Thế nhưng đầu bên kia chẳng có ai nghe máy.
“Chuyện gì vậy?”
Vương Bưu cảm thấy bất mãn.
Hắn đấm tay xuống bàn, hằm hằm chửi rủa: “Lẽ nào thằng đó đã “ăn thử”trước rồi sao?
Dương Hạo cũng giống như Vương Bưu đều vô cùng sốt ruột.
Nơi đây cách tiểu khu Đằng Long không quá xa, theo lý mà nói thì tên đó phải có mặt rồi mới đúng.
Vậy mà sao giờ vẫn chưa thấy tăm hơi đâu?
Reng reng!
Dương Hạo cầm điện thoại lên.
Là bố anh ta gọi tới.
Anh ta bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành.
“Bố, tìm con có việc gì không?”
Giọng nói của đầu dây bên kia rõ ràng là vô cùng tức giận: “Mày đang ở đâu? Về ngay cho tao”.
Chuyện trước mắt sắp thành công, sao Dương Hạo có thể rời đi được chứ?
“Bố, con có chút việc ở đây”.
Dương Hạo không chịu.
Đầu dây bên kia lại gầm lên: “Tao bảo mày quay về thì mày về cho tao! Không nghe thấy hay gì? Nếu như không về thì sau này đừng gọi tao là bố nữa”.
Dương Hạo chưa bao giờ thấy bố mình tức giận đến như vậy.
Anh ta cảm thấy lo lắng, sự hào hứng bỗng không còn.
Trực giác mách bảo cho anh ta biết rằng đã có chuyện lớn xảy ra.
“Bố, bố đừng giận, con về ngay”.
Dương Thiên Nguyên tiếp tục nói: “Nhanh lên, nửa tiếng nữa mà tao không thấy mày đâu thì tao sẽ đánh gãy chân mày đấy”.
Dương Hạo tắt máy mà hồn bay phách tán.
Xem ra hôm nay anh ta không có duyên với Vương Thuyền Quyên rồi.
Anh tay quay người nói với Vương Bưu một câu: “Anh Vương, tôi có chút chuyện nên đi trước đây”.
“Chẳng phải anh rất muốn có được Vương Thuyền Quyên hay sao? Sao giờ lại thay đổi chủ ý rồi?”
Anh ta thở dài bất lực: “Bố tôi nói có chuyện gấp, kêu tôi về ngay”.
“Được, vậy mau cút đi!”
Vương Bưu thật chỉ muốn Dương Hạo đi cho nhanh.
Dương Hạo thở dài, thất thần rời khỏi thế giới ngầm.
Trước cửa lối vào thế giới ngầm.
“Theo lý mà nói, bọn chúng đúng ra quay về rồi mới phải.
Sao giờ vẫn chưa có tin tức gì vậy?”.
Một tên mập ngáp ngắn ngáp dài, nói với vẻ uể oải.
Tên bảo vệ gầy còm bên cạnh đáp lại: “Không biết chừng bọn chúng đang ở ngoài đó hưởng thụ, làm gì phải chịu khổ như chúng ta? Quan tâm nhiều làm gì, dù sao thì cái thằng tên là Tần Cao Văn đó hôm nay cũng đừng hòng thoát được.
“Sớm biết thế này thì tôi cũng đi theo rồi.
Dù sao cũng còn hơn đứng đây canh cửa”.
Lần này tên gầy không nói gì.
Những lời hắn nói chỉ là chỉ về phía trước: “Nhìn xem, phía đó có người đang tới”.
Tần Cao Văn mặc áo sơ mi màu trắng, chậm rãi bước tới.
Nhìn bộ dạng anh tiến vào thế giới ngầm mà chẳng thèm nhìn hai tên bảo vệ lấy một cái.
“Làm gì vậy?”
Tên mập nhằm thẳng súng vào Tần Cao Văn và chửi: “Mày không biết đây là đâu sao? Dám xông vào?"
Tần Cao Văn ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.
Ánh mắt đó khiến tên mập cảm thấy ớn lạnh, giống như có một con dao sắc nhọn đang chĩa thẳng vào hắn khiến hắn run sợ.
“Không tránh ra thì chỉ có chết thôi!”
Tên mập cười nói: “Mày có biết bọn tao là người của ai không? Bọn tao là thuộc hạ của anh Bưu, vậy mà mày cũng dám ăn nói lung tung ở đây”.
“Súng có đạn đâu!",
Tên mập không muốn thấy tên còn lại làm màu bèn bóp cò.
Nhưng trong súng không hề có đạn.
Còn chưa kịp dứt lời thì Tần Cao Văn đã cầm một viên đạn trong tay và bắn ghim thẳng vào đầu hắn.
Rầm!
Tên mập ngã rầm xuống đất.
Tên gầy bên cạnh lúc này mới kịp phản ứng.
“Mày dám giết người của anh Bưu, hôm nay mày chết chắc rồi!”
Rắc!
Lại thêm một tên nữa ngã xuống.
Động tĩnh xảy ra bên ngoài đã thu hút sự chú ý của những người thuộc thế giới ngầm.
Bọn họ đều từ trong chạy ra ngoài.
Vũ khí hàng đầu trong tay Vương Bưu đều đã bị đám thuộc hạ mang đi hết.
Bọn chúng tay không lâm trận nhưng mà ai cũng đều là những kẻ được đào tạo nên không thể khinh thường.
Nhìn thấy hai tên bảo vệ bị người khác giết, bọn họ cảm thấy hết sức phẫn nộ.
“Mày là ai mà dám to gan ra tay với người của anh Bưu!”
Ánh mắt Tần Cao Văn hằm hằm sát khí.
Không khí xung quanh dường như cũng bị hạ thấp hơn vài độ.
“Kẻ cản đường tôi ắt phải chết!”
Anh đi giữa đám đông coi những kẻ kia như đồ trang trí.
Đám người chẳng khác gì không khí đó bỗng nổ ra đòn tấn công với Tần Cao Văn.
Rầm! Rầm
Bốp! Bốp!
…
Thế nhưng Tần Cao Văn chỉ với một nắm đấm, một cú tát là xử lý xong mà không cần phải múa bất kỳ chiêu thức gì.
Đòn tấn công của anh vô cùng đơn giản, nhìn trông vô cùng bình thản mà lại chẳng tên nào né được.
Mấy chục tên cao thủ trong nháy mắt bị hạ gục và chỉ còn lại một, hai người.
Những tên khác đều đập mặt vào tường hoặc là ngã sạp ra đất.
Hơn nữa cú đấm mà Tần Cao Văn tung ra có sức nặng ngàn cân khiến chúng không khác gì thịt xay.
Còn người cuối cùng nhìn thấy màn thể hiện của Tần Cao Văn, hắn sợ hãi, hai chân run rẩy.
“Đại…đại hiệp tha mạng!”
Tần Cao Văn nhìn hắn, đạp chân lên ngực hắn.
Rầm!
Kẻ này lập tức bị đạp bay ra ngoài và chết ngắc.
Cứ như thế hàng trăm tên thuộc hạ của Vương Bưu đã bị Tần Cao Văn giết hết sạch chỉ trong một tiếng đồng hồ.
Đó là thế lực mà hắn đã bồi dưỡng hàng chục năm qua.
Tần Cao Văn đi về phía căn phòng của Vương Bưu.
Cả đoạn đường, chẳng còn bóng dáng kẻ nào cản anh nữa.
Những kẻ có thể cản đường đều đã bị anh giết chết cả rồi.
“Sao tên khốn vẫn chưa quay về vậy!”
Vương Bưu ngồi mất kiên nhẫn, rồi hét ra bên ngoài: “Người đâu!"
Nhưng chẳng có ai đáp lại hắn.
“Ông gọi mà chúng bay điếc hết rồi à?”
Vẫn không hề có tiếng trả lời.
Điều này khiến Vương Bưu cảm thấy tò mò.
Lẽ nào đám người ngoài kia đều ăn gan hùm cả rồi sao?
Những kẻ ngày nào trước mặt hắn cũng tỏ ra cung kính, khép nép như chuột gặp phải mèo sao có thể dám chọc giận hắn chứ.
Rầm.
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Hai cánh cửa lập tức đổ sụp, một thân hình vạm vỡ xuất hiện, khói bay mịt mù xung quanh.
Vương Bưu bị dọa sợ tới mức nhảy dựng lên.
“Ai?”
Đôi mắt hắn ánh lên vẻ dữ tợn.
Dù thế nào thì hắn cũng là một trong ba kẻ bá đạo của thế giới ngầm, làm gì có ai dám làm càn dưới địa bàn của hắn?
“Người tới giết anh đó”.
Tần Cao Văn nói giọng thản nhiên như gió thoảng mây bay.
“Mày giết tao? Mày cũng không soi lại bản thân xem mày là cái thứ gì?”
Tần Cao Văn không nói gì, chỉ tiến sát về phía Vương Bưu.
“Người đâu, xử lý nó cho tao!”
Hắn hét lớn, trong căn phòng KTV, giọng của hắn vang vọng không ngừng nhưng chẳng có ai đáp lại.
Khí thế phát ra từ Tần Cao Văn khiến cho hắn cảm thấy áp lực vô cùng.
Cứ như thể có núi Thái Sơn đè xuống khiến hắn không thể thở được.
“Tao bảo chúng mày bước ra, không nghe thấy gì à?”
Vương Bưu vô cùng tức giận.
Bình thường đám thuộc hạ của hắn chẳng phải niềm nở vô cùng sao? Hôm nay bọn chúng sao hết vậy?
“Anh không cần hét lên đâu, bọn chúng đã bị tôi giết chết hết rồi”.
Ầm!
Vương Bưu cảm giác như sét đánh ngang tai, trong đầu bỗng trở nên trống không.
Hắn nhìn Tần Cao Văn, hỏi với vẻ không dám tin: “Mày…mày là ai?”
“Tần Cao Văn!”.