Bộ Bộ Cao Thăng

Ninh Hinh trừng to mắt nói:

– Người này chính là tên đầu sỏ trong đám người theo dõi chúng em đó.

Lãnh Tuyết nhìn Sở Thiên Thư, nói:

– Anh dẫn bọn họ đến một nơi xa xôi hẻo lánh như vậy, sợ là không chỉ muốn dạy cho chúng bài học thôi đó chứ?

Sở Thiên Thư có cảm giác rất tâm đầu ý hợp với Lãnh Tuyết, chỉ cần thoáng có chút dấu hiệu là cô ấy rất nhanh có thể hiểu được ý đồ của mình.

Sở Thiên Thư gật gật đầu, nói:

– Tên này vốn không hề quen biết với nữ bác sĩ này, điều tôi muốn biết nhất là ai sai khiến hắn làm cái chuyện thất đức này.

Lãnh Tuyết nói:

– Được rồi, lát nữa anh không cần ra tay, cứ giao cho hai chị em tôi đi.

Ninh Hinh cũng xoa tay:

– Đúng vậy, y đánh phụ nữ thì sẽ để phụ nữ đánh lại y.

Ba người đang vừa ăn vừa trò chuyện thì Lãnh Tuyết đột nhiên ngừng lại, nhìn Sở Thiên Thư, hạ giọng nói:

– Bọn chúng đến rồi.

Sở Thiên Thư nghiêng tai nghe xong một chút, mới nghe thấy có tiệng sột soạt rất nhỏ vang lên ở phía bên ngoài, hạ giọng nói:

– Quả thực là đến rồi.

– Làm sao? Ai đến rồi?

Ninh Hinh nháy mắt hỏi.

Sở Thiên Thư vỗ vỗ bàn tay, lớn tiếng nói:

– Nếu đã đến rồi thì vào đi.

Cánh cửa ầm ầm đẩy ra.

Tên vạm vỡ, tên cơ bắp, tên đầu trọc và tên nhỏ gầy đều đứng ở cửa.


Ninh Hinh kinh hô lên một tiếng, lén nhìn sang Lãnh Tuyết thì thấy vẫn là vẻ điềm tĩnh tự nhiên.

Bốn người bước chân vào cửa, nhe răng cười độc ác. Tên nhỏ gầy thuận tay đóng cửa lại.

Kẻ cơ bắp cười lạnh nói:

– Thằng nhãi này, mày thật có diễm phúc đó. Buổi trưa mới cùng một cô trắng, đến tối lại là một cô đen rồi.

– Mày muốn thế nào?

Sở Thiên Thư không tiến không lùi, ngồi xuống ngay tại chỗ đó.

Tên cơ bắp hoạt động cổ tay, mắng:

– Thằng nhãi này, con mẹ mày, thành phố Thanh Nguyên mà một thằng nhà quê như mày lại dám đến Lâm Giang giương oai, xem ra mày chán sống rồi phải không?

Sở Thiên Thư nhìn bốn người liếc mắt một cái, lạnh lùng hỏi:

– Các người có thể tới thành phố Thanh Nguyên giương oai thì sao tao không thể đến thành phố Lâm Giang chứ?

Tên đàn ông vạm vỡ sửng sốt, nói:

– Không lằng nhằng nữa, cho nó nhớ đời đi.

Tên cơ bắp và tên đầu trọc xông lên trước, muốn động thủ.

– Khoan đã.

Sở Thiên Thư chậm rãi đứng lên, chỉ vào Lãnh Tuyết và Ninh Hinh, cười híp mắt nói:

– Đại ca à, tao có thể đánh không lại các người, muốn đánh thì đánh hai cô này đi.

Tên cơ bắp chỉ vào Sở Thiên Thư phá lên cười:

– Ha ha, con mẹ nhà mày như con rùa rụt đầu, đánh nhau mà còn để đàn bà thay mày lộ diện sao?

Ninh Hinh thấy có náo nhiệt thì vui lắm, cô hất hàm với Lãnh Tuyết, nói:

– Chị à, em lên trước được không?


Con mẹ nó chứ, gặp phải quỷ sống!

Bốn tên đàn ông kia đều tức đến sùi bọt mép.

Ra đời lăn lộn đã nhiều năm vẫn chưa từng thấy, nói đến đánh nhau mà các lão đại lại đánh với hai con bé, mà hai con bé lại còn tranh nhau lên trước.

