Đi qua mấy ngõ nhỏ, bước vào cánh cửa một ngôi nhà lợp ngói xanh và tường trắng thì thấy cả sân hoa đào hoa mận đã nở rộ, một cảnh xuân thật lãng mạn, nếu như không phải hắn sớm đã biết thiếu nữ giả nam này chính là Ngô Oa Nhi đệ nhất hành thủ thanh lâu Biện Lương tiếng tăm lẫy lừng thì thật khó tưởng tượng sau cái "động hồ ly" lại có một gian phòng nhỏ tinh xảo, bên trái là một kệ sách để tựa vào tường, bên trên cùng của kệ sách có một chậu cây tử đằng, mấy cành lá xanh mượt buông rủ xuống, thấp thoáng là mấy cuốn kinh sử văn chương. Bên cạnh kệ sách có một một giá gỗ, một cái chậu đồng, bên cạnh còn có chiếc gương đồng lớn bằng người, chắc giá cũng không rẻ.
Bên phải căn phòng là một cái án thư, bên đầu cái án đặt một chiếc bình sạch bằng gốm, bên trong cắm ba bốn cành hoa đào, không gian rộng mở thật là tao nhã.
Đi tiếp về phía sau, không gian không lớn lắm chính là bình phong lục diệp vẽ mĩ nữ đi chơi tết Thanh Minh, sau bức bình phong ẩn hiện một hình dáng sau bức màn gấm, nội thất tràn khắp một làn hương thơm ngát, có lẽ đó là khuê phòng của Ngô Oa Nhi.
Dương Hạo từ khách trở thành chủ, hắn ngồi đường hoàng xuống chiếc ghế lớn ở sau án thư, mỉm cười nói: "Dương mỗ đã bị các người cướp tới đây rồi, không biết trong ba vị cô nương vị nào sẽ cướp sắc trước đây?"
Hai giả thư sinh mặc áo dài, môi đỏ răng trắng giơ tay áo lên che mồm cười khúc khích, hai người này tuy giả nam nhưng tư thế, dung mạo lại vẫn vô cùng xinh đẹp, bây giờ lại cười càng có mùi vị đàn bà hơn, thêm nữa đôi mắt đong đưa quyến rũ càng làm cho căn phòng thêm sắc xuân.
Ngô Oa Nhi cười xinh đẹp nói: "Đại nhân đã đoán ra thân phận nô gia rồi?"
Dương Hạo tiện tay cầm chiếc nghiên mực Đoan Khê cực phẩm bên trên có thêm dày đặc hoa văn, ở giữa có hình mắt phượng màu xanh biếc ở trên án thư lên, cười nói: "Nếu như đoán đúng thì Dương mỗ sợ rằng đã bị ba con hồ ly tu luyện thành tinh bắt vào trong động phủ của chúng rồi. Ha ha ha. Hôm đó ở Long Đình Hồ, tứ đại hành thủ đều đến, Dương Hạo khi đó ở phía dưới lầu, Oa Oa cô nương đi vụt qua người ta, một mĩ nữ kiều diễm như vậy, Dương mỗ nếu đã từng nhìn thấy thì sao có thể quên được?"
"Nói như vậy đại nhân đã cũng biết tại sao nô gia ép đại nhân đến đây?"
Ngô Oa Nhi vẫy tay: "Dâng trà!"
Hai mĩ nữ giả trang hé miệng cười, đôi mắt đong đưa nhìn Dương Hạo, rồi lắc lư người lui ra. Ngô Oa Nhi bước tới trước án thư, kéo một cái ghế ra ngồi xuống đối diện Dương Hạo, chớp chớp mắt nhìn hắn, dáng vẻ xinh đẹp ngây thơ: "Ngày xuân đi tết Thanh Minh, tụ tập đàn ca, lên đài thổi sáo, nấu nướng ca vũ, đây đều là những việc không tầm thường, nhưng đều từ tay đại nhân mà ra phải không?"
Dương Hạo kinh ngạc nói: "Oa Nhi cô nương nói như vậy là ý gì?"
