Từ Mục Trần bị giải đến công đường, đầu óc có điểm mơ hồ, người cũng không thấy, cảnh vật trong đại đường cũng không thấy rõ, liền có hai nha dịch quát to: "Quỳ xuống!" Hai cây thủy hỏa côn ép hắn quỳ xuống, đầu gối Từ Mục Trần liền "Bụp" Một tiếng quỳ xuống.
Hắn liền ngẩng đầu lên, nhìn lên chỗ ngồi của vị quan châu phủ, trong lòng thấp thỏm không yên. Kiến thức của hắn mặc dù rất rộng, thế nhưng cũng chưa từng tới phủ nha này bao giờ, mấy lần trước bị truyền vào phủ nha, chỉ là hỏi han qua loa, cũng không phải là xét xử, hôm nay lại được giải đến công đường để thẩm vấn, hắn đã bao giờ gặp cảnh uy nghiêm như vậy đâu?
Mái hiên nơi đại sảnh bề thế như một quả núi, vừa vào đại đường, một cỗ khí tức trang nghiêm tràn đầy không khí, đập vào mắt chính là tấm biển rất rõ "Quang minh chánh đại", bên dưới tấm biển là bức bình phong, bên trên bức bình phong có vẽ vô số con sóng cuộn trào bao quanh mấy tảng đá, bọt nước bắn tung, khí thế rất hào hùng.
Trước tấm bình phong ba thước là bàn xử án trên bày văn phòng tứ bảo, kinh đường mộc, xử án bài, phát lệnh bài cùng với ống thẻ, tri phủ đại ấn. Bên trong ống thẻ có rất nhiều thẻ bài xử quyết màu hồng, còn có mổ cuốn sổ màu đen ghi nhật kí nữa. Bên bàn xử án là hai đầu hổ bài sừng sững "Hồi tị" và "Túc tĩnh". Ở phía dưới là hai hàng nha dịch tay cầm thủy hỏa côn, đứng thẳng nghiêm nghị.
Vị quan đầy uy quyền ngồi nơi cao nhất, cho dù ngươi làm có đúng đi nữa, với quyền lực trên công đường cũng phải cẩn thận. Trong lòng Từ Mục Trần có quỷ, tự nhiên lại càng thêm sợ hãi, nhưng hắn ngẫm lại bản thân làm rất sạch sẽ không có nửa điểm sơ hở, hôm nay lại công thẩm, quan phủ sao có thể bịa đặt chứng cứ vu oan giá hoạ cho mình đây? Nghĩ đến đây hắn liền bình tâm lại.
Bách tính bên ngoài đôi mắt đều trông mong nhìn vào công đường chờ thẩm vấn, Trần Quan Sát hỏi Đầu heo hướng Lưu tri phủ đút lót, cho nên chuyện này họ Trần tự nhiên thề thốt phủ nhận, Trần Quan Sát liền cười lạnh nói: "Từ Mục Trần, ngươi lúc ở nha môn châu phủ cũng làm một chức quan nhỏ, bây giờ lại không hiểu chuyện sao? Bản quan đã nắm được chứng cứ rõ ràng rồi, bây giờ ngươi lại còn giở thói tiểu nhân xảo trá không nhận tội sao. Người đâu, truyền thư lại Phùng Hữu Vi, Lý Quần Châu, Lâm Chi Dương tới."
Ba người đã được đem đến, Trần Quan Sát nói: "Bọn ngươi đem truyện kiểm tra sổ sách có điểm điểm đáng ngờ nhất nhất nói ra".
"Thuộc hạ tuân mệnh". Một lão cầm sổ sách trong tay, đem ba bản sổ sách từ từ mở ra, kể lại chi tiết, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, dù bách tính ở ngoài không có được xem, nghe xong cũng minh bạch, cả đám nhất thời ồ lên.
Từ Mục vốn không sợ hãi sau khi nghe xong giống như ngũ lôi oanh đỉnh, hắn cũng không kiềm chế được nhảy dựng, lớn tiếng kêu: "Quan Sát đại nhân, tiểu dân bị oan bị kẻ gian hãm hại, đây là sổ sách giả tạo, tiểu dân cũng không từng ghi những điều mục như vậy, cũng không làm những chuyện như vậy, đây đều là có người cố ý hãm hại. Muốn trị tội tiểu dân, mời đại nhân để tiểu dân xem lại toàn bộ sổ sách gốc, tiểu dân mới tâm phục khẩu phục."
