La Đông Nhi kinh ngạc nói: "Giảm chữ? Nếu thêm chữ còn có khả năng, nói đến giảm đi… kia giảm làm sao?"
Đinh Hạo đắc ý cười: "Nàng muốn biết, liền hôn ta, ta đây cái gì cũng nói hết."
La Đông Nhi hé miệng nhỏ nhắn nói: "Huynh không đề cập tới điều kiện, thế nào một hồi nữa người ta không phải theo huynh?"
Nàng tức giận nói xong, vẫn là ghé sát vào Đinh Hạo, nhẹ nhàng hôn nhẹ trên miệng hắn, sau đó dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm. Nàng thật không có quên Đinh Hạo đã dạy quy củ: "Hôn, không phải là hai môi chạm nhau đã kêu là hôn, phải dùng đầu lưỡi, hôn xuống, mới đúng là hôn môi."
La Đông Nhi tuy là nghe lời, bất quá ngượng ngùng, không khỏi biến báo giảm bớt đi, huỷ đi một khâu không nói, đầu lưỡi chạm nhau cũng biến thành liếm môi, bất quá nhưng cũng chưa bao giờ thấy Đinh Hạo nói nàng làm không đúng, La Đông Nhi vì chính mình thông minh mà đắc chí.
Đinh Hạo cười hắc hắc, lúc này mới chuyển người, ghé vào lỗ tai nàng tinh tế nói một phen, La Đông Nhi nghe xong mở lớn hai mắt, ngạc nhiên nói: "Thật sự? Trên đời thật sự có việc này? Người ta đúng là chưa bao giờ nghe nói qua."
Đinh Hạo ha ha cười nói: "Thiên hạ to lớn, không có gì là không có, chuyện này cũng không lạ. Hải ngoại có một quốc gia, trong đó có một loại động vật kỳ quái, trên bụng có một cái túi to, đi đến chỗ nào, con của nó cũng nằm trong đó đến theo, nàng nói có phải hay không càng kỳ lạ? Tốt lắm, ta không nói chuyện này nữa, ta có kiện đồ vật này cho nàng."
Đinh Hạo lấy tay cho vào túi, lấy ra một đoạn tơ nhiều màu, nói: "Đến đây, ta cho nàng sợi tơ này, buộc nó lại, không mắc bệnh, được bình an."
La Đông Nhi bật cười nói: "Hạo ca ca, tiểu hài tử mới đeo thứ này."
Đinh Hạo nói: "Ai nói người lớn không thể đeo? Bằng không….Nàng coi nó là tơ hồng đi, bị ta buộc tơ hồng, một đời này, nàng là nữ nhân của ta."
La Đông Nhi ánh mắt dịu dàng dâng lên, nàng vươn cổ tay trắng mịn, tuỳ ý để Đinh Hạo đem chỉ màu buộc trên cổ tay, cúi nhìn cổ tay, sợi chỉ kia trên cổ tay, cũng coi như trong lòng, La Đông Nhi trong lòng mật ngọt, say sưa một lúc lâu, mới giật mình nói: "Suýt nữa quên, người ta cũng có vật này đưa cho huynh."
Nàng xoay người, từ trong lòng lấy ra một vật, đưa tới tay Đinh Hạo, ôn nhu nói: "Hạo ca ca, đây là người ta tự tay may, cho huynh mang theo bên mình."
Đó là một cái túi hương, ngoài thêu nụ hoa ngũ sắc, mùi thơm ngát, tinh thần tươi tỉnh. Đinh Hạo tiếp ở trong tay, mũi ngửi ngửi, khen "Thơm quá ".
La Đông Nhi vui mừng nói: "Bên trong chứa bạch chỉ, xuyên khung, hoắc hương, ngân đan thảo, tía tô, long não các loại dược liệu, cùng hoa ngọc lan, tự nhiên là thơm."
Đinh Hạo lắc đầu, nghiêm trang nói: "Không phải, không phải, mùi này không giống, là mùi hương trên người nữ nhân. Ngửi đến thật làm cho người ta say mê."
La Đông Nhi nhất thời vẻ mặt đỏ ửng, khẽ gắt nói: "Lại không đứng đắn, huynh nha, nếu một ngày không khua môi múa mép, liền không phải là huynh rồi."
Đinh Hạo ha ha cười nói: "Ta chỉ mong cả đời này đối với nàng không đứng đắn, nàng không ghét là tốt rồi." Nói xong hắn từ trong lòng lấy ra một vật, tập trung nhìn vào, không khỏi " Ôi " một tiếng nói: "Hỏng rồi, đều hỏng rồi."
"Cái gì vậy?"
" Đây là cây mơ, quả trong suôt như ngọc, ngọt mát ngon miệng, phi thường mỹ vị. Ta cố ý đem theo, muốn cho ngươi nhấm nháp, không nghĩ hỏng rồi."
La Đông Nhi thấy hắn vẻ mặt tiếc nuối, liền ôn nhu an ủi nói: " Chỉ cần ngươi đưa cho người ta, người ta liền thích. Chảy nước cũng vẫn ăn được, Hạo ca ca cùng người ta ăn đi?"
"Được!" Đinh Hạo mở gói đồ ra, từng miếng đút cho La Đông Nhi ăn. Bánh bày là sau khi dự tiệc sau trạch lấy về, nhà giàu ăn bánh, bất quá là tính đến khẩu vị, tinh xảo, cũng không quá nhiều, La Đông Nhi hé ra miệng nhỏ, trong chốc lát công phu đã đem bánh ăn sạch.
Đinh Hạo nhìn trái phải, trên tay dính gạo nếp không có chỗ nào lau, nhìn thấy lưỡi La Đông Nhi, liếm trên một viên bánh, trong lòng không khỏi rung động, đùa nói: "Nàng muốn, tay này rất ngon, nàng thay ta liếm sạch sẽ mới đúng."
Đinh Hạo chính là thuận miệng nói giỡn, cũng không cho rằng Đông Nhi có tư tưởng như vậy, không nghĩ La Đông Nhi nghe xong, xấu hổ trừng mắt liếc hắn một cái, cư nhiên thật sự theo lời tiến đến, không khỏi vui mừng quá đỗi.
Cái miệng nho nhỏ mê người hé ra, đầu lưỡi linh hoạt mềm mại, hoạt hoạt nộn nộn, như con rắn nhỏ quấn quanh, Đinh Hạo nhìn có chút ngây người. La Đông Nhi thấy vẻ mặt hắn, không khỏi đại xấu hổ, mí mắt cũng không dám nâng, chuyên chú trên tay hắn, mười ngón tay trở nên sạch sẽ.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận liếm ngón tay hắn, tình cảnh vô cùng kiều diễm, Đinh Hạo sắc tâm nổi lên, nhất thời miệng khô lưỡi khô, trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu yêu tinh này nhìn vẻ mặt thanh thuần, không nghĩ đúng là tiếu nữ nhân quyến rũ, nếu làm cho nàng liếm….không biết tư vị như thế nào? Thật sự là đòi mạng a…."
Tâm động không bằng hành động, nghĩ đến đây, Đinh Hạo liền thanh âm có chút khàn khàn nói: "Đông…..Đông Nhi, tối nay không gió không trăng, không nhìn rõ bàn tay…."
"A?" La Đông Nhi mở lớn mắt hạnh, dung mạo động lòng người làm Đinh Hạo càng thêm nổi lên lòng hươu dạ vượn, vội hỏi: "Ách…Không phải, tối nay trăng thanh gió mát, ngày tốt cảnh đẹp, Hạo ca ca liền đem cách thức thân thiết tiêu chuẩn chỉ dạy nàng mấy chiêu được không?"
La Đông Nhi mắt hạnh ngập sương, trong ngực thấy lành lạnh, tâm thần hoảng hốt, giống như uống hai cân rượu nguyên chất. Dưới ánh trăng mờ ảo, trên mặt nàng có chút màu hồng nhộn nhạo. Nàng chưa bao giờ biết, nam nữ trong lúc đó, thế nhưng có thể thân thiết đến loại tình trạng này, làm rất nhiều chuyện người bình thường không nghĩ đến, cái gì thiển ngâm thấp xướng dạ thổi tiêu, cái gì nhị thập tứ kiều thưởng minh nguyệt, thật sự là xấu hổ chết người, như vậy…. tình nhân trong lúc đó liền hắn là làm như thế đi.
Cũng may đêm khuya vắng lặng, không cần che dấu, Đông Nhi liền mặt nóng tâm động. Một phen âu yếm, biến thành nàng ý loạn tình mê, chỉ cảm thấy chính mình phát ra tiếng rên rỉ không giống nữ nhân ôn lương hiền thục, trong đầu liền có vài phần uyển chuyển. Nhưng là điều này trách nàng sao được? Hạo ca ca nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, đặt tại những địa phương nàng chưa từng tiếp xúc, nàng liền cả người run run, không biết trời đất.
Nơi nhịp đập đó, là lực lượng nam nhân cùng cảm giác mạnh mẽ, như vậy rõ ràng truyền vào lòng nàng, sợ tới mức tâm hồn nàng như nai con nhảy loạn. Nàng có chút sợ hãi, không biết Đinh Hạo muốn làm gì, bản năng lại biết hắn định làm gì, vì thể rất nhanh nắm tay, không chịu như hắn nói đi âu yếm cái sự việc doạ người kia. Nhưng là đợi cho Đinh Hạo bắt lấy cổ tay nàng, mạnh mẽ đem bàn tay nhỏ bé của nàng không chút trở ngại cho vào y bào, chạm được chỗ phỏng tay kia, nàng rổt cục như tuyết gặp ngày nắng tan thành nước. Bàn tay nhỏ bé kia cũng tự vuốt ve đứng lên, tuy rằng không có kết cấu, lại thay đổi trúc trắc.
Đinh Hạo xem như có kiên nhẫn, hắn không chịu vì thoả mãn dục vọng bản thân, làm cho lần đầu tiên của Đông Nhi để lại cảm giác đau đớn. Ở thời đại này, Đông Nhi đã được gả chồng rồi, ở thời đại của hắn, tuổi đại khái nàng này, vẫn là một gốc rau xanh trong veo như nước, Đinh Hạo kiên nhẫn âu yếm, giống như đang cầm một kiện đồ sứ tinh mỹ.
Da thịt của nàng, cũng đúng như đồ sứ nhẵn nhụi, dưới ánh trăng, da thịt kia thản nhiên lộ ra oánh quang, giống như chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ ra vậy, Nhưng là thân mình non nớt này, lại là tiền vốn làm cho nam nhân điên đảo, không công mà thắng, mang theo một loại nói không nên lời phong tình. Vừa mới dùng hương thảo hoa lan tắm rửa qua thân mình, mặc kệ là vỗ về, ngửi, đều là một loại cực phẩm hưởng thụ.
"Hạo ca ca….."
La Đông Nhi mắt hạnh mịt mờ, tiếng kêu nỉ non. Nàng cũng không biết vì sao kêu, Đinh Hạo đang bận rộn, không rảnh để ý nàng, vì thế nàng liền ngậm miệng không hé răng, chính là cắn răng nhẫn nại cảm giác kỳ quái kia, hai chân rắn chắc hữu lực khép chặt lại.
Khi hắn dứt khoát xâm nhập chỗ lầy lội kia, La Đông Nhi mười ngón tay không tự chủ được bấu vào lưng hắn, nàng sợ làm bị thương Đinh Hạo, thở hổn hển một ngụm, mười ngón tay bỗng mở nhanh ra, hướng hai bên sườn nắm lấy, thẳng đến khi thân mình mềm xuống, cặp tay nhỏ bé kia mới vô lực mở ra, dừng ở trên lưng hắn, lại theo trên lưng hắn từ từ đi xuống…
Mây tan mưa tạnh, La Đông Nhi tóc đen rối loạn, mặt đỏ hồng, đổ mồ hôi đầm đìa. Nàng vẫn không nhúc nhích ngồi phịch một chỗ, tựa như đoá hoa vừa bị bão tố tàn phá. Đổi một góc độ khác, như là một đoá hoa tươi chịu đủ mưa móc, giờ khắc này tiều tuỵ, rõ ràng chính là ngày mai sinh cơ sức sống càng mạnh mẽ.
Nguyên bản theo trong sách đọc được một ít chuyện tối nghĩa khó hiểu gì đó, giờ khắc này đã sáng tỏ, La Đông Nhi biết, từ tối nay trở đi, nàng mới là một người phụ nữ chân chính. Không biết vì cái gì, nàng bỗng nhiên muốn khóc, lệ đã theo hai má rơi xuống.
Thấy nàng lông mi chớp như cánh bướm, Đinh Hạo ôn nhu kêu: "Đông Nhi…."
Đông Nhi quay người, che mắt khẽ nấc: "Huynh lừa người ta, người ta đã biết rồi, hiện tại cũng hiểu được…., chúng ta……chúng ta không có thành thân, không nên làm như vậy. Bộ dáng này, người ta…. Cùng bà bà có gì khác? Làm ra như vậy không tuân thủ lễ pháp, chuyện không biết liêm sỉ này, về sau thật không có mặt mũi gặp người khác."
Đinh Hạo vừa tức vừa cười, nắm ở thân mình nàng, ôn nhu nói: "Nha đầu ngốc, chúng ta ý hợp tâm đầu, làm sao có thể so sánh cùng Liễu Thập Nhất Đổng điêu phụ? Nàng đem chính mình giao cho ta, một đời này nàng là của ta, về sau mặc kệ chân trời góc biển, mặc kệ thời gian bao lâu, ta đều thương ngươi yêu nàng, che gió mưa cho nàng, cho nàng được hạnh phúc, nếu ta có phụ nàng, vậy thiên lôi đánh xuống, không thể …."
La Đông Nhi quay nhanh lại che miệng hắn, sẵng giọng: "Khắp nơi đều có quỷ thần, không cho huynh phát thệ lung tung."
Nàng dừng ở Đinh Hạo, sâu kín thở dài, ngón tay ôn nhu vuốt lông mi hắn, cái mũi, miệng, si ngốc nói: "Từ nay về sau, người ta đều là của huynh….người ta là cam tâm tình nguyện, ông trời nếu muốn trừng phạt, cũng chỉ nên phạt trên người mình ta La Đông Nhi, ta chỉ cầu cho huynh một đời khoái hoạt, bình an vô sự."
"Đông Nhi….", Đinh Hạo trong lòng cảm động, nhịn không được hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, quấn lấy lưỡi nàng, hai người lại một phen ôn tồn….
Trăng cười đến mức khom mình, thẹn thùng trốn vào đám mây như tầng sa mỏng. Mùi thơm hoa mai, im lặng tràn ngập………
Đông Nhi nằm dưới ánh trăng. Hai cánh hoa phấn bạch, nhất ngân u cốc, ánh trăng chiếu trên những đường cong mê người. Ánh màu vàng của hạt cốc chiếu vào vú màu xanh ngọc, Đinh Hạo nhìn thấy không kìm lòng được lại phủ người lên, liền "nha" truyền ra một tiếng yêu kiều….
Vầng trăng không biết khi nào lại lén lút chui ra tầng mây, vừa mới nhìn thấy hai vú mĩ nhân bị một cái lang hôn….
Một ngày này, là ngày đoan ngọ tháng năm, lễ dục lan, thời điểm cây lựu khai hoa….
Một ngày này đêm khuya, bá châu phủ nha đi lấy nước, lửa cháy ngập trời….
Sau lễ dục lan, Triệu huyện uý trở về Bá Châu phủ nha, vừa vào thành liền nghe nói phủ nha bị cháy, không khỏi khẩn trương, đợi hắn tới nha môn, mới biết không phải là cả nha môn bị cháy, chính là chỉ có một toà viện cháy, toà viện kia, chính là kho chứa sổ sách địa phương, bởi vì Đinh Hạo sửa sang lại trướng sách, chính là lúc tết đoan ngọ tới, người phủ nha phần lớn đã rời đi, sổ sách này tạm thời để trong gian phòng kia khoá lại, ai ngờ trận hoả hoạn này đã huỷ hoại toàn bộ trong chốc lát.
Bởi vì đêm đó bị cháy người trong phủ lưu lại không nhiều lắm, lúc ấy lại là đêm khuya, cho đến khi phát hiện, toàn bộ đều đã bị huỷ, bất quá địa phương khác hoàn toàn vô sự, phủ khố quan trọng hơn lại hoàn toàn không tổn hao gì. Lời tuy như thế, Triệu huyện uý vẫn là lo lắng, mất đi sổ sách, lại không biết Đinh Hạo sửa sang lại có chính xác hay không, án tử này như thế nào tra xuống?
Mấy ngày nay, hắn đã nhìn ra Lý Trần Quan cùng Trình Áp Tư, một cái là người của Triệu tướng, một cái là đương kim hoàng đệ, hai người địa vị rất lớn, chính mình ở tình thế không rõ ràng, khó tránh khỏi không ăn quả đắng. Bất quá chính mình cũng không dựa vào ai," tỉnh tỉnh mê mê" phá án, thật muốn có đột phá, nóng lòng muốn nắm được nhược điểm của Lưu tri phủ, Triệu tướng công tất rất vui lòng, mà hoàng đệ bên kia, hắn chính là theo lẽ công bằng tra án, cùng người của Triệu tướng công cũng không lén lút lui tới, sau này cũng không thể chỉ trích hắn.
Triệu huyện uý đã có chủ ý viên mãn, lại sợ một phen hoả hoạn này, huỷ đi tính toán của mình, liền đến phủ nha tìm Trần Quan hỏi thăm tin tức. Trần Quan hai ngày nay được quan viên địa phương mở tiệc chiêu đãi, vốn cũng là tiêu diêu tự tại, kết quả trận hoả hoạn này huỷ đi vật chứng trọng yếu, hắn tức giận đến sắc mặt xanh mét, đang ở đại đường phủ nha ra lệnh điều tra người đêm hôm đó, xem ai không coi chừng lửa để xảy ra hoả hoạn, một khi bắt được, hạ ngục nghiêm trị. Truyện được tại TruyệnFULL.vn
Triệu huyện uý đến đại đường, Trần Quan đang nổi nóng không rảnh để ý đến hắn, hắn đem Ban Đầu Thống mắng một phen đuổi ra khỏi đại đường, thấy Trình Áp Tư vui sướng đứng một bên khi thấy người gặp hoạ, trong lòng hoài nghi hắn sai người phóng hoả, nhịn không được khua thương đấu gậy một phen, Trình Áp Tư vẻ mặt tươi cười, ngoài miệng cũng không hàm hồ, hai người một phen giương thương múa kiếm, Triệu huyện uý nhìn thấy không thích hợp, chạy nhanh lui xuống dưới.
Hắn vừa ra khỏi, một nha sai chạy nhanh tới bẩm: "Huyện uý lão gia, Đinh gia quản sự Đinh Hạo tới."
Nha sai này là người mấy ngày nay đi theo Đinh Hạo ăn sơn hào hải vị, đi theo Đinh Hạo ăn mười ngày qua, thành bộ dáng không ra gì. Triệu huyện uý thấy hắn chạy vài bước thật sự khó coi, trong lòng chính đang bực mình, vốn định há mồm răn dạy một phen, vừa nghe tên Đinh Hạo liền đổi giận làm vui, liên thanh nói: "Mau mời, mau mời."
Đinh Hạo theo nha sai đến, chỉ thấy Triệu huyện uý đang xoa tay đi tới đi lui, vừa thấy hắn đến, Triệu huyện uý liền tiến tới trước đón nói: "Đinh lão đệ, một phen hoả hoạn này, vật chứng trọng yếu đều bị huỷ, làm sao cho tốt bây giờ?"
Nói xong những lời này, thấy nha sai còn đứng ở đằng kia, Triệu huyện uý lập tức trừng mắt, quát: "Cút ra ngoài!"
Sai nha kia hoảng sợ, trận hoả hoạn này, dẫn tới quan nhi trên dưới toàn bộ phủ nha cơn tức tựa hồ không nhỏ, hắn cũng không dám nhiều lời, vội vàng lui ra ngoài. Đinh Hạo hỏi: "Tiểu đệ đã nghe nói, không biết ba quyển sổ sách mà tiểu đệ sửa sang lại có còn không?"
Triệu huyện uý nói: "May mà ba quyển sổ sách ngươi sửa sang lại đưa cho ta, ta cất vào kho phủ nha, không bị hoả hoạn."
Đinh Hạo mỉm cười, nói: "Nếu như thế, Triệu đại ca còn gấp làm gì, sách kia là Từ Mục Trần ký tên đồng ý, đủ coi làm bằng chứng, tại sao phải sợ Từ Mục Trần không nhận?"
Triệu huyện uý vội la lên: "Sổ sách kia của ngươi đơn giản, dù có manh mối khả nghi, vẫn là phải tra sổ sách nguyên bản a, chỉ là ngươi này….A…..A……"
Triệu huyện uý nhìn thấy Đinh Hạo ra vẻ biết trước tươi cười, trong lòng nhất thời cả kinh, một ý niệm trong đầu dâng lên: " Lão thiên a, chẳng lẽ châm lửa tây viện, đúng là hắn…hắn sử thủ đoạn? Đinh Hạo này thật to gan, hảo đại khí phách, vì đạt mục đích, mà ngay cả nha môn châu phủ cũng dám xuống tay?"
Đinh Hạo thấy hắn có chút ngộ ra, cười ha ha nói: "Tiểu đệ nghe nói phủ nha bị cháy, trong lòng cũng sốt ruột, cho nên vội vàng tới để hỏi cho rõ. Nếu sổ sách tiểu đệ sửa sang lại kia vẫn còn. Tiểu đệ liền về khách sạn chờ, huyện uý đại nhân nhanh chóng cho người tra sổ sách kia, một khi có tin tức, đưa tin cho tiểu đệ, tiểu đệ lập tức đến."
Triệu huyện uý ngầm hiểu, vội vàng đáp ứng, Đinh Hạo thấy hắn tâm thần đã đặt hoàn toàn ở phủ khố, liền đứng dậy cáo từ. Đinh Hạo chân trước vừa đi, Triệu huyện uý liền đến thẳng phủ khố lấy ba quyển sách kia đến, vội vàng nhìn không ra cái gì môn đạo, tự biết chính mình không thiện sổ sách, liền đến nha môn, gọi đến ba lão thư lại giàu kinh nghiệm, cho bọn hắn kiểm tra cẩn thận ba quyển sổ sách này.
Triệu huyện uý an bài xong, trở lại nha môn của mình, gọi người đưa lên một chén trà nóng, người chưa đưa trà đến, một lão thư lại, vẻ mặt cổ quái đi đến, mở miệng nói: "Huyện uý đại nhân, thuộc hạ phụ trách một quyển sổ sách, tra ra có chút vấn đề…."