Đôi môi đỏ mọng của Ngô Oa Nhi hé mở, mắt đong đưa nói: "Nô gia nghe nói Dương đại nhân vì hành động dũng cảm di dân Bắc Hán mà lập được công được làm chi phủ Lô châu, lại văn võ song toàn, thu phục Hoành Sơn Chư Khương, công trạng to lớn, vì thế được quan gia xem trọng, vào triều đình làm quan, nhận được sự kính trọng của sĩ thân. Một nhân vật như vậy lẽ đương nhiên là thích tiếng tăm, văn nhân sĩ tử, đấu thơ thưởng rượu, đàn hát với nữ nhân đó vốn là những việc tao nhã, nhưng ngày ngày ngày lại luyến tiếc không rời, còn mở một con đường cho họ, những hành động kinh thiên như thế không đúng chút nào. Ta là muốn chỉ trích đại nhân, đại nhân, ngài sao lại phải khổ sở đứng trong cuộc đấu của những nữ tử yếu đuối chứ?"
Dương Hạo mở nắp nghiên mực ra, tiện tay cầm lấy chiếc bút lông, chấm vào nghiên mực rồi vừa vẽ lung tung một tờ giấy vừa cười nói: "Liễu cô nương thực sự đang đau khổ, Dương Hạo đã động lòng trắc ẩn nên ra tay tương trợ, có một vị thi tăng Tây Vực từng nói 'bất tục tức tiên cốt, đa tình nãi phật tâm'."
Ngô Oa Nhi nhỏ nhẹ nói từng lời: "Người mà có cảnh bi thương, tiến thoái lưỡng nan lại chính là nữ tử mệnh khổ Oa Oa ta, không biết đại nhân có đồng ý đại phát từ bi, cũng cứu khổ cứu nạn cho tiểu nữ không?"
Dương Hạo hướng mắt lên, hỏi: "Lời này của cô nương là sao?"
Ngô Oa Nhi cúi eo thon xuống, khuỷu tay khom lại để trên án thư, cánh tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng khéo léo nâng chiếc cằm xinh đẹp lên, tựa như một đồng tử đang chăm chú nghe tiên sinh giảng bài. Dáng vẻ ngây thơ, khờ khạo, nhưng những tiếng cất lên lại làm người ta rung động lôi cuốn: "Đại nhân, trước mặt phật không thể đốt hương giả, Oa Oa nói thẳng vậy. Những gì Liễu Đóa Nhi có thể cho ngài ta cũng đều có thể cho ngài, hơn nữa...còn có thể tăng thêm mấy lần. Đại nhân có thể đồng ý giơ tay chịu giúp, chỉ điểm cho Oa Nhi không?"
"Sao cơ?" Ánh mắt Dương Hạo sáng như đuốc, cười nói: "Cô nương đúng là rất thẳng thắn, nói thẳng vào chủ để, ha ha ha, chỉ là không biết...cô nương có thể cho bổn quan được thứ gì?"
Ngô Oa Nhi hơi nhíu đôi lông mày lay động lòng người lên, nói: "Những gì mà mấy nữ tử chúng tôi có thể báo đáp cho đại nhân chỉ có tiền và sắc mà thôi. Liễu Đóa Nhi hứa cho đại nhân những gì thì Oa Oa cũng có thể cho đại nhân gấp hai lần. Còn về mỹ sắc...không biết viện trưởng đại nhận cảm thấy hai tỷ muội của Oa Nhi thế nào?"
Đúng vào lúc này, hai cô nương đã bưng trà lên, vừa nghe thấy lời này mặt lập tức hiện lên sự xấu hổ, ánh mắt đầy tình tứ nhìn Dương Hạo, không nói gì rồi lại lui ra như làn gió.
Nếu luận về tư sắc thì họ không kém Liễu Đóa Nhi mấy phần, hơn nữa nữ tử trong động hồ ly lại luôn chú ý đến cách ăn mặc trang điểm, chuyện phòng the, nên mê lực của họ được phát huy ra cực độ, cho nên chỉ cần cười một cái, ánh mắt làm một động tác nhỏ cũng đã có thể thể hiện ra được một loại phong tình đặc biệt.
Thẳng thắn mà nói, so về khí chất mềm mại của hoa quỳnh buổi đêm với Liễu Đóa Nhi, thì họ mới là báu vật tuyệt vời của những kẻ muốn chăn gối, họ giống như hai trái đào chính mọng nước, từ đầu đến chân, ngay cả từng sợi tóc cũng làm cho người ta có cảm giác phong lưu, cô nương thành thục xinh đẹp như vậy, hiểu biết việc đời thì mới phát huy hết sự nhuần nhuyễn chuyện phong nguyệt trên giường.
"Thế nào? Đại nhân có vừa ý không?"
Hai thiếu nữ giả nam xấu hổ lui ra ngoài, bắt được ánh mắt chăm chú nhìn vào người họ của Dương Hạo, Ngô Oa Nhi thấy rất vui, khuôn mặt trái xoan có chút phong vị trẻ con cười xinh đẹp nói: "Đại nhân, Như Tuyết Phường chỉ là kĩ viện ca vũ, cấm các cô nương tiếp khách, nhưng nô gia lại không giống, nếu hai người họ tình nguyện thì nô gia sẽ không quản việc của họ. Chỉ cần viện trưởng đại nhân chịu bày kế sách cho nô gia thì ta dám chắc các cô nương trong viện đều sẽ coi đại nhân là thượng khách, tùy ngài lựa chọn, nói về chuyện phong nguyệt thì trong cái thành Biện Lương này có cô nương nào so sánh nổi với các cô nương trong động hồ li của ta chứ?"
Ngô Oa Nhi liếc ánh mắt về phía hắn, đầy mê hoặc nói: "Đại nhân tiền đồ như gấm hoa, thiếu niên phong lưu chính là thời điểm tốt nhất cần phải nắm chắc, đại nhân không cảm thấy động hồ li của nô gia mới chính là nơi yêu thương của đại nhân sao?"
"Ha ha ha...động hồ ly, coi ta là thượng khách, tùy ý ta chọn, thế trong cái động hồ li tinh này cũng bao gồm cả Ngô hành thủ cô chứ?"
Ngô Oa Nhi là người vốn quen chuyện phong vũ, nhưng nghe lời này mặt cũng lại đỏ lên, xấu hổ nhìn hắn: "Trong cái viện này của nô gia trên dưới đều là tuyệt sắc giai nhân, chẳng nhẽ đại nhân vẫn thấy không đủ hay sao? Ngài cũng thật có lòng tham đấy."
Dương Hạo cầm lấy chi bút lông, mỉm cười nói: "Nếu muốn thì phải muốn thứ tốt nhất, nếu như tùy ý chọn một cái thì Dương mỗ chỉ muốn ngồi uống rượu cho xong."
Dung mạo của Ngô Oa Nhi càng thêm phần xinh đẹp, hai con ngươi long lanh nhìn Dương Hạo, dần dần nước mắt chảy ra. Nàng cắn nhẹ vào bờ môi mềm mọng, nói: "Nếu như đại nhân chịu đứng về phía nô gia, thì nô gia sẽ đáp ứng hết yêu cầu của đại nhân, như vậy có được không?"
Dương Hạo biết nàng hồ li xinh đẹp này tuy cũng là thanh lâu đệ nhất phong lưu, những người đến đa phần là sĩ tử có phẩm chất cao quý, công việc cũng giống như Như Tuyết Phường, cũng là tiếp đãi khách quan các lộ đến, múa hát đàn ca, đối thơ, tạo cho họ cơ sáng tạo, có điều động hồ li này lại không cấm khách ngủ lại.
Chỉ có điều nó khác với những viện khác, những cô nương ở đây không phải ngươi có tiền thì họ sẽ tiếp đãi, phải là những người họ thấy vừa mắt mới được, họ coi trọng việc cả hai cùng vui vẻ, cứ như thế nên các đại quan quý nhân tìm hoa hỏi liễu càng thích thú mà tới động hồ li. Có điều Ngô Oa Nhi tuy là hành thủ (chủ) của những nàng hồ ly tinh xinh đẹp này nhưng lại chưa từng nghe thấy có vị đại quan minh sĩ nào có thể làm ân khách của nàng.
Ngô Oa Nhi rất có tiếng, đáng nhẽ ra những người đến tìm nàng để chăn gối phải rất nhiều, nhưng đến bây giờ lại chưa từng có tin đồn nào về chuyện phong gió với nàng. Nàng tuy cả người xinh đẹp, cử chỉ uyển chuyển yêu kiều, nhưng theo Dương Hạo nghĩ thì số người được nàng đồng ý cùng chung chăn gối chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cái chức này của Dương Hạo trong mắt dân chúng cũng coi là to lắm rồi, nhưng ở cái đất kinh thành Biện Lương dưới chân thiên tử này thì những quan viên quyền cao chức trọng hơn hắn có nhiều, với danh tiếng và thân phận của Ngô Oa Nhi, nếu như trong những người đó đều chẳng có mấy người vừa lòng nàng thì sao nàng có thể để ý đến hắn, nên vừa nghe thấy nàng thẳng thắn đồng ý như vậy Dương Hạo lại ngẩn ra một lúc, sau đó mới cười khổ nói: "Oa Nhi cô nương, cái danh hành thủ này lại quan trọng đến vậy sao? Đáng để cô nương làm vậy ư?" Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn
Khuôn mặt xinh đẹp đến mê hoặc của Ngô Oa Nhi tái đi một chút, hỏi: "Đại nhân tưởng rằng Liễu Đóa Nhi đó không màng danh lợi hơn nô gia ư? Lúc đầu ả ta mời gọi Lục Nhân Gia, ả ta đã phải đưa ra cái giá cao chỉ để Lục Nhân Gia bày mưu cho ả. Nếu như không phải ả ta tốt số gặp được đại nhân thì cuối cùng ả ta cũng đã tới bước đường cùng rồi. Việc lấy thân mình để trao đổi với một lão phú ông già, ngài nghĩ ả không thể làm ra ư?"
Nàng hơi ngồi thẳng dậy, nhìn vào mười ngón tay mình, thở dài một hơi nói: "Thật ra, những cô nương ở trong câu lan (nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên) đều là những mĩ nữ được tuyển chọn kĩ càng từ những tiểu nữ mấy tuổi, sau đó được dạy cho cầm kì thi họa, luận về tướng mạo, cử chỉ, tài kĩ thì cho đến khi trưởng thành cũng chẳng có mấy khác biệt. Khác biệt là ở chỗ cái tiếng mà thôi.
Những nữ tử trong câu lan của nô gia đều là nhờ vào danh tiếng để mà tồn tại, có danh tiếng rồi thì có thể ăn ngon mặc đẹp, cho thể được đại quan quý nhân coi như bảo bối, sẽ không có ai dám làm chuyện vô lại hái hoa bẻ cành, nhưng một khi không còn danh tiếng thì những ngày sống tử tế sẽ dần mất, đại nhân chỉ thấy chúng nô gia vui vẻ trước mặt mọi người chứ đâu có biết sau lưng chúng nô gia phải khổ sở tìm cách tồn tại trong cuộc chiến tàn khốc này?"
Nàng liếc mắt nhìn Dương Hạo, ánh mắt có chút cay đắng, nói: "Theo như đại nhân nghĩ những chuyện này chỉ là chuyện cao hứng nhất thời giúp đỡ Liễu Đóa Nhi, bất luận là thành hay bại thì chẳng qua cũng chỉ là chuyện phong lưu, nhưng đại nhân nào có biết nó lại liên quan đến tính mạng, vận mệnh, tiền đồ của chúng nô gia?"
Nàng cúi đầu xuống, buồn sầu nói: "Nhưng đại nhân mưu cao ý sâu không hết, Oa Nhi thật sự không thể đấu tiếp, nếu cứ như vậy viện tự của nô gia sa sút mất danh tiếng, cảnh ngộ bi thương, đến lúc đó cái tiếng của Oa Nhi cũng không còn thì há chẳng phải bất kể ai cũng có thể đến ức hiếp hay sao. Chi bằng trao thân này cho đại nhân, cũng chỉ là một người, đại nhân là một nam tử thương hoa tiếc ngọc, cũng sẽ không để cho nô gia chịu ấm ức đâu."
Cứ nói như vậy, từ đôi mắt nàng chảy xuống hai giọt lệ trong suốt, nàng vội giơ tay lên lau đi.
Dương Hạo thầm kêu lợi hại, một người như hắn cũng đã bị lời nói của cô nương này làm cho mềm lòng rồi.
Những cô nương trong thanh lâu, mười cô thì cả mười đều giỏi diễn kịch, có thể khiến cho người ta khuynh gia bại sản mà lại không chút oán trách nào. Hắn sao có thể tin vào những lời Ngô Oa Nhi nói, lúc này liền cố trấn tĩnh, tỉnh táo lại, giữ chặt thần chí để tránh bị áp chế.
Hắn nghĩ rồi nghĩ, lại từ từ nói: "Dương mỗ đang xây dựng một ngôi lầu ở bên bờ Biện Hà, đó là Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, ngôi lầu này lấy năm ngồi lâu khác xung quanh làm cánh, sau khi xây dựng xong thì mỗi ngôi lầu sẽ có một lầu chủ, như vậy sẽ không phụ cái danh Chúng Hương Quốc, Bách Hoa Phường.
Thực ra giết một nghìn người, tự tổn hại mình tám trăm, ta cũng chẳng muốn nhìn Oa Oa cô nương và Đóa Nhi cô nương tiếp tục đấu nhau như vậy, chi bằng mời cô nương đến Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, tùy ý chọn một ngôi lầu làm chủ, thế nào? Hợp lại thì có hai cái lợi, hai đại hành chủ cùng ở một nơi thì danh tiếng càng lớn, con đường tiến của cô nương cũng sẽ tăng mà không giảm. Cô nương có thể đưa tất cả các cô nương khác trong hang hồ li tới đó, người vẫn là người của cô nương, người không không được xen vào, cô thấy thế nào?"
Ngô Oa Nhi hơi ngẩn ra, đột nhiên có cảm giác đường, hôm nay mời Dương Hạo tới đây vốn là nghĩ sẽ đào góc tường của Liễu Đóa Nhi, sao bây giờ lại thành hắn thuyết phục mình gia nhập Như Tuyết Phường?
Dương Hạo cười nói: "Ý cô nương thế nào?"
Ánh mắt Ngô Oa Nhi hơi sáng lên, hỏi: "Nô gia nghe nói cái ngày mà Nhất Tiếu Lâu được hoàn tất thì đại nhân sẽ mở cửa mời cô nương các viện tới, biểu diễn tài nghệ tuyển hoa khôi, ngôi Nhất Tiếu Lâu này là bông hoa chia năm cánh, lấy Như Tuyết Phường làm lá, đại nhân muốn dùng tiếng để thổi phòng những cánh hoa này lên, ta nghĩ cái tiếng này sẽ là từ Đóa Nhi cô nương, sau này Nhất Tiếu Lâu cũng sẽ lấy cô ta làm trọng, phải không?"
"Việc này thì có làm sao?"
Ngô Oa Nhi cười lạnh một tiếng, nói: "Ngô Oa Nhi ta và ả đấu đã lâu như vậy, cuối cùng lại dẫn toàn bộ lực lượng dựng cờ đầu hàng, đầu quân dưới cửa của ả, nhìn sắc mặt ả mà qua ngày?"
"Ha ha ha, lời này của Oa Nhi cô nương sai rồi." Dương Hạo thấy nàng ta từ chối càng kiên định hơn cách nghĩ của mình, vừa nãy còn nói cái gì mà mất danh tiếng thì nghiệp cũng mất, cuối cùng thì cũng chẳng có gì khác với những cô nương trong câu lan tùy ý chọn một người khách mà qua đêm, mình bây giờ đã chỉ cho nàng ta một con đường ra, vậy mà nàng ta lại quyết đấu với Liễu Đóa Nhi, rõ ràng những lời lúc nãy nói đều là đóng kịch.
Hắn bê tách trà lên nhấp một hớp, dương dương tự đắc nói: "Dương m cũng không giấu gì cô nương, lần chọn hoa khôi này Dương mỗ còn có rất nhiều chiêu thức khác. Ngày Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu xây xong sẽ tuyển chọn hoa khôi trong Chúng Phương Quốc của Biện Lương, đến lúc đó cô nương muốn ứng chiến cũng phải chiến, không muốn ứng chiến cũng phải chiến, đến lúc đó cái ngôi vị đệ nhất hành thủ của cô nương chắc chắn sẽ phải chắp tay nhường vị thôi, nếu như thế thì chi bằng chủ động lùi một bước đi, mọi người đều sẽ có một bầu trời rộng rãi."
Ngô Oa Nhi tức giận nói: "Nhưng nếu có một cơ hội sống thì ai lại chịu dễ dàng khuất phục? Nước Bắc Hán chỉ có một kinh độ và ba huyện, dân chưa đến năm vạn người, nước không giống nước, nhưng vẫn gian khổ tranh đấu, chưa đến đường cùng chưa chịu khuất phục. Nam tri Trần Hồng Tiến chỉ có mảnh đất bé bằng hai châu và vẫn kiên cường không chịu quy thuận. Đó là tại sao? Thà làm giáp chứ không chịu làm ngưu hậu!
Mạnh Tổ của Thục quốc không chiến mà đầu hàng nên ngay cả phu nhân của hắn cũng xem thường hắn, mười bốn vạn quân giải giáp nhưng chỉ có một người là nam nhi. Thứ mà nam nhi đại trượng phu tranh giành là binh quyền triều đình, còn Ngô Oa Nhi là một nữ tử chân yếu tay mềm không thể làm như thế, nhưng bây giờ ng lại muốn ta cúi đầu trước Liễu Đóa Nhi, có thể trong mắt ngài ta không đáng để nhắc tới, thậm chí chỉ là trò cười, nhưng Ngô Oa Nhi này cho dù bị lụi bại, không còn một đồng cũng tuyệt đối không cúi đầu trước ả, làm cho người trong thiên hạ phỉ nhổ cười chê. Người sống một hơi, phật tranh một nén hương!"
Dương Hạo ngẩn ra, nói: "N như quyền và lợi chỉ có thể chọn một thì hà tất cô nương phải cố chấp như vậy?"
Ngô Oa Nhi liếc nhìn hắn, từ từ đứng dậy nói: "Oa Nhi cố chấp là vì đã đến địa vị này thì sao có thể không để ý đến thể diện và danh tiếng được, sao có thể ngoan ngoan chắp hai tay dâng cơ nghiệp mà mình gian khổ tạo dựng lên được cho người khác? Đại nhân ngài muốn giúp về mặt nào thì tất cả đều dựa vào sự yêu ghét của cá nhân ngài, nếu muốn phản chiến cũng không tổn hại gì đến danh tiếng của đại nhân."
Dung nhan của nàng giống như trẻ con đỏ dần lên, giọng nói cũng càng ngày càng tinh tế, nàng từ từ bước đến bên cạnh Dương Hạo, nghiêng người ngồi vào trong lòng hắn, hai tay vuốt ve vòng quanh cổ hắn, thì thầm bên tai những lời ngon ngọt: "Đại nhân, bất kể ả ta đã hứa cho ngài lợi ích gì thì nô gia cũng đều có thể cho ngài, nô gia chính là không muốn nhìn thấy ả dương dương tự đắc ra uy phong với người khác, lẽ nào Oa Nhi không đáng để đại nhân lưu tâm ư?"
"Oa Nhi cô nương." Dương Hạo đưa tay đẩy ra thì đúng lúc bộ ngực mềm mại đầy đặn của nàng ta kề sát vào, hắn vội rụt tay lại, lòng thầm nghĩ: "Xem dáng vẻ nàng ta nhỏ nhắn như trẻ con mà không ngờ lại có bộ ngực đầy đặn như vậy." Rồi cái eo thon cũng kề sát vào hắn, làm xúc động lòng người, hại cho Dương Hạo cả nhúc nhích cũng không dám
Bộ ngực Oa Nhi phập phồng, đôi môi đỏ mọng lại kề sát bên tai hắn, sau đó đôi má nàng đã di chuyển hướng về phía môi hắn, Dương Hạo còn chưa kịp phản ứng lại thì hai đôi môi đã chạm vào nhau, cánh môi mềm mại ngọt ngào giống như mật, khoảng khắc tiếp xúc mềm mại đó chỉ trong chốc lát, Oa Nhi đã nhẹ nhàng lùi ra sau, một cảm giác dễ chịu khó có thể hình dung được.
"Oa Nhi cô nương."
"Đại nhân, ngài nhìn Oa Nhi xem, Oa Nhi có chỗ nào không bằng Liễu Đóa Nhi chứ?"
Ngô Oa Nhi trông rất thoải mái, mỉm cười xinh đẹp với hắn, nhẹ nhàng thể hiện lòng dạ mình. Cơ thể nàng hoạt bát như một đồng tử, nhưng rất cân đối, chiếc áo che ngực bên ngoài được kéo ra, chỉ thấy một màu trắng như ánh nguyệt, chiếc áo nịt ngực che hai đôi gò bồng đảo tròn trịa, mượt mà. Da thịt nàng trắng như sữa, mượt như dầu, đôi gò bồng trắng mởn lúc ẩn lúc hiện, làm cho Dương Hạo không thể không động lòng, nó thu hút ánh mắt của hắn. Hắn thật không biết Ngô Oa Nhi này có phải ngay cả cách cởi y phục cũng đã từng học hay không nữa, nàng ta cứ dính vào hắn, cũng không thấy động tác của nàng ta như thế nào, cả người nàng bây giờ chỉ còn chiếc quần nhỏ, cơ thể trắng ngần như ẩn lúc hiện, hơi thở nàng cũng trở nên gấp gáp hơn, nàng dựa sát vào Dương Hạo, thì thầm nói: "Đại nhân, xin hãy thương nô gia."
"Khụ!" Dương Hạo nuốt nước bọt, một mê lực phát ra từ một cô nương nhìn thì như trẻ con mà lại có đầy mùi vị đàn bà thật sự là khó tiêu hóa, nếu đổi lại là hắn trước đây thì chưa chắc đã có thể chống đỡ lại được sự mê hoặc như thế này. Bộ ngực Ngô Oa Nhi đầy đặn hồng nhuận, cơ thể yểu điệu dịu dàng đang ở trong lòng mình, dí chặt không dời, Dương Hạo không dám động đậy, đành phải nói: "Oa Nhi cô nương, Dương mỗ đầu tư rất lớn vào Nhất Tiếu Lâu, ý đồ cũng không nhỏ, tuyệt đối sẽ không thu tay lại."
"Vậy sao?" Cái eo thon của Ngô Oa Nhi biến thành một con rắn, nhẹ nhàng uốn éo quanh người hắn, mộ ngực chà sát vào ngực hắn, dùng lưỡi lả lướt liếm vào vành tai hắn.
Cơ bắp của Dương Hạo giống như thắt chặt lại, tiếp tục nói: "Việc tuyển hoa khôi đã truyền khắp nơi rồi, Dương mỗ sẽ không giữa đường bỏ dở đâu, cô nương cũng đừng nên uổng phí tâm sức nữa, Dương mỗ cho dù có duyên hợp thể với cô nương cũng sẽ không quay lại giúp đỡ cô nương đâu."
Ngô Oa Nhi không thèm để ý, dịu dàng nói: "Đại nhân, ngài thích nhất ở đây phải không? Ngài xem cơ thể nô gia so với Đóa Nhi cô nương thế nào?"
Ngô Oa Nhi nắm lấy bàn tay của Dương Hạo, đút vào trong quần của mình, nhẹ nhàng tiếp xúc với mông mình, bên trong đó mềm mại trợn như ngọc, sự đàn hồi làm cho người ta phải kinh ngạc. Dương Hạo giật mình, thất thanh nói: "Cô...sao cô biết ta, ta..."
Ngô Oa Nhi tuy chủ động nắm lấy tay hắn cho sờ vào của mình, nhưng bị hắn chạm vào da cũng không khỏi trào lên sự kích thích làm gợn cả gai ốc, thể chất mẫn cảm hình như ngay cả việc này cũng không thích ứng được. Nàng thở nhẹ, cười hì hì bên tai Dương Hạo: "Vừa nãy ánh mắt chăm chú của địa nhân nhìn vào hai tỷ muội của nô gia đã bị nô gia nắm được, nô gia biết đại nhân thích nhất chỗ nào. Đại nhân, ngài nói xem có phải nô gia là người hiểu chuyện không?" Nói rồi, cánh tay nhỏ bé mềm mại của nàng bắt đầu thám hiểm phần cơ thể dưới của Dương Hạo.
Mẹ ơi, bị người ta khiêu khích như vậy thật sự đến phật cũng phải phát hỏa, cánh tay nhỏ của Ngô Oa Nhi nhẹ nhàng chạm vào làm cho hắn giật mình, những cử động có vẻ ngây ngô non nớt đó ngược lại càng làm cho lửa tình ham muốn trong Dương Hạo bị thiêu đốt lên, cái chỗ đó nhất thời cũng dựng cả lên.
Ngô Oa Nhi cảm nhận được phản ứng của cơ thể hắn, cười vừa đắc ý vừa xấu hổ, trong ánh mắt như còn có chút sự ngây thơ nghịch ngợm và buồn cười. Nàng càng dựa sát vào hơn, cơ thể Dương Hạo như có một con rắn quấn lấy, nàng thở gấp nói: "Đại nhân, ngài hãy nhận lấy nô gia đi, thân này của nô gia hôm nay nhất định sẽ để lại dấu vết của ngài, đại nhân xin hãy thương tiếc một chút, nô gia mới là lần đầu..."
"A!" Nàng ta vẫn còn chưa nói hết thì đã bị Dương Hạo đứng bật dậy làm cơ thể bắn ra, Dương Hạo chịu không nổi sự giày vò đó nên đã bùng nổ phản kích. Ngô Oa Nhi không chịu được mà kinh hô lên. Nhưng cơ thể còn chưa chạm xuống đất thì đã được Dương Hạo dùng một cánh tay ôm eo kéo lại, ấn xuống chiếc ghế lớn, giống như một con chó mẹ nằm sấp xuống đó.
"A, đại nhân, ngài đang hù dọa nô gia đấy à, ngài..." Sau khi Ngô Oa Nhi bị thất kinh thì đã hồi phục lại được giọng điệu mềm mại, nhưng chiếc quần nhỏ đã bị kéo rách hở một nửa, nàng thấy rất xấu hổ, kêu lên một tiếng, cắn chặt lấy môi, cả khuôn mặt đều đỏ lên như con tôm bị luộc chín vậy, đôi mắt nhắm chặt không dám mở ra, nếu như không phải nàng cố kiềm chế thì cả cơ thể đã run lên rồi.
"Ha ha ha, cô nương muốn bổn quan lưu lại dấu ấn trên người cô thì cũng dễ thôi!"
Nghĩ rằng cuối cùng cũng đến rồi, trong lòng nàng đột nhiên vừa kinh vừa sợ, nhưng chuyện đã đến nước này rồi thì không thể quay đầu lại, dù sao mình cũng là người trng nghề này, không sớm thì muộn cũng sẽ có một ngày phải làm, nhưng lần này lại làm lung lay được ân khách của Liễu Đóa Nhi, chắc sẽ làm ả tức chết mất?
Ngô Oa Nhi đang suy nghĩ miên man, cố gắng che đậy sự lo lắng trong lòng mình, lúc này lại cảm thấy mông mình lành lạnh, một cảm giác mềm mại mát lạnh, "hắn...hắn đang liếm mình..." Nửa thân người của Ngô Oa Nhi lập tức mềm xuống, nàng ta chỉ cảm thấy hình như lưỡi của Dương Hạo còn linh hoạt hơn cả lưỡi của mình, cảm giác bay bay như trên mây, nhưng đột nhiên ở bên mông kia lại phát ra một tiếng "bốp" giòn tan, sau đó thì tê lại.