Khi trời sắp sáng, những hạt mưa rơi tí tách xuống, đợi đến khi ánh mặt trời chiếu sáng hẳn thì mưa to tầm tã.
Dương Hạo nằm ở trong hương khuê của Đường Diễm Diễm. Chiếc giường thơm tho, thực sự đây là một lần hắn ngủ ngon như vậy trong nhiều ngày nay. Do được chữa trị kịp thời, lại kịp thời hút bỏ độc tố, cho nên lúc sáng sớm Dương Hạo đã tỉnh lại, hắn mở mắt ra, thì nhìn thấy Đường Diễm Diễm đang quỳ gối bên chiếc giường nhỏ, nghiêng đầu ngủ say, liền nhanh chóng nhắm mắt lại.
Cảm giác không có động tĩnh gì, hắn mới từ từ mở mắt, Đường Diễm Diễm còn đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lông mi được cắt tỉa gọn gàng, ngủ rất say. Miệng nhỏ nhắn như đóa hoa, chiếc mũi xinh xinh, nàng trong lúc ngủ say không còn thấy cái bộ dáng đanh đá như mọi ngày nữa, chỉ còn cảm giác nàng rất đẹp.
Ngoài xe trời mưa to tầm tã, tiếng nước mưa rời ào ào.
Nhưng dáng vẻ ngủ ngon lành của thiếu nữ lại khiến cho người ta cảm thấy không chán ghét thiên nhiên bên ngoài nữa, Dương Hạo nhìn đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, nhường cho mình chiếc giường nghỉ ngơi, lòng hắn có chút ấm áp.
Mưa như trút nước, trong xe hơi ẩm, Dương Hạo nhìn thấy Đường đại tiểu thư dựa vào chiếc đệm, ngồi như vậy nghỉ ngơi, hắn kéo chăn đắp cho nàng, khi vừa mới kéo chăn, lại nhớ đến hai người tuy một ở trên giường một ở dưới giường, nếu như cùng đắp một chiếc chăn thì không đủ, cũng không biết khi vị tiểu thư này khi tỉnh dậy thấy đắp chăn cùng hắn thì sẽ tức giận đến mức nào, nhưng nếu không đắp chăn thì sợ nàng sẽ nhiễm lạnh, lúc đang do dự như vậy, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ ở cửa xe, Dương Hạo vội vàng nhắm mắt lại."
"Chuyện gì vậy?" Đường đại tiểu thư bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc, thấy mấy người La Khắc Địch mặc áo tơi đứng ở trước xe, nàng trừng mắt lên hỏi.
"Đường cô nương, Dương đô lâm đã đỡ hơn chưa?" La Khắc Địch khách khí hỏi, trước mặt mỹ nữ, phần lớn người đàn ông đều sẽ trở nên nhã nhặn hơn, nhất là tướng quân có kinh nghiệm nơi chiến trường lâu năm.
"Hả…" Đường Diễm Diễm vừa mới tỉnh ngủ, nhìn thấy trong xe mình có một người đàn ông đang ngủ, nàng vội chuyển người, cúi lưng xuống nhìn sắc mặt Dương Hạo, nhẹ nói với hắn: "Này, Dương Hạo, Dương Hạo…"
Dương Hạo chậm rãi mở mắt ra, nhìn Đường Diễm Diễm, ngạc nhiên hỏi: "Đường cô nương, ta…ta sao lại ngủ ở đây, ai zô, vết thương của ta…khỏi chưa?
Đường Diễm Diễm mừng rỡ, nói: "Ngươi có thể nói chuyện được rồi sao? Xem ra ngươi không thể chết được, quả nhiên là tai họa nghìn năm. La tướng quân tìm ngươi sao?"
Dương Hạo ngồi dậy. Hắn trúng độc rắn, cơ thể không bị thương quá lớn, một khi tỉnh lại thì bình phục hẳn, Dương Hạo thấy mưa to như trút, nước mưa chảy theo áo tơi xuống bọn người La Khắc Địch, nhưng trong xe lại không thể chứa được nhiều người như vậy, liền vội hỏi: "La quân chủ, Lưu chỉ huy, Hách chỉ huy. Nếu mưa to thế này, sao dám làm phiền các ngươi…"
La Khắc Địch vui mừng nói: "Khâm sai đã tỉnh lại rồi. Chúng ta yên tâm rồi, thuốc chữa rắn quả nhiên có tác dụng. Dương đại nhân, ngươi xem, giờ mưa to tầm tã. Chúng ta đợi mưa nghỉ ngơi hay là vẫn bất chấp mưa tiến lên?"
Dương Hạo nhìn thoáng qua tấm màn che, mưa to tầm tã, nhìn ra phía ngoài, xa xa một mảnh mênh mông. Xung quanh những con ngựa có vài tên dân chúng khoác áo tơi đi lại trên bãi cỏ, giờ đa số dân chúng đã có áo tơi che mưa. Chỉ là vì mưa to không thể đốt lửa, cơm sáng chưa ăn, có vài phụ nữ và trẻ con đang ăn lương khô từ hôm qua còn lại.
Dương Hạo nhìn lên không trung, mây dày đặc, không thấy ánh mặt trời. Bèn nói: "La tướng quân, còn có lộ trình nửa ngày nữa thì đến Trục Lãng Xuyên rồi. Ta thấy nên đi tiếp tới thì tốt hơn, quân đội của chúng ta đến lều cũng không có, thì ở lại đây, dân chúng cũng chỉ có thể dầm trong mưa, mưa hôm nay cũng không biết đến khi nào mới ngớt, ngộ nhỡ mưa lâu, lại không thể nhóm lửa thổi cơm, thì càng khổ hơn, sớm xuất phát đi là tốt nhất. Không biết La tướng quân ý thế nào?"
La Khắc Địch vui vẻ nói: "Mạt tướng cũng có ý này, nếu như vậy, Lưu chỉ huy, Hách chỉ huy, các ngươi dặn dò bên dưới đi, chúng ta ngay lập tức xuất phát, nhanh chóng lên đường".
Còn nửa ngày nữa thì đến Trục Lãng Xuyên rồi, qua cái sông kia thì tiến vào phạm vi tây bắc Chiết Thị, điều này có nghĩa là ngay lập tức đi đến thảo nguyên lớn rộng không một bóng người, hơn nữa ở nơi thảo nguyên rộng lớn cũng không có chỗ trú mưa, vì vậy mệnh lệnh được tiến hành, dân chúng cũng không một câu oán hận, lần lượt đứng dậy, dìu già dắt trẻ tiếp tục khởi hành.
Dương Hạo ngồi ở trong xe ngựa xa hoa của Đường Diễm Diễm, nhưng thật ta khó mà có cơ hội hưởng thụ. Ở trong xe bày rất nhiều mỹ vị. Đây là những thứ mà nhà giàu có đã chuẩn bị sẵn, cô nương này thích ăn đồ ăn vặt, nên ở đó có đầy những món điểm tâm thịt khô và mứt.
Đường Diễm Diễm lấy đến ra một cái bàn nhỏ, sau đó để cao lương mỹ vị bày lên. Dương Hạo ngồi ở trên giường, Đường Diễm Diễm quỳ đối diện, xem ra giống người tỳ nữ đang hầu hạ chủ nhân dùng bữa. Đãi ngộ như vậy, khiến Dương Hạo thấy hơi ngạc nhiên.
"Ồ, ngươi muốn uống chút gì không?" Hôm nay thái độ của Đường đại tiểu thư rất tốt, có cảm giác hơi buồn cười, đó là sự dịu dàng khó mà có được. Dường như nước mưa đã làm cho nàng hạ hỏa, dù cười nói với Dương Hạo. Nhưng Dương Hạo lại không biết sự thay đổi tâm tình của nàng, còn cho rằng đó là sự đãi ngộ chăm sóc với bệnh nhân.
Người hầu lấy ra hai chén bạch ngọc, lại lấy ra một cái bình gốm sáng như ngọc, rót hai chén rượu ngon, cười với Dương Hạo.
Màu rượu đỏ, mùi thơm của rượu xông vào mũi, thật khiến cho người ta hút hồn, Dương Hạo do dự một chút mới nói: "Cái này, ta sợ độc tố trên người chưa hết, không tiện uống rượu. Đa tạ nhã ý của cô nương".
"Ồ, ta quên mất". Đường Diễm Diễm nói: "Thế ngươi uống chút nước cũng được, thức ăn này dù ngươi ăn được hay không, thì cứ ăn, chớ làm ra vẻ khách khí. Nếu đói thì cũng đừng trách ta".
"Ha ha, sẽ không như vậy đâu". Dương Hạo cười đáp. Cầm lên một miếng thịt khô ăn, nói lời cảm tạ: "Đường cô nương, đa tạ ngươi, chẳng những cứu mạng của ta, còn cho ta chỗ giường này nghỉ ngơi, giờ lại khoản đãi như vậy, Dương Hạo thật sự vô cùng cảm kích".
Đường Diễm Diễm nhíu mày, che miệng cười nói: "Thấy ngươi nhã nhặn nói chuyện như vậy, thật sự là không quen. Bổn cô nương cũng không làm được gì cả, ngươi không cần khách khí như vậy".
Lúc này nghe thấy ngoài xe có tiếng nói kỳ lạ: "…"
Dương Hạo vừa đem miếng thịt khô đưa tới ngang miệng, nghe thấy âm thanh này liền ngẩn người ra: "Trong đội ngũ của chúng ta có người Nhật Bản sao?"
Đường Diễm Diễm cũng ngẩn người ra: "Người Nhật Bản sao? Không phải đó chứ?"
Nhật Bản ban đầu được gọi là Oa Quốc(người Nhật Bản theo cách gọi của người Trung Quốc thời xưa – dịch giả chú thích), một Oa sáu Quốc, sau dần dần học văn hóa Trung Quốc, hiểu được nghĩa xấu chứa đựng trong chữ Oa, thì không thấy vui mừng nữa, vì nơi này gần mặt trời nhất liền tấu trình lên Đại Đường thiên quốc lên triều tặng tên cho. Tên Nhật Bản từ đó mà ra. Dân gian lúc ấy có thói quen gọi Nhật Bản là "Nhật Bản" hoặc "Phù Tang"( theo thần thoại, ngoài biển có cây dâu lớn, tương truyền mặt trời mọc lên ở đây – dịch giả chú thích). Song Dương Hạo theo bản năng kêu lên cái tên này, Đường Diễm Diễm vẫn biết hắn nói gì.
Đương lúc hai người nói chuyện, phu xe nói câu gì, thì tên đó lại lớn tiếng kêu lên: "lang a, lang a, a sư bặc thú…"
Dương Hạo vén rèm lên xem thì thấy một tên choàng áo tơi đang đứng trong mưa, Dương Hạo thấy hắn là Bích Túc, không khỏi ngạc nhiên, vội nói: "Bích Túc, một đêm không thấy, sao ngươi nói là ra nước ngoài, nhanh lên xe đi".
Bích Túc vui mừng, vội vàng nhảy lên xe. Dương Hạo mới sực nhớ ra trên xe có chủ, liền quay sang nhìn Đường Diễm Diễm ra vẻ xin lỗi. Đường Diễm Diễm nhướn nhướn mũi, cau mày, hừ nói: "Nhìn ta làm cái gì, bổn cô nương là người không thân cận sau? Chiếc xe này hôm nay do ngươi làm chủ, ngươi tự nhiên làm chủ đi".
Bích Túc lên xe, cởi áo tơi ra rồi vào xe. Đường Diễm Diễm nhường sang một bên, tuy nói khoang xe không rộng lắm, nhưng nếu để hai ba người ngồi cũng không đến nỗi chật chội lắm. Bích Túc ngồi xuống, thấy trên bàn nhiều đồ ăn, nói: "Oa…một buổi trưa thật mệt…"
Dương Hạo lúc này mới nhìn thấy môi hắn bị sưng vù lên, không ngậm được môi lại, đầu lưỡi bên trong cũng sưng phồng lên, ngạc nhiên nói: "Ta cho rằng những lời ngươi nói là tiếng Nhật cơ, miệng ngươi làm sao vậy?"
Bích Túc buồn rười rượi, hoa chân múa tay vui sướng nói: "A cắt tới ốc oa, hào đều đều lý, lang hưu giới lực tất hạ a tôn…" Truyện được tại TruyệnFULL.vn
Dương Hạo thấy hắn chỉ vào Đường Diễm Diễm, rồi một lúc sau chỉ vào hắn, rồi lại chỉ vào chính hắn, không biết đang nói cái gì, không hiểu ra sao.
"Câm miệng, nói cái chết tiệt gì đấy, ta thay ngươi nói". Đường Diễm Diễm mắt lạnh lùng trợn mắt với hắn, tức giận, Bích Túc liền im lặng, hắn nhìn sang Dương Hạo, chỉ chỉ Đường Diễm Diễm, ý bảo nàng nói.
Đường đại tiểu thư nghiêm nghị nói: "Lúc ngươi trúng độc ngất xỉu, ta liền hô to cứu mạng, hắn liền nhảy lại. Ta bảo hắn giúp ngươi hút nọc rắn ra, thân binh hắn có rất nhiều tài lẻ, lại còn có thuốc rắn, cho ngươi một chút, quả nhiên có hiệu quả. Nhưng ai biết được, hắn chữa được lại cho ngươi nhưng lại mang vạ vào thân, lúc ngươi đang hôn mê bất tỉnh, miệng hắn lại bị sưng lên.
Bích Túc nước mắt nước mũi nhìn xuống miệng mình, gật đầu lia lịa, tỏ ý Đường Diễm Diễm nói không sai, Dương Hạo biết độc rắn không thấy máu là không phát tác, cho dù hút sạch độc tố là sẽ không nguy hiểm nữa, nhưng, nghĩ đến bệnh của Bích Túc, Dương Hạo biết nguyên nhân miệng hắn sưng lên là do đâu.
Chính bản thân mình cũng không ngờ hút máu độc ra thì mình lại qua cơn nguy kịch, lại còn được nằm giường thơm an dưỡng, có mỹ nữ chăm sóc, nhưng Bích Túc hắn…thật là…
Dương Hạo rất cảm kích nói: "Bích Túc huynh, đa tạ ơn cứu mạng của ngươi, nếu không có ngươi cứu tính mạng của ta thì ta sẽ không còn sống nữa. Ngươi có muốn ăn chút gì không?"
Hắn ân cần đưa miếng thịt bò qua cho Bích Túc, Bích Túc lắc đầu một cách tội nghiệp, chỉ chỉ vào miệng của mình, nói: "Lang áo oa. Ốc mệt sư oa".
Dương Hạo nghe không hiểu, tắc đầu nhìn sang Đường đại tiểu thư phiên dịch, Đường Diễm Diễm cũng không hiểu gì, Dương Hạo nghĩ một lúc, mới biết hắn muốn nói: "Dương Hạo à, ta mệt chết mất, mượn nơi nghỉ ngơi một lát". Hắn liền hỏi lại Bích Túc, Bích Túc mừng rỡ, vội gật đầu lia lịa, Dương Hạo liền nhìn sang Đường Diễm Diễm, Đường Diễm Diễm mí mắt trĩu xuống, cắn môi, nhìn sang bên Dương Hạo, ý là do hắn quyết định.
Dương Hạo gật đầu đồng ý, Bích Túc vui mừng, liền ngồi sang một mên, nhìn hai người ăn đồ ăn.
Mưa nhỏ dần, gió cũng lặng, phía trước truyền đến một tràng hoan hô, nghe được đại khái là tiếng hô "Cầu Trục Lãng, Cầu Trục Lãng". Xe dừng lại, Dương Hạo đang nói chuyện với Đường Diễm Diễm, nghe tiếng hoan hô, liền vui vẻ nói: "Hay là đã đến Cầu Trục Lãng?"
Nàng kéo rèm cửa sổ, thì nhìn thấy gió đã lặng, trời đã sáng dần, quay đầu lại nói với bọn Bích Túc nói: "Này, thời tiết đã như thế này, ngươi là đàn ông, còn không mau xuống xem thế nào đi?"
Bích Túc nhận cái lườm của nàng, liền chạy ba chân bốn cẳng. Dương Hạo không ngăn cản kịp, liền nói: "Đường cô nương, ta cũng muốn xuống xem".
Đường Diễm Diễm chuyển từ giận sang mừng, liền nói: "Tốt, ta cũng không giận gì, chỉ sợ một mình ngươi trong xe vô vị. Đi, ta đưa ngươi xuống, cẩn thận chút, vết thương của ngươi chưa khỏi hẳn đâu".
Đường Diễm Diễm mở của xe đi ra, mở ô, quay đầu lại đỡ Dương Hạo. Dương Hạo vốn muốn từ chối, nhưng thấy nàng tự nhiên thân thiện như vậy, nên chính mình cũng không thể làm kiêu. Liền đưa tay ra cho nàng đỡ xuống.
Vừa ra khỏi xe, không khí tươi mới trên thảo nguyên, Dương Hạo hít hơi thở sâu, nhìn thấy dân chúng đi dạo hướng về trước.
Cỏ ướt sũng, hai người sóng vai nhau đi, dân chúng bỏ áo tơi ra, ô hoa giấy, dưới ô là một đôi nam nữ, trai anh tuấn, nữ xinh đẹp, lững thững đi, tay áo bay nhè nhẹ, dân chúng nhìn thấy bọn họ, liền hô vang, đi theo phía sau họ.
Trục Lãng Xuyên, Trục Lãng Xuyên, Trục Lãng Xuyên là Trục Lãng Xuyên.
Cầu đó thật giống Trục Lãng Xuyên, nước gầm rít phía trên, không xa chính là thác nước chênh lệch cực đại của lòng sông với mực nước biển, sóng đập mạnh, hơi nước bay lên trên mười trượng, hơi nước đón gió thổi tới.
Cầu rộng hai trượng, trên cầu đều là ván gỗ, hai bên là dây xích quấn quanh, mỗi năm Chiết gia đều phái người tu sửa một lần, vì cầu này để mua bán lương thực, nên có rất nhiều thương nhân bỏ vốn tu sửa, cho nên đầu cầu khắc tên những người đã quyên tặng, trong đó có tên của Lý Ngọc Xương.
"Dương đại nhân, đến Cầu Trục Lãng rồi".
Dương Hạo vừa đi đến, La Khắc Địch nghênh đón vui sướng kêu lên.
Dương Hạo cũng vui ra mặt, hắn gật đầu. Sức khỏe đã không có gì đáng ngại, nhìn cây cầu, Dương Hạo nói: "Cầu tuy rộng, người lại đông, mưa nên cầu trơn, bảo dân chúng đi lại cẩn thận qua cầu".
La Khắc Địch gật đầu đồng ý, dân chúng bắt đầu đi qua cầu. Nhiều người như vậy, sắp đến trưa mới đi qua được quá nửa, phía sau còn có xe ngựa. Dương Hạo nhìn thấy Lý Quan Sầm đang đi tới, liền cười với hắn.
Lý Quang Sầm cũng vuốt cằm hỏi thăm, hắn đối với tên thanh niên này có cảm giác rất tốt, trong những đại nhân mà hắn gặp ở thảo nguyên, phần nhiều đều kiêu ngạo, mà quan lại của Trung Nguyên hoặc là khó tiếp xúc, hoặc là bọn chúng đều miệt thị người khác, nhưng vị khâm sai đại nhân họ Dương này không phải người như vậy, nhất là hắn rất nhân từ đại nghĩa, càng làm Lý Quang Sầm khâm phục, hắn đã coi thanh niên này như anh em kết nghĩa.
"Đường cô nương, cô cũng nên xe mà qua cầu trước đi. Ta là khâm sai, phải chăm sóc người ngựa xong sẽ qua". Thấy xe ngựa của Đường Diễm Diễm đi lại, Dương Hạo tiện nói vậy.
"Được, ngươi vết độc chưa lành, cẩn thận chút nhé". Đường Diễm Diễm nói: "Cho ngươi ô này".
Dương Hạo cầm lấy ô, Đường Diễm Diễm cười với hắn, rồi xoay người lên xe.
Xe ngựa đi tấp nập, người thân của già trẻ trai gái đều đi bên xe, Dương Hạo dặn mọi người cẩn thận qua cầu, đột nhiên có một con ngựa đi đến, đạp nước mưa văng tung tóe, đi vọt tới đầu cầu hô to: "Dương khâm sai, không xong rồi, người Khiết Đan đuổi đến nơi rồi".
"Cái gì?" Dương Hạo giật mình, hắn không thể nghĩ tới là người Khiết Đan đuổi theo. Đứng lên trên một hòn đá quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy một đội kỵ binh phi đến.
"Nhanh, nhanh lên, mau qua cầu nhanh", có người vội hét to, một phụ nhân kêu lên, đứa trẻ thì khóc, xe ngựa bị hỏng.
"Tướng sĩ cấm quân, theo ta cản địch phía sau".
La Khắc Địch kêu lên, ném luôn áo tơi, dù bị nước mưa dội vào người hắn cũng ném đi, chỉ mặc một chiếc áo, chộp lấy cây đại đao, liền chạy ngay về phía sau, vừa đi vừa hô to: "Cầm thương kiếm, cầm đao kích, chớp cơ hội, trảm bọn địch".
Các quân sĩ cấm quân đều hưởng ứng. Cầm lấy thương kích chạy về phía sau, Dương Hạo mặc áo giáp của Hách Long Thành vào, kêu lên: "Hách tướng quân, mấy trăm người các ngươi, lại không có chiến mã, quyết chiến với quân địch thế nào đây?"
Hách Long Thành nhếch miệng cười: "Trên chiến trường, mỗi người đều là một quân cờ, chỉ có thắng bại toàn cục".
Hắn nói một cách tự nhiên, nhưng ngữ khí lại lộ vẻ không hài lòng, lạnh lùng: "Khi cần vứt bỏ, thì không phải do dự. Giờ chúng ta là cái bỏ đi rồi. Khâm sai đại nhân, mấy vạn dân quân, giao cho ngươi vậy".
Hắn múa đao, cao giọng quát: "Tướng sĩ cấm quân dũng mãnh phi thường như vậy, tây bắc chúng ta chẳng lẽ không bằng hắn sao? Theo ta giết địch, tử chiến chiến trường, xông lên!"