Tên đầu trọc vừa hận lại vừa thèm cái cô gái kute này. Y đẩy kẻ cơ bắp, kêu lên:

– Anh hai, cô trắng này để em lo.

Tên cơ bắp còn không vui, y dùng bả vai đùn đẩy tên đầu trọc ra.

Thấy hai người giằng co nhau, tên vạm vỡ lên tiếng:

– Thằng hai, mày lui lại để thằng ba lên trước đi.

Tên cơ bắp lúc này mới lui về phía sau một bước.

Sở Thiên Thư ngồi đó, cười híp mắt chờ xem kịch vui.

Tên đầu trọc ở quán ăn đã từng chịu thiệt bởi Ninh Hinh. Nếu như cô ta đã muốn giành lên trước thì chắc là có chút tài, thế nên, tên đầu trọc nhìn xung quanh bốn phía một chút rồi giang rộng ra hai chân, thể hiện mấy tư thế, tiến lên thì vung quyền ra tay, lui về thì nhấc chân đá.

Sở Thiên Thư ho mạnh một tiếng, đôi đũa trong tay bay ra, đi thẳng vào giữa mặt tên đầu trọc.

Tư thế này của tên đầu trọc không phải là phòng ám khí mà tất cả đều chú ý vào Ninh Hinh, y thu lại thế rất chậm, chiếc đũa đã lập tức bay tời, đập vào mặt y.

Chỉ nghe một tiếng tiếng kêu kì quái, trên mặt tên đầu trọc liền có ngay vệt máu.

Trong khi không hề đề phòng còn xuất chiêu khiến cho tên đầu trọc thua đến tối tăm mặt mũi.

– Xem chân ta đây.

Trong cơn giận dữ, dưới cơn thịnh nộ, tên cơ bắp hét lớn một tiếng, chân sau nhảy lên, cái chân đạp qua như sao chổi bay về phía Sở Thiên Thư.

Sở Thiên Thư ngồi ngay ngắn không hề nhúc nhích.

Lãnh Tuyết ngồi ở một bên chỉ khoát tay liền đã bắt được cổ chân của tên cơ bắp, thuận thế hất ra khiến tên cơ bắp ngã ầm xuống đất, ôm lấy cổ chân khóc chết cha chết mẹ.

Tên đàn ông vạm vỡ đứng ở bên căn bản không thấy rõ Lãnh Tuyết ra tay như thế nào, y biết rằng hôm nay hơi khó chơi đây, không độc ác chút thì chỉ sợ khó giải quyết xong, nghĩ đến đây, y vẫy tay với tên nhỏ gầy.


Tên nhỏ gầy giơ tay từ hông, lấy một thanh dao nhỏ, bật một cái con dao văng ra, dưới ánh đèn con dao ánh lên tia sang lạnh lùng, âm trầm đáng sợ.

Nếu như là người bình thường thấy như thế sẽ đa phần là sợ.

Nhưng Lãnh Tuyết khẽ mỉm cười, bóng người chợt né sang, duỗi tay bắt được cổ tay của người đàn ông nhỏ gầy, tay kia năm ngón tay chụm lại, lấy nắm đấm tay làm đao, đánh một đòn vào sau cổ tên đàn ông nhỏ gầy, tên này ngay lập tức trở nên mềm nhũn ngã ngay ra đất, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp thốt ra.

Tên đầu trọc vốn đang gào khóc, hùng hùng hổ hổ giằng co với Ninh Hinh, thấy tình thế liền bối rối, vừa không chú ý một chút đã lộ ra sơ hở bị Ninh Hinh đá một chân vào bụng.

Tên đầu trọc liền lùi lại ba bước, ổn định cơ thể, miện hít thở vài lần, quát mắng:

– Con mẹ mày đánh lén thì có bản lĩnh gì chứ?

Ninh Hinh trừng mắt nhìn hắn, tên đầu trọc sợ tới mức lại lui về sau một bước.

Sở Thiên Thư vui vẻ gật đầu với tên vạm vỡ, nói:

– Hứ, còn chơi nữa không?

Tên vạm vỡ cũng không nói gì, trở tay lôi ra một con dao găm, đưa tay liền đâm.

Sở Thiên Thư vẫn không trốn tránh, hắn vẫn không hề nhúc nhích.

Nhìn thấy con dao găm đang lao thẳng đến lồng ngực của Sở Thiên Thư, Ninh Hinh kinh sợ kêu lên.

Nhưng khi chuyện đó chưa xảy ra thì một cái ủng da đã ngăn giữa con dao găm và Sở Thiên Thư.

Chỉ thấy có một cái mũi chân, con dao găm bay ra, chiếc ủng da cũng không dừng ở đó, lấy thế áp đỉnh Thái Sơn đạp thẳng vào mặt tên vạm vỡ.

Tên vạm vỡ kêu thảm lên một tiếng, trên mặt lại có thêm một vết bầm đen, máu tươi từ trong mũi chảy ra.

Chiếc ủng da rơi xuống đất, tên đàn ông vạm vỡ giống như bị mưa rền gió dữ tát vào mặt vậy.

Lát sau, tên vạm vỡ đã hoa mày chóng mặt, ngay cả tiếng kêu rên cũng không phát ra được nữa.

Sở Thiên Thư thấy cũng tàm tạm rồi liền vội vàng kéo Lãnh Tuyết.

Lãnh Tuyết trừng mắt nhìn hắn, nói:

– Buông tay tôi ra, tôi muốn cho y biết kết cục đáng xấu hổ của đàn ông dám ức hiếp phụ nữ.

Sở Thiên Thư cười nói:

– Thôi, thôi, tôi còn có chuyện muốn nói với y.

Lãnh Tuyết còn chưa hết giận, tát mạnh một cái vào tên vạm vỡ khiến y quay nửa vòng, trên mặt còn hằn rõ năm đầu ngón tay.


Tên đầu trọc bị thương nhẹ xoay người muốn chạy, Lãnh Tuyết bước nhẹ một cái, ba đầu ngón tay phải đã không chế bả vai y, chỉ nghe thấy một tiếng rắc, cánh tay của tên đầu trọc cụp xuống, y nhếch mép hét lên thảm thiết.

Như thế, những người khác không dám nhúc nhích gì nữa.

Mới vài phút đồng hồ mà bốn tên đã bị trừng trị xong xuôi.

Tên cơ bắp ngồi dưới đất khóc thảm thiếp, tên nhỏ gầy quỳ rạp trên mặt đất không động tĩnh, tên đầu trọc nâng cánh tay thở hồng hộc, tên vạm vỡ thì ôm đầu trợn mắt há mồm.

Sở Thiên Thư kéo ghế dựa, ngồi trước mặt bốn tên:

– Nói đi, chúng mày là ai? Tên gì?

Không ai nói gì.

Sở Thiên Thư lại hỏi một câu:

– Mới nãy thôi còn càn rỡ lắm mà, sao giờ lại câm như hến vậy?

Vẫn không ai lên tiếng.

Sở Thiên Thư chỉ vào tên đầu trọc:

– Mày nói đi, ông chủ của mày tên là gì?

Tên đầu trọc tuy sợ hãi những vẫn rất kiêu ngạo. Y hung hăng trợn mắt nhìn Sở Thiên Thư, không nói lời nào.

– Không nói phải không?

Sở Thiên Thư kéo cái ghế về phía trước một chút, nhìn chằm chằm vào y, quát:

– Không nói thì sẽ bẻ gẫy tay.

Tên đầu trọc rướn cao cổ, tuyệt đối không mở miệng.

Con ngươi mắt của Sở Thiên Thư đảo qua vài cái, cười hi hi với Lãnh Tuyết, nói:

– Tên này không thành thật, cô bảo tôi xem làm thế nào để cánh tay này rơi ra bây giờ.

Lãnh Tuyết nhìn hắn một cái, hơi do dự nhưng vẫn đến bên tai Sở Thiên Thư nói vài câu, lại khoa chuân múa tay vài cái.

Sở Thiên Thư đi đến bên cạnh tên đầu trọc, đưa ba ngón tay khống chế một bả vai của y, mặc sức cho y chống cứ thế nào cũng không buông ra.

– Không đúng. Xem đây này.

Lãnh Tuyết dùng thân người che tầm nhìn của những người khác, giơ tay chỉ khẽ bóp thì một cánh tay khác của tên đầu trọc đã gục xuống.

– Chiêu này gọi là cân thác cốt thủ, khi ra tay chú ý nhất chính là nhanh, chuẩn, độc. Vừa nãy anh ra tay chậm quá. Tên này vặn vẹo một chút là vị trí sẽ thay đổi liền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận