Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố


Người dẫn chương trình đã bao giờ nhìn thấy thế trận như vậy bao giờ đâu?
Cơ thể anh ta hơi run run.

Trong đó có một người kề đao lên cổ người dẫn chương trình.

“Mau nói xem sự việc là như thế nào?”.

Người dẫn chương trình lộ vẻ hoảng hốt, cơ thể anh ta không kìm được run lên bần bật.

Anh ta cũng không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Tôi! tôi cũng không rõ nữa!”.

Thiên Linh Đơn này rõ ràng là do thầy luyện đơn thượng đẳng chế tạo ra.

Theo lý mà nói, uống vào sẽ nhanh chóng đột phá, sẽ không có hại đến sức khỏe, nhưng sự thật lại tát thẳng vào mặt anh ta.

Tên áo đen cầm đầu nói: “Hôm nay nếu không cứu sống được đường chủ của chúng tôi, thì tôi dám đảm bảo hội trường đấu giá ngầm này sẽ máu chảy thành sông!”.

Hả?
Sắc mặt của người dẫn chương trình vô cùng khó coi, cơ thể càng run mạnh hơn.

Người dẫn chương trình nhìn về phía Tần Cao Văn với ánh mắt cầu cứu.

Trước đó anh đã cảnh cáo đừng có uống viên đơn dược đó, nếu không sẽ chuốc họa vào thân, nhưng người dẫn chương trình nhắm mắt làm ngơ, ngược lại còn mỉa mai anh.

Bây giờ sự thực chứng minh Tần Cao Văn là một người có con mắt tinh tường, những gì anh vừa nói đều là sự thật.

Hối hận.

Vô cùng hối hận.

Nếu biết trước thì nên nghiêm túc nghe theo ý của Tần Cao Văn rồi.

Như vậy sẽ không gặp họa.

“Để tôi nghĩ cách!”.

Người áo đen bỏ đao trên tay xuống, lạnh lùng nói với người dẫn chương trình: “Tôi nói cho anh biết, các anh chỉ có nửa tiếng, nửa tiếng sau nếu vẫn chưa nghĩ ra cách để chữa trị cho đường chủ chúng tôi, thì anh đi chết đi”.


“Được, tôi biết rồi!”.

Người dẫn chương trình không ngừng gật đầu, sau đó đi đến trước mặt Tần Cao Văn.

“Anh ơi, tôi xin anh hãy giúp tôi có được không?”.

Tần Cao Văn quả thực có cách chữa khỏi cho ông lão.

Nhưng anh không muốn làm.

Khi đám người áo đen xuất hiện, Tần Cao Văn liền biết thân phận thực sự của bọn họ, đó là một nhóm người của phái Thiên Long, nhưng đối với Tần Cao Văn mà nói, đó chẳng qua là những nhân vật tép riu không thể leo lên cao được, bọn họ nếu muốn ra tay thật, anh vẫn có thể thoát khỏi một cách lành lặn.

Sự sống chết của những người này không liên quan gì đến anh.

Dựa vào đâu mà anh phải ra tay giúp họ chứ?
Tần Cao Văn dửng dưng nói: “Xin lỗi, tôi không có thời gian”.

Người dẫn chương trình sốt ruột đến mức toát mồ hôi hột.

“Người anh em, tôi xin cậu, cậu đừng chấp tôi, tha cho tôi một lần đi, trước đây tôi cũng thực sự không cố ý”.

Tần Cao Văn cảm thấy nực cười.

Vừa rồi khi bản thân đưa ra ý kiến, người dẫn chương trình đã làm như thế nào vậy?
Cái cảnh anh ta coi thường mỉa mai, đến bây giờ Tần Cao Văn vẫn nhớ rõ.

Bây giờ biết sai rồi.

Xin lỗi, cũng muộn rồi.

Cô gái áo trắng ở bên cạnh cũng không còn ghét Tần Cao Văn nữa, cho dù cô ta vẫn rất coi thường đối phương.

Nhưng không thể không thừa nhận, vừa rồi biểu hiện của Tần Cao Văn trong một vài phương diện khiến người ta phải trầm trồ.

“Anh ơi, anh có thể nghĩ cho sự an nguy của tất cả mọi người chúng tôi ở đây! ”.

“Không!”.

Tần Cao Văn từ chối thẳng thừng.

Thụp!
Người dẫn chương trình không nghĩ gì nữa, quỳ luôn xuống trước mặt Tần Cao Văn, không ngừng dập đầu xuống đất.

“Tôi xin anh, anh giúp tôi với, anh ơi!”.

Đầu anh ta đập xuống đất phát ra những tiếng cộc cộc rất rõ, trán cũng chảy đầy máu tươi.

Thấy cảnh tượng xảy ra trước mặt, Tần Cao Văn không kìm được thở dài, trong lòng đầy thất vọng.

Biểu hiện của cái tên này cũng quá thể nhu nhược.

“Được, tôi miễn cưỡng giúp anh”.

Cuối cùng Tần Cao Văn vẫn quyết định đồng ý yêu cầu của anh ta.

Nghe thấy Tần Cao Văn nói vậy, trong lòng anh ta như thể trút được gánh nặng.

“Cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều!”.

Tần Cao Văn đứng dậy khỏi ghế, từ từ đi tới trước mặt người mặc áo đen.

Một lúc sau, người mặc áo đen đó đi lên trước, tay nắm chặt vũ khí.

“Tôi nói cho anh biết, hôm nay nếu anh không cứu sống được đường chủ của chúng tôi, tôi sẽ cho anh biết tay”.

Tần Cao Văn cảm thấy có hơi nực cười.


Loại người như vậy mà cũng có tư cách để uy hiếp anh?
“Cút sang một bên cho tôi”.

Tất cả mọi người đều im lặng.

Bây giờ Tần Cao Văn lại dám nói với người áo đen như vậy, anh muốn chết hay sao?
“Mẹ kiếp, gan của anh cũng không nhỏ đấy!”.

Nắm chặt vũ khí trong tay, hắn chém thẳng vào đầu Tần Cao Văn.

Tần Cao Văn cười khẩy một tiếng.

Loại người như hắn mà cũng có tư cách ra tay với anh?
Anh căn bản không chuẩn bị đỡ nhát này, chỉ là ánh mắt sắc lạnh nhìn đối phương một cái.

Ánh mắt hung hãn đó khiến đối phương phát hiên cơ thể của hắn run run.

Sau đó cả người run lên bần bật.

Ánh mắt này quá thể đáng sợ.

Tần Cao Văn dửng dưng nói: “Bây giờ anh có còn muốn ra tay với tôi nữa không?”.

Cho dù đao trong tay hắn vẫn chưa chém xuống, nhưng cũng có thể khẳng định một điều, Tần Cao Văn nhất định sẽ xử hắn trước khi hắn tấn công.

Thực lực giữa hai người chênh nhau quá lớn.

Hắn căn bản không phải là đối thủ của Tần Cao Văn.

“Tôi! ”.

Tần Cao Văn chậm rãi nói: “Mau cút sang một bên”.

Mọi người đều không biết khoảnh khắc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Rõ ràng quyền chủ động nằm trong tay tên áo đen, vì sao khi đối mặt với Tần Cao Văn lại có biểu cảm sợ hãi đến vậy.

Tên áo đen không dám nói gì, hắn lùi sang một bên.

Tần Cao Văn đến trước mặt ông lão, cầm một chiếc kim châm bằng bạc ra.

Anh cắm chiếc kim vào huyệt Bách Hội của ông lão, sau đó ông lão nằm dưới đất đột nhiên ộc máu tươi từ trong miệng ra.

Ngụm máu này toàn là màu đen.

Sau đó ông ta ngồi thẳng dậy, tim phập phồng đập, không ngừng thở hổn hển, trán chảy đầy mồ hôi lạnh.

Khoảng hai, ba phút sau, ông lão mới hoàn toàn tỉnh lại, ông ta hít một hơi thật sâu.

“Tôi! tôi đang ở đâu thế?”

Ông lão nhìn xung quanh, nói với vẻ hoảng hốt.

Những gì xảy ra ông lão đã quên mất một nửa.

Tần Cao Văn bất giác nói: “Bây giờ ông cảm thấy thế nào?”.

Ông lão chống tay đứng dậy một cách khó khăn, bắt đầu vận khí, bây giờ cơ thể của ông ta giống y hệt như lúc khỏe mạnh, đã hoàn toàn bình thường.

Ông ta cảm thấy khỏe lên nhiều.

“Bây giờ tôi không sao nữa”.

Ông lão chậm rãi nói.

Tần Cao Văn ung dung trả lời: “Độc tố trong cơ thể của ông đã được tôi dùng kim bạc ép ra ngoài hết rồi”.

Ông lão vội vàng nói: “Cậu thanh niên, vừa rồi là cậu cứu tôi sao?”.

“Cũng là mệnh của ông lớn, nên hôm nay gặp được tôi”.

Trước đó, mọi người nhất định cảm thấy những gì Tần Cao Văn nói đều là ngông cuồng.

Nhưng lần này thì khác.

Sau đó ông ta lại nói với Tần Cao Văn: “Cậu thanh niên, thực sự cảm ơn cậu”.

“Không có gì phải cảm ơn cả”.

Thân phận của ông lão là một trong bốn đường chủ của phái Thiên Long, có địa vị không tầm thường.

Trong mắt người bình thường, có được một câu cảm ơn của ông ta thì là phúc tổ ba đời, nhưng đối với Tần Cao Văn mà nói chẳng qua cũng chỉ là một câu nói bình thường mà thôi.

Anh căn bản không để tâm đến ông lão.

Tần Cao Văn quay người đi, ông lão liền nói: “Cậu thanh niên, chờ chút đã”.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận