Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố


Anh đã giết Lưu Tinh.

Hai anh em nhà họ Mã hoàn toàn sững sờ.

Nhất là Mã Bản Sơn.

Vẻ ngoài trông hắn rất bá đạo, hung dữ tàn nhẫn, thực ra lại vô cùng nhát gan, lúc nào cũng ức hiếp kẻ yếu nhưng lại sợ người mạnh hơn mình.

Bọn họ vốn không để tâm đến Tần Cao Văn, vì hung danh của đối phương vẫn chưa lan truyền đến chỗ họ.

Nếu bọn họ đến tỉnh Giang Bắc thăm dò, có lẽ sẽ không vô ý mạo phạm Tần Cao Văn như vậy.

Hối hận.

Hai người đều vô cùng hối hận.

Khả năng cảm nhận của Tần Cao Văn vô cùng sắc bén, ngay lập tức anh biết luôn trong rừng sâu có hai người đang ẩn nấp, sau khi giết Lưu Tinh, anh liền đi về phía khu rừng.

Hai người nhìn thấy Tần Cao Văn từ từ đến gần, trên mặt lộ vẻ lo sợ bất an.

Bọn họ quay người đang định bỏ chạy, nhưng làm sao có thể là đối thủ của Tần Cao Văn được.

Một lúc sau Tần Cao Văn nhảy lên một cái, rồi đáp xuống trước mặt bọn họ.

Hai người giật nảy mình.

“Mày...!mày muốn làm gì hả?”.

Mã Bản Sơn nhìn Tần Cao Văn rồi lắp bắp nói.

“Tao nói cho mày biết, nếu mày dám ra tay với tao, thì đừng trách tao không khách khí”.


Tần Cao Văn bình thản nói: “Tôi muốn làm gì? Lẽ nào anh còn không rõ sao?”.

Anh từng bước đi tới gần hai anh em Mã Bản Sơn, Mã Bản Thiên lập tức đi lên phía trước chắn cho người em.

“Nếu mày muốn hại em trai tao, thì phải bước qua tao đã”.

Đối với người khác, Mã Bản Thiên quả thực ra tay độc ác, nhưng liên quan đến người thân của hắn, hắn lại xả thân bảo vệ, tuyệt đối không cho phép đối phương sát hại Mã Bản Thiên.

Bốp!
Tần Cao Văn giáng cho Mã Bản Sơn một cái tát ngang mặt, khiến Mã Bản Sơn bay ra đập vào thân cây to.

“Mày dám đánh người nhà họ Mã chúng tao, tao nói cho mày biết, mày chết rồi con ạ”.

Tần Cao Văn dửng dưng nói: “Anh tưởng tôi sợ chắc?”.

Anh chỉ cảm thấy vô cùng nực cười.

Tần Cao Văn nói tiếp: “Lần này tôi đến là để cứu người, nếu các người ngoan ngoãn thả Vương Thiên Dương ra, vậy thì coi như xí xóa chuyện trước đây, nếu không tôi sẽ san bằng nhà họ Mã các người”.

Mã Bản Sơn nghiến răng nói: “Bố mày nói cho mày biết, phía sau bọn tao có người của Mãnh Hổ Môn bảo kê đấy”.

Mãnh Hổ Môn?
Tần Cao Văn hơi nhíu mày, không rõMãnh Hổ Môn này và Mãnh Hổ Môn ở tỉnh Giang Bắc kia có phải là cùng một đối tượng không.

“Ý anh nói là Mãnh Hổ Môn ở tỉnh Giang Bắc đó sao?”.

Vừa nhắc tới bọn họ, khuôn mặt Mã Bản Sơn lộ vẻ đắc ý càng lúc càng rõ hơn, hắn khoanh hai tay trước ngực đi về phía Tần Cao Văn.

“Mày vừa nói đúng đấy, chính là Mãnh Hổ Môn đó, bây giờ mày thấy sợ rồi chứ gì?”.

Tần Cao Văn có hơi không nhịn được cười.

Bọn họ ở đây lẽ nào bị mù thông tin rồi sao, cho đến bây giờ vẫn chưa biết Mãnh Hổ Môn đã bị anh tiêu diệt rồi.

Vốn tưởng hắn có chỗ dựa hùng hậu thế nào, thì ra chỉ là một bại tướng dưới tay anh.

“Mãnh Hổ Môn đối với tôi mà nói chỉ là đám rác rưởi”.

Giọng anh bình thản nói: “Nếu bọn họ không đến thì còn đỡ, chứ nếu phải để tôi ra tay thì tôi dám đảm bảo khiến bọn họ đến mà không có lối về”.

Ngông cuồng tự đại.

Không coi ai ra gì.

Đây là ấn tượng duy nhất về Tần Cao Văn của hai anh em Mã Bản Sơn, vừa rồi biểu hiện của Tần Cao Văn quả thực rất lợi hại, nhưng so với cao thủ đỉnh cao của Mãnh Hổ Môn thì vẫn còn kém xa.

Lần trước Tần Cao Văn không hề giết toàn bộ người của Mãnh Hổ Môn, vẫn còn ít người sống sót thoát được.

Mã Bản Sơn chửi Tần Cao Văn: “Đây là mày nói đấy nhé, chờ một thời gian nữa tao sẽ cho cao thủ của Mãnh Hổ Môn đến xử mày”.

“Tôi sẽ đợi”.

Nói xong, Tần Cao Văn quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của đối phương biến mất dưới ánh chiều tà, sắc mặt hai bọn họ đều trở nên lạnh lùng, nắm chặt nắm đấm, cơ thể run lên vì tức giận.


Phải giết Tần Cao Văn, nhất định phải giết Tần Cao Văn.

“Anh cả, mau gọi điện cho ba vị đại sư của Mãnh Hổ Môn đi”.

Mã Bản Thiên nói: “Được”.

Hắn lôi điện thoại ra gọi cho vị đại sư thứ nhất, nhưng không ai nghe máy.

Hắn cảm thấy có hơi kỳ lạ, thế là gọi cho vị thứ hai, vẫn như vậy, không ai nghe máy cả.

Hai người đều cảm thấy có hơi hoang mang.

Thế này là thế nào nhỉ?
Lẽ nào người của Mãnh Hổ Môn chuẩn bị bỏ mặc họ rồi sao?
Còn vị đại sư cuối cùng, nếu gọi không được thì nguy, bọn họ đúng là có số điện thoại của vài tên tép riu ở trong Mãnh Hổ Môn, nhưng đám người đó tới cũng chỉ có thể nộp mạng, căn bản không có tác dụng gì.

Vừa rồi gọi điện thoại thì có giọng một ông lão nhấc máy.

“Ai vậy?”.

Mã Bản Sơn nhất thời xúc động, thế là hỏi luôn: “Xin hỏi là Chu tiên sinh phải không?”.

Chu tiên sinh ở đầu dây bên kia nói: “Tìm tôi có việc gì?”.

“Chu tiên sinh, chúng tôi là người nhà họ Mã ở khu Giang Đông, ông có thể đến nhà chúng tôi một chuyến được không, chúng tôi có vài chuyện muốn nhờ ông”.

Nếu hai người họ có thể nhìn thấy biểu hiện lúc này của Chu tiên sinh, chắc sẽ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, vì ông ta sau khi nhận được thông tin này, biểu cảm hưng phấn đến lạ thường.

Lần trước Tần Cao Văn tiêu diệt Mãnh Hổ Môn, chỉ có mười mấy người là thoát được, Chu tiên sinh là một trong số đó, hơn nữa thực lực được coi là mạnh nhất.

Từ sau khi Mãnh Hổ Môn bị tiêu diệt, Chu tiên sinh sống không hề thoải mái, tuy ông ta không thiếu tiền, nhưng có sự khác biệt lớn so với thời kỳ đang ở đỉnh cao.

Ông ta cũng đã nghe từ lâu về việc ra tay giúp nhà họ Mã, nếu được bọn họ trọng dụng, đến lúc đó một vài trăm triệu chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Nhưng nếu để ông ta biết người mà ông ta phải ra tay là Tần Cao Văn, e rằng có cho thêm bao nhiêu tiền ông ta cũng sẽ không đồng ý.

“Không vấn đề, tối nay tôi sẽ tới, chỉ là...”.

Cho dù chưa nói hết câu, nhưng hai anh em Mã Bản Sơn đều hiểu là ý gì.


“Ông cứ yên tâm đi, sau khi sự việc xong xuôi sẽ không thiếu phần của ông đâu, cho ông ba trăm triệu, thấy sao?”.

Chu Đông Thăng hiện rõ vẻ vui mừng, nhưng giọng nói trong điện thoại của ông ta vẫn như bình thường, không nghe được gì khác lạ.

“Không vấn đề, tôi nhất định sẽ đến sớm”.

“Chúng tôi ở nhà đợi ông”.

...!
Cô chủ quán cơm đi đi lại lại ở trong phòng, trông hiện rõ vẻ sốt sắng, khuôn mặt xinh đẹp hiện nét buồn bã, vì sao đến bây giờ Tần Cao Văn vẫn chưa quay lại?
Đối phương sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Cho dù không có quan hệ gì với Tần Cao Văn cả, nhưng cô ấy lại tương đối quan tâm đến sự an nguy của anh.

Đến 11, 12 giờ tối, vẫn chưa thấy bóng dáng Tần Cao Văn đâu, gọi điện cho anh thì anh không bắt máy.

Cô ấy biết Tần Cao Văn rất có khả năng đã xảy ra chuyện.

Nếu thật sự như vậy, thì...!
Cô chủ quán cơm thở dài một hơi.

Cộc cộc cộc.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cô ấy vội vàng đi tới mở cửa.

Tần Cao Văn đứng ngay trước cửa.

Khoảnh khắc cô ấy nhìn thấy Tần Cao Văn liền lộ rõ vẻ xúc động, mặc kệ tất cả cô ấy ôm chặt Tần Cao Văn luôn.

“Anh...!cuối cùng anh cũng quay lại!”.

Cô ấy vừa khóc vừa nói với Tần Cao Văn: “Tôi còn tưởng anh không về được nữa, tôi sợ quá đi mất”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận