"Ngươi dám!" Tên tiểu tử kia nghe Dương Hạo nói xong câu đó giận tím mặt, hắn hét lớn lên, chính xác là tiếng hán rồi.
Dương Hạo mỉm cười nói: "Có gì là không dám chứ? Ngươi là nam nhi ở thảo nguyên, chẳng lẽ lại không biết quy tắc của thảo nguyên? Các ngươi bị Mộc lão bắt được, là tài sản tư hữu của hắn, hắn có quyền đem các ngươi tặng cho người khác. Ở thảo nguyên, các ngươi chẳng lẽ không làm như vậy? Xem các ngươi, sống kiểu gì không biết, có khổ không hả, ngay cả nữ nhân cũng xông ra chiến trường chém giết.
Nói rồi quay sang cười nói với thiếu nữ kia: "Cô nương, theo bổn quan nhé, ta sẽ cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý, áo gấm nhung lụa, đương nhiên là sướng hơn sống với bọ lưu manh nghèo nàn trên thảo nguyên này".
Cô nương kia mặt không có biểu hiện gì, lạnh lùng nói: "Ngươi dám động đến một ngón tay của ta, ta sẽ giết ngươi!"
Xích Trung và Mã Tông Cường đều hiểu ý của Lý Quang Sầm, Mã Tông Cường liền cười nói: "Cô nương, cô không cần phải mạnh miệng như vậy, đợi ngươi thành người của Dương khâm sai, mang thai đứa con của khâm sai, nếu ngươi có ý giết hắn thì cũng tùy ngươi thôi.
Cô gái kia không ngờ mấy tên người Hán này lại vô liêm sỉ như vậy, tức giận mặt ửng đỏ, không biết phải mắng chửi thế nào cho hả dạ. Xích Trung làm bộ đại tướng quân, nghiêm túc nói: "Người đâu, đem cô gái này vào trong phòng của Dương khâm sai, tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc xinh đẹp chút, đêm nay bản tướng quân sẽ động phòng".
Binh Tống đứng ở cửa cười ha ha đi tới, kéo cô gái đó đi. Tên tiểu tử kia vội hét lên: "Thầm Muội Nhi, thả nàng ra, các ngươi là những người Hán vô liêm sỉ, các ngươi muốn làm gì thì cứ nhằm vào ta đây".
Mã Tông Cường nhìn hắn vài lượt từ trên xuống dưới, lắc đầu nói: "Chỉ sợ ngươi không được…Dương khâm sai để ý tới".
Lần này thì mọi người ở đó đều bật cười, tên tiểu tử kia trợn mắt nhìn hắn quát: "Tiểu Dã Khả Nhi là hảo hán trên mảnh đất thảo nguyên này, bị các ngươi bắt được, muốn giết muốn xé cũng không là vấn đề. Nhưng nếu như ai đó dám ức hiếp Thầm Muội Nhi của ta, thị tộc của ta sẽ giết các ngươi!"
Ánh mắt Lý Quang Sầm tự nhiên sáng lên, Mộc Ân đứng sau hắn sắc mặt vẫn không có chút thay đổi gì. Xích Trung mỉm cười, vỗ vỗ tay, hai tên binh Tống liền mang Thầm Muội Nhi tới cửa, Thầm Muội Nhi đứng cạnh tên tiểu tử đó.
Xích Trung hỏi: "Ngươi lúc nãy nói…ngươi tên là gì?"
Tên tiểu tử kia đáp: "Tiểu Dã Khả Nhi".
Lý Quang Sầm tiếp lời: "Bộ tộc Đảng Hạng từ khi di rời đến nay, ngôn ngữ ngày càng hỗn tạp, dùng rất nhiều ngôn ngữ của những bộ tộc xung quanh, có người Hán, Đột Quyết, Khiết Đan…, trong tộc Khiết cũng có từ "Na Khả Nhi", chuyên chỉ thị vệ bên cạnh quý nhân, ý của từ "Tiểu Dã Khả Nhi" cũng tương đương như vậy, cũng chỉ võ sĩ, thị vệ. Người này ắt hẳn là một thị vệ bên cạnh đại nhân thị tộc Dã Li nào đó".
Tên tiểu tử kia nghe xong ưỡn ngực ra, ngạo nghễ cười nhạt nói: "Ta không phải thị vệ, mà là võ sĩ, chiến sĩ anh vũ nhất của Dã Li Thị, tên của ta là Tiểu Dã Khả Nhi, ta là con của tộc trưởng Dã Li Thị".
"Con của tộc trưởng Dã Li Thị!" Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lại bàn tán: "Lần này bắt được con cá lớn rồi, nhưng…dường như cũng gặp phải khó khăn. Dã Li Thị là tộc hung ác nhất trong Đảng Hạng Bát Thị, nếu như vạn bất đắc dĩ, ngay cả Hạ Châu Thác Bạt Thị dễ cũng không muốn trêu chọc bọn chúng, hôm nay lại chọc con tộc trưởng bọn chúng, điều này…"
Mọi người lần lượt nhìn sang phía Xích Trung, trong đám người này hắn có quân chức cao nhất. Xích Trung sắc mặt hơi trầm xuống, người hơi nghiêng về phía trước, gằn giọng hỏi: "Dã Li Thị? Các ngươi đến đây làm gì?"
Tiểu Dã Khả Nhi mặt lạnh hỏi ngược lại: "Chiết phủ các ngươi có thể dẫn quân tấn công tộc ta, chúng ta lại không thể tấn công lại Chiết phủ các ngươi sao?"
Xích Trung mắt sáng lên, hỏi: "Nói như vậy có nghĩa các ngươi cần phải tấn công làm thủ, phản kích Phủ Châu? Ta lại hỏi ngươi, ngoài các ngươi ra, còn có mấy bộ nhân mã, chuẩn bị tấn công vài nơi nào của chúng ta?"
Tiểu Dã Khả Nhi ngẩng đầu không nói, Xích Trung thấy vậy, ngồi thẳng người, vẫy tay nói: "Người đâu, đem cô gái này vào phòng cho Dương khâm sai, tắm rửa sạch sẽ, trang điểm xinh một chút, tối nay bổn tướng quân còn động phòng".
Thầm Muội Nhi nhún vai, tránh tay của hai tên binh Tống, lớn tiếng nói: "Các ngươi không cần phải đa nghi, người của Dã Li Thị quang minh lỗi lạc, nếu chiến với chúng ta một trận, chúng ta sẽ không sợ để các ngươi biết. Chúng ta bị các ngươi truy bắt trốn vào núi hoang, ăn không được ăn, mặc không được mặc, làm gì còn dư lực mà tấn công Phủ Châu. Lần này, là vì khi tộc người chúng ta đến Phủ Châu cảnh nội các người mua thuốc trở về, phát hiện ra có rất nhiều người Hán đặt chân đến Lô Hà Lĩnh, chúng ta mới muốn đến cướp chút thức ăn, muối ăn…" Truyện được tại TruyệnFULL.vn
Xích Trung nhìn nàng thấy không giống nói dối, trầm ngâm một lát rồi nói: "Tạm giữ bọn chúng trước, trông coi cẩn thận, không được để chạy mất".
Đợi đến khi hai người Tiểu Dã Khả Nhi được giải đi, Xích Trung mới nói: "Không ngờ, chúng ta vừa đến đây, người Đảng Hạng đã đến gây chuyện, giờ chúng ta bắt được thiếu tộc trưởng của Dã Li Thị, việc này…"
Dương Hạo nhân cơ hội nói luôn: "Được lắm, Dương mỗ lần này đến, chính vì việc này. Nơi này cây cỏ tươi tốt, ở đây bố trí được mấy vạn dân chúng, chỉ có điều…nơi đây là điểm giao của các thế lực Lý, Chiết, Dương, thật nguy hiểm, nơi này đứng mũi chịu sào, mấy vạn dân này liệu có được yên ổn. Bổn quan đến chính là muốn xem xem có kế sách nào vẹn toàn để xóa đi cái họa ngầm của dân chúng".
"Việc này…" Xích Trung ngẩng đầu, nhìn Lý Quang Sầm ngồi ở một bên, đang nghe Dương Hạo nói chuyện. Lý Quang Sầm từ thuở nhỏ đã làm con tin ở bộ tộc Thổ Phiên, thói quen nhìn sắc mặt người, đoán ý người, vừa nhìn lên phía Xích Trung định nói gì đó xong lại thôi, lập tức hiểu ra, hắn mỉm cười, đứng dậy cáo từ nói: "Hai vị đại nhân cần nói công sự, tiểu dân không tiện lưu lại đây, xin cáo từ".
Lý Quang Sầm cáo từ đi ra, Mộc Ân đứng sau hắn vẫn không có chút biểu hiện nào, yên lặng theo hắn đi ra ngoài. Ra khỏi nhà hầm, chỉ thấy trong sơn cốc còn có rất nhiều dân chúng đang dựng lều tạm trên thảo nguyên để nghỉ ngơi, lều trại chi chít như sao trên trời, giống như những cái nấm trên thảo nguyên.
Tuy vừa mới trải qua một đợt tấn công của tộc người Đảng Hạng, lần này trong ngoài sơn cốc lại đã là sự yên bình, trời chiều, những người dân vất vả đang quây quần tân trang lại nhà, chỉ là một cái lều tạm thời, nhưng họ cũng muốn nó đẹp hơn.
Lý Quang Sầm đứng ở giữa sườn núi, nhìn xuống sơn cốc. Mộc Ân đi đến phía sau lưng hắn, yên lặng một lúc, rồi hạ giọng nói: "Chủ Thượng".
Lý Quang Sầm cũng không quay đầu lại, chỉ "Ừ" một tiếng.
Mộc Ân thiếu kiên nhẫn, cố lấy lại chút dũng khí và nói: "Chủ Thượng, cái tên Tiểu Dã Khả Nhi là thiếu tộc trưởng Dã Li Thị, quyết tâm mà Dã Li Thị phản Lý Quang Duệ là lớn nhất, thất bộ mời Chủ thượng trở về, trong đó Dã Li Thị cũng là một tộc hăng hái nhất. Giờ chúng ta đã ở đây, tại sao không liên lạc với họ, Đảng Hạng Thất Bộ chỉ cần phụng Chủ Thượng vì cộng chúa, đưa ra mấy nghìn binh tinh nhuệ mà chúng ta đã luyện ra trên thảo nguyên này, có thể tham gia một trận chiến với Lý Quang Duệ hay không? Về phương diện Hạ châu…chỉ cần hiểu được thân phận Chủ Thượng, cũng cần có một vài bộ tộc bị dao động, cần có lòng quy phụ Chủ Thượng".
Người đàn ông sắt bình thường vẫn thường nói nhiều như vậy, lời nói ra có đạo lý, hoàn toàn không hợp với vẻ bề ngoài lạnh lùng của hắn.
Lý Quang Sầm cởi túi rượu bên hông xuống, cười to và nói: "Mộc Ân, ngươi thật có bản lĩnh, ở lại bên một tên vô dụng như ta, thật là tiếc cho ngươi. Trời đất của ngươi nên ở trên mảnh thảo nguyên rộng lớn này, nếu ngươi có tâm, có thể mang bọn họ cùng đi, bộ lạc đó trên thảo nguyên cũng có thể giao tất cho ngươi, hoặc là…ngươi có thể xông ra một phen chiến đấu đến cùng".
Mộc Ân sắc mặt biến đổi, quỳ xuống, hai tay để trên đất, hoảng sợ nói: "Chủ Thượng, Mộc Ân hết sức trung thành, nguyện mãi mãi trung thành, không dám sinh ý nào khác. Chủ thượng nói những lời này, Mộc Ân trăm lần chết cũng không dám làm theo".
Lý Quang Sầm xoay người, nhìn về hướng tây bắc, ánh mắt có chút ướt át nói: "Già rồi, già rồi, chỉ đi đến được đây, ông trời sắp đặt khiến ta cả đời chỉ sống đầu đường xó chợ, cuối cùng đã trở về cái nhà của mình. Ở đây, cách nơi ta sinh ra không xa, lão phu…sẽ sống quãng đời còn lại ở đây…"
Nói rồi, hắn lại uống một ngụm rượu, đi một mình lẻ loi về phía trước. Mộc Ân quỳ ở đằng kia, ngạc nhiên nhìn bóng dáng của hắn không nhúc nhích, thân hình của hắn như khối nham thạch, đắm chìm trong sắc vàng của ánh mặt trời…
Trời đã tối, Mộc Ân cùng vài tên Đại Hán ngồi trên thảo nguyên ngoài lều của Lý Quang Sầm, đống lửa trại cháy rừng rực, gió mang tro lửa bay lại, bay xung quanh chỗ bọn chúng.
Mộc Ân trầm giọng nói: "Điều ta cần nói, đã nói hết rồi. Bây giờ, muốn xem ý của mọi người, bản thân ta, nguyện phụng dưỡng Chủ Thượng, bất luận Chủ Thượng có muốn thu phục Hạ Châu, đoạt cơ nghiệp hay không. Điều này từ đời ông cha ta, bộ lạc đã giao trách nhiệm cho nhà ta: bảo vệ thiếu chủ. Nhưng, chúng ta cũng phải suy nghĩ đến tộc người của chúng ta, họ lưu lạc trên thảo nguyên quá lâu rồi, lẽ nào để họ tiếp tục lưu lạc, quên đi cội nguồn của mình?"
Mọi người trầm xuống một lúc lâu, rồi mới có một người chậm rãi ngẩng đầu và nói: "Đại ca, Chủ Thượng do dự không quyết, chúng ta sao không giúp Chủ Thượng hạ quyết tâm? Chúng ta đi thả Tiểu Dã Khả Nhi ra, nói thân phận Chúa Công cho hắn, Đảng Hạng Thất Bộ nghe được tin này chắc chắn sẽ đón chào. Đến lúc đó, thân phận của Chủ Thượng cũng đã rõ, không muốn đi cũng không được".
Lại có một tên khác lên giọng phản bác: "Ngươi làm vậy là đại nghịch bất đạo, ép buộc Chủ Thượng".
Người nọ lặng lẽ nói: "Đúng, nhưng ta làm như vậy là bởi vì Chúa Công do dự, là vì người thân bộ tộc của chúng ta còn đang lưu lạc. Ta chỉ là muốn để Chủ Thượng có tâm chí mạnh mẽ, là một con chim ưng ở thảo nguyên".
Mười mấy tên Đại Hán mỗi người một câu, có tán thành, có phản đối, Mộc Ân nghe được trong lòng rất phiền não, hoàn toàn không phát hiện ra Chủ Thượng đã lặng lẽ ra khỏi lều trại, một mình đứng ở dưới một gốc cây không xa nghe bọn chúng nói chuyện.
Cái tên đề nghị ý áp đặt cho Chủ Thượng nghe lệnh đứng lên, lạnh lùng nói: "Các huynh đệ không cần làm ồn lên nữa, việc này do ta đi làm, khi Chủ Thượng trách tội, ta sẽ đứng ra chịu tội, chỉ cần Chủ Thượng có tâm có chí, Mộc Khôi chết cũng cam lòng". Nói rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Lý Quang Sầm đứng sau cây đại thụ bất động, rồi giống như bị dính chặt lại không nhúc nhích được. Hắn giơ tay, đờ đẫn một, nhưng vẫn không có sức để buông xuống, khóe miệng chua xót cười: Hắn có thể ngăn cản bọn chúng, chỉ cần hắn đưa ra cái uy quyền của Chủ Thượng, như vậy những tên kia sẽ phục tùng hắn vô điều kiện, nhưng…để tay lên ngực tự hỏi lòng mình, hắn thực sự có quyền như vậy không? Hắn vì tộc người này, để tộc người một câu cũng không hề hoán hận theo hắn lưu lạc đến chân trời góc bể, hắn đã làm được gì?
Lý Quang Sầm yếu sức dựa vào cây, rồi lại uống một ngụm rượu. Hắn giờ đã hết, cho dù vẻ ngoài của hắn vẫn cường tráng là vậy, kỳ thực con người hắn mấy năm nay đã sống rất gian khổ, vì hắn không khống chế được lượng rượu, nên cơ thể suy nhược.
Hắn kết giao với thầy mo Sát Khách Khâm nổi tiếng nhất trên thảo nguyên cũng không thể giúp hắn chăm sóc nổi bản thân mình, dù đã uống thuốc, hắn vẫn không thể bỏ được rượu, thiên hạ không có thần y nào cao thủ có thể chữa bệnh cho một người bệnh như hắn. Nội tạng của hắn đã bị hỏng dần từ năm này qua năm khác, không có ngày nào là tốt đẹp nữa. Giờ chỉ có một cơ thể sắp chết khiến cho các người trong tộc hồi phục lại quyền lực cho hắn và quang minh mà đi chém giết đẫm máu.
Đôi mắt của Lý Quang Sầm đã nhòa lệ, hắn không muốn ở tuổi già này, lại tiếp tục hy sinh nhiều người như vậy. Nhưng, dù không phải vì hắn, chỉ vì những người lưu lạc trên thảo nguyên, còn mong ngóng Chủ Thượng của họ mang họ về với tộc người đã xa cách từ lâu, lẽ nào không nên lợi dụng sự loạn lạc của Thất Bộ? Nhưng mà, hắn đã không thể thúc ngựa đi tung hoành nữa rồi, thuộc hạ của hắn lại không có ai có khả năng thành thống soái được trọng dụng.
Mộc Ân ở trong bộ hạ của hắn được coi là một người nổi bật, nhưng hắn cũng chỉ có thể là một anh hùng ở một mặt nào đó, hắn không phải là đối thủ của Đường Đệ của Hạ Châu kia.
Huống chi, hôm nay chứng kiến, Đảng Hạng Thất Bộ thực sự đã nghèo đến cực điểm, bọn chúng không có lương thực, không có thuốc men, không vũ khí, con hổ không răng thì có thể dọa được ai? Nếu như giao tộc người của mình và Đảng Hạng Thất Bộ này cho Mộc Ân có dũng thiếu mưu, như vậy kết cục duy nhất cũng là đưa bọn chúng vào chỗ chết, chỉ là chết lộng lẫy hơn chút mà thôi, có gì khác nhau đâu chứ.
Lý Quang Sầm đang nghĩ, có mấy tên Đại Hán lặng lẽ giải tán, Mộc Ân đi về phía lều của Lý Quang Sầm, rồi chạy lại thất thanh hét: "Chủ…"
"Ta ở trong này". Lý Quang Sầm nói lạnh nhạt một câu, rồi chặn giọng Mộc Ân, Mộc Ân vội vàng im tiếng, chạy đến trước mặt hắn nói: "Chủ Thượng, ngươi tỉnh từ bao giờ?"
Lý Quang Sầm không nói câu nào, Mộc Ân hiểu được, hắn nói nhỏ: "Chủ Thượng, Mộc Ân đáng chết. Ta…ta đây phải đi ngăn cản Mộc Khôi".
"Thôi". Lý Quang Sầm lạnh lùng nói, chậm rãi đi đến bóng cây, uống một ngụm rượu, nhìn trăng sáng, từ từ nói: "Ngươi đi, mời… Dương Hạo lại đây cho ta".
Mộc Ân ngạc nhiên ngẩng đầu: "Chủ Thượng, người…cho mời Dương Hạo?"