Trần Quan Sát giận dữ. Đập bàn nói: "To gan. Càn rỡ, toàn bộ Phách Châu Phủ ai cũng biết phủ nha Tây Sương bị phóng hỏa, sổ sách toàn bộ bị cháy sạch. Ngươi lại hò hét trên công đường như vậy chẳng lẽ có chỗ dựa. Hử?"
Nghe xong câu nói trúng tim đen này. Từ Mục Trần vừa sợ vừa giận. Chỉ có điều vẫn làm bộ tức giận giải thích: "Đại nhân. Châu phủ nha môn lâu năm không có tu sửa, lại gặp thời tiết hanh khô cho nên mới bị hỏa hoạn chứ nào phải có kẻ cố ý phóng hỏa...
Tiểu dân trong thành Phách Châu này đã hai mươi năm, được người phủ nha gọi tiểu dân vội vã tới, còn sáu lần xách nước cứu hỏa nữa. Chẳng lẽ đại nhân nghi ngờ tiểu dân phóng hỏa tiêu hủy chứng cứ sao?"
Trình Đức Huyền nghe thế, hai mắt híp lại, trong lòng nghĩ thầm: "Người này tuy rằng giảo hoạt cơ trí, không chuyện kinh khủng gì mà hắn không làm được. Bây giờ lại hoảng hốt như vậy! Ngươi sợ tội danh phóng hỏa thiêu Tây Sương, mà không sợ tội bịa đặt chứng cứ, hủy đi chứng cớ, bây giờ hai tội danh đều rơi trên đầu ngươi. Hôm nay có lời nói này của ngươi. Trần Quan Sát thật đúng là ngủ mơ mà lại kiếm được gối đầu. Chưa thẩm mà người đã khai. Còn sợ không lấp được miệng quan Ngự Sử sao?"
Trần Quan Sát nghe xong Từ Mục Trần nói. Bỗng đổi giận thành vui. Vỗ đùi một cái ha ha nói: "Bản quan thẩm vấn tất nhiên là có chứng có, nếu không có, bản quan không có hỏi chuyện đi lấy nước cứu lửa Tây Sương. Bản quan chỉ hỏi ngươi về vấn đề sổ sách. Ngươi tự mình xem qua đống sổ sách này đi, chỗ ký tên đó. Xem có đúng là Từ Mục Trần ngươi ký hay không?"
Từ Mục Trần do dự một chút, chắp tay nói: "Tiểu dân muốn nhìn qua xem".
Trong mắt Trần Quan Sát hơi lộ ra nét tiếu ý, nói: "Người đâu, đem sổ sách tới cho nghi phạm nhìn".
Ba người thư lại liền bê đống sổ ghi nợ lần lượt tiến lên, để Từ Mục Trần lần lượt xem. Bọn họ vốn là quen biết, bình thường hay uống rượu chơi bời, hôm nay gặp mặt tại loại địa phương này, khó tránh khỏi có chút xấu hổ, Từ Mục Trần không rảnh để nhìn sắc mặt bọn hắn, chỉ nhìn chằm chằm đống sổ sách, Từ Mục Trần vừa nhìn đôi mắt nhất thời trợn lên: "Năm Kiền Đức thứ năm, ngày mồng 8 tháng sáu, Tử Đương Lưu mười bảy tấm lụa, quyển một trăm mười hai lụa mười ba cuộn, quyển một trăm linh mười vải bố ba mươi xâu, tơ tằm một cân hai sáu, quyển mười lăm..."
"Cái này... Đây..." Từ Mục Trần tựa như lâm vào trạng thái điên cuồng, cả người co quắp. Hắn đến chết cũng không tin mấy dòng chữ số mình vừa đọc. Hắn cái gì đã gặp qua một lần là sẽ nhớ kĩ, hắn nhớ rõ ràng chỗ này viết "Năm Kiến Đức thứ năm, ngày mồng tám tháng sáu, Tử Đương Lưu mười bảy tấm lụa, quyển...."
Bên cột ghi chép tơ lụa đặc biệt số lượng cũng tương đồng. Triều đình đối với việc phát bổng lộc cho quan lại, ngoại trừ tiền mặt còn có mễ lương và vải vóc và lụa nữa, hơn nữa trong phủ đệ còn hay nhận được quà biếu nữa, cũng có thể là lễ vật thuộc về đám người xã giao bình thường, mấy thứ này nhà mình cũng không dùng được, đại thể đều phải thay đổi lại cho hợp, mấy người làm quan đều làm theo cách này. Nhưng bây giờ Lưu phủ liệt kê những thứ tơ lụa vải vóc này đều chỉ là số lẻ, lập tức lộ ra điểm bất ổn. Tại sao có thể như vậy, tự dưng lại thiếu đi một con số?
Từ Mục Trần trợn trừng hai mắt, cố gắng nhìn kĩ sổ sách, ba thư lại sợ hắn sé rách sổ sách, vội vã đứng ra chuẩn bị nếu có tình huống không ổn sẽ ra tay. Từ Mục Trần tỉ mỉ xem xét, trên mấy trang giấy này không bị đụng tay đụng chân hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không lộ ra vết tích chắp vá, chỉ là nguyên vốn có một chỗ chú thích bây giờ lại không thấy.
Thế nhưng chữ viết của Đinh Hạo cực kỳ khó coi, xiêu xiêu vẹo vẹo, không thành hàng lối, dựng thẳng cũng không phải dựng thẳng, hơn nữa chứ lớn chữ nhỏ, bởi vậy thiếu mất một vài từ cũng là bình thường, đó chính là phong cách của hắn.
Phùng thư lại mặt không chút thay đổi nhìn hắn xem cho xong, thối lui một bước, Lâm Chi Dương lại tiến lên một bước, nâng sổ sách lên nói: "Từ chưởng quỹ, ngươi thấy rõ ràng chỗ ký tên của ngươi chưa?"
Từ Mục Trần không cần nhìn kĩ cũng biết đó chính là chữ ký của hắn, ánh mắt của hắn nháy nháy Lâm Chi Dương cố ý nhìn lên chỗ không ổn, mắt thấy sổ sách sắp nộp lên trên, mà khoản tiền cũng chỉ dư ra một số lẻ, hắn quả thực sắp điên rồi.
Lâm Chi Dương lui ra, Lý Quần Châu tiếp cận nói: "Từ chưởng quỹ, ngươi… quyển sổ này, bên trong đều là đồ thật, thường xuyên được bán ra, thế nhưng..."
Từ Mục Trần không nhìn sổ sách nữa, hắn đột nhiên ngoái cổ ra tựa như một conn rùa tuyệt vọng, liều mạng mà đem đầu mình vươn tới, lúc lắc nhìn chằm chằm Lý Quần Châu, lớn tiếng nói: "Lý thư lại biết những sổ sách này đều là giả mà, ngươi biết, các ngươi cũng biết mà! Các ngươi đã xem qua sổ sách của ta, sổ sách tuy rằng đã bị đốt rụi, nhưng các ngươi là người lão luyện trong nghề, những điểm nhỏ nhất đều có thể phát hiện ra, cái này căn bản không phải sổ sách của ta, căn bản không phải như những gì ta nhớ, tại sao lại như vậy?"
Lý Quần Châu lại càng hoảng sợ, vội vàng lui lại mấy bước, trong lòng có vài phần buồn rầu: "Lưu tri phủ chết rồi, mắt thấy ngươi hiện tại cũng khó tránh khỏi cái chết, lúc này còn muốn kéo ta xuống nước? Sổ sách này có đúng hay không ngươi biết rõ nhất, ngươi tham ô tiền bạc của Đinh gia, hối lộ quan viên châu phủ, trong thành Phách Châu làm những chuyện dơ bẩn chẳng lẽ đều là giả sao? Ngươi lại còn muốn ta cứu ngươi? Trần Quan Sát đại nhân hiện tại biết rất rõ ràng mọi chuyện, đã định tội Lưu tri phủ rồi, ta cứu ngươi vậy ai cứa ta đây."
Từ Mục Trần vừa thấy hắn né tránh, vội vã đi tới ôm chân hắn kêu lên: "Lý lão ca, huynh đệ chúng ta giao tình bao nhiêu năm, ngươi không thể không có lòng trượng nghĩa a. Hôm nay huynh đệ gặp nạn, ngươi cứu ta một lần đi mà, huynh đệ ta cả đời cảm tạ ân đức của ngươi. Ngươi hãy nói sự thật cho mọi người đi...Ô!"
Phía sau mấy tên nha dịch liền tiến tới giơ chuôi đao đánh trúng lưng Từ Mục Trần, khiến hắn ngã nhào trên mựt đất, thân thể run rẩy, kêu thảm không ngớt, Lý Quần Châu chật vật thối lui vài bước, cố ý lớn tiếng nói: "Buồn cười. Lão Lý ta trong nha môn xui xẻo cả đời rồi, công là công, tư là tư, không thể chập vào làm một được. Nếu ngươi nghĩ mình bị oan khuất, vậy cùng đại lão gia nói đi, lão Lý ta không có cái quyền đó, há có thể làm trái pháp luật, sổ sách ngươi đã nhìn, ngươi không xem cẩn thận sao, sổ sách này chính là tự ngươi ký tên, bây giờ lại định chối sao?" Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn
Trước mặt mọi người nhờ vả là điều tối kỵ trên chốn quan trường, Lâm Chi Dương cùng Phùng Hữu Vi, thậm chí một ít quan viên bản địa nguyên bản đối với hắn còn ôm lòng đồng tình, lúc đầu định nói giúp hắn mấy câu, giờ trông thấy bộ dạng của hắn như vậy, trong lòng mọi người đều phản cảm.
Từ Mục Trần thấy mấy ngưởi lâu nay hắn kết làm bằng hữu giờ tránh hắn như tránh ôn dịch, trong lòng lại càng kinh hoảng, quẫn bách hét lớn: "Đại nhân, tiểu dân bị oan, tiểu thực sự bị oan uổng. những chữ ký trên sổ sách của tiểu dân đều là tiểu nhân tự tay viết, nhưng đống sổ sách này cũng không phải qua tay tiểu nhân kiểm tra".
Trần quan biến sắc, quát to: "Lớn mật, còn muốn ngụy biện, bản quan hỏi ngươi, ngươi tổng cộng thẩm duyệt qua bao nhiêu sổ sách, đồng ý ký bao nhiêu sổ sách?"
"Ba cuốn ạ".
"Đã như vậy, ba cuốn trên có kí tên của ngươi không?"
"Đúng là tiểu dân ký, bất quá..."
"Chát!" Trần Quan Sát dùng mộc đường đập lên bàn, phẫn nộ quát: "Ngươi chỉ ký qua ba cuốn sổ, mà ở đây có cả. Ngươi còn nói ba cuốn sổ này không phải do ngươi kiểm tra qua, như vậy rõ ràng là ngụy biện, tự mâu thuẫn, ngươi lại dám trêu đùa bản quan sao?"
"Không phải tiểu dân, tiểu dân…"
"Bốp!" Kinh đường mộc lại đánh xuống: "Ở trên công đường mà dám lớn tiếng la lối, niệm tình ngươi tuổi tác đã cao bổn quan cũng không chấp nhất. Nhưng ngươi hôm nay ngươi là nghi phạm, vào công đường gặp bổn quan mà không quỳ, không hỏi mà tự nói, ngươi có coi nơi này là công đường hay không hả?"
"Đại nhân hiểu lầm rồi, tiểu nhân…"
"Bốp!" Tiếng Kinh đường mộc vỗ xuống án vang lên thanh thúy, Trình áp ti ngồi gần nhất nên lỗ tai ong ong ngứa ngáy, không khỏi cau mày, ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Ngươi còn giảo biện, dám lớn tiếng nơi công đường, gặp quan không quỳ, không hỏi mà tự nói, coi thường vương pháp, rõ ràng là một tên điêu dân không biết bổn phận!"
"Tiểu dân…"
"Bốp!" Kinh đường mộc lại vỗ xuống, Trần Quan Sát rút tay phải đã có chút tê dại về, rút ra một cái thẻ hồng ném xuống mặt đất, "cảng" một tiếng, nói: "Đến vả miệng hắn mười cái để cảnh cáo!"
Bốn nha dịch tiến lại, hai người xốc hai bên vai của Trần Tử Mục lên, hai người khác mỗi người cầm một tấm mộc bài dùng để vả miệng, phân biệt đứng hai bên trái phải vả vào miệng Từ Mục Trần. Hai má Từ Mục Trần xanh tím lại, miệng chảy máu ròng ròng, đến cái thứ bảy thì văng ra hai cái răng.
Đánh xong, nha dịch thả Trần Tử Mục ngã xuống đất, lui về sau. Trần Quan Sát khóe miệng nhếch lên, lộ ra một tia lạnh lùng cười nói: "Từ Mục Trần, ngươi đã xem qua sổ sách rồi, vậy có biết tội chưa?"
Từ Mục Trần đang ngã ngồi, khóe miệng đầy máu, miệng mếu máo không rõ ràng: "Tiểu dân…. Oan uổng. Sổ kế toán này có vấn đề, tiểu dân muốn cùng Đinh Hạo đối chất".
"Tốt, truyền Đinh Hạo ra công đường!" Trần Quan Sát trầm giọng nói, ung dung ngả người trên ghế, ánh mắt đắc ý nhìn Trình áp ti đang ngồi ở dưới. Trình Đức Huyền cười nhẹ, lãnh đạm như thường, Trần Quan Sát không khỏi cảm thất mất hứng.
Đinh Hạo tiến vào công đường, thấy Từ Mục Trần vẫn đang ngã ngồi trên đất, miệng đầy máu đang dùng ánh mắt như mắt rắn quan sát hắn. Nếu không phải mới bị Trần Quan Sát cho ăn một trận đòn cảnh cáo thì có lẽ hắn đã nhảy tới cắn Đinh Hạo một phát mới cam tâm.
Đinh Hạo vừa vào công đường liền có người kêu đại ca, thanh âm nghe có chút quen tai, Đinh Hạo quay đầu nhìn lại liền thấy Loan Đao Tiểu Lục, Thiết Ngưu cùng Đại Đầu mấy người đang đứng giữa đám người vẫy vẫy tay với hắn, Đinh Hạo không khỏi cười nhẹ. Trong đám người đứng còn có mấy gia đinh của Đinh phủ, mỗi tên cưỡi một con khoái mã, có lẽ chờ thông tin ở ngoài phủ nha rồi phi về truyền báo cho Đinh gia.
"Thảo dân Đinh Hạo, bái kiến Quan Sát lão gia!" Đinh Hảo bước lên, hai tay chấp lại chào, Trần Quan Sát đã từ Triệu Huyện úy biết được án này có thể xoay chuyển được hay không toàn bộ là ở người này, bởi vậy thu lại bộ mặt lãnh khốc vừa rồi, vẻ mặt ôn hòa nói: "Đinh Hạo không cần đa lễ, ngươi là do bản quan mời đến hiệu chỉnh sổ sách, cũng có thể coi là một nửa người của nha môn rồi. Đứng sang một bên trả lời câu hỏi".
Trần Quan Sát một câu nói đem hết trách nhiệm nhận về mình, Đinh Hạo nghe vậy thì xá một cái nói: "Tạ đại nhân" Sau đó theo quy củ đứng sang một bên.
Trần Quan Sát: "Đinh Hạo, sổ sách kế toán này do ngươi hiệu chỉnh lại? Nhưng Từ Mục Trần lại là người ký kết sổ, đầu đuôi mọi chuyện là sao, nói rõ cho ta nghe".
"Là thảo dân phụng lệnh của Quan Sát lão gia hiệu chỉnh lại sổ sách kế toán của phủ nha, sau đó thỉnh chưởng quỹ của phủ nha kiểm duyệt. Ba bộ sổ sách này đều do chính Từ chưởng quỹ đích thân ký xác nhận là sổ sách hiệu chỉnh xong, không có sai xót gì, tiểu dân đem sổ sách đến cho Triệu Huyện úy. Triệu Huyện úy niêm phong lại, để sau này đại nhân có thể điều tra tường tận. Những chuyện này, hai người do phủ nha phái đến giám thị thảo dân hiệu chỉnh sổ sách đều biết".
"Tốt!" Trần Quan Sát thấy hắn nói chuyện rất rõ ràng, thần sắc càng thêm ôn hòa nói: "Ngươi lên đây. Ba bộ sổ sách này có phải do chính ngươi hiệu chỉnh lại không?"
"Đúng vậy!" Đinh Hạo tiến lên nhìn kỹ ba quyển sách rồi hướng Trần Quan Sát chắp tay nói: "Đại nhân, đây đúng là ba bộ sổ sách do tiểu dân hiệu chỉnh lại".
Trần Quan Sát nhổm người lên, gằng giọng hỏi: "Nghi phạm Từ Mục Trần không chịu nhận tội, nói ngươi ngụy tạo chứng cứ, ngươi có gì để nói không?"
Đinh Hạo khom người nói: "Đại nhân, thảo dân là gia đinh của phủ Giải Khố Tuần Sát, phụng mệnh quan phủ hiệp trợ hiệu chỉnh lại sổ sách mà thôi. Thứ nhất án này cùng tiểu nhân không liên quan, không được lợi ích gì, tiểu dân sao phải đi làm chuyện phạm pháp đó chứ? Thứ hai, tất cả sổ sách này đều là do một tay thảo dân hiệu chỉnh, nhưng mà mỗi trang, mỗi hàng, mỗi chữ Từ Mục Trần đều tự mình kiểm tra qua, do chính hắn hạ bút ký duyệt, hôm nay hắn lại không chịu thừa nhận, tiểu nhân cũng không biết nói sao. Chỉ là tiểu dân tự hỏi, chính là hắn tự mình hạ bút ký duyệt, nếu đó không coi là bằng chứng thì cái gì mới là bằng chứng?"
Từ Mục Trần hét lớn nói: "Không đúng, rõ ràng chuyện này có quỷ! Đúng rồi, ta nghĩ rằng hắn dùng quỷ thuật, chính là yêu pháp của hắn. Lão hủ từng nghe người ta nói hắn đã gặp qua yêu vật, học được yêu pháp".
Ngồi trên công đường, Trần Quan Sát vỗ mạnh mộc án nói: "Nói bậy, nơi đây là công đường, luật pháp sâm nghiêm, chính khí lẫm lẫm, yêu vật sao có thể đi qua đại môn nha phủ được? Bản qua chưa hỏi, nghi phạm lại dám xen miệng vào thật là không biết thân phẩn… Vả tiếp hai mươi cái cho bản quan".
"Đại nhân chậm đã" Đinh Hạo cười cười nói: "Đại nhân bớt giận, sổ sách này đều là do Từ Trần Mục ký lên từng tờ giấy, giấy trắng mực đen, không thể giả được. Nếu phạt nặng quá người ta lại nói đại nhân dụng hình bức cung, không tâm phục khẩu phẩu?" Hắn lại nhìn về Từ Mục Trần nói: "Từ chưởng quỹ, người nói là yêu pháp? Vậy có muốn chuẩn bị một chậu máu hắc cẩu mang đến đây để phá yêu pháp của ta?"
Trần Quan Sát nghe Từ Trần Mục nói là có tà pháp, thật cũng sợ sổ sách này quả thật có tà thuật, một khi phá vỡ, chính mình không phải là tự lòi đuôi chồn sao, nghe Đinh Hạo nói một cách bình tĩnh như vậy mới bình tĩnh lại, ra lệnh: "Người đâu, đi tim một con hắc cẩu đến đây, bản quan không tin có mấy chuyện yêu tà, chủ yếu là muốn cho dân Phách Châu tâm phục khẩu phục mà thôi. À không cần. Bản quan nhớ là trong nha môn có một con đúng không?"
Thư lại Lâm Chi vẻ mặt đau khổ nói: "Đại nhân, trong nha môn đúng là có một con hắc cẩu, nó là do tiểu nhân nuôi dưỡng".
Trần Quan Sát vui vẻ nói: "Quá tốt rồi, vậy ngươi dẫn người đi, lấy huyết của con chó đó mang tới đây".
Lâm thư lại không biết nên cười hay khóc nói: "Không phải… Lão hủ… Tiểu nhân… tuân mệnh!"
Lâm Chi cúi đầu buồn bã dẫn theo một bộ đầu đi xuống dẫn con chó lên. Trước mặt bàn dân thiên hạ, ngay tại sân nha môn là thịt con chó, dùng một cái bồn gỗ để chứa máu huyết của nó, sau đó lại đem máu của con chó đổ lên sổ sách. Dân chúng phần lớn là mở to mắt mà nhìn, có vài kẻ đọc sách lấy câu nói của Khổng Tử làm đầu, "Tử bất ngữ quái lực loạn thần" (Người đọc sách không nói chuyện quỷ thần), làm vẻ là bình tĩnh khinh thường không them nhìn. Nhưng mà khóe mắt thì liếc ngang nghiên một góc bốn lăm độ, trông có vẻ rất quỷ dị.
Khi đó không chỉ dân chúng trong dân gian, mà rất nhiều người trong thiên hạ đều tin rằng quỷ thần tồn tại. Cho nên bọn họ cũng tin tưởng rằng máu hắc cẩu có thể phá hết thảy các loại tà pháp, nhưng là mấy quyển sách được tưới máu hắc cẩu lên kia lại không giống như bị dùng tà thuật. Các quan viên âm thầm thở nhẹ một hơi, còn dân chúng thì lại thất vọng vì không thấy được cảnh mà họ rất mong muốn được thấy.
Từ Mục Trần cũng không nghĩ ra làm sao mà sổ sách lại biển đổi thành như vậy, chỉ có thể nghĩ rằng là do tà pháp, nhưng rốt cuộc không có hiện tượng như hắn mong muốn, hy vọng cuối cùng hoàn toàn tan biến, tinh thần nhất thời sụp đổ, ngã quỵ xuống mặt đất.
Trần Quan Sát cười lạnh lùng hướng Từ Mục Trần nói: "Từ Mục Trân, người còn lời gì để nói không, chứng cớ rõ ràng như vậy, ngươi còn muốn phủ nhận nữa hay không, hay là muốn bản quan dụng hình?"
Từ Mục Trần sắc mặt ảm đạm, đờ đẩn nói: "Đây là hãm hại… sổ sách này đúng là do lão hủ ký duyệt nhưng mà nội dung đó không giống với những gì lão hủ xem qua, chuyện này có gì đó cổ quái, thật sự là có gì đó cổ quái".
Trình Đức Huyền ngồi im một chỗ, ánh mắt lạnh lẽo quan sát hết thảy, cuối cùng ngừng lại trên người Đinh Hạo, chăm chú quan sát hắn. Phủ doãn đại nhân lệnh hắn tùy tình hình mà hành sự, cứ theo dõi Trần Quan Sát, nhưng nếu đối phương có bằng chứng chân thật, thì thì hắn cũng không thể làm gì được. Phủ doãn đại nhân đang trong giai đoạn lấy lòng người, tạo uy vọng, há có thể vì mấy cái nhỏ mà bỏ cái lớn.
Hôm nay Trần Quan Sát có chứng cớ rõ ràng, chứng minh rằng chẳng những Từ Mục Trần hối lộ tri phủ, mà còn làm giả sổ sách thu chi, lừa trên gạt dưới nhằm trục lợi cho bản thân. Giấy trắng mực đen viết rõ ràng, hắn cũng không có khả năng trở mình. Mà tên này vốn chỉ là một tiểu nhân vật không khác gì quân cờ, Trình Đức Huyền cảm thấy có bỏ đi cũng không có gì đáng tiếc.
Hắn cảm thấy một màn hồi phong hồi lộ chuyển, liễu ám hoa minh này toàn bộ đều là do một tay Đinh Hạo dựng lên. Trình Đức Huyền ánh mắt nhìn hắn có tia thưởng thức, trong đó còn có ẩn chứa nhiều điều hàm xúc.
Từ Mục Trần si ngốc nói xong, hai tròng mắt cứ nhìn chằm chằm Đinh Hạo như mèo dòm chuột, chợt như hổ vồ nhảy lên túm lấy quần áo của Đinh Hạo gào théo: "Ngươi chính là tên lòng dạ đen tối, là ngươi hại ta, là ngươi hại ta! Tên tiểu tặc kia, rốt cuộc là người dùng thủ đoạn gì hãm hại lão phu? Ngươi nói đi, những chữ kia như thế nào mà biến mất, làm sao có thể biến mất".
Đinh Hạo cũng không phản kháng, hai tay giơ lên, lộ vẻ vô tội nói: "Từ chưởng quỷ nói vậy là sai rồi, ta nào phải tiểu tặc nào, ta làm gì có bản lĩnh mà hại lão tặc người?"
Mấy nha dịch thấy Từ Mục Trần nhảy lên nắm lấy quần áo nhân chứng, sợ lão gia trách mình trông coi nghi phạm bất lực nên liền tới nắm lấy Từ Mục Trần kéo lại, đè xuống đất, dùng côn gỗ gác chéo đè lên cổ hắn, làm cho hắn không thể động đậy được nữa.
Đinh Hạo chỉnh lại quần áo bị Từ Mục Trần nắm kéo loạn cả lên, nhìn thấy ánh mặt không cam tâm của Từ Mục Trần bất đắc dĩ cười, đáy lòng tự nhủ: "Nói chính xác, thì không phải ta hại lão tặc ngươi, chỉ là mấy con mực mà thôi. Tim con mực quả thật là màu đen, mà chẳng phải lão tặc ngươi cũng là một tên tâm địa đen tối sao…"