đầu với người của Mãnh Hổ Môn, bọn họ cũng thừa sức.
Tính quan trọng của cuốn sách này bây giờ hoàn toàn vượt trên tất cả mọi thứ.
Ngô Tuấn Kiệt tiếp tục nói: “Bây giờ chắc chắn anh còn rõ hơn tôi, không có Hoa Sen Tử Vong, trong cuộc chống lại Mãnh Hổ Môn, chúng ta sẽ luôn ở vị trí bị động”.
“Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, muốn nhanh chóng đưa tổ chức Long Đằng chúng ta trở nên mạnh mẽ, nhưng đây là một quá trình tích lũy, chứ không phải dựa vào mấy buổi huấn luyện đặc biệt mà có thể đạt được mục đích”.
Vương Diệu Hoa không nói gì nữa.
Những gì Ngô Tuấn Kiệt vừa nói đều là sự thật, đạo lý này anh ta đều hiểu.
Nhưng mà!
Bây giờ khó khăn lắm cuối cùng mới có chút hiệu quả, lẽ nào lại bảo Tần Cao Văn dừng lại sao.
Anh ta thực sự có chút không cam tâm.
Thấy đối phương có hơi dao động, Ngô Tuấn Kiệt nói tiếp: “Tôi có thể thông cảm được suy nghĩ của anh, nhưng tôi hy vọng anh có thể hiểu một điều, bây giờ Tần Cao Văn không phải là đồng minh của chúng ta, giữa chúng ta còn có mâu thuẫn rất lớn”.
Vương Diệu Hoa không nói gì, bởi Ngô Tuấn Kiệt nói quá thể hợp lý, bề ngoài bọn họ và Tần Cao Văn có vẻ như rất hòa hợp, bình an vô sự, nhưng bên trong thì lại hoàn toàn khác.
Tất cả mọi thứ đều có liên hệ mật thiết với bản thân Vương Diệu Hoa.
Lần trước, khi Tần Cao Văn đến nhậm chức, là Vương Diệu Hoa dặn dò đàn em thử thách anh, muốn thử xem anh có bản lĩnh mạnh đến đâu.
Cũng bắt đầu từ khi đó, mâu thuẫn giữa hai bọn họ đã nảy mầm.
Ngô Tuấn Kiệt tiếp tục nói: “Sự việc nếu đã phát triển đến mức độ này, hay là chúng ta đã làm thì làm cho trót”.
Vương Diệu Hoa bất lực nói: “Lẽ nào phải làm như vậy thật sao?”.
“Ngoài cách này ra thì chẳng còn cách nào khác cả”.
Haiz!
Vương Diệu Hoa thở dài, giọng nói đầy vẻ bất lực.
Khoảnh khắc này anh ta đột nhiên phát hiện, bản thân làm môn chủ nhưng quá thể vô dụng, không có đủ quyền quyết sách trong nhiều chuyện.
Hơn nữa lại không có tầm nhìn xa như Ngô Tuấn Kiệt.
“Nếu anh ta không đồng ý thì sao?”.
Ngô Tuấn Kiệt tiếp tục nói: “Nếu hắn không đồng ý, chúng ta nhanh chóng triển khai kế hoạch tiếp theo”.
“Ý anh là! ”.
Ngô Tuấn Kiệt gật đầu trả lời: “Nếu hắn ngoan ngoãn phối hợp với chúng ta, vậy thì mọi việc đều ổn thỏa, nếu không phối hợp, thì liên hệ với người của Mãnh Hổ Môn luôn”.
“Có thật là cần như vậy không?”, rõ ràng Vương Diệu Hoa vẫn cảm thấy không muốn lắm.
“Đương nhiên quyền quyết định vẫn nằm trong tay môn chủ, tôi chỉ là góp ý mà thôi, cụ thể làm như thế nào vẫn phải ở anh, nhưng tôi cảm thấy nên trừ khử Tần Cao Văn sớm chút, nếu không sẽ có uy hiếp rất lớn đối với tổ chức Long Đằng chúng ta”.
Nhắm mắt lại, Vương Diệu Hoa cảm thấy phân vân khó xử, rõ ràng rằng anh ta đang phải đưa ra một quyết định vô cùng đau khổ.
Mấy phút sau Vương Diệu Hoa nói: “Được, tất cả đều làm theo ý anh”.
Ngô Tuấn Kiệt thở phào.
“Cảm ơn sự tin tưởng của môn chủ, anh cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không phụ lòng mong mỏi của anh”.
“Đi ra ngoài đi”.
Vương Diệu Hoa xua tay, nói với giọng như không còn sức lực.
“Vậy tôi ra ngoài trước đây”.
Chờ đến khi Ngô Tuấn Kiệt rời khỏi phòng, Vương Diệu Hoa thu dọn đồ một lúc rồi đứng lên khỏi ghế, đã đến lúc anh ta phải đi nói chuyện vói Tần Cao Văn rồi.
Hy vọng cuộc nói chuyện lần này có thể đạt được hiệu quả mà anh ta muốn.
Cộc cộc cộc!
Anh ta gõ cửa phòng Tần Cao Văn.
“Anh đến làm gì thế?”.
Thấy Vương Diệu Hoa đứng ở cửa, Tần Cao Văn hơi nhíu mày, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Tần tiên sinh, hôm nay tôi đến tìm anh là có việc muốn bàn với anh”.
“Có việc gì vậy?”, Tần Cao Văn hỏi luôn.
Vương Diệu Hoa cười gượng trả lời: “Tôi thừa nhận Tần tiên sinh quả thực có phương pháp rất lợi hại, áp dụng phương thức huấn luyện cho đám đàn em của tôi cũng có chút thành quả, nhưng cường độ huấn luyện của anh có phải hơi nặng và không phù hợp với trạng thái hiện nay của bọn họ lắm không?”.
“Vậy ý anh là gì?”.
Trong giọng nói của anh đã có thể nghe được ra vẻ không vui.
Nếu Vương Diệu Hoa anh đã chủ động mời tôi đến đảm nhiệm giáo quan của đám đàn em của anh, thì nên giao toàn quyền quyết định cho tôi, chứ không phải ở bên cạnh chỉ bảo.
Có lẽ lãnh đạo người khác, Vương Diệu Hoa anh ta có thể hơn người bình thường.
Nhưng đây là đảm nhiệm chức vụ giáo quan, Tần Cao Văn anh tuyệt đối là một người xuất sắc.
Vương Diệu Hoa nói: “Tôi chỉ là không muốn các anh em dưới trướng phải chịu sự đối xử quá thể tàn nhẫn, hy vọng anh có thể thông cảm cho”.
Tần Cao Văn cười khẩy một tiếng, như thể nghe thấy một câu chuyện nực cười.
“Anh nói vậy là có ý gì?”.
Vương Diệu Hoa trả lời: “Chính là ý mà anh đang nghĩ đó”.
“Nếu tôi không làm theo yêu cầu của anh, có phải anh sẽ đuổi tôi ra khỏi tổ chức Long Đằng?”.
Mặt Vương Diệu Hoa khẽ biến sắc.
Rõ ràng câu nói mà Tần Cao Văn vừa nói đã ngoài dự đoán của anh ta, anh ta chưa từng nghĩ đối phương lại từ chối thẳng thừng yêu cầu của anh ta như vậy.
Sau đó Vương Diệu Hoa nói: “Tần tiên sinh, anh hà tất phải như vậy, hiện tại tôi là người nắm quyền quyết định chính thức của tổ chức Long Đằng, anh nghe theo sắp xếp của tôi thì có gì không tốt chứ?”.
Tần Cao Văn cảm thấy rất nực cười.
Anh lạnh lùng nói với Vương Diệu Hoa: “Muốn tôi làm theo yêu cầu của anh, xin lỗi nhé, tôi không làm được”.
“Anh vẫn muốn làm theo ý của anh sao?”.
Tần Cao Văn trả lời: “Vương Diệu Hoa, đầu óc anh có phải có vấn đề rồi không? Tôi huấn luyện tàn khốc cho đám đàn em của anh như vậy, đến lúc đó người nhận được quả ngọt chính là anh, nếu bây giờ anh quản họ không chặt, tôi dám đảm bảo sẽ có một ngày tổ chức Long Đằng anh sẽ tự chuốc lấy diệt vong thôi”.
Bây giờ Tần Cao Văn cũng hiểu ra vì sao những năm qua thực lực của tổ chức Long Đằng lại ngày càng suy yếu đến vậy, còn trên giang hồ Mãnh Hổ Môn thì phất lên mạnh mẽ.
Có một người lãnh đạo như vậy đúng là bi ai của bọn họ.
“Tần tiên sinh, vậy mời anh đi cho!”.
.