Bộ Bộ Sinh Liên

Dương Hạo bình yên tiến vào thành nam Phủ Cốc, nhưng không hề nhìn thấy một đệ tử Đường môn nào, lúc này lòng mới yên tâm lại. Trình Đức Huyền cũng được dẫn đến trạm dịch, Dương Hạo và Trình Đức Huyền lần lượt được đưa vào các phòng ở, nước nóng đã được chuẩn bị sẵn sàng, mọi người lần lượt tắm rửa thay quần áo, chỉnh lại đầu tóc râu ria. Mã Tông Cường đã ở lại ụ Bách Hoa để thông báo, Vĩnh An Quân tiết độ sứ Chiết Ngự Huân có thể đến gặp họ bất cứ lúc nào.

Sau khi tiến vào thành Phủ Châu, Dương Hạo đã cơ bản hiểu được tình hình trước mắt, biết rằng Chiết đại tướng quân đã đích thân dẫn quân đi diệt thổ phỉ, bây giờ do em ruột của Chiết đại tướng quân làm chủ, đương nhiên nên sang phủ bái kiến. Dương Hạo chuẩn bị sẵn sàng, ngồi trong phòng thầm nghĩ: Ở đây mọi việc đều là do hắn làm chủ, mọi người đều coi hắn là người đứng đầu, chính khâm sai Trình Đức Huyền cơ hồ đã bị mọi người coi như vô hình, đó cũng là việc bất đắc dĩ mà thôi. Nếu như sứ mệnh khâm sai của mình đã hoàn thành thì còn có thể vượt quá chức phận nữa sao? Trên các thông báo của triều đình mà các quan phủ nhận được viết rõ ràng sứ giả khâm sai lấy Trình Đức Huyền làm người đứng đầu, Dương Hạo là phó.

Dương Hạo ngồi trong phòng thầm nghĩ đi nghĩ lại, bất giác nghĩ đến lời thành thật mà La Khắc Địch đã nói với mình trong Ngọ Cốc. Lời nói đó hắn đã thật sự đi vào trong lòng, nhưng trăm chuyện rối ren nào có thời gian hoà hoãn tình cảm với Trình Đức Huyền, hơn nữa khi mới gặp mặt tên Trình Đức Huyền này hắn nhìn thấy ai cũng đều dính trên miệng một nụ cười mỉm như gió xuân, nhưng bây giờ lúc nào cũng hằm hằm u ám. Nếu thời gian không thích hợp thì quả thực là khó có thể tiếp cận được.

Nhưng những tính toán mà hắn đã suy nghĩ khổ tâm vì mình vẫn văng văng bên tai. Xét từ góc độ tình cảm mà nói, Dương Hạo không muốn trái với ý tốt của người bạn quá cố, đồng thời hắn cũng tin tưởng rằng nếu kéo Trình Đức Huyền đến, chia một phần công lao cho hắn thì thực ra là chuyện hai bên cùng có lợi, cái lợi này có liên quan tới bản thân hắn. Trình Đức Huyền đó sẽ không ngu xuẩn mà đem chuyện đoạt tiết để bẩm báo.

Còn về chuyện có thể vì thế mà bỏ hết tất cả hiềm khích với Trình Đức Huyền hay không thì không quan trọng. Trước mắt mới là việc cấp bách, bây giờ đã bày ra rõ ràng hậu sơn vững chắc của Trình Đức Huyền, mình trong chốn quan trường lại chỉ như một mảng lục bình trôi nổi, hoàn toàn không có chỗ bám, lúc này có thể tránh được một cường địch mới là cách làm đúng.

Còn chuyện sau này thì ai mà biết được chứ? Oán hận chất chứa 20 năm của Tể tướng đương triều Triệu Tấn với chi phủ Bá Châu còn không phải là đã nhẫn nhịn đến ngày hôm nay mới có thể tìm được cơ hội phát tác, kéo chi phủ Bá Châu xuống ngựa hay sao? Thành tích của Trình Đức Huyền trong tương lai chưa chắc đã so sánh được với Triệu Tấn, sao biết được địa vị sau này của mình sẽ không cao hơn hắn chứ?

Nghĩ tới đây, Dương Hạo đã ra quyết định, lập tức đi tìm Trình Đức Huyền, muốn hắn cùng đi gặp tiết độ sứ quân Vĩnh An, trên đường đi cũng có thể nói về ý định của mình. Nhưng không ngờ khi đến thì phòng của Trình Đức Huyền trống không, hỏi tiểu lại ở trạm dịch mới biết Trình Đức Huyền đã một mình đi dạo xung quanh rồi.

Dương Hạo quay về nơi ở của mình, trầm tư một lúc, rồi mài mực nhấc bút, dùng cái chữ xấu không thể ngửi được của hắn viết tấu chương, hắn đã viết theo sự dặn dò của La Khắc Địch, đề cập đến sự vô vọng khi đi theo hướng đông và việc quả quyết quay trở lại, còn việc đoạt tiết thì nhẹ nhàng lướt qua, chỉ nói mình và chính khâm sai xảy ra tranh chấp, nhưng dưới sự khuyên nhủ của chư vị tướng sĩ, Trình khâm sai đã biết lắng nghe và quyết ý quay trở về tây, cuối cùng đã bình an trở về đất Tống.

Viết xong tấu chương thì Dương Hạo liền nghĩ có cần phải thương lượng với Trình Đức Huyền một lần không, song nghĩ lại, lại cảm thấy như vậy khó tránh khỏi có chút ban ơn, có thể trình tấu chương trước rồi mới nói chuyện này cho Trình Đức Huyền biết, đây là chuyện lợi cả đôi bên, Trình Đức Huyền chắc chắn theo lý sẽ không từ chối. Lúc đó mình không cần nói gì cả, cả hai đều ngầm hiểu thì nhìn mặt nhau cũng dễ hơn.

Nghĩ đến đây, Dương Hạo liền phái người gọi dịch thừa đến (người chuyên chuyển thư từ công văn ngày xưa). Chữ của Dương Hạo đương nhiên là xấu, tài văn chương cũng chẳng cần phải nói, khi dịch thừa đến trước mặt để đóng phong ấn thì hắn có chút xấu hổ, nhưng không ngờ tên dịch thừa này lại hoàn toàn không hề để tâm đến. Hắn liền cho rằng Đại Tống tuy là là triều đại tài văn phong lưu, nhưng đây dù sao vẫn mới chỉ là đầu triều Tống, triều đình trên dưới có rất nhiều quan viên đều là những người thô kệch. Còn đại nhân vật như Triệu Tấn đã tưng dùng nửa bộ "Luận ngữ" để trị thiên hạ, nhưng đó không phải là khoa trương hắn chỉ dùng nửa bộ "Luận ngữ" đã có thể trị thiên hạ đâu ra đấy mà là hắn đang tự chế giễu mình ngay cả "Luận ngữ" cũng học không hết. Một tể tướng đương triều còn như vậy thì tố chất văn hoá của quan viên cả triều chỉ cần nghĩ cũng đã biết. Tên tiểu lại này nhìn nhiều chữ xấu rồi nên đương nhiên là không thấy lạ.

Dương Hạo sau khi phong ấn bức tấu viết theo cách thức quan viên mà mình đã tưởng tượng rồi đưa cho tiểu lại thông qua quân bưu gửi đến Biện Lương. Hiệu suất làm việc của quân bưu đương nhiên là cao, huống hồ đây là làm việc cho khâm sai. Những việc được bẩm lên Hoàng Đế người dịch thừa sẽ phải ghi vào giấy tờ, rồi lập tức cho người phi ngựa nhanh cả 600 dặm mang đi.

Khi vừa này vừa làm xong thì Mã Tông Cường liền đến chào hỏi, hắn muốn dẫn khâm sai đến gặp tiết độ lưu hậu Chiết Ngự Khanh. Dương Hạo và Mã Tông Cường lại đến chỗ của Trình Đức Huyền, thấy hắn vẫn chưa trở về, không muốn để Chiết tướng quân đợi lâu nên đành phải một mình theo Mã tướng quân đến ụ Bách Hoa gặp Chiết Ngự Khanh.

Trên đường lớn, Trình Đức Huyền đang ung dung tự tại, hắn giống như một người dân bình thường đi dạo phố, lúc thì dừng lại bên đường hỏi giá cả hàng hoá, lúc thì chen vào đám người đông đúc, thích thú thưởng thức trò mãi võ đầu đường với kĩ nghệ đập đá vỡ tan trên ngực, còn ném cho người ta hai đồng tiền. Tướng mạo của hắn ung dung nhưng hai mắt lại luôn cảnh giác nhìn xung quanh. Chặng đường xuống phía nam, Dương Hạo đã sai mấy tên sai nha thân binh của Chiết Thị âm thầm theo dõi hắn, phòng hắn giở trò, chỉ đến khi qua Trục Lãng Xuyên thì mới dừng sự coi lỏng khâm sai này. Nhưng Trình Đức Huyền là người lấy bụng ta so bụng người, luôn sợ Dương Hạo còn âm thầm sắp xếp người theo, hắn bây giờ trong người đang có mật thư rất quan trọng mà.

Trình Đức Huyền đi qua các con phố lớn trong thành Phủ Châu, dạo cả hơn nửa ngày đột nhiên nhìn thấy một cửa hàng, hai mắt hắn liền sáng lên, dừng bước lại. Bụng dạ quỷ quái của hắn không dám thông qua trạm quân bưu dịch để truyền mật tín xuống Biện Lương, nhưng hắn biết Triệu Quang Nghĩa tai mắt khắp nơi, trong các thành lớn thành giàu có trong khắp thiên hạ đều dựng một tín trạm bí mật, hơn nữa tất cả các tín trạm bí mật đều có đánh dấu nhưng không làm người ta quá chú ý, nếu như không phải là người biết tín trạm bí mật thì rất khó có thể nhận ra đánh dấu đó có gì khác thường.

Trình Đức Huyền đương nhiên không thể nhớ rõ Phủ Châu có tín trạm bí mật của Triệu Quang Nghĩa hay không, cũng không biết nếu có thì sẽ được đặt ở đâu, cho nên chỉ có thể ôm hi vọng mà khắp các nơi, bây giờ cuối cùng hắn cũng đã tìm được. Trình Đức Huyền vô cùng vui mừng, hắn đứng lại, cẩn thận phân biệt kĩ, xác định đánh giấu đấy không sai mới nhìn xung quanh và bước nhanh vào trong.

Đây là cửa hàng bán đồ da, thời tiết tháng 7 tháng 8 như thế này thì ai lại đến mua đồ da chứ? Cho nên nhìn chung là không có buôn bán gì, hai tên làm thuê ở quầy đang nằm soài ở quầy lười nhác ngủ gật, thấy Trình Đức Huyền bước vào thì chúng ngẩng đầu lên nhìn, một trong hai tên đó lười nhác hỏi: "Vị khách quan này muốn mua gì?"

Trình Đức Huyền bước chậm vào, bình tĩnh nói: "Ta muốn mua một ít xếp vải gai.", rồi đưa một đầu ngón tay lên chỉ chỉ, Trình Đức Huyền nói.

Tên bán hàng ngáp nói: "Khách quan, xin ngài nhìn cho kĩ, ở đây chúng tôi là cửa hàng bán đồ da."

"Ha ha, bán đồ da chưa chắc là không có vải. Ta đã nghe người ta chỉ mới biết tiệm các ngươi bán vải, chớ nên đuổi khách nhé, sẽ bị trưởng quầy quở trách đấy, hãy mời trưởng quầy các ngươi ra đây nói chuyện!"

Tên bán hàng lúc này mới mở trừng mắt lên, nhìn thăm dò hắn từ trên xuống dưới, thấy hắn thái độ ung dung, điềm tĩnh khí khái, rất giống một nhân vật lớn, liền bán tín bán nghi vén rèm bước vào trong phòng. Một lúc sau, một ông già gày gò có chòm râu sơn dương bước ra, vừa nhìn thấy Trình Đức Huyền liền chắp tay nói: "Lão hủ là trưởng quầy của tiệm này, vị khách quan này muốn mua vải sao?"

"Không sai."

"Nghe giọng của quý khách hình như không phải người đây?"

Trình Đức Huyền mỉm cười, nói với hắn: "Ta đến từ Biện Lương."

"Sao cơ?" Thần sắc của trưởng quầy có chút thay đổi. Ánh mắt trầm xuống, nghe giọng điệu nhẹ nhàng mà dứt khoát thì đột nhiên thay một bộ mặt khác, cười ha ha nói: "Tin tức của khách quan thật là nhanh nhạy. Lão hủ vốn là bán vải nhưng mấy ngày trước có người khách mua hàng không có tiền trả nên lấy một đống vải để trả, vẫn còn chưa biết phải xử lí như thế nào? Không ngờ ngài lại tìm đến tận cửa, không biết khách quan muốn mua bao nhiêu?"

"Ông có bai nhiêu thì ta mua bấy nhiêu."

Lão trưởng quầy nghe xong thì tươi cười nói: "Được được được, đến đây đến đây, xin mời khách quan vào trong, chúng ta nói chuyện chi tiết." Truyện được tại TruyệnFULL.vn

Hai người lần lượt bước vào trong phòng, để lại hai tên trông quầy quay mặt ngơ ngác nhìn nhau: "Trưởng quầy của chúng ta từ lúc nào mà có vải bán thế nhỉ? Sao ta không biết?"

Trong phòng, Trình Đức Huyền và lão trưởng quầy xác nhận thân phận của nhau, Trình Đức Huyền lúc này mới yên tâm, hắn lấy bức mật tín từ trong người ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn, đẩy về phái lão trưởng quầy, nghiêm nghị nói: "Bức mật tín này cần phải đưa đến nham nha phủ Khai Phong, tận tay giao cho phủ doãn đại nhân, tuyệt đối không được xảy ra sai sót."

Trưởng quầy vuốt cằm nói: "Vâng, ngày mai ta sẽ bố trí người mang tơ lụa đến phủ Khai Phong, thuận tiện mang mật thư này tới."

Trình Đức Huyền trầm giọng nói: "Không được, như vậy thì bao giờ mới tới được phủ Khai Phong? Đây là đại sự rất cấp tốc, phải lập tức đi, đi trong cả đêm tối, phải đi với tốc độ nhanh nhất để đưa đến tay phủ doãn đại nhân."

"Nhghiêm trọng như vậy sao?" Trưởng quầy có chút kinh ngạc. Nghĩ kĩ lại mới nói: "Đại nhân, chỗ nơi xa xôi này mới được xây dựng không lâu, bình thường cũng không có việc cấp bách gì, vì thế trong tiệm ngoài lão hủ và một đứa cháu ra thì đều là dân chúng bình thường, họ không biết thân phận của lão hủ. Đại sự quan trọng như vậy không thể giao cho họ đi làm được. Cháu của ta thì vừa mới thành thân, hôm qua vừa mới bái đường mà lại bảo nó đi xa như vậy thì không hợp tình lí. Như thế này đi, nếu việc này đã là trọng đại thì lão hủ sẽ đích thân đi một chuyến."

Trình Đức Huyền rất vui mừng, nói: "Lão trưởng quầy vất vả rồi, việc này quả thật là rất quan trọng, liên quan đến bố cục của phủ doãn đại nhân ở tây bắc, cho nên ông nhất định phải cẩn thân, cần phải trong thời gian nhanh nhất đưa được bức mật tín này đến tay phủ doãn đại nhân.

Khi hai người đã bàn xong thì Trình Đức Huyền cáo từ rời khỏi. Hắn vừa bước chân đi thì phái sau lão trưởng quầy đã kêu hai tên người làm đóng cửa tiệm, nói có chuyện gấp phải về quê xử lí, tạm thời tiệm nghỉ mấy ngày, đợi khi nào cháu qua kì thành thân thì lại tiếp tục kinh doanh, rồi hắn vội vàng lên xe ngựa chạy như bay về phía phủ Khai Phong.

Trình Đức Huyền đứng ở đầu đường thấy chiếc xe đã đi xa, cơ hồ như đã nhìn thấy lưỡi đao kề trên cổ Dương Hạo, hắn cảm thấy rất khoái chí. Từ khi bị đoạt tiết đến nay đây là điệu cười đầu tiên thật sự phát ra từ lòng hắn, điệu cười này đầy sự êm dịu.

o0o

Trình Đức Huyền lại hân hoan vui vẻ đi dạo một lúc lâu mới trở về trạm dịch. Vừa bước vào cửa lớn thì một tiểu lại chạy đến cúi đầu nói: "Ngài trở về rồi, Dương khâm sai tìm ngài mấy lần."

Trình Đức Huyền lạnh lùng nói: "Hắn tìm ta làm gì?"

Tiểu lại cười bồi nói: "Mã ngu hầu mời hai vị khâm sai đến phủ để gặp tiết độ lưu hậu đại nhân, nhưng quả thực là không tìm thể tìm thấy đại nhân, cho nên Dương khâm sai đành phải đi một mình. Bây giờ Dương khâm sai trở về rồi thì ngài mới về."

Trình Đức Huyền cười lạnh một tiếng, phất áo đi, trở về phòng của mình ngồi yên, rồi nhâm nhi chén trà lạnh, cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ cửa, Trình Đức Huyền quay đầu nói: "Vào đi."

Tiếng cửa cọt kẹt, Dương Hạo đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy hắn thì sắc mặt Trình Đức Huyền trầm xuống, đặt chén trà lên bàn và lạnh lùng nói: "Khách quý à, Dương đại nhân khó khăn lắm mới bước chân qua cửa Trình Đức Huyền ta, nhưng trong phòng ta một chén trà nóng cũng không có, chỉ có chén trà lạnh này, ngài có muốn uống không?"

Hắn vừa nói lời giễu cợt trong lòng vừa suy nghĩ căng thẳng: "Hắn đến đây làm gì, lẽ nào bị hắn phát hiện có chỗ không ổn rồi sao? Ha ha, đến Khai Phong không phải chỉ có một con đường, cho dù có phát hiện thì hắn cũng không đuổi được."

Dương Hạo không để tâm, mỉm cười chắp tay, thành khẩn nói: "Trình đại nhân, lúc đầu chúng ta cùng góp ý kiến cho quan gia việc di dân Bắc Hán, đó cũng coi như là có chút cùng chí hướng. Nhận được sự tiếp thu của quan gia và chúng ta cùng phụ trách chuyện này. Lần này chúng ta phải cùng nhau sinh tử, cùng hoạn nạn mới đến được hôm nay."

Trình Đức Huyền hừ lạnh một tiếng, lòng thả lỏng nghĩ: "Hoá ra hắn không phát hiện ra gì, vậy hắn đến đây làm gì? Lẽ nào muốn làm lại quan hệ tốt với ta? Ha! Lúc này mới tỏ ra yếu thế với ta, muộn rồi, đã muộn rồi!"

Dương Hạo khẩn thiết nói: "Thực ra hướng đông cũng được, hướng tây cũng tốt, chúng ta đều là muốn hoàn thành sứ mệnh quan gia giao phó. Lúc đó đi về hướng đông tuy đoạn đường còn lại ngắn hơn nhiều, nhưng kị binh Khiết Đan ở trên đoạn thảo nguyên đó rõ ràng là đã bố trí sẵn cạm bãy, nếu Trình đại nhân cố chấp đi theo hướng đông thì không những tự diệt đi tính mạng mình, làm cho mấy vạn quân dân đi vào đường chết, mà còn phụ sự uỷ thác của quan gia. Ta nghĩ Trình đại nhân cũng không muốn có một kết cục như thế. Nếu như nói Trình đại nhân lúc đầu cho rằng con đường mà ta chọn có gì không thoả đáng thì bây giờ chắc cũng đã biết sự chọn lựa của hạ quan quả thực không sai. Hai người chúng ta không hề có thù oán riêng, tất cả đều là vì việc công. Dương mỗ vì sự việc cấp bách mà đã có chút mạo phạm, thỉnh Trình đại nhân có thể rộng lượng cảm thông."

Trình Đức Huyền cười ha ha, ngồi từ từ xuống bên cạnh bàn, vẻ mặt chính khí nói: "Dương đại nhân rất thẳng thắn, vậy Trình mỗ cũng nói thẳng. Ngài chọn tây đi là đúng hay sai, là công hay tội Trình mỗ không tiện xen vào, triều đình tự có xem xét. Còn về hai người chúng ta thì quả thực là không có thù riêng, Trình Đức Huyền ta rất thẳng thắn, quang minh lỗi lạc, cũng sẽ không so đo tính toán thù riêng gì với ngài, việc này ngài cứ yên tâm."

Mũi nhọn của lời nói hắn xoay lại, nói: "Nhưng, sứ giả ta, khi mà ý kiến của ta và ngài không đồng nhất thì vốn phải lấy ý của ta làm chủ,ngài tự ý lấy tiết việt phát khẩu hiệu thi lệnh, chuyển về hướng tây, Trình Đức Huyền ta có thể không tính toán với ngài, nhưng là một thền tử triều đình, chuyện khi quân phạm thượng như vậy, vô số người đều đang nhìn, Trình mỗ ta không dám che giấu, chúng ta phải nói rõ mọi chuyện. Khi ta trở về Biện Lương chuyện này nhất định sẽ bẩm báo cho quan gia biết. Chuyện này ta nghĩ đừng nhắc tới nữa."

Dương Hạo ôn hoà mỉm cười, cũng ngồi xuống bên cạnh, nói: "Trình đại nhân, chúng ta đã hi sinh 3000 tướng sĩ, hi sinh mấy nghìn dân, mới đưa được số dân chúng còn lại đến đây, ngài nghĩ triều đình sẽ cho rằng lúc đó đông hành mới là đúng sao? Đó không phải là gián tiếp thừa nhận sự hi sinh của mấy nghìn tướng sĩ và mấy nghìn dân chúng là vô nghĩa sao?

Nếu như triều đình đã cho rằng tây hành là chính xác thì việc đoạt tiết cũng không phải là tội lớn đầy trời nữa. Nhưng chuyện này trình lên triều đình thì tội danh Dương mỗ coi thường hoàng quyền chắc chắn sẽ bị định, nhưng đến lúc đó thì Dương mỗ công lớn hơn tội, cũng sẽ được giữ lại quan vị hiện nay, nhưng Trình đại nhân ngài không nhìn thấy nguy hiểm, cố chấp đông hành, cuối cùng phút cuối bị ta đoạt tiết việt đổi đường, một cái tội trạng "bảo thủ cố chấp" cũng không thể thoát được. Ngài nói xem, hà tất phải như thế."

Trình Đức Huyền ngẩng cổ lên trời cười ha ha, cuối cùng không nhịn được sự oán hận trong lòng, cười khẩy nói: "Vậy theo Dương đại nhân thì nên làm thế nào? Phải chăng là bản quan dâng tấu, thêu hoa dệt gấm nói hay nói tốt cho ngài, giúp cho Dương đại nhân ngài gia quan tấn tước?"

Dương Hạo mỉm cười nói: "Cũng không phải vậy, Dương mỗ không phải là muốn Trình đại nhân nói mấy lời tốt đẹp trước mặt quan gia. Trên thực tế, phải là Dương mỗ nói mấy lời tốt đẹp trước mặt quan gia cho Trình đại nhân mới đúng. Chuyện đoạt tiết việt chỉ cần ta và ngài bỏ qua không nhắc tới, "kiệu hoa mọi người cùng nhấc", thì ai còn dám tự tìm phiền phức chứ? Quan gia cũng hi vọng mắt nhìn người của ngài ấy là đúng, hai vị khâm sai quyết đoán kịp thời mới cho thấy quan gia dùng người chính xác, quan gia cũng được nở mày nở mặt. Huống hồ những tướng sĩ biết chuyện đều đã cùng sinh tử với chúng ta, sẽ không có người nào nói ra bí mật này đâu."

Trình Đức Huyền căn bản không hề nghe thấy vế sau của những lời này, trong lòng hắn hoàn toàn bị câu "Dương mỗ nói mấy lời tốt đẹp trước mặt quan gia cho Trình đại nhân" gây chú ý, lúc này vội vàng ngắt lời, hỏi: "Dương đại nhân, ngài nói đã nói tốt về ta trước mặt quan gia là có ý gì?"

Dương Hạo chắp tay cười nói: "Thỉnh thứ cho Dương mỗ mạo muội, chưa bàn bạc với Trình đại nhân đã viết tấu chương, lệnh cho dịch thừa đưa đến cho quan gia ròi. Trong tấu sớ kể về việc Dương mỗ tự tiện quyết định lúc lâm nguy, rồi chỗ người quyết sách đi theo hướng tây đã thêm vào tên của Trình đại nhân."

Mặt hắn trở nên nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Đương nhiên, những gì mà Dương mỗ thuật lại trọng điểm nằm ở chặng đường đi phía sau, kể những lần gian khổ đấu với trời, đấu với đất, đấu với địch, đề cập đến nhiều nhất là những tướng sĩ đã tắm máu trên chiến trường. Phần công lao này đầu tiên là của những tướng sĩ đã quyên thân vì đất nước như La quân chủ, Lưu chỉ huy sứ, Hách chỉ huy sứ...có bọn họ ở phía trước thì dương mỗ và Trình đại nhân mới có thể lập được công lao này. Phần công lao này sẽ cùng hưởng với Trình đại nhân, chúng ta có thể bỏ đi ân oán trước đây cũng có sao đâu?"

Trình Đức Huyền ngẩn người ra, hoàn toàn đờ đẫn. Hắn hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng ra được chuyện sau khi Dương Hạo đoạn tuyệt quan hệ với hắn rồi dùng trò may rủi để lập công công lớn này lại có thể nỡ chia phần công lao đó cho hắn cùng hưởf ng. Không sai, hắn biết cho dù tấu chương của mình đến được Biện Lương dẫn đến sự nghi kị của quan gia thì cũng chỉ là hại Dương Hạo mà thôi, hắn cuối cùng cũng sẽ chịu sự chỉ trích của đám ngự sử vì sự tính toán sai của mình. Vậy thì đã làm sao? Hắn thật sự không chịu được Dương Hạo hơn mình, muốn xui xẻo thì cả hai cùng xui xẻo, như thế trong lòng hắn mới vui một chút. Nhưng...nhưng dương hạo lại khảng khái chia một phần công cho hắn. Hắn là chính khâm sai mà, chỉ cần công lao này có phần của hắn thì hắn sẽ được phần lớn nhất. Huống hồ hắn là người của phủ doãn phủ Khai Phong Triệu Quang Nghĩa, ngài ấy sẽ nâng đỡ cho hắn trước mặt đương kim thánh thượng, phần công lao đầu này ai muốn cướp cũng không cướp nổi. Phủ doãn đại nhân trong lòng đang muốn mở rộng thế lực và sức ảnh hưởng, có được đại công thì phủ doãn đại nhân sẽ đề bạt chức cao hơn cho hắn, còn sợ không thể mở phủ xây nha sao, đúng là một tấc lên mây? Nhưng...nhưng..., tấu chương của mình...một khi cùng lúc đặt lên trước mặt ngự án của quan gia, vậy...quan gia sẽ nghĩ thế nào? Trong tấu chương của mình đã viết Dương Hạo đoạt tiết việt, bất kính bất trung, tham công đoạt quyền, lấy lòng dân, sinh dã vọng, vô liêm sỉ, lập đảng phái, là thần tử đại ác, vương pháp bất dung, hai bức tấu chương ngược hoàn toàn nhau thì quan gia sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ coi Trình Đức Huyền hắn ra sao?

Đương kim quan gia không phải là người hồ đồ, hơn nữa ngài ấy lại biết ân trọng nghĩa, rất tán thưởng những người có tình có nghĩa, hai bức tấu cùng đưa đến kinh, mang ra so sánh với nhau thì e rằng chuyện đoạt tiết việt quan gia cũng sẽ không tăng tội.

Còn về tội của hắn, việc này thật là...đây hoàn toàn là mang đá đập xuống chân mình mà.

Nghĩ đến đây tay chân Trình Đức Huyền lạnh toát, mồ hôi chảy ra như tắm, đại khí biến thành hoả nhiệt. Trình Đức Huyền lòng như lửa đốt, có một chút thời gian thôi mà hắn đã ướt sũng người, giống như vừa mới đi ra từ chỗ có nước vậy.

Người thông minh đã từng nói, nếu như trong lòng có thiên đường thì ở đâu cũng là thiên đường. Còn nếu trong lòng là địa ngục thì cho dù thân xác trên thiên đường thì cũng sẽ bị chính mình biến thành địa ngục. Bây giờ Trình Đức Huyền thân như đang trong ngọn lửa nóng chảy, địa ngục này chính là do tự tay hắn tạo nên.

Trình Đức Huyền đầu óc choáng váng, hắn ngẩng đầu lên nhìn Dương Hạo, chỉ cảm thấy bóng Dương Hạo lúc gần lúc xa, như mờ như tỏ, ngọn lửa nóng đang thiêu đốt tin hắn. Đột nhiên hắn đứng dậy, chỉ tay vào Dương Hạo, vừa định mở mồm nói thì lăn đùng xuống đất, trước mắt toàn là sao, không rõ gì cả, chỉ nghe thấy Dương Hạo kêu lên: "Trình đại nhân. Trình đại nhân." Rồi tiếng nước vang lên, chén trà nguội đã đổ đầy vào mặt hắn, sau đó nghe thấy Dương Hạo lớn tiếng hô: "Người đâu tới nhanh, Trình đại nhân bị cảm nắng rồi." Lòng Trình Đức Huyền đang chảy máu, hắn đã không thể chịu được sự dày vò này, đầu ngả ra mê man bất tỉnh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui