Trong phủ nha Phách Châu một mình Đinh Hạo trong một phòng, ở cuối tây viện, một mặt là tường cao, trong phòng đặt đầy sổ sách của Trư Đầu giải khố, ở cửa lại có hai nha sai đứng nhìn. Thời tiết đã bắt đầu bóng, bốn cửa sổ đóng chặt, trong phòng không có chút gió, thật sự là có chút gian nan. Đinh Hạo trên người chỉ mặc một cái áo, trên cổ đắp một cái khăn lông thấm nước ướt đẫm, bộ dạng trong như thế nào cũng không giống một người làm kế toán sổ sách.
Cũng may Triệu huyện úy cũng có chút chiếu cố với hắn, lệnh cho người hầu bưng nước mang trà tới đúng giờ. Hai người hầu kia cũng được Triệu huyện úy dặn cũng không hét lên lúc tới đó. Hai người ngại ở hắn ở trong phòng bực mình, đặt trà ở trong, rồi lấy mấy cái ghế con đặt ngồi ở lối đi nhỏ trên hành lang, nói chuyện trời đất cũng rất nhẹ nhàng.
Đinh Hạo cũng không vội để ý tới sổ sách, hắn trước tiên sắp xếp lại tất cả các sổ sách hỗn loạn lại một lần nữa cho có trình tự, sau đó cầm lấy bút, vẻ lệ trên bìa sách một loạt những ký hiệu mà chỉ hắn mới hiểu. Triệu huyện úy quan tâm tới quá trình tiến triển, cố ý chạy tới xem hắn thế nào, Đinh Hạo liền giải thích nói: "Nếu nói đút lót, số lượng tiền bạc này hẳn không thể ít. Cho nên những sổ sách này trước mắt ta đều loại bớt ra, chỉ chọn trong khoảng thời gian thực hiện một loạt mua bán kim ngạch quá hai ngàn mà thôi, hoặc trong khoảng thời gian khách hàng có hàng loạt mua bán tổng cộng lại quá hai ngàn, sao chép nhưng thứ này thành một quyển sách. Từ giữa những lỗ hổng kia, tra ra sẽ dễ dàng hớn. Vì để thuận lợi cho việc tra án này, không cần phải nhớ rõ ràng rành mạch mỗi tỉ lệ mỗi phân lượng kiện hàng hóa trong sổ sách của giải khố, hơn nữa phần lớn những kim ngạch nhỏ nhặt vụn vặt thì cũng không cần phải để ý tới. Bởi vậy nếu sao chép lại hồ sơ vụ án một lần nữa thoạt nhìn sẽ lại càng thêm rõ ràng."
Triệu huyện úy biết rõ hắn kỹ càng không chỉ như thế, nhưng cũng không hỏi nhiều, có đôi khi, giả bộ hồ đồ mới là bo bo giữ lấy trí tuệ đích thực cho mình. Triệu huyện úy liên tiếp gật đầu, một bộ dạng thâm trầm. Hắn dặn hai người coi chừng, không được để xảy ra sự cố gì, rồi rời đi. Nếu Đinh Hạo không có việc tìm hắn, hắn không chủ động xuất hiện.
Đinh Hạo ở nha môn châu phủ lọc lại sổ sách một lần, có sai nha đưa tin tới Trư Đầu giải khố, nói cho Từ Mục Trần về sau không cần phải mỗi ngày phải tới nha môn chờ bị hỏi ý kiến nữa. Đinh quản sự mỗi ngày thanh lọc lại một quyển sổ sách thì sẽ gọi hắn đi tới thẩm tra đối chiếu, hết thảy không lầm lẫn gì thì ký tên đồng ý rồi về. Tin tức này làm cho bọn tiểu nhị trong Trư Đầu giải khố đều nhao nhao phỏng đoán, Từ Mục Trần rất trầm lặng, trên mặt không nhìn ra được cái gì khác thường.
Sáng sớm, hắn vẫn đúng giờ hiện ra trong quầy, xiêm y vẫn được giặt là thẳng tắp, tóc tai vẫn được chăm sóc tỉ mỉ, không có gì khác với bình thường cả. Bọn tiểu nhị ở đây trong lòng thoáng an tâm một chút, nếu Đại trưởng quầy còn bình tĩnh như vậy, hôm nay liền không có chuyện gì rồi.
Theo thường lệ tiểu đồ đệ liền châm trà mang tới, Từ chưởng quầy đưa tay bưng chén chậm rãi thưởng thức hương trà như mọi ngày vậy. Hắn ngửi hương lá trà nhắm mắt dưỡng thần, giống như lão tăng nhập định vậy, mắt cũng không từng mở ra, bọn tiểu nhị trong lòng lại có chút không yên, nhẹ tay nhẹ chân làm việc. Nói chuyện cực kỳ nhỏ giọng, chỉ sợ làm cho đại chưởng quỷ không được vui. Lúc này mới có người phát hiện ra, nhị chưởng quầy luôn luôn như hình với bóng với đại chưởng quầy hôm nay lại không có xuất hiện.
Chính lúc bọn tiểu nhị phát hiện ra điểm khác thường thì Vương nhị chưởng quầy vội vội vàng vàng đi vào. Vương nhị chưởng quầy thần sắc có chút mệt mỏi, hai mắt đỏ lên, dường như một đêm không ngủ vậy. Nhìn bộ dạng kia chắc là có chuyện lớn xảy ra, bọn tiểu nhị trong lòng lại dấy lên sợ hãi, nhưng không ai dám tiến lên hỏi.
Từ Mục Trầm vẫn nhắm chặt mắt không nói gì, nghe nói Vương nhị chưởng quầy trở về hắn mới mở mắt ra, nhìn thấy Vương Chi Châu hơi thở gấp gáp, đưa chén trà mà nước đã bắt đầu lạnh uống cạn một hơi. Buông chén trà xuống phất tay áo một cái vào phòng trong, Vương Chi Châu lập tức vội vàng theo vào.
"Lại có tin gì nữa rồi?" Hai chưởng quầy vừa mới đi, vài tiểu nhị không chịu nổi mà khe khẽ nói nhỏ.
"Không biết, chẳng qua xem sắc mặt của nhị chưởng quầy thì hình như là có chuyện lớn rồi."
"Thực là làm cho người ta lo lắng mà, các ngươi nghe nói chưa, Đinh lão gia phái Đinh Hạo Đinh tuần sát tới, nói là phải giúp quan phủ để ý quyết toán sổ sách. Ngươi nói Đinh lão gia có ý tứ gì, chẳng lẽ muốn đưa Đại chưởng quỷ ra gánh tội thay sao?"
"Đừng có nói lung tung, Đại chưởng quỷ là thân tín của Đinh lão gia, Đinh Hạo kia mới làm quản sự được vài ngày? Cố gắng làm như vậy là vì muốn cho cả Phách Châu thành này nhìn xem. Đinh gia là không có chuyện đuối lý, cho nên mới làm việc hợp lý hợp tình như vậy."
"Ông chủ chúng ta….thật sự là thông qua Trư Đầu giải khố mà đút lót quan viên trong châu phủ sao?"
"Hắc! Tốt nhất ngươi nên sống cho mình tốt đi, việc không nên quản đừng có động vào; việc chúng ta không nên hỏi thăm, đừng nghe lung tung; việc chúng ta không nên nói đừng nói lung tung. Họa là từ miệng mà ra, biết không?"
"Hiểu rồi, hiểu rồi." Được lão phục vụ nhiều năm kinh nghiệm răn dạy một phen, vài tiểu nhị vội vàng tản ra.
Trong phòng, Vương Chi Châu lau cái trán ướt đẫm mồ hôi mới nhỏ giọng nói: "Đại chưởng quỷ, ta mất chừng một trăm xâu tiền mới mua được tin tức của bọn sai nha trong đó. Xem ra tình hình là không hay à, bọn sai nha này bình thường chỉ cần hai xâu tiền là có thể hỏi được tin tức ở chỗ bọn họ rồi."
Từ Mục Trần ảm đạm cười: "Việc này cũng đã tới như vậy rồi. Nói nói có tin tức gì?"
Vương Chi Châu nói: "Đinh Hạo kia xác thực là đúng như người báo tin đã nói, mỗi ngày đều ở trong nha môn châu phủ thanh lọc sổ sách. Hắn đem tất cả sổ sách phân loại ra, đem tất cả các loại giao dịch đặt một bên, phân loại tập hợp, nói rõ chân tướng, lấy quan phủ kiểm tra. Cả ngày hôm qua, hắn đều vội làm việc này, không có gì khác thường."
"Hừ hừ, có một số việc không cần thiết phải làm ở ngoài chỗ sáng, nhất là việc lớn, rượu trên bàn so với giấy tờ trên bàn xử án còn nhiều hơn nhiều, ngoại trừ ở trong nha phủ thanh lọc sổ sách, hắn còn làm cái gì đây?"
"Buổi sáng ngày hôm qua, hắn ăn sáng bằng bánh bao ở Hưng Thịnh, chính là tiệm bánh bao ở trước trạch viện của Từ đại y sĩ. Tao trư nhi vào trong thành lấy thuốc cho Đinh đại thiếu gia, cùng hắn ăn sáng. Hai người nói chuyện gì đó, lại không có cách nào để biết được. Giữa trưa, Đinh Hạo rời phủ nha đi tới "tứ hải tiên" ăn cơm."
Từ Mục Trần xen miệng vào hỏi: "Quan viên nào được mời?"
"Chỉ có một mình hắn, hắn dùng cơm ở trong phòng lớn, từ đầu tới cuối cũng không có bất kỳ người nào cùng ăn với hắn."
Từ Mục Trần khóe miệng hơi giật giật, cười lạnh nói: "Tứ Hải Tiên tửu lâu bán không phải là cá tươi tôm sống mới bắt từ sông biển lên, đều là dùng nước biển đóng thùng hoặc dùng các khối băng lạnh lưu trữ mang từ Sơn Đông Bồng Lai đảo đi một đoạn đường dài mới mang tới được đây, giá cả cực kỳ đắt đỏ. Hắn một người không ngờ dám đi tới đó ăn cơm thật đúng là rất sĩ diện. Xem ra lần này được phái đi Đinh lão gia cũng thưởng hắn không ít bạc đây."
Vương Chi Châu lại nói: "Buổi tối hắn ở " Bình Xuyên khách điếm" dừng chân. Dùng cơm ở đó, kêu vài món ăn, uống một bầu rượu nhỏ, rồi trở về phòng ngủ. Ta cẩn thận quan sát hắn một ngày một đêm không có việc này khác lạ cả."
Từ Mục Trần lông mày hơi hơi nhướng lên, thì thào lẩm bẩm: "Như thế này là sao? Việc này làm cho lão phu có chút không hiểu, ông chủ muốn chơi chiêu thức đó rốt cuộc là có dụng ý gì?"
Vương Chi Châu khẩn trương hỏi han: "Đại chưởng quầy, ông chủ… không phải muốn để chúng ta ra ngoài tai chứ?"
Từ Mục Trần lặng lẽ cười lạnh nói: "Hắn dám! Hắn không sợ ta đập vỡ bình, cũng vạch trần hắn ra ngoài sao? Còn nói nữa, sổ ghi chép đều ở đây."
Hắn vỗ vỗ trước ngực mình, ngạo nghễ cười lạnh nói: "Sổ sách này, chính là một cái biểu tượng, không có ta vạch trần chỗ huyền ảo trong đó, có thể có người nhìn ra bí mật của Từ Mục Trần ra, toàn bộ Tây Bắc này đừng mơ tưởng tìm được ra người thứ hai. Ngươi yên tâm đi, ông chủ cả đời nghĩ muốn mặt mũi, hiện giờ hắn bị chỉ là gian thương. Khắp Phách Châu thành không biết bao nhiêu người chờ nhìn hắn chê cười, hắn làm ra vẻ phái tuần sát chó má gì đó tới chẳng qua là muốn cho thấy hắn trong sạch mà thôi. Đinh Hạo kia có thể nhìn được sổ sách sao? Hừ!"
Vương Chi Châu lúc này mới thoáng yên tâm, hai người còn nói chuyện một hồi, bên ngoài có người đến cầm đồ. Vương Chi Châu vội đi ra ngoài tiếp đón, Từ Mục Trần nhìn theo bóng dáng của hắn, khinh thường mà cười.
Từ Mục Trần không nghĩ tới có một ngày triều đình sẽ tới điều tra sổ sách của hắn, nhưng là hắn làm việc cho Đinh gia, quan hệ với quan viên cao thấp trong châu phủ, vốn không có hành vị hối lộ người, làm sổ sách từ đầu tới cuối phi thường nghiêm cẩn. Mãi sau này, dã tâm của hắn mới dần dần nảy sinh, lại cùng đám người Nhạn Cửu quan hệ trung gian kiếm lời vào túi riêng, tuy nói trong tay nắm được nhược điểm của Đinh Đình Huấn kết giao với quan viên. Chung quy là không cần phải xé da mặt nhau là tốt, cho nên các mục trong sổ sách được dấu tới giọt nước cũng không lộ ra. Hiện giờ triều đình đột nhiên tra coi sổ sách của hắn, việc này coi như là không cần quan tâm. Hắn trong lòng cực kỳ tự tin với vài chục năm kinh nghiệm làm việc của mình, sổ sách đó là thiên y vô phùng (cực kỳ hoàn hảo), không ai có thể mơ tưởng tìm ra được sơ hở trong đó.
Vấn đề là, sổ sách không tìm ra được gì, nhưng mà qua nhân thân cũng có thể có đột phá. Nhiều chuyện như vậy, không phải một mình hắn có thể làm được, nhiều năm qua, hắn cũng có rất nhiều tâm phúc. Trong đám tâm phúc này nhiều ít cũng có một số người hiểu biết ít nhiều vài chuyện của hắn, hiện giờ quan phủ coi hắn là kẻ khả nghi mà tra án, không hề dùng hình, một khi bọn họ thủy chung không tìm được nhược điểm gì, có thể ngoan độc mà dùng cực hình bức cung. Khi đó khó có thể cam đoan không có người thú nhận chuyện bất lợi với hắn. Mặc dù bọn họ biết những chuyện chưa đủ để hãm hại hắn vào chỗ chết, nhưng chung quy vẫn là không ổn.
Mấy ngày nay, hắn ngồi một chỗ nhổ râu tính toán, tính toán xem đám người dưới của mình có ai biết chuyện gì, người nào có thể tin cậy một chút, người nào xương cốt mềm, nếu thú nhận thì việc nào sẽ tới, mình phải sớm phòng bị như thế nào. Việc này làm hắn nghĩ tới bạc cả tóc, chòm râu dưới cằm cũng mau chóng hết đi.
Lúc này Đinh Hạo lại càng phiền, nói thật, không phải hắn xem thường Đinh Hạo mà thật sự là một người giấu vật, ngàn người khó tìm. Cho dù là người làm trong nghề cầm đồ có khôn khéo tới thế nào, cũng không có thể tìm ra được sơ hở gì cả. Đinh Hạo tổng cộng mới chỉ có tiếp xúc với hiệu cầm đồ có vài ngày, cũng không phải là kỳ tài ngút trời, tinh thông học vấn, bằng vào hắn? có thể tra ra được chuyện gì.
Phân tích như vậy, Từ Mục Trần càng thêm nhận định, ông chủ phái Đinh Hạo tới không phải là để đối phó hắn, chính là muốn biểu hiện tư thái trước mặt dân chúng Phách Châu, ổn định lòng người trên dưới Đinh gia. Vì thế bỏ chuyện Đinh Hạo sang một bên, đối với những người thân tín dưới tay mình lại suy nghĩ: "Người nào không quá tin cậy đây? Hắn biết một số chuyện của ta? một khi nhận tội chuyện gì đó, ta có nhược điểm để cho người ta nắm hay không?
Từ Mục Trần tay vuốt chòm râu khổ sở suy tư, trên người hắn tấm áo choàng tới một chút nếp nhăn cũng không có, nhưng các nếp nhăn trên mặt hắn lại khác, càng ngày càng sâu…
Đinh Gia đại viện, hậu trạch, Lục thiếu phu nhân bưng chén thuốc còn nóng từ cửa bên tiến vào, nhìn thấy Tao Trư Nhi đi từ cánh cửa trước ra ngoài. Lục thiếu phu nhân ngồi xuống trước cái bàn trà nhỏ ôn nhu nói: "Quan nhân(ông xã), nên uống thuốc đi."
Nàng cầm lấy chén thuốc, nhẹ nhàng thổi mấy hơi, đưa tới trước mặt Đinh Thừa Tông. Đinh Thừa Tông tiếp nhận chén thuốc, nhấp một ngụm, Lục thiếu phu nhân khẽ thở dài: "Quan nhân nếu cảm thấy nặng nề, ta cùng chàng đi ra ngoài giải sầu một chút đi. Chúng ta tìm một nơi sơn thủy, cho chàng giải bớt phiền não trong ngực ra ngoài."
Đinh Thừa Tông khẽ cười nói: "Tình hình hiện nay của Đinh gia, ta có thể rời đi được sao? Sao nàng đột nhiên lại muốn cùng ta ra ngoài?" mới nhất ở truyen/y/y/com
Lục thiếu phu nhân sâu kín nói: "Quan nhân đi lại không tốt, mỗi ngày đều buồn bã ở hậu trạch, khó trách khỏi cảm thấy tịch mịch. Lúc trước quan nhân nói chuyện với Đinh Hạo có chút vui vẻ thì thôi không nói, hiện giờ Tiết Lương là ngốc tử vụng về ăn nói, chàng có thể nói chuyện với hắn cả buổi sáng, thiếp nhìn, trong lòng …có chút khó chịu."
"Ha Ha, nàng tưởng thế nào." Đinh Thừa Tông bật cười nói: "Tiết Lương là người truyền tin của Đinh Hạo. Vi phu không có nhìn lầm người, Đinh Hạo này quả nhiên rất cao tay, hắn bảo Tao Trư nhi đưa tin cho ta, nói hắn đã có biện pháp đối ứng, vừa có thể làm cho người triều đình vừa lòng ra về, vừa có thể bảo toàn cho Đinh gia bình an vô sự, bảo ta chớ quá lo lắng."
"Nga?" Lục thiếu phu nhân kinh ngạc nói: "Đinh gia ta người nào cũng thúc thủ vô sách không có biện pháp, lão gia vì thế mà sầu bệnh, hắn chỉ mới đi môt ngày, liền có biện pháp sao?"
Đinh Thừa Tông cười ha ha nói: "Nàng lầm rồi, là khi hắn còn chưa có đi, đã có bẩy phần nắm chắc rồi, nhưng là còn một chút đồ vật này nọ cần xác nhận lại mà thôi, cho nên lúc nấy không dám nói là vẹn toàn. A Ngốc? ha ha, nếu hắn là ngốc tử, trên đời này có mấy người không ngốc đây, người này thực là đại trí giả ngu."
Lục thiếu phu nhân chớp đôi mắt đẹp, thản nhiên cười nói: "Quan nhân vui vẻ như vậy, thiếp cũng thực vui vẻ. Nhưng là thiếp rất ngạc nhiên, không biết... là biện pháp gì vậy, có thể làm điên đảo càn khôn?"
Đinh Thừa Tông cười nói: "Hắn chỉ nói có biện pháp, cũng chưa nói cho ta biết trong đó tột cùng là như thế nào, ta sao có thể hỏi rõ hắn đây, mỗi người đều có biến ảo của mình, các loại xảo diệu này khác nhau. Loại chuyện này, vốn là không nên lộ ra cho người ngoài."
Đinh Thừa Tông thở dài an ủi: "Ta không nhìn lầm người, Đinh gia ta nếu muốn đứng sừng sững không ngã, ta không làm được, hiện giờ chỉ có thể dựa vào hắn. Nếu Đinh gia để cho hắn chạy đi, đó chính là tổn thất lớn nhất trong nhiều năm qua của Đinh gia ta."
Lục thiếu phu nhân nhấp miệng hé môi nói: "Quan nhân quyết ý lưu hắn lại sao? Chàng không phải nói, hắn sớm đã có ý rời đi sao?"
Đinh Thừa Tông gật gật đầu, lông mi hơi hơi nhướng lên nói: "Hắn là chân tài thực học, ở một địa vị xấu hổ như thế này sao lại không đi chứ? Nếu đổi lại ta là hắn, ta cũng phải đi. Chẳng qua, ở Đinh gia làm quản sự, cùng với việc nhận tổ tông Đinh gia làm thiếu gia, đó là hai việc hoàn toàn khác nhau. Nếu là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hắn làm cả đời, vị tất có thể được cục diện như Đinh gia ngày hôm nay, còn có thể không lưu lại sao?"
Hắn buông chén thuốc, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Nương tử, ta cùng Thừa Nghiệp là thân huynh đệ cùng một mẹ, làm huynh trưởng, đối với đệ đệ cũng nên phải khoan dụng một chút mới đúng, cho nên bình thường hắn làm loạn như thế nào, ta cũng không mảy may nói một chút chuyện gì trước mặt phụ thân. Nhưng là, hiện giờ phụ thân có ý để cho nhị đệ làm đương gia, nhị đệ lại thật sự không có bản lĩnh gì, ta cũng chỉ có thể mặt dạn mày dày mà nói. Kỳ thật…. hai ngày trước ta đã dặn bảo người dưới thu thập những việc làm xằng làm bậy của nhị đệ nói cho phụ thân nghe. Phụ thân mặc dù sủng nịnh nhị đệ, nhưng người cũng không hồ đồ. So sánh giữa nhị đệ và toàn bộ gia tộc Đinh gia này, người sẽ có những lựa chọn chính xác."
Lục thiếu phu nhân chấn động: "Quan nhân…nói chuyện nhị thúc với lão gia có chút không phải?"
Đinh Thừa Tông yên lặng gật đầu thâm trầm nói: "Giữa Đinh gia và tình nghĩa huynh đệ, ta chỉ có thể chọn lựa cái đầu tiên. Ta chỉ hy vọng, tình cảm giữa phụ tử Đinh gia, phụ thân có thể có lựa chọn chính xác. Nhưng là…ta chọn thời điểm thật sự không ổn."
Đinh Thừa Tông hối hận nói: "Quan phủ chính là muốn tìm Đinh gia gây phiền toái, ta lại lửa cháy đổ thêm dầu, cho phụ thân biết chân diện mục của nhị đệ, khụ! Nếu không có như thế, phụ thân cũng sẽ không lửa giận công tâm, nằm trên giường không dậy nổi."
Lục thiếu phu nhân trầm mặc một lát, nhẹ nhàng hàm ý nói: "Trông chàng kìa, mải nói chuyện, thuốc nguội cả rồi, thiếp đi hâm nóng lên nha."
Đinh Thừa Tông không đồng ý nói: "Quên đi, không cần phải phiền toái, chỉ là uống mấy ngụm nữa thôi mà."
"Sao lại như thế được, chàng vốn đau ốm như vậy… vẫn là nên nhân lúc còn nóng mà uống cho thật tốt, thiếp đi hâm nóng lên." Lục thiếu phu nhân nói xong nâng chén thuốc lên.
Đinh Thừa Tông bỗng nhiên cầm lấy cổ tay nàng, Lục thiếu phu nhân thân mình run lên, chén thuốc trong tay cơ hồ nghiêng xuống, Đinh Thừa Tông kỳ quái nói: "Nàng làm sao vậy?"
"Thiếp…thiếp…." Lục thiếu phu nhân hai má đỏ ứng, khẽ gắt giọng nói: "Ai bảo quan nhân dọa thiếp, chàng thật lâu rồi không có làm vậy… người ta có thể không sợ hãi sao?"
Đinh Thừa Tông thần sắc chuyển sang ảm đạm, giọng nói khàn khàn: "Tương Vũ, vi phu… ai, khổ thân cho nàng…"
Lục Tương Vũ cúi đầu xuống, yếu ớt nói: "Quan nhân nói chuyện gì vậy, cái đó là gả cho ăn mày thì theo ăn mày, gả cho ông lão cũng phải theo ông lão mà thôi. Thiếp là thê tử của chàng, cả đời này tự nhiên phải tòng nhất nhi chung(chung thủy theo một người), phụng dưỡng lang quân. Có khổ hay không, đều là cái mệnh, có chuyện gì đâu."
Đinh Thừa Tông còn muốn nói chuyện gì nữa, nhưng là miệng mở ra nửa ngày, chậm rãi nhắm mắt, chua sót thở dài. Lục Tương Vũ buông mày suy nghĩ, nâng chén thuốc đứng dậy rời đi.
Đinh Thừa Tông nhìn theo bóng dáng nàng, dáng người uyển chuyển lả lướt, mái tóc sáng bóng, eo nhỏ thắt lưng phong, vẻ quyến rũ khó nói lên lời, rõ ràng là một phụ nhân vẫn đang cái tuổi thanh xuân, nhưng là chính mình đã…
Đinh Thừa Tông không khỏi buồn bã nói: "những năm gần đây ta bận việc…buôn bán, cả ngày bôn ba, ngay cả chuyện nhất nam bán nữ với nàng cũng không… cũng không thể an ủi tịch mịch của nàng! Ai, vi phu thật xin lỗi nhiều…!"
Đinh Đình Huấn ở trong phòng, mùi thuốc đông y nồng nặc. Thời tiết đã muốn nóng, trên người Đinh Đình Huấn còn cái chăn thật dày, cửa sổ đóng chặt, không chút gió lùa. Năm nay hắn vì sự nghiệp của Đinh gia, bôn ba ở Tây Bắc chẳng quản gió lạnh, trong lòng lo lắng vô cùng, cho nên thân mình liền không tốt cho lắm. Vài năm sống an nhàn sung sướng, bệnh là không mắc phải, nhưng kỳ thật thân thể ngày càng yếu đi, cảm xúc lên xuống lớn, khó tránh khỏi đau ốm liệt giường.
Hắn đặt chén thuốc lên phía trước, Nhạn Cửu vội vàng tiến tới tiếp nhận cái bát, Đinh Đình Huấn ho khan vài tiếng, từ từ nói: "Quan phủ tra ra án đút lót của Đinh gia ta, hiện giờ đã có gì chưa?"
Nhạn Cửa đặt chén thuốc lên mặt bàn, ân cần dìu hắn nằm xuống, nhẹ giọng an ủi nói: "Lão gia, Từ chưởng quầy làm việc quả thực ổn thỏa, quan phủ có thể bắn được nhược điểm gì của hắn chứ? Lại nói, chuyện này không phải giao cho đại thiếu gia làm sao, ngài đang mang bệnh trong người, trước mắt nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thân thể mới là trọng yếu. Bệnh của ngài chính là lo lắng quá mà sinh bệnh, cũng không thể tiếp tục lao lực như thế nữa."
Đinh Đình Huấn
Nhạn Cửu cười nói: "Lão gia, ngài cũng biết đại thiếu gia tính tình giống ngài, có tâm tư gì, rất ít nói với người dưới. Đại thiếu gia không hề nhắc tới, lão nô cũng không dám hỏi."
Đinh Đình Huấn mệt mỏi khoát tay nói: "Thôi, trở về gọi nó tới hỏi cho rõ cũng được. Ngươi cũng không cần phải trông coi bên cạnh ta, Thừa Nghiệp tuổi còn trẻ, làm việc không hề có kinh nghiệm lịch duyệt. Thu mua lương thảo không phải là chuyện nhỏ, ngươi phải giúp đỡ nó nhiều hơn, việc này tuyệt đối không thể để sơ suất."
Nhạn Cửu khom lưng cười nói: "Lão gia yên tâm, nhị thiếu gia tuy còn trẻ tuổi, tính tình không đủ trầm ổn, nhưng là tính tình thông minh, làm việc linh hoạt. Lại nói, trên đất Phách Châu này, những nhà nhiều lương thực không bán cho Đinh gia chúng ta thì họ còn có thể bán cho ai đây? Chuyện này ngài cứ yên tâm đi, cam đoan không xảy ra sơ suất gì."
"Hừ!" Đinh Đình Huấn muốn nói lại thôi, vô lực xua tay nói: "Lão phu phải nghỉ ngơi một chút, ngươi đi nghỉ đi."
"Vâng… vậy lão nô cáo từ." Nhạn Cửu tiến lên kéo chăn, lúc này mới rón rén lui ra ngoài.
Đinh Đình Huấn hai mắt mở to nhìn lên trên đỉnh, căn bản không hề buồn ngủ. Trong đầu lão còn hồi tưởng lại những việc hoang đường Đinh Thừa Nghiệp đã làm mà Đinh Thừa Tông nói cho lão. Trước kia lão chỉ cảm thấy Thừa Nghiệp chọi gà trêu chóm, làm việc có chút không đàng hoàng. Chẳng qua, cái này dù sao cũng là bệnh chung của những công tử nhà giàu, về sau tuổi tác hơi lớn một chút tự nhiên thu liễm, bởi vậy cũng không thường xuyên răn dạy hắn, kỳ thật cũng không trở thành lỗi lầm nghiêm trọng cỡ nào.
Nhưng là hiện giờ lão mới biết được mình tinh minh cả đời, mạnh mẽ cả đời, cuối cùng lại nuôi một đứa con không ra cái gì. Những cuộc ***, trêu đùa cợt nhả với kỹ nữ đào hát, đã thế, hắn không ngờ ngay cả "phong khoa" (nhà chứa gay của Tống Triều) cũng đã đi chơi qua. Điều này làm cho Đinh Đình Huấn luôn luôn giữ mình trong sạch nghĩ tới cũng phải ghê tởm.
Lần này cho hắn thu mua lương thảo, hắn còn khất nợ với một ít lương thương (thương nhân bán lương thực), ép giá, tham ô, lấy tiền đi đánh bài, chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ đã thua liền vạn quan tiền. Đinh gia cho dù có núi vàng núi bạc, cũng có thể nào chịu nổi phá gia chi tử này sao? Đạo đức gia truyền, đã ngoài mười đời; hướng tới canh độc gia truyền, vừa hướng tới thi thư gia truyền rồi phú quý gia truyền, không quá ba đời. Không nặng đáo đức phẩm hạnh thường ngày sao? Thừa Nghiệp sao có thể kế thừa gia nghiệp cả ta đây?
Nghĩ tới đây Đinh Đình Huấn không khỏi lệ tuôn dài: "Ta có hai người con trai, hiện giờ Thừa Tông đã không thể thừa tông, Thừa Nghiệp cũng không thể thừa nghiệp, ta rốt cuộc đã gây ra nghiệp chướng gì, trời cao sao lại trừng phạt ta như vậy!"
Hai mắt đẫm lệ trong mờ hồ, một thân ảnh lão chưa từng nhìn thẳng bao giờ, thậm chí còn cực kỳ chán ghét dần dần hiện rõ lên, lời nói của Đinh Thừa Tông lặp đi lặp lại bên tai lão: "Lập chính là lập hiền, chuyện liên quan tới tồn vong của Đinh gia, phụ thân nhất định phải thận trọng